Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 107

Trên mặt Tần Tu Viễn cứng đờ. Hắn tự mình đưa tay lên sờ, quả thật có vệt máu đỏ tươi. Hắn nhất thời lúng túng không thôi, vội vàng đứng lên nói: “Ta đến nội thất xử lý một chút.”

Dứt lời thì tự mình đi vào nội thất.

Sắc mặt Tần Tu Viễn ửng hồng, hắn phiền não không thôi, vội vàng đổ cho mình một chậu nước để lau mũi. Lau một lần còn ngại không đủ, hắn dùng khăn tay thấm nước lạnh làm sạch mặt. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy lo lắng nên cũng đi theo đến nội thất. Nàng thấy mắt phượng của Tần Tu Viễn ửng đỏ, ngày thường mặt hắn trắng hơn, giờ phút này cũng lộ ra nét hồng hào, biểu tình lại tức giận, có vẻ đáng yêu nói không nên lời. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười: “Chàng không sao chứ?”

Tần Tu Viễn thở dài, nói: “Nàng nói xem?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Mẫu thân cũng có ý tốt, muốn bồi bổ thân thể cho nhi tử…”

Dù sao hai ngày nay… Hắn cũng vậy, cũng hơi tham ăn một chút… Tần Tu Viễn tức giận đến buồn cười, hắn nói: “Ta có cần bổ sung thể lực hay không, nàng còn không biết sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, chỉ nói: “Thiếp… Thiếp cũng không biết mẫu thân lại đưa canh bổ như vậy… Lần sau thiếp sẽ nói chuyện với người, để người không đưa canh nữa, được chứ?”

Tần Tu Viễn nhìn thấy nàng lười biếng dựa vào khung cửa, trong giọng nói còn có vài phần vui sướng khi người gặp họa thì cảm thấy tức giận. Hắn ném khăn lạnh xuống rồi ôm nàng lên, sau đó đi vào phòng ngủ!

Đường Nguyễn Nguyễn kinh hô một tiếng: “A Viễn! Thả thiếp xuống…”

Tần Tu Viễn nhếch khóe miệng, nói: “Canh bổ này có hiệu quả rất tốt, phu nhân nên cùng ta có phúc cùng hưởng mới phải.”

Dứt lời, hắn đặt nàng lên giường, vung tay lên kéo màn che rơi xuống…

Nửa bát canh bổ kia còn lẻ loi trên bàn, lúc này cũng đã nguội lạnh. Mà trong giường xuân sắc tràn đầy, cảnh đẹp không gì sánh được. Đường Nguyễn Nguyễn đối mặt với hắn, Tần Tu Viễn ôm chặt lấy nàng. Đường Nguyễn Nguyễn gục đầu trên vai hắn, nhẹ nhàng khóc nức nở: “Chàng, chàng không bao giờ uống canh bổ kia nữa được không?”

Tần Tu Viễn thấp giọng cười cười, hắn ôm nàng chặt chẽ hơn, khàn giọng hỏi: “Vì sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhịn xuống, run giọng nói: “Thiếp… Thiếp chịu không nổi…”

Hai người náo loạn đến hơn nửa đêm mới nghỉ ngơi….

……

Cùng một đêm trăng thanh gió mát, trong hoàng cung lại có người không cách nào ngủ được. Văn Hoàng Hậu nghiêng nghiêng dựa vào tháp phượng, nàng ta cảm thấy đau đầu nên đeo đai ngọc quanh trán. Nàng ta nhắm hờ đôi mắt, như có điều suy nghĩ mà nói: “Vân Mai, giờ nào rồi?”

Vân Mai nhìn sắc trời, nói: “Nương nương, đã qua giờ Hợi.”

Văn Hoàng Hậu chậm rãi mở mắt, nói: “Nguyên Mạnh ngủ rồi đúng không?”

Vân Mai nói: “Tứ Hoàng tử đã ngủ rồi…” Dừng một chút, nàng lại nói: “Nhưng Nhị Hoàng tử còn ở trong thư phòng, thức đêm đọc sách.”

Văn Hoàng Hậu sửng sốt nhưng lại lập tức lạnh lùng nói: “Cứ tuỳ hắn.”

