Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 18

8.11.2021

Editor: Autumnnolove

Fanpage: Bản dịch 0 đồng

---

Như phu nhân nhíu mày nói: "Vậy thì vì cái gì?".

Thuần phục nam nhân bà còn có chút thủ đoạn, nhưng nói tới đại cục, bà lại là một người hoàn toàn hồ đồ.

Đường Doanh Doanh tự nhiên tự tại nhặt lên cái chén còn nguyên vẹn duy nhất, tự rót cho mình một chén trà, nói: "Thứ Tả tướng để ý, chính là phân lượng của phụ thân trong lòng Hoàng thượng, cùng danh vọng bên cánh văn thần thôi."

Nàng nhấp một ngụm, tiếp tục nói: "Chỉ cần sau khi liên hôn, có thể đạt được những thứ này...cưới ai mà không được?"

Như phu nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đúng rồi, đối với Tả tướng mà nói, chỉ cần được Đường các lão trợ lực, cơ hội thượng vị của Nhị hoàng tử liền cao hơn vài phần.

Chỉ vì Đại hoàng tử được lập làm Thái tử từ sớm, cho nên Nhị hoàng tử vô duyên với ngai vị sao?

Như phu nhân tuy rằng ở hậu viện, nhưng đại khái thế cục trong triều, bà vẫn nghe thấy ít nhiều.

Bà nhìn Đường Doanh Doanh, tiểu cô nương một tay bà nuôi nấng, giờ đã trưởng thành, cũng hiểu được vì chính mình mà mưu tính, không nhịn được cảm thán: "Doanh Doanh à, giờ đã lớn rồi, đã có thể tự đi con đường của chính mình rồi, mẫu thân...cũng không biết còn có thể giúp gì được cho con..."

Đường Doanh Doanh thu lại sắc lạnh trong mắt, bình tĩnh mở miệng nói: "Mẫu thân, người yên tâm, chúng ta nhất định sẽ được như ý nguyện."

--Editor: Autumnnolove--

Ở ngã rẽ bên ngoài phủ Học Sĩ, một chiếc xe ngựa có lọng che đang dừng lại.

Nam tử trên xe hơi hơi nâng cửa sổ xe, hỏi: "Có ra ngoài chưa?"

Hắn mặc một bộ y phục màu trắng, khí độ bất phàm, chỉ là thanh âm có chút khàn, giống như thân thể không được khỏe.

Lưu Thanh canh giữ bên ngoài xe ngựa, xa xa quan sát cửa phủ Học Sĩ, thấp giọng nói: "Công tử, còn chưa có ra tới đâu."

Nam tử trên xe lặng im, chớp mắt một cái, nói: "Tiếp tục chờ!"

Lưu Thanh có chút chần chờ hỏi: "Công tử, hôm nay Nguyễn Nguyễn tiểu thư lại mặt, nói vậy đại tướng quân cũng cùng về, lúc này ngài đi qua gặp nàng ấy, sợ là không ổn lắm?"

Người trên xe ngựa đúng là đích trưởng tử của Tả tướng, Lưu Thư Mặc.

Lưu Thư Mặc buông cửa xe sổ xe xuống, không có trả lời. Hắn đương nhiên biết làm như vậy không thỏa đáng, nhưng nếu không tới, chỉ sợ lại càng khó gặp được nàng. Thanh mai trúc mã mười năm, chớp mắt một cái nàng đã trở thành thê tử của người ta.

Lưu Thư Mặc gắt gao nắm chặt nắm tay, trên mặt tái nhợt, hiện lên một tia đau thương nhàn nhạt.

"Nguyễn Nguyễn..."

Hắn thống khổ thốt ra thành tiếng, nỉ non gọi tên nàng. Hắn nhất định phải nhìn thấy nàng.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Mà giờ phút này, Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi ở bàn bát tiên dùng cơm.

Đường các lão trò chuyện cùng Tần Tu Viễn rất vui vẻ, nhất thời tận hứng, liền nói Đường bá đi đào hũ rượu nữ nhi hồng chôn ở hậu viện mười tám năm lên. Đường bá lăn lộn một phen, cuối cùng cũng quay trời lại phòng ăn rót rượu cho mọi người.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế liền nói: "Phụ thân, nữ nhi vì người mang theo chút đồ nhắm rượu tới."

Đường các lão có chút ngoài ý muốn, nữ nhi trước kia chỉ biết vâng vâng dạ dạ, sau khi gả cho người ta thì cử chỉ tự nhiên hào phóng hơn không ít, hắn gật đầu nói: "Con có tâm, mang theo cái gì tới?"

Đường Nguyễn Nguyễn mang hộp đồ ăn tới, bưng ra một đĩa đậu phộng bóng lưỡng, nói: "Đây là rượu...rượu thần đậu phộng."

Đường Nguyễn Nguyễn vốn dĩ sắp buộc miệng thốt ra "tửu quỷ đậu phộng", nhưng nhất thời cảm thấy không ổn, liền bịa ra một cái tên mới.

"Rượu thần đậu phộng?". Đường các lão vừa nghe cái tên này, trên mặt càng rạng rỡ thêm ba phần: "Tốt tốt, vi phụ tới nếm thử."

Tần Tu Viễn ngước mắt nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, không hiểu sao nàng luôn có thể làm ra mấy món ăn hiếm lạ cổ quái như thế này?

