Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 82

Bên trong cung điện, những bức tường đỏ quanh co, ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Bình một đường đi theo Lý công công, không bao lâu đã đến cửa cung.

Tần Tu Viễn mặc một bộ quan phục màu tím, trường thân ngọc lập* đứng trước cửa chu môn.

Hắn vừa thấy Đường Nguyễn Nguyễn đến, trên gương mặt lạnh lùng mơ hồ lộ ra ý cười. Lý công công đưa các nàng đến trước mặt Tần Tu Viễn rồi nói: “Nô tài thỉnh an Đại tướng quân, ta đã đưa phu nhân tới rồi.”

Tần Tu Viễn hơi gật đầu đáp lại: “Làm phiền công công.”

Dứt lời, hắn không thèm để ý đến ai mà cầm tay Đường Nguyễn Nguyễn, Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn cười cười, nàng yên lặng nói với hắn rằng mình không sao. Tần Tu Viễn cũng nghe nói chuyện Lục Hoàng tử và Thất công chúa sinh bệnh, vì thế liền hỏi: “Bệnh của Lục Hoàng tử và Thất công chúa sao vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Vừa rồi đã uống thuốc, hy vọng bọn họ có thể mau chóng khỏe lại.”

Tần Tu Viễn gật đầu, muốn kéo nàng đi về phía trước. Lúc này, hắn thấy một thái giám vội vàng chạy tới…

“Tướng Quân phu nhân, xin dừng bước!”

Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại nhìn hắn, Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi hoặc, nhưng Tần Tu Viễn lại hơi nhíu mày.

Người này trông rất lạ mặt, không giống người bên cạnh Hoàng Đế. Thái giám kia chạy tới trước mặt bọn họ rồi nhanh chóng hành lễ, ngoài cười nhưng trong lòng lại không cười nói: “Nô tài thỉnh an Đại tướng quân cùng phu nhân, Hoàng Hậu nương nương nghe nói hôm nay phu nhân tiến cung cho nên vô cùng vui mừng, muốn mời phu nhân đến Dực Trì cung một lát.”

Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc nhìn Tần Tu Viễn một cái, nhất thời có chút bất an.

Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Không biết Hoàng Hậu nương nương mời ái thê đến đó có chuyện gì quan trọng gì hay không?”

Thái giám dường như không ngờ tới được Tần Tu Viễn sẽ hỏi như thế, hắn nhất thời sửng sốt, đành ấp úng trả lời: “Cái này… Hoàng Hậu nương nương không có đề cập tới…”

Tần Tu Viễn ngắt lời: “Nếu như không có việc gì quan trọng, vậy xin công công chuyển lời tới Hoàng Hậu nương nương, hôm nay phu nhân của bản tướng quân không tiện, ngày khác lại đến bái kiến Hoàng Hậu nương nương sau.”

Vẻ mặt thái giám tràn đầy kinh ngạc, hắn cho rằng mình nghe lầm nên vội vàng nói: “Ý tứ của đại tướng quân là muốn trái lại ý chỉ của Hoàng Hậu sao?”

Nhất thời im lặng, Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Tu Viễn.

Giọng điệu Tần Tu Viễn vẫn bình tĩnh như cũ: “Công công nói quá lời rồi.”

Nhưng sắc mặt thì ngày càng trở nên lạnh lẽo tới mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Công công này đã nghe qua thanh danh Ngọc Diện Tu La của Tần Tu Viễn, sợ hắn tức giận động thủ với mình nên cũng mềm hơn vài phần, hắn nói: “Vậy vì sao tướng quân phu nhân lại không đến Dực Trì cung?”

Tần Tu Viễn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn nói: “Phu nhân của bản tướng vừa mới từ chỗ Thấm Tần nương nương đi ra, cũng tự mình xem bệnh cho Lục Hoàng tử cùng Thất công chúa, còn không biết có bị nhiễm phải bệnh khí hay không, lúc này làm sao có thể đi gặp Hoàng Hậu nương nương đây? Lỡ như không may truyền bệnh khí qua cho Hoàng Hậu nương nương, chúng ta làm sao gánh nổi?”