Vân Mai hờ hững gật đầu, cũng không nói gì nữa. Văn Hoàng Hậu ngước mắt lên, bất động thanh sắc nhìn nàng một cái rồi nói: “Có phải ngươi cảm thấy bổn cung thiên vị hay không?”

Vân Mai ngước mắt nhìn Văn Hoàng Hậu một cái, rồi lại nhịn xuống. Văn Hoàng Hậu cười cười, nói: “Vân Mai, ngươi đã theo bổn cung bao nhiêu năm rồi?”

Vân Mai đáp: “Nô tỳ, từ khi nương nương tiến cung đã đi theo người, cũng mười lăm năm.”

Văn Hoàng Hậu nói: “Mười lăm năm. Mười lăm năm qua, số lần bổn cung gặp Hoàng thượng chỉ đếm trên đầu ngón tay…” Thanh âm của nàng ta hơi buồn bã: “Mỗi lần hắn đến thăm bổn cung, đều là một bộ dáng không tình nguyện.”

Vân Mai trầm mặc không nói, chỉ đứng lẳng lặng nghe.

Văn Hoàng Hậu lại nói: “Vốn là có hài tử của hắn cho nên hắn có thể bận tâm đến bổn cung một chút. Nhưng ai biết được…” Giọng nói của nàng ta có chút hận ý, “Thậm chí ngay cả nhi tử ruột của mình, hắn cũng lạnh nhạt không để ý. Đã như vậy, bổn cung cần gì phải bận tâm đến nhi tử của hắn!”

Vân Mai sắc mặt có một tia gợn sóng, nàng an ủi: “Hoàng Hậu nương nương, nhưng dù sao Nhị Hoàng tử cũng vô tội.”

Văn Hoàng Hậu thở dài, nói: “Làm sao bổn cung lại không biết?” Nàng ta thì thầm: “Nhưng mỗi khi bản cung nhìn thấy gương mặt của hắn, ta sẽ nhớ đến người nam nhân vô tình vô nghĩa.”

Trong giọng nói của nàng ta có cảm giác không kiên nhẫn, dường như hoàn toàn không muốn nhắc tới người nọ. Vân Mai hiểu rõ, đành nói: “Nô tỳ cũng hiểu được, mấy năm nay nương nương chịu không ít ủy khuất.” Nàng nói thêm: “Nhưng bây giờ… Dù sao Tả tướng cũng không phải trợ thủ đắc lực của người, về sau vạn sự nương nương phải dựa vào chính mình…”

Nói đến đây, sắc mặt Văn Hoàng Hậu lại tối đi vài phần, nàng ta nói: “Còn chưa đến thời khắc cuối cùng, cho nên cũng không biết kết quả như thế nào.”

Vân Mai thấy sắc mặt nàng ta âm trầm như vậy nên cũng không dám nhiều lời nữa. Văn Hoàng Hậu dường như lại nhớ tới cái gì đó, nàng ta nói: “Chuyện của Âm quý nhân, Nguyên Uyển biết chứ?”

Vân Mai sửng sốt, nàng đáp: “Nàng đã biết rồi, Ngũ công chúa khóc đến chết đi sống lại, nàng một ngày không ăn không uống.”

Văn Hoàng Hậu nhíu mày, nói: “Hai mẫu tử này thật sự không để bản cung bớt lo lắng.”

Vân Mai nói: “Hoàng Hậu nương nương có muốn đi thăm Ngũ công chúa không? Hôm qua Âm quý nhân bị thương nên đến Dực Trì cung cầu viện, việc này nháo đến mọi người đều biết. Nàng vừa trở về đã bỏ mình… Chỉ sợ có người nhiều lời, nói nương nương hại Âm quý nhân.”

Khóe miệng Văn Hoàng Hậu nhếch lên, trên khuôn mặt thanh lệ hiện ra vài phần tàn nhẫn, nàng ta nói: “Nhiều chuyện thì sao? Chỉ cần các ngươi làm việc gọn gàng sạch sẽ, không để lại dấu vết gì là tốt rồi. Hơn nữa…” Vẻ mặt nàng ta không thèm để ý mà nói: “Hoàng Đế cũng mặc kệ việc này, mà có ai dám đi đòi công đạo cho một phi tần thất sủng không?”

Vân Mai suy nghĩ một chút mới nói: “Nương nương anh minh.”