Bất quá đậu phộng này cùng ớt đỏ khá hài hòa, thoạt nhìn cảm giác hương vị chắc chắn không tệ. Nhưng Đường các lão tự biết, nữ nhi căn bản chưa từng xuống bếp, chỉ sợ đậu phộng này, chỉ có thể nhìn chứ ăn thì...

Khổ nỗi hắn không chịu được ánh mắt chờ đợi của Đường Nguyễn Nguyễn, liền gắp tượng trưng một viên đậu phộng, bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai một cái...

Đậu phộng tửu quỷ vừa thơm vừa giòn, một viên nho nhỏ mà toát ra vị cay tê nồng nàn, phấn khích tới độ cả khoang miệng giống như sống động hơn.

Đường các lão vốn là người thích ăn cay, ăn xong một viên đậu phộng này, liền nhanh chóng bắt đầu viên thứ hai, viên thứ ba...

Hắn kinh ngạc hỏi: "Cái này thật sự là do con làm?"

Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu: "Dạ...Nếu phụ thân thích, lần sau tới con sẽ làm nhiều một chút."

Đường các lão cười tới đôi mắt híp lại thành một hàng: "Tốt tốt tốt!"

Tần Tu Viễn thấy Đường các lão đang cao hứng, liền bưng chén rượu lên nói: "Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế kính ngài một ly."

Đường các lão liên tục gật đầu, cũng cầm chén lên chạm nhẹ vào chén của hắn, uống một hơi cạn sạch.

Nữ nhi hồng thuần túy cùng dư hương của tửu quỷ đậu phộng trong miệng hòa quyện cùng nhau, làm cho dư cị của rượu đọng lại lâu hơn.

Hắn vừa lòng nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, lại nhìn nhìn Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn đang cung kính rót rượu cho hắn...

Đường các lão vốn tưởng rằng người nhà võ tướng chỉ tinh thông binh pháp chiến thuật, ai ngờ hôm nay hắn cùng Tần Tu Viễn luận thơ từ ca phú, lại phát hiện kiến thức của hắn ở lĩnh vực này rất uyên bác.

Ngày thường, hai người chỉ tiếp xúc trong triều đình, trước giờ cũng không nghe nói đến hắn có tài văn chương nổi bật, thật sự là khiêm tốn đến cực điểm. Có thực lực mà không khoe khoang, Đường các lão không khỏi coi trọng vị hiền tế này thêm vài phần.

Tần Tu Viễn thấy Đường các lão ăn đậu phộng đến thập phần thỏa mãn, nhịn không được cũng gắp một viên đặt ở trong miệng. Hắn chậm rãi thưởng thức, bắt đầu từ giòn, tê, cay, sau đó lại giòn, ngon miệng, hắn tinh tế cảm nhận từng vị.

Hắn cùng Đường các lão, hai người cứ như vậy, một bên ăn đậu phộng, một bên uống rượu nói chuyện phiếm. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn bức tranh trước mặt, đột nhiên có cảm giác, nơi này thật sự giống như nhà mình. Trước mắt, một vị là phụ thân máu mủ tình thâm, một vị còn lại là phu quân sẽ làm bạn cả đời.

Đường các lão chợt nhớ ra gì đó, nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đang ngơ ngác nhìn mình, liền nói: "Nếu con ăn xong rồi liền đi xem mẫu thân con đi."

Hắn buông chén rượu, thấp giọng nói: "Nàng đã không thể rời khỏi giường..."

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, ngay sau đó đứng lên nói: "Dạ!"

--Editor: Autumnnolove--

Đường Nguyễn Nguyễn ra khỏi nhà ăn, mang theo Thải Bình cùng Thải Vi đi đến Ngọc Quỳnh Uyển.

"Đường bá, mẫu thân của ta rốt cuộc bị bệnh như thế nào?". Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất an hỏi.

Đường bá vẻ mặt đau xót: "Đường phu nhân gần đây tinh thần càng ngày càng sa sút....cả ngày chỉ có thể uống một hai muỗng cháo loãng."

Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Đại phu nói như thế nào?"

Đường bá nói: "Mời tới vài vị đại phu rồi, đều nói phu nhân chỉ là thân thể suy nhược, khí huyết không đủ, lại ăn uống không ngon miệng, cho nên ngày qua ngày càng suy yếu."

Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi có chút lo lắng. Trong nguyên văn cũng không có nhắc nhiều đên Đường phu nhân, nàng căn cứ vào kí ức của nguyên thân, chỉ biết mẫu thân phi thường yêu thương nàng, nhưng bởi vì không được Đường các lão sủng ái, cho nên vẫn luôn bị vắng vẻ, làm cho Đường Nguyễn Nguyễn cũng bị liên lụy.

Đường phu nhân xuất thân đại tộc thế gia, là khuê tú nổi danh Đế Đô, lúc ấy Đường các lão vừa mới đỗ trạng nguyên, liền tới cửa xin cưới bà.

Đường các lão ái tài, mà Đường phu nhân cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, theo lí thuyết hẳn là vợ chồng tôn trọng nhau, ân ái tới già mới phải, nhưng những năm gần đây, Đường các lão vẫn độc sủng Như phu nhân. Làm cho Đường phu nhân ưu tư thành bệnh, hằng năm triền miên trên giường, không có cách nào chiếu cố nữ nhi.

Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nếu mẫu thân có thể ăn uống bình thường, có phải bệnh tình sẽ chuyển biến tốt đẹp hay không?"

---

Nam phụ là của em nhe quý dị :)))

Bình Luận (0)
Comment