Tần Tu Viễn nói rất cẩn thận, vừa để thái giám có thể truyền lại ý của mình, cũng có thể khiến Hoàng Hậu không hiểu lầm.

Thái giám suy nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy lời này có vài phần đạo lý. Tần Tu Viễn thấy hắn buông lỏng thì lại nói: “Mời công công chuyển lời đến Hoàng Hậu nương nương, bản tướng quân dẫn phu nhân trở về tĩnh dưỡng trước, nếu thật sự không có việc gì thì sẽ đi bái kiến Hoàng Hậu nương nương sau.”

Dứt lời, hắn nhét một thỏi bạc cho thái giám báo tin.

Thái giám vốn khó xử, nhưng tay sờ sờ bạc hoa trắng này liền hạ quyết tâm, hắn đáp: “Vậy nô tài sẽ theo lời tướng quân nói, rồi về bẩm báo lại. Tướng quân cùng phu nhân đi thong thả…”

Trái tim vốn bị treo lên của Đường Nguyễn Nguyễn cuối cùng cũng buông lỏng xuống.

Hoàng Hậu trong nguyên tác không phải là một người dễ đối phó.

Vả lại, nàng vừa mới từ chỗ Thấm Tần ra, Hoàng Hậu đã nhận được tin tức, có thể thấy được nhất cử nhất động trong cung đều không thoát khỏi tầm mắt Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu cùng Thấm Tần lại là hai thế đối lập, nếu nàng đến đó mà không chịu đứng về phía Hoàng Hậu thì nhất định sẽ đắc tội với Hoàng Hậu. Nhưng luận về đắc tội… Nàng nhìn vẻ mặt kiên định của Tần Tu Viễn, bây giờ khẳng định đã đắc tội với Hoàng Hậu rồi.

Nàng nhìn bóng lưng thái giám báo tin kia, khẽ thở dài. Lý công công vừa rồi còn chưa kịp đi, một màn này cũng rơi vào trong mắt hắn, toàn bộ hành trình hắn đều xem như không nhìn thấy gì mà chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.

Tần Tu Viễn cười cười, hắn lại nói: “Đa tạ Lý công công đã che chở phu nhân chu toàn.”

Dứt lời, hắn còn nhét một thỏi bạc lớn hơn cho Tiểu Lý Tử.

Tiểu Lý Tử là đồ đệ của Mưu công công, cũng là thái giám thân cận của Hoàng thượng. Lý công công từ chối nói: “Đều là việc nô tài nên làm, vô công bất thụ lộc*.”

Tần Tu Viễn lại cười nói: “Ai nói người không có công lao?” Ngữ khí của hắn không cho cự tuyệt, tiếp tục nói: “Ngày sau phu nhân ta không thể tránh được còn phải tiến cung, thỉnh công công có thể chiếu cố một chút.”

Lý công công đảo mắt, lập tức hiểu được hắn đang ám chỉ cái gì. Sống trong cung đã lâu, có đôi khi người khác đưa tới một ánh mắt, hắn đã biết là có ý gì.

Lý công công cười tủm tỉm nhận lấy bạc rồi thấp giọng nói: “Nhận được quan tâm của tướng quân, nô tài nhất định sẽ tận lực mà làm.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn bọn họ nói một lúc lâu, có chút nghi hoặc chớp chớp mắt.

Lăn lộn cả nửa ngày, hai người rốt cục cũng lên xe ngựa trở về. Trong khoang xe nhỏ hẹp, Tần Tu Viễn ngồi bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn, cả đoạn đường đi đều nắm tay nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng có chuyện gì vậy?”

Tần Tu Viễn thấp giọng đáp lại: “Không có gì.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Vì sao thiếp tiến cung mà chàng còn khẩn trương hơn cả thiếp?”

Tần Tu Viễn cười cười: “Có đôi khi, đao quang kiếm ảnh trong hậu cung còn lợi hại hơn cả trên chiến trường, thường xuyên giết người không cần đao kiếm.”