Hoàng Hậu xoa xoa huyệt thái dương: “So với những người không có quan hệ gì với chúng ta thì phải tìm cách cứu Tả tướng trước mới đúng.”

Vân Mai gật đầu, đáp lại: “Vâng…”

Văn Hoàng Hậu hỏi: “Tây Bá Hầu đã truyền tin đến chưa?”

Vân Mai nói: “Hiện giờ bọn họ ở phong địa Bắc Cương, chậm chạp không có hồi báo.”

Văn Hoàng Hậu lộ vẻ ghét bỏ, nói: “Con rùa rụt đầu này, trưởng tử Văn Kiên của hắn đã bị Tần Tu Viễn bắn chết mà còn phải trốn đến khi nào?”

Văn Hoàng Hậu lộ ra vẻ mặt hận sắt không thành thép, Tây Bá Hầu là biểu ca của nàng ta, Văn gia nhất mạch đều tụ tập ở phương Nam, chỉ có bọn họ rẽ ra một nhánh phong địa ở Bắc Cương, nếu như Văn Hoàng Hậu muốn hành động ở Bắc Cương thì còn phải dựa vào bọn họ. Vân Mai nói: “Không bằng nô tỳ thay Hoàng Hậu nương nương viết một phong thư?”

Văn Hoàng Hậu trầm ngâm một chút mới nói: “Cũng tốt. Ngươi báo cho bọn họ biết, nếu muốn mãi mãi ở lại nơi khô cằn như Bắc Cương thì cứ việc sợ hãi rụt rè là được, còn nếu như muốn phong quang trở lại Đế Đô thì bọn họ phải trợ lực bổn cung một tay!”

Vân Mai gật đầu, đáp: “Nô tỳ đi làm ngay.”

Văn Hoàng Hậu hiển nhiên là cảm thấy mệt mỏi, nàng ta khoát tay áo, nói: “Ngươi lui ra đi.”

Vân Mai lên tiếng rồi rời khỏi tẩm điện. Sau khi nàng rời khỏi cửa, đột nhiên thoáng nhìn thấy bóng người bên ngoài chợt vụt qua, trong lòng khẽ chấn động, quát lớn: “Ai?”

Đuổi theo vài bước ra ngoài cũng không thấy bất luận kẻ nào. Lúc này, gió đêm thổi tới, bóng hoa trong viện đong đưa có vài phần giống như bóng người. Vân Mai khẽ thở dài một chút, chỉ sợ là mình lo lắng nhiều nên sinh ra ảo giác. Nàng quay lại rồi rời đi…

Phía sau tẩm điện của Hoàng Hậu, trong một góc tối tăm… Ngũ công chúa Mẫn Nguyên Uyển sợ hãi không thôi, nàng ta run rẩy đứng dậy, hoảng hốt chạy về phòng mình….

……

Phủ Tả tướng.

Lưu Thư Nhiễm ngồi dưới hành lang một mình, ánh trăng trong sáng lạnh lùng chiếu xuống khiến cho đường nét trên mặt hắn càng thêm mơ hồ, nhìn qua cũng không rõ ràng. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có người chậm rãi đi tới từ cuối hành lang tới. Lưu Thư Nhiễm yên lặng nghiêng đầu, nói: “Lưu thúc?”

Cuối hành lang không có ánh sáng, nhưng người tới mặc áo xanh còn mang theo một vầng hào quang. Khuôn mặt hắn tuấn tú, mặt mày như ngọc nhưng vẻ mặt lộ ra hàn ý. Lưu Thư Nhiễm ngưng tụ ánh mắt, hắn nói: “Thì ra là đại ca.”

Lưu Thư Mặc đi tới rồi dừng bước, hắn nói: “Phụ thân đã bị đày vào ngục rồi mà ngươi còn có tâm tư ở chỗ này uống rượu sao?”

Trên mặt Lưu Thư Nhiễm không chút thay đổi rót cho mình một ly rượu, hắn nói: “Vậy ta có thể làm gì đây? Đi đánh trống kêu oan?”

Lưu Thư Mặc bị hắn nói làm cho nghẹn lại, còn có vài phần tức giận mà nói: “Ngươi nói cái gì?”

