Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 122

“Được chứ?” Giọng nữ nhân lạnh như băng từ phía sau nàng vang lên, Mẫn Nguyên Mạnh theo bản năng quay đầu lại.

Lại là Hoàng Hậu tới.

“Tham kiến mẫu hậu, sao người lại tới đây?” Mẫn Nguyên Mạnh thu hồi nụ cười, bình tĩnh hơn vừa rồi. Khóe mắt Hoàng Hậu khẽ giật giật, không để ý tới hắn mà lại nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Mới một hồi không gặp, không nghĩ tới tướng quân phu nhân lại có thể bắt chuyện với nhi tử của ta, thật sự là thủ đoạn kinh người!”

Đường Nguyễn Nguyễn không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói: “Thần phụ chẳng qua là vì điện hạ làm một bữa cơm mà thôi, không tính là thủ đoạn gì cả.”

Sắc mặt Hoàng Hậu hơi tức giận, nàng ta nói: “Vân Mai, ngươi làm việc như vậy sao? Còn không mau đưa tướng quân phu nhân xuống nghỉ ngơi?”

Mẫn Nguyên Mạnh sửng sốt, nói: “Mẫu hậu, phu nhân nói nàng có thể làm đồ ăn cho con… Nàng…”

Hoàng Hậu, ngay cả khi yêu thương hắn thì bây giờ cũng tức giận: “Nguyên Mạnh, con còn nhỏ, những điều này con không cần phải xen vào.” Nàng ta lại lạnh lùng nói: “Người đâu, đưa Nguyên Mạnh trở về đọc sách!”

“Mẫu hậu! Mẫu hậu…” Mẫn Nguyên Mạnh không cam lòng bị kéo đi, mà Đường Nguyễn Nguyễn vẫn đứng tại chỗ, nàng ngẩng đầu lên không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn Hoàng Hậu. Hoàng Hậu bị ánh mắt này của nàng nhìn thfi cũng không vui, nàng ta cười lạnh nói: “Ngươi nhìn bổn cung như vậy cũng vô dụng, ở trong hoàng cung này, dù ngươi có chắp cánh cũng khó bay. Trước đây không phải ngươi muốn dựa vào Thấm tần chỉ biết quyến rũ nam nhân kia sao? Nàng ta muốn lén đưa thư cho Tần Tu Viễn, bị bổn cung bắt được, hiện giờ đang nhốt trong cung. Nếu ngươi muốn đưa thư ra ngoài thì cũng không có kết quả gì tốt!”

Nàng ta càng nói càng đắc ý: “Người đâu! Nhốt nàng lại!”

Vân Mai lập tức đáp một tiếng, nàng ta dùng sức túm lấy Đường Nguyễn Nguyễn, kéo ra ngoài…. Đường Nguyễn Nguyễn được đưa đến lãnh cung, nơi này thoạt nhìn vô cùng hẻo lánh nhưng lại có không ít binh lính đóng quân. Vân Mai mở một gian phòng ra rồi đưa tay đẩy Đường Nguyễn Nguyễn vào!

Đường Nguyễn Nguyễn loạng choạng thiếu chút nữa ngã xuống đất, nàng quay đầu lại trừng Mắt Vân Mai một cái, Vân Mai bị nàng trừng nên cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn sắc bén mà nói: “Ngươi yên phận ở chỗ này cho ta! Nếu để ta phát hiện ngươi làm chuyện mờ ám, ta nhất định sẽ không khách khí với ngươi!”

Dứt lời, Vân Mai ngạo mạn bước ra cửa phòng, sau đó chính là tiếng nàng ta khóa cửa.

Đây là một gian phòng ngủ vô cùng đơn sơ, bên trong bày biện rất cũ kỹ, trên bàn ngay cả trà nước cũng không có. Đường Nguyễn Nguyễn đứng lên, nhìn xung quanh thì phát hiện bên cạnh chân giường có tiếng động nhẹ. Nàng cảm thấy hoảng sợ, tiện tay cầm một cái đèn lên chắn ở trước người mình, nàng cẩn thận đi tới trước chân giường, cẩn thận dò xét… Nhưng đó là một tiểu cô nương. Nàng ấy khoảng chín tuổi, rụt rè ở bên trong, đôi mắt vô cùng hoảng sợ nhìn Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, buông đèn trong tay xuống, nói: “Ngươi là ai?”