Đường Nguyễn Nguyễn đến gần hắn, nàng hờn dỗi nói: “Chàng thật sự lo lắng cho thiếp như vậy sao?”

Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn nàng, nói: “Ta không lo lắng cho nàng thì lo lắng cho ai?”

Vừa nghĩ đến câu nàng vừa mới nói, sau này có thể còn phải tiến cung làm món ăn cho Hoàng tử và Công chúa, hắn liền có chút đau đầu.

Một mặt lo lắng cho an nguy của nàng ở trong cung, trong hậu cung Hoàng Hậu nhất đảng như hổ rình mồi, hôm nay ngăn được một lần, hắn cũng khó bảo đảm ngày sau nàng ta không tìm Đường Nguyễn Nguyễn gây phiền toái.

Mặt khác… Thời gian để được bên nàng, sẽ càng ít đi!

Tần Tu Viễn suy tư, hắn ngưng thần không nói. Đường Nguyễn Nguyễn nhớ lại chuyện vừa rồi bèn hỏi: “Vừa rồi lời nói của chàng và Lý công công là có ý gì?”

Tần Tu Viễn không muốn để nàng lo lắng, hắn cười một chút mới nói: “Sau này nàng sẽ biết.”

Đường Nguyễn Nguyễn bĩu môi, “Sao bây giờ lại không nói với thiếp?”

Tần Tu Viễn quay mặt nhìn nàng: “Lúc nàng ngốc nghếch, ta thấy tương đối đáng yêu.”

Đường Nguyễn Nguyễn vốn còn đang suy nghĩ, lúc này bị hắn nói như vậy, đôi má hồng dần đỏ ửng lên, nàng mềm giọng nói: “Vậy khi thiếp thông minh thì không đáng yêu sao?”

Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng, hắn nói: “Khi nàng thông minh, ta không dám nhìn nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, nói: “Tại sao?”

Tần Tu Viễn nhìn thê tử, trong mắt như có ánh sáng rực rỡ, hắn đột nhiên đưa tay, chống đỡ vách xe phía sau nàng rồi kề mặt tới gần: “Ta sẽ muốn hôn nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nét ửng đỏ trên mặt lan đến tận vành tai.

Tần Tu Viễn dứt lời liền cúi người xuống, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Ngay khi sắp chạm tới, Đường Nguyễn Nguyễn bỗng dưng nhớ tới điều gì đó lại đẩy hắn ra!

Tần Tu Viễn bị đẩy đến thiếu chút nữa ngã khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt hắn kinh ngạc: “Sao vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm trang: “Vừa rồi thiếp xem bệnh, lỡ như nhiễm bệnh, như vậy sẽ lây cho chàng!”

Hai gò má nàng nóng bỏng, trong lòng thầm nghĩ… Virus cảm lạnh có thể lây lan qua đường nước bọt…

Trong nhất thời, nàng có chút xấu hổ.

Tần Tu Viễn yên tĩnh chớp mắt, hắn lại áp người tới, nói: “Ta mặc kệ. Không phải nói phu thê nên cùng gánh hoạn nạn sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ: “Câu nói cùng gánh hoạn nạn đâu phải dùng như vậy? A…”

Nàng còn chưa nói xong thì đã bất ngờ bị môi hắn áp xuống, không thể lên tiếng nữa.

Nàng bị hắn ôm vào lòng, còn thử đẩy vài cái nhưng tất cả khí lực đều bị hắn rút cạn.

Hai người răng môi giao nhau, cảm xúc cũng bắt đầu triền miên.

Xe ngựa một đường xóc nảy, rèm xe theo gió nhẹ phập phồng, mỗi một lần lay động đều làm cho Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh hãi, nàng sợ bị người khác phát hiện bí mật trong xe.

Bọn họ theo hướng Đông Nam một đường xuất cung, bỏ lại toàn bộ hỗn loạn trong hoàng cung sau đầu.

Mà nữ tử hoa phục trong Dực Trì cung lại nổi trận lôi đình vì Đường Nguyễn Nguyễn rời đi.

Văn Hoàng Hậu đã sớm đuổi Âm quý nhân đi, nàng ta ở trong Dực Trì cung chờ Đường Nguyễn Nguyễn.