Lưu Thư Nhiễm nâng chén rượu lên, đáp lại: “Đại ca, ta khuyên ngươi cũng tiết kiệm sức lực đi… Lúc này phụ thân đang trái thánh mệnh của Hoàng Đế, còn có nhân chứng vật chứng rõ ràng như vậy, chắc chắn không xoay người được.”

Lưu Thư Mặc cảm thấy không thích hợp, nói: “Ta và ngươi là nhi tử, phụ thân bị hãm hại mà ngươi chẳng những không tìm cách cứu viện, còn lạnh lùng như thế! Sao ngươi lại như thế này?”

Lưu Thư Nhiễm chậm rãi đứng dậy, nói: “Ta vẫn luôn như vậy, đại ca không biết sao?”

Sắc mặt Lưu Thư Mặc cứng đờ. Khóe môi Lưu Thư Nhiễm khẽ nhếch lên: “Sau khi mẫu thân ta chết, ở tướng phủ lớn như vậy, ta chỉ là một kẻ cô độc lẻ loi. Ta đối với phụ thân mà nói thì có hay không có cũng không quan trọng, phụ thân đối với ta mà nói, cũng giống như vậy.”

Lưu Thư Mặc biết trong lòng hắn bất bình nên đã khuyên nhủ: “Nhưng dù thế nào thì phụ thân cũng là phụ thân, máu mủ ruột già, hiện giờ chính là lúc hai huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực, chúng ta nhất định phải cứu phụ thân ra mới đúng!”

Lưu Thư Nhiễm nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái mới nói: “Huynh trưởng định làm thế nào để cứu phụ thân đây?”

Lưu Thư Mặc hơi giật mình: “Ta dự định đến thiên lao trước để gặp phụ thân, xem năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu có ẩn tình khác, vậy còn có đường xoay chuyển.”

Lưu Thư Nhiễm nhìn về phía hắn mà nói: “Nếu chuyện năm đó là thật, quả thật phụ thân cũng đã hại một nhà Trấn Quốc Công… Ngươi định làm gì?”

Sắc mặt Lưu Thư Mặc trầm xuống vài phần, hắn cứng đờ tại chỗ, lẩm bẩm: “Ta tin rằng cha sẽ không như vậy.”

Trong mắt Lưu Thư Mặc, tuy rằng Tả tướng là một người phụ thân nghiêm khắc, nhưng đối với mình cũng vô cùng yêu thương, muốn nói phụ thân vì tư lợi của mình mà hại Trấn Quốc tướng quân phủ thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục thì dù cho có như thế nào hắn cũng không chịu tin. Lưu Thư Nhiễm ngước mắt lên nhìn hắn, hỏi: “Ngươi tin tưởng sao?”

Hắn làm như nghe được chuyện thú vị gì đó, đầu vai khẽ nhún, bắt đầu cười rộ lên. Lưu Thư Mặc có vài phần tức giận, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Lưu Thư Nhiễm thu liễm ý cười một chút mới nói: “Đại ca này đại ca, vì sao ngươi lại ngây thơ như vậy?”

Sắc mặt Lưu Thư Mặc xanh mét, thất thần mà nhìn hắn. Lưu Thư Nhiễm cầm lấy bầu rượu, hắn có ba phần say nên ngữ khí có chút ngông cuồng: “Ngươi chỉ nhìn thấy một mặt của phụ thân, cảm thấy phụ thân là một chính nhân quân tử?”

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói, “Nhưng đâu chỉ có một mặt như vậy? Những gì ngươi thấy cũng chỉ là những gì hắn muốn ngươi nhìn thấy mà thôi. Còn khi hắn giết mẫu thân ta, đến mắt cũng không chớp.”

Đôi mắt Lưu Thư Mặc hơi ngưng lại: “Ngươi nói bậy gì vậy?”

Lưu Thư Nhiễm đáp: “Ta nói bậy?” Hắn cũng nóng giận thêm vài phần, nói: “Ngươi không tin thì cứ đi hỏi Lưu thúc xem mẫu thân ta chết như thế nào?”

Lưu Thư Mặc mím môi không nói, Lưu Thư Nhiễm tiếp tục: “Vì đụng phải gian tình của phụ thân nên bị giết người diệt khẩu.”