Nàng thấy tiểu cô nương này rất quen thuộc.

Tiểu cô nương cắn môi không nói gì. Đường Nguyễn Nguyễn lại tỉ mỉ đánh giá nàng ấy một phen, đôi mắt của nàng vừa to vừa tròn, rất đẹp mắt, nhưng lại tràn ngập bất an cùng sợ hãi. Y phục của tiểu cô nương tuy rằng dùng vật liệu không rẻ, nhưng hiển nhiên đã nhiều ngày không thay đổi, có chút mùi hôi bốc lên. Đường Nguyễn Nguyễn lập tức phản ứng lại: “Ngươi là… Ngũ công chúa?”

Mẫn Nguyên Uyển thấy nàng nhận ra mình thì càng thêm sợ hãi, nói: “Ngươi… Đừng giết ta! Làm ơn!”

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng xua tay, nói: “Ta sẽ không làm tổn thương đến ngươi, ngươi không cần sợ hãi.”

Thực tế lần trước khi Ngũ công chúa và Thất công chúa cướp thạch của nhau, Đường Nguyễn Nguyễn đã gặp qua nàng. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Ngũ công chúa, sao người lại ở đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn biết Âm quý nhân đã qua đời, mà bây giờ Ngũ công chúa do Hoàng Hậu nuôi nấng mới đúng? Sao nàng lại trốn ở đây?

Trong lòng mặc dù oán hận Âm quý nhân, nhưng cũng biết không nên giận chó đánh mèo với một hài tử. Ngũ công chúa Mẫn Nguyên Uyển có chút suy yếu, nhỏ giọng nói: “Ta đã bị nhốt ở đây mấy ngày rồi…” Nàng nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Ta nhớ ra ngươi.”

Giọng điệu của nàng đột nhiên trở nên có vài phần hận ý: “Các ngươi hại mẫu phi ta bị trọng thương!”

Đường Nguyễn Nguyễn giật mình, đáp lại: “Nhưng mẫu phi ngươi cũng suýt chút nữa hại chết ta.”

Mẫn Nguyên Uyển mím môi, nàng ta không nhận.

Trong ánh mắt Mẫn Nguyên Uyển có sự sợ hãi nhiều hơn là phẫn hận, dù sao nàng vẫn còn là một hài tử, lúc này tự lo cho mình còn không xong, làm sao có thể bận tâm đến chuyện cừu hận nữa chứ?

Nàng ta bị nhốt ở đây lâu như vậy, hiện giờ có một người tới nhưng không làm thương tổn đến mình, tuy trên mặt nàng cự tuyệt người này ngàn dặm, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng không nói lời nào, mới lên tiếng: “Chuyện mẫu phi của ngươi đã qua rồi, ta không so đo với ngươi, nếu ngươi cũng có thể buông bỏ cừu hận, chúng ta cùng nhau suy nghĩ làm thế nào để thoát ra ngoài, được không?”

Mẫn Nguyên Uyển cúi đầu, nói: “Chúng ta không ra được đâu.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Vì sao?”

Giọng nói của Mẫn Nguyên Uyển lạnh như băng: “Hoàng Hậu sẽ giết chết tất cả mọi người… Nàng ta đã giết mẫu thân ta.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng nhất thời trầm mặc, nàng nói: “Không, phu quân ta sẽ đến cứu chúng ta.”

Mẫn Nguyên Uyển lại giận dỗi: “Ta không cần hắn cứu, hắn hại mẫu phi ta!”

Đường Nguyễn Nguyễn lười so đo với nàng: “Ở đây chỉ có một mình ngươi sao?”