Nhưng thái giám báo tin lại một mình trở về. Giờ phút này, nàng ta không muốn giả vờ bình tĩnh nữa, tức giận đến mức ném chén trà vỡ nát.

“Lá gan thật lớn! Ngay cả bản cung triệu tới cũng không nghe lệnh sao?”

Văn Hoàng Hậu tức giận đến sắc mặt u ám, nàng ta hận không thể tự mình bắt người trở về. Trong mắt người ngoài, nàng ta là Hoàng Hậu nương nương đoan trang tú lệ vô cùng thông tuệ, rất hiếm khi phát hỏa lớn như vậy.

Lúc này, cung nữ dâng trà cùng thái giám báo tin sợ hãi quỳ sát đất, đến thở mạnh cũng không dám.

Trong cơn tức giận, nàng ta suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Tại sao nàng ta không đến? Là tìm một cái cớ, phải không?”

Thái giám bẩm báo lại chỉ nói: “Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương… Tần tướng quân nói, ngài ấy sợ Tần phu nhân nhiễm phải bệnh khí của Lục Hoàng tử cùng Thất công chúa, nếu đến thỉnh an nương nương thì sẽ kéo cả người vào hiểm cảnh, trong lòng hắn cảm thấy không an tâm.”

Lúc này thái giám chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, ổn định cơn giận của Văn Hoàng Hậu.

Văn Hoàng Hậu cười nhạo một tiếng, nàng ta lên tiếng: “Hắn dùng mấy lời này để dỗ dành hài tử ba tuổi sao? Bổn cung dễ lừa gạt như vậy ư?”

Nàng ta vốn muốn mượn chuyện này để thị uy nhưng lại không nghĩ tới một quyền này nàng ta đánh vào bông mềm.

Lúc này, cung nữ Tịch Nguyệt bên người nàng ta lại nói: “Nương nương chớ có tức giận hại thân thể, muốn giáo huấn phủ Trấn Quốc tướng quân này, sau này có rất nhiều cơ hội.” Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Kỳ thực Tần tướng quân ngụy biện lý do, nhưng cũng không phải không có đạo lý, Tần phu nhân này từ Ngọc Chương Hiên đi ra, lỡ như thật sự nhiễm phải bệnh khí, vậy thì làm sao mới được đây? Hai vị Hoàng tử của chúng ta thường xuyên ra vào Dực Trì cung, cũng không thể có nửa điểm sơ suất.”

Văn Hoàng Hậu nghe xong thì cũng bình tĩnh vài phần. Trong lòng nàng ta, nhi tử là quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Nàng ta tỉnh táo vài phần, hỏi: “Nguyên Khải và Nguyên Mạnh chừng nào trở về?”

Tịch Nguyệt  nhìn canh giờ rồi đáp: “Giờ đã là buổi trưa, chừng một khắc đồng hồ nữa là các ngài ấy sẽ trở về.”

Văn Hoàng Hậu gật đầu, nàng ta lại nhìn thoáng qua hai người đang quỳ dưới đất, càng nhìn cảm thấy chán ghét: “Còn không mau thu thập nơi này cho ổn thỏa! Cẩn thận một chút, kẻo để Nguyên Mạnh bị đâm vào chân!”

Hai người run rẩy đứng dậy, sau đó vội vàng thu thập mảnh vụn chén trà… Sau khi thu thập xong, cung nữ cùng thái giám báo tin cùng nhau rời khỏi thiên điện của Hoàng Hậu, hai người đều thở dài một hơi.

Cung nữ mới đến không lâu, tên là Vân Mai, nàng thấp giọng nói: “Trương công công, mới vừa rồi thật sự là dọa chết ta…”

Thái giám báo tin họ Trương, ở trong cung đã lăn lộn rất nhiều năm, hắn nhìn cung nữ này một cái rồi nói: “Ngươi cũng chưa hiểu sự đời.”