Lưu Thư Mặc nghe xong thì sắc mặt trở nên trắng bệch: “Không có khả năng! Phụ thân cùng mẫu thân ta ân ái rất sâu đậm, làm sao có thể ở bên ngoài…”

“Bên ngoài? Ha ha ha, Hắn còn dẫn đến phủ rồi!” Lưu Thư Nhiễm có vài phần điên cuồng: “Ta tận mắt nhìn thấy, còn là giả hay sao?”

Lưu Thư Mặc mím môi không biết trả lời thế nào, lát sau mới lên tiếng hỏi: “Vì sao ta chưa từng nghe ngươi nói qua?”

Lưu Thư Nhiễm cười cười: “Nói cho ngươi? Trừ khi ta cũng muốn bị diệt khẩu.” Hắn lại lảo đảo ngồi xuống: “Đại ca, từ nhỏ huynh được bảo vệ thật tốt, những điều nhìn thấy đều là khung cảnh hài hòa, ngươi có phụ thân thương yêu, có hai cô nương gửi gắm trái tim, lại còn có thân phận trưởng tử của tướng phủ, mặc dù vào quan trường, ngươi ngang ngược rước họa nhưng đều có người thu dọn thế cục đằng sau. Làm sao ngươi có thể nhìn thấy một mặt khác xấu xa của thiên hạ này?”

Cả người Lưu Thư Mặc cứng đờ tại chỗ, hắn muốn phản bác nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Lưu Thư Nhiễm nói: “Ta khuyên ngươi không nên tham gia vào vấn đề này.” Hắn ngồi trên hành lang dài, dựa lưng vào cột sơn đỏ, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt mờ ảo không rõ. Lưu Thư Nhiễm tiếp tục nói: “Lần này Tần Tu Viễn quyết tâm muốn lật án, chứng cứ phạm tội của cha đã xác thực cho nên chỉ chờ phán quyết hạ lệnh… Đối với ngươi và ta, sẽ không bị liên lụy.”

Đây cũng là điều kiện để Lưu Thư Nhiễm và Tần Tu Viễn hợp tác. Hắn giúp Tần Tu Viễn truyền tin tức, mà Tần Tu Viễn bảo vệ hắn và Lưu Thư Mặc bình an vô sự. Lưu Thư Mặc nghe xong nhất thời nghi ngờ: “Làm sao ngươi lại biết chúng ta sẽ không bị liên lụy?”

Lưu Thư Nhiễm hơi giật mình, rồi nói: “Điều này ngươi không cần quan tâm.”

Lưu Thư Mặc tiến lên một bước, túm lấy vạt áo hắn mà nói: “Chẳng lẽ lần này phụ thân xảy ra chuyện cũng có liên quan đến ngươi?”

Lưu Thư Nhiễm không nói lời nào, hắn cũng cường ngạnh nhìn chằm chằm đại ca. Lưu Thư Mặc trong kinh ngạc có vài phần phẫn nộ, hắn nói: “Chẳng lẽ ngươi đã sớm kết cấu với Tần Tu Viễn, lên chung một thuyền với hắn hay sao? Ngươi, chính ngươi đã phản bội chúng ta?”

Lưu Thư Nhiễm rốt cục nhịn không được đẩy Lưu Thư Mặc ra, nói: “Như thế thì đã sao! Chẳng qua ta chỉ trợ giúp một phen, để chân tướng nổi lên mặt nước thôi.”

Lưu Thư Mặc tức giận: “Ngươi! Ngươi bất trung bất hiếu như vậy!”

Lưu Thư Nhiễm tiếp lời hắn: “Ta bất trung bất hiếu?” Hắn buông bầu rượu xuống rồi đứng lên, cùng Lưu Thư Mặc mặt đối mặt. Hắn tiến gần một bước rồi nói: “Không sai, ta vì báo thù cho mẫu thân ta nên đã âm thầm truyền tin tức cho Tần Tu Viễn, để chân tướng năm đó bị phơi bày. Nhưng ta không hề đổ oan cho phụ thân, những điều đó đều là hắn gieo gió gặt bão! Ít nhất ta vì nước tận trung, không để cho trung sĩ tiếp tục bị oan, ta cũng vì mẫu thân mà tận hiếu, để cho người ở dưới cửu tuyền có thể nhận được công đạo, còn đại ca thì sao?”