Mẫn Nguyên Uyển trầm mặt gật gật đầu, lại nói: “Thái Tử ca ca cũng bị bắt tới, huynh ấy ở cách vách. Mỗi ngày đều có người đến đưa cơm…”

Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc nói: “Thái Tử cũng ở đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ ngồi xuống, nàng im lặng suy tư. Hiện giờ Hoàng Hậu không hạ độc thủ với Thái Tử, chỉ sợ là bận tâm đến thanh danh của nhi tử mình sau khi thừa vị. Ở Đại Minh, lập Thái Tử cần phải có Hoàng Đế hạ chiếu chỉ, sau đó nội các thủ phụ, văn thần cùng võ tướng đứng đầu thừa nhận mới được. Lúc trước khi lập Thái Tử, chính là Hoàng Đế một tay thao túng. Tuy rằng Tả tướng Lưu Thực phản đối, nhưng không chịu nổi Đường Các Lão cùng Trấn Quốc tướng quân phủ ủng hộ Mẫn Nguyên Lang vẫn trở thành Thái Tử. Hiện giờ muốn đổi vị trí Thái Tử, cũng là quy tắc giống như vậy. Nhưng Hoàng Đế bệnh nặng, Hoàng Hậu muốn danh chính ngôn thuận lập Thái Tử mới, muốn sự ủng hộ từ cha mình, Tần Tu Viễn và Lưu Thực.

Tất nhiên Tần Tu Viễn không có khả năng ủng hộ bọn họ, mà hiện giờ đột phá lớn nhất chính là cha của Đường Nguyễn Nguyễn. Cần hắn và Lưu Thực cùng đưa ra lý do thay đổi Thái Tử ở trên triều đình, sau đó lại do Hoàng Đế đóng dấu phê duyệt mới được. Đường Nguyễn Nguyễn hơi nhíu mày, cứ như vậy thì nhất định phủ Học sĩ sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ!

Nhưng nàng ở trong cung cũng không giúp được gì, chỉ có thể âm thầm sốt ruột. Bây giờ nàng và Tần Tu Viễn hoàn toàn mất liên lạc, lại không biết thời gian hắn trở về, chỉ có thể cố gắng trì hoãn chuyện lập Thái Tử, tranh thủ thêm thời gian cho hắn. Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới chuyện gì liền nói: “Ngũ công chúa… Ngươi đã bao giờ ăn xoài chưa?”

Mẫn Nguyên Uyển lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, chẳng lẽ nữ nhân này điên rồi sao?

Mẫn Nguyên Uyển có chút không kiên nhẫn: “Liên quan gì đến ngươi.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Nếu ngươi muốn ra ngoài một cách an toàn thì hãy cho ta biết.”

Mẫn Nguyên Uyển trầm giọng: “Ăn rồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Cơ thể có khó chịu không?”

Mẫn Nguyên Uyển tiếp tục nói: “Không cảm thấy… Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy kinh ngạc, nàng lại hỏi: “Tỷ muội khác của ngươi, còn có Hoàng Hậu nương nương đều có thể ăn xoài sao?”

Mẫn Nguyên Uyển cảm thấy không kiên nhẫn, mà nói: “Đương nhiên! Hàng năm được tiến cống xoài, phụ hoàng đều phân cho các cung, Hoàng Hậu cũng sẽ mời mẫu phi ta đến ăn, ta đã thấy bọn họ ăn xoài.”

“Còn Tứ Hoàng tử thì sao? Hắn chưa bao giờ ăn đúng không?” Đường Nguyễn Nguyễn truy hỏi. Mẫn Nguyên Uyển suy nghĩ một chút mới nói: “Không nhớ… Ngươi hỏi những chuyện vặt vãnh này để làm gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn không lên tiếng. Sở dĩ muốn hỏi là bởi vì lúc trước khi nhìn thấy Lưu Thư Mặc, nàng đột nhiên nhớ tới… Người không thể ăn xoài là hắn.

Lưu Thư Mặc không thể ăn xoài… Tiểu thái giám nói Mẫn Nguyên Mạnh cũng không thể ăn… Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời cứng đờ.