Cung nữ Vân Mai đáp: “Ngày thường Hoàng Hậu nương nương thoạt nhìn hòa ái dễ gần, nô tỳ nghĩ nàng hẳn là chủ tử dễ hầu hạ, lúc này mới nhờ người điều vào Dực Trì cung này hầu hạ trà nước, ai ngờ… Lại còn không bằng tiếp tục ở lại Ngự hoa viên chăm sóc hoa cỏ.”

Trương công công cười nhạo một tiếng, hắn nói: “Lòng người cách một vỏ bọc, thoạt nhìn rất tốt nhưng chưa chắc đã tốt thật, đạo lý này ngươi lại không hiểu sao? Ở Dực Trì cung làm việc, phải cẩn thận nhiều hơn nữa!”

Vân Mai có chút khiếp đảm nhìn hắn: “Xin công công chỉ bảo.”

Trương công công hôm nay nhận được một thỏi bạc, hắn còn thoát khỏi sự răn dạy của Hoàng Hậu nên tâm tình cũng không tệ, hắn hứng thú nói: “Nếu ngươi đã hỏi vậy thì bổn công công sẽ đại phát từ bi nhắc nhở ngươi một hai điều.”

Vân Mai liên tục gật đầu. Trương Công công nói: “Ngươi có biết trong Dực Trì cung này, chủ tử quan trọng nhất là vị nào không?”

Vân Mai nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Hiển nhiên là Hoàng Hậu nương nương!”

Trương công công lại lắc đầu, nói: “Chưa chắc.”

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Vân Mai, hắn giải thích: “Trong Dực Trì cung này, chủ tử quan trọng nhất là Tứ Hoàng tử.”

Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh là nhi tử út của Hoàng Hậu, so với Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải mười ba tuổi, hắn còn nhỏ hơn ba tuổi. Vân Mai hỏi: “Vì sao lại là Tứ Hoàng tử?”

Nàng hồi tưởng lại Tứ Hoàng tử, hắn tựa hồ vô cùng mẫn cảm nhạy bén, nhưng tính cách nội liễm, không thích nói chuyện, đối với người lớn cũng không lấy lòng.

Thân thể hắn không tốt lắm, thường xuyên triền miên trên giường bệnh.

Trương Công công nói: “Cái này… Ta cũng không biết, có lẽ là đau lòng thân thể Tứ Hoàng tử…”

Thực tế Trương công công cũng cảm thấy Hoàng Hậu đối với Tứ Hoàng tử so với Nhị Hoàng tử tốt hơn nhiều, có đôi khi ngay cả các cung nữ thái giám, cũng cảm thấy Văn Hoàng Hậu có chút thiên vị.

Trương công công lại bổ sung: “Cho nên, ngươi đắc tội ai cũng ngàn vạn lần không nên đắc tội Tứ Hoàng tử, nếu Tứ Hoàng tử thích ngươi, vậy thì cuộc sống của ngươi ở Dực Trì cung mới có thể dễ chịu.”

Vân Mai đăm chiêu nói: “Vâng, đa tạ Trương công công nhắc nhở.”

Trong lòng Vân Mai vẫn có chút thấp thỏm, nàng vốn tưởng rằng Văn Hoàng Hậu thân là quý nữ thế tộc, lại được mệnh danh là hiền lương thục đức, nhất định là một chủ tử tốt… Nàng không khỏi có chút lo lắng về tiền đồ sau này của mình….

Ngọc Chương Hiên.

“Hoàng thượng, người sẽ ở lại Ngọc Chương Hiên dùng thiện sao?”

Giường phức tạp tầng tầng lớp lớp trùng điệp, mỹ nhân trên giường đưa cánh tay ngọc ôm lấy Mẫn Thành Đế, nàng nỉ non hỏi.

Bên ngoài sắc trời đã gần tối, hai người còn ôn tồn không muốn rời giường.

Mẫn Thành Đế nhếch môi cười, nói: “Nếu như ta đi chỗ người khác, các nàng luôn phải tìm cách giữ trẫm lại, duy chỉ có nàng, mỗi lần còn thành thật hỏi một câu, như thế nào? Không muốn trẫm ở lại sao?”