Hắn từng chữ từng chữ, liếc mắt nhìn Lưu Thư Mặc nói: “Đại ca là ngôn quan mà không phân biệt đúng sai; thân là nhi tử, lại không cứu được phụ thân, chúng ta so ra thì rốt cuộc ai mới là người bất trung bất hiếu?”

Lưu Thư Mặc vô cùng tức giận, hắn vung nắm đấm lên, nện vào mặt Lưu Thư Nhiễm. Bất ngờ không kịp đề phòng nên Lưu Thư Nhiễm bị đánh ngã xuống đất, cổ họng hắn có vị tanh ngọt dâng lên, không giận mà cười: “Đại ca, ngươi tỉnh lại đi! Phụ thân hoàn mỹ trong lòng ngươi chính là một ngụy quân tử, là kẻ tiểu nhân! Ngươi cho rằng Đường Nguyễn Nguyễn không có ngươi thì không sống nổi, nhưng ta nói cho ngươi biết, hiện giờ nàng sống thoải mái đến cực điểm, so với gả cho ngươi thì nàng đã mạnh mẽ hơn nhiều! Đừng tiếp tục tự lừa dối bản thân nữa!”

Mắt Lưu Thư Mặc đỏ lên, hắn phẫn nộ đến mức không nên lời. Nhất thời, hắn có một loại cảm giác vô lực.

Lần trước Nguyễn Nguyễn được Hoàng Đế tứ hôn cho Tần Tu Viễn, hắn đã đi cầu xin phụ thân nhưng không được, cuối cùng cũng đắn đo xem có nên dẫn nàng trốn đi hay không. Nhưng chờ hắn có thể xác định xong tâm ý của mình thì đã không còn kịp nữa rồi. Hắn nắm chặt quyền, sắc mặt trắng bệch. Hắn yên lặng suy nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự thất bại như thế sao? Đối mặt với tình yêu chân thành và thân nhân rời đi, vậy mà hắn cũng không làm được bất cứ điều gì?

Lưu Thư Mặc giãy dụa không biết nên làm gì. Nếu những lời Lưu Thư Nhiễm nói là thật, phụ thân thật sự phạm vào đại tội ngập trời như vậy thì hắn chỉ có hai lựa chọn. Một là phải khoanh tay đứng nhìn để bảo vệ chữ “Trung”. Thứ hai là bất chấp tất cả, cho dù thế nào hắn cũng mặc kệ không quan tâm mà đi cứu phụ thân để bảo toàn một chữ “Hiếu”. Nhưng lựa chọn này đối với hắn mà nói, thật sự là quá khó khăn.

Lưu Thư Nhiễm thấy sắc mặt suy sụp của hắn, chỉ nói: “Đại ca, từ nhỏ ngươi chưa từng bạc đãi ta cho nên ta cũng không muốn đối địch với ngươi. Ngươi muốn đi cứu phụ thân cũng được, không cứu cũng không sao, đó đều là chuyện của ngươi, ta không can thiệp vào. Nhưng những gì ta phải làm thì ngươi không thể ngăn cản.”

Hắn lau vết máu bên khóe miệng rồi đứng đối diện Lưu Thư Mặc.

Lúc này, Lưu Thư Mặc mới phát hiện hắn đã sớm thu hồi bộ dáng khiêm tốn ôn nhu ngày thường mà ưỡn sống lưng thẳng tắp, cũng đã cao lớn hơn mình. Lưu Thư Mặc hờ hững quay đầu lại, nói: “Từ hôm nay trở đi, ta coi như không có đệ đệ như ngươi.”

Đôi mắt Lưu Thư Nhiễm khẽ co rút lại, hắn đứng lặng yên không nói.

Sau khi Lưu Thư Mặc đi, thư đồng Lưu Bạch yên lặng đi ra, nói: “Nhị công tử, đã trễ như vậy mà người còn muốn đi thiên lao thăm tướng gia sao?”

Đôi mắt Lưu Thư Nhiễm híp lại: “Đi, đây là chuyện cuối cùng ta đã đồng ý với Tần Tu Viễn… Xong việc, chúng ta hãy tời khỏi đây.”
Bình Luận (0)
Comment