Dị ứng có thể được di truyền. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Lưu Thư Mặc và Mẫn Nguyên Mạnh… Là huynh đệ?

Đúng rồi, điều này có thể lý giải như vậy!

Khó trách Lưu Thực vẫn muốn nâng đỡ Hoàng Hậu, chỉ sợ bọn họ đã sớm âm thầm cấu kết…Mà Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh là con của bọn họ!

Hôm nay hai người đó muốn đoạt vị, người được nâng lên không phải Nhị Hoàng tử mà là Tứ Hoàng tử!

Đường Nguyễn Nguyễn run rẩy vì bí mật kinh thiên động địa này. Ngón tay nàng không tự giác mà nắm chặt… Mẫn Nguyên Uyển nghi hoặc nói: “Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động, nàng miễng cưỡngg nặn ra một nụ cười rồi nói: “Không… Không có gì đâu.”

Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ, thân thế của Mẫn Nguyên Mạnh…

Bản thân hắn có biết không?

…….

Bắc Tề, Đêm đen tối tăm u ám.

Trong hoàng cung kim bích huy hoàng, đèn đuốc sáng trưng, tất cả tôi tớ đều bận rộn. Trên bầu trời hoàng cung, có quạ đen bay quanh, kêu la nôn nóng làm cho người ta cảm thấy áp lực khó nhịn.

“Phụ vương ta sao vậy?” Tứ Hoàng tử Ba Nhật Đạt lo lắng hỏi thái y. Thái y đổ đầy mồ hôi, nói: “Hồi bẩm Tứ Hoàng tử, đại vương… Có thể Đại vương không chịu nổi qua đêm nay…”

Tứ Hoàng tử hơi giật mình, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

“Tứ Hoàng tử, đại vương triệu người vào!” Một thị nữ vội vàng chạy tới, hành lễ thông báo. Tứ Hoàng tử trầm giọng nói: “Ta lập tức vào.”

Giờ phút này phòng ngủ của Bắc Tề Vương đã không còn một bóng người. Ba Nhật Đạt bước đi nặng nề vào trong điện. Trong điện có không ít ánh nến thắp sáng, bởi vì ánh mắt Bắc Tề Vương đã lâu cũng không thấy rõ gì, nếu ánh đèn sáng một chút, tâm trạng của hắn cũng tốt hơn một chút…

Bắc Tề Vương đang là dầu hết đèn tắt, hắn cố sức mở mắt ra, kinh ngạc nhìn nhi tử của mình, suy yếu đến cực điểm: “Ba Nhật Đạt…”

Trong lòng Ba Nhật Đạt chua xót, hắn quỳ xuống lẩm bẩm: “Phụ vương…”

Bắc Tề Vương chậm rãi giơ tay lên, đặt lên vai hắn, nói: “Sau này Bắc Tề… Phụ vương giao cho con…”

Ba Nhật Đạt ngước mắt lên nhìn hắn, vừa ngạc nhiên vừa bi thương: “Đa tạ phụ vương… Nhưng, hiện giờ thế cục này… Nhi thần cũng không biết phải làm thế nào cho phải.”

Các đại thần lại rất ủng hộ hắn, nhưng quân quyền ở trong tay Lục Hoàng tử vẫn kéo dài không chịu giao ra, hiện giờ cho dù hắn lấy được chiếu thư kế vị, nhưng chỉ sợ cũng không thoát khỏi một hồi ác chiến với Lục Hoàng tử.

Bắc Tề Vương lên tiếng: “Bây giờ Phụ vương đã không thể xử lý những điều này… Con đường phía sau, chỉ dựa vào chính con…”

Ba Nhật Đạt có chút bàng hoàng, trong miệng lẩm bẩm: “Phụ vương…”

Bắc Tề Vương hơi nghiêng đầu, khuôn mặt già nua của hắn đã nhìn ra bầu trời đêm u ám ngoài cửa sổ: “Bắc Tề… Không phá thì không xây được…”

Ngoài cửa sổ có sao băng rơi xuống, lúc này bàn tay của hắn cũng trượt xuống… Ba Nhật Đạt giật mình: “Phụ vương! Phụ vương!”

Đồng tử của Ba Nhật Đạt mở thật lớn, hai mắt hắn đỏ bừng, hắn đưa tay dò dưới mũi Bắc Tề Vương… Đã không còn hơi thở. Sắc mặt hắn đau đớn, quỳ gối bên cạnh Bắc Tề Vương, cung kính dập đầu ba cái. Người hầu tiến vào nhìn thấy tất cả, nhất thời kinh hãi mà hỏi: “Tứ Hoàng tử, Đại Vương, có phải hoăng*… Hay không?”

Ba Nhật Đạt dần dần thu hồi sắc đau đớn trong mắt, hắn nói: “Không, bí mật không phát tang, đợi ta suy nghĩ trước.”

Hai ngày trước hắn đã phái người đi đến các bộ lạc mượn binh, nhưng không nghĩ tới tin tức mượn binh còn chưa truyền về mà Bắc Tề Vương đã ra đi. Trong lòng Ba Nhật Đạt cảm thấy thấp thỏm, hắn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm… Rốt cuộc, ai có thể chỉ cho hắn một con đường rõ ràng?

……

Ba Nhật Đạt an bài xong mọi việc liên quan thì một mình ra khỏi tẩm điện của Bắc Tề Vương. Một mình hắn độc hành, đi lên tường thành cửa cung, trước mặt là cả thành đèn đuốc sáng rực, phía sau là toàn bộ cung điện nguy nga, phía trên là bầu trời đêm mênh mông thăm thẳm. Trong chốc lát, hắn cảm thấy mình rất nhỏ bé. Phụ vương qua đời, phận là nhi tử mà chỉ có thể phong tỏa tin tức, chỉ vì lục Hoàng tử Mạc Lặc còn ở bên ngoài như hổ rình mồi. Mạc Lặc còn chưa công thành, dường như hắn còn ôm một tia hy vọng, cho rằng mình có thể kế vị Đế vương Bắc Tề. Nếu hắn biết phụ hoàng đã tự lập mình làm Bắc Tề Vương, chỉ sợ đêm nay hắn sẽ vọt vào cung. Ba Nhật Đạt cảm thấy căm hận sự bất tài của mình, hắn một quyền đánh vào tường thành, lại không cảm thấy đau chút nào. Hắn chợt nhận ra bên cạnh có người nên quát lớn một tiếng: “Là ai?”

“Tứ Hoàng tử.”

Giọng nói của nam nhân lạnh lùng vang lên, dường như có vài phần quen tai. Ba Nhật Đạt ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn về phía người đi tới. Người nọ một thân dạ hành y, dáng người cao gầy, y bào bị gió thổi đến bay phấp phới, bên tay cầm một thanh bội kiếm đang đứng dưới ánh trăng.

Cũng không biết tại sao hắn lại đứng ở tường thành trên cửa cung này.

“Tần Tu Viễn?” Ba Nhật Đạt nhìn hắn một cái không thể tin được. Tần Tu Viễn cầm kiếm hàn quang lẫm liệt trong tay, thân kiếm dính không ít vết máu, nhỏ giọt rơi trên mặt đất. Cũng không biết là của người khác, hay là của hắn. Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ nhướng, thản nhiên tháo tấm che mặt rồi nhếch môi nói: “Đã lâu không gặp?”

Giờ phút này, ở phía sau Tần Tu vang lên tiếng ồn ào…

“Bắt thích khách!”

Hiển nhiên, ban đêm hắn dám đột nhập vào hoàng cung, lại thẳng tay giết những người cản đường hắn. Ba Nhật Đạt thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng cũng căng thẳng, hắn bất giác cầm dao găm tùy thân, nói: “Sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi định làm gì?”

Tần Tu Viễn thở nặng nề mà nói: “Tất nhiên là có việc tìm Tứ Hoàng tử thương lượng… À, phải nói là tìm Bắc Tề Vương mới đúng.”

Ba Nhật Đạt sửng sốt, trầm giọng nói: “Chuyện của phụ vương ta, ngươi đều biết rồi sao?”

Tần Tu Viễn thấp giọng: “Xin đại vương nén bi thương.” Dừng một chút, hắn nói: “Tuy nói như vậy nhưng ngươi cũng không có thời gian để đau buồn nữa rồi, Lục Hoàng tử đã cắm quân ngoài thành, hắn cũng có thám tử ở trong hoàng cung này, cho nên sớm muộn gì tin tức cũng sẽ truyền ra ngoài. Chậm là ngày mai, nhanh thì là đêm nay… Không biết đại vương, có chuẩn bị tốt vẹn toàn hay chưa?”

Sắc mặt Ba Nhật Đạt trầm xuống, nói: “Hà tất biết rõ còn cố hỏi.”

Tần Tu Viễn đã có thể tới nơi này, khẳng định hắn cũng tìm hiểu rõ tình thế trước mắt. Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Nếu chưa chuẩn bị tốt, không bằng ta đến giúp đại vương?”

Ba Nhật Đạt nói: “Tần tướng quân, ta tôn trọng ngươi là một anh hùng… Không nghĩ là ngươi cũng muốn nhân lúc nhà cháy hôi của?”

Tần Tu Viễn nhìn hắn mà nói: “Đại vương hiểu lầm rồi, Tần mỗ cũng không có ý này. Hợp tác vốn là căn cứ vào song phương có đi có lại, nếu đại vương cảm thấy điều kiện của ta không tốt thì cũng có thể cự tuyệt.”

Trong lúc nói chuyện, bọn thị vệ đã đuổi tới, đang đứng cách hai trượng phía sau Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn bất đắc dĩ nói: “Nếu đại vương nguyện ý thương nghị với ta thì có thể nói người của ngươi không cần đuổi theo trước, được không?”

Ba Nhật Đạt xua tay cho những người đó lui ra. Hắn suy ngẫm trong chốc lát rồi, nói, “Nói về điều kiện của ngươi đi.”

Tần Tu Viễn nói: “Ta có thể giúp đại vương đánh bại Lục Hoàng tử, bảo vệ người thuận lợi đăng cơ, nhưng xin đại vương đáp ứng ba chuyện của ta.”

Ba Nhật Đạt nheo mắt lại: “Là ba chuyện gì?”

Tần Tu Viễn nhếch môi nói: “Thứ nhất, sau khi đại vương đăng cơ thì lập tức viết chiếu thư hai nước hoà thuận, hứa hẹn khi người còn sống, tuyệt đối không chủ động xâm phạm Đại Minh.”

Ba Nhật Đạt vốn đã đáp ứng với hắn, chẳng qua bây giờ phải xuống tay viết trên giấy… Hắn do dự một lúc rồi nói, “Không có gì khó khăn.” Hắn nói thêm: “Điều kiện thứ hai là gì?”

Tần Tu Viễn nói: “Ta muốn người chiêu cáo thiên hạ, là âm mưu của Bắc Tề Vương năm đó đã hại tinh nhuệ quân Tần gia ta mất mạng ở đây, cáo tội bọn họ.”

Sắc mặt Ba Nhật Đạt trắng bệch, mặc dù việc này không phải do hắn chủ đạo, nhưng bản cáo tội như vậy, không phải tương đương với đánh vào mặt mình sao?

Tần Tu Viễn nhìn ra sự do dự của hắn nên nói: “”Đại vương, ta biết chuyện năm đó không liên quan đến ngươi, nhưng lúc đó Bắc Tề lấy lý do quân Tần vô cớ vượt qua biên giới hai nước mà giết nhiều người như vậy… Ta không thể tha thứ và cũng cần một cái công đạo.”

Sắc mặt Ba Nhật Đạt có chút khó coi, một lúc lâu sau mới nói: “Được, điều kiện cuối cùng thì sao?”

Tần Tu Viễn lạnh lùng nói: “Ta muốn mạng Mạc Lặc.”

*Nghĩa là Chết, dùng cho vua chúa, vương tôn quý tộc trong hoàng cung.
Bình Luận (0)
Comment