Thấm Tần cười vũ mị, ngón tay trắng ngần ngọc ngà vuốt ve ngực Mẫn Thành Đế, nàng nói: “Thần thiếp đương nhiên muốn Hoàng thượng bồi thần thiếp nhiều hơn… Nhưng hậu cung của Hoàng thượng có ba ngàn giai lệ, thần thiếp sao có thể bá đạo độc chiếm như vậy? Nếu cứ giữ Hoàng thượng ở lại, vậy thì sợ rằng những tỷ tỷ khác sẽ tức giận.”

Nàng nói xong còn lộ ra vẻ mặt ủy khuất, đôi mắt đẹp tràn đầy nước mùa thu nhìn Mẫn Thành Đế.

Mẫn Thành Đế thản nhiên nói: “Có phải Hoàng Hậu lại khi dễ nàng hay không?”

Thấm Tần hơi giật mình, biểu tình lại càng ủy khuất, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định: “Không có… Hoàng Hậu nương nương không khi dễ thần thiếp, nàng đối với thần thiếp rất tốt.”

Mẫn Thành Đế nâng cằm nàng lên, tựa tiếu phi cười nói: “Ái phi cũng không nên khi quân… Hửm?”

Lời này của Mẫn Thành Đế hỏi vô cùng kỳ quái, tựa như hắn đang chờ mong lấy được nhược điểm của Hoàng Hậu vậy.

Thấm Tần giả vờ sợ hãi, ngữ khí lại hờn dỗi: “Thần thiếp không dám lừa gạt Hoàng thượng… Thần thiếp chỉ là không muốn làm tổn thương… Tổn thương hòa khí của Hoàng thượng và Hoàng Hậu nương nương.”

Mẫn Thành Đế trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thấm Tần thấp giọng nói: “Nghe nói… Lúc tướng quân phu nhân xuất cung còn bị người của Hoàng Hậu nương nương ngăn lại.”

Mẫn Thành Đế nhíu mày rậm lại, hắn nghi hoặc: “Vì sao?”

Thấm Tần nói: “Cũng là thần thiếp không hiểu quy củ, đã thỉnh Hoàng thượng an bài tướng quân phu nhân tiến cung nhưng lại quên xin chỉ thị Hoàng Hậu…”

Buổi chiều nàng nghe Mưu Khiêm nói, Tần Tu Viễn cùng Đường Nguyễn Nguyễn ở cửa cung bị người của Hoàng Hậu ngăn cản, trong lòng liền không vui.

Nếu thấy chuyện riêng tư mà Hoàng Hậu cũng phải can thiệp, vậy chuyện nàng muốn làm ngày sau, chẳng phải là nửa bước cũng khó đi hay sao? Nàng cũng phải tìm cách làm giảm bớt nhuệ khí của Hoàng Hậu.

“Có lẽ là Hoàng Hậu nương nương cảm thấy thần thiếp không hiểu lễ nghĩa, sau này thần thiếp mà muốn mời người vào cung thì nhất định phải đi xin chỉ thị Hoàng Hậu nương nương trước.”

Thấm Tần nói xong, trên mặt Mẫn Thành Đế đã có nét không vui: “Một mệnh phụ tiến cung mà thôi, chẳng lẽ trẫm còn không thể làm chủ sao?”

Thấm Tần nói: “Hoàng thượng bớt giận, là thần thiếp không an bài tốt, lần sau thần thiếp bồi thường cho Hoàng Hậu nương nương vì chuyện không phải này, chắc chắn nàng sẽ không so đo tính toán nữa.”

Hoàng Đế vốn không thích Văn Hoàng Hậu, hắn luôn cảm thấy bề ngoài nàng thoạt nhìn hiền lương thục đức nhưng sau lưng lại tính toán chi li. Những lời này càng chọc vào điểm tức giận của Hoàng Đế.

Quả nhiên, Mẫn Thành Đế lạnh lùng nói: “Không cần đi, nếu nàng ta làm khó nàng, vậy thì nàng cứ trực tiếp nói cho trẫm là được.”

Thấm Tần nghe xong, ôn nhu nói: “Hoàng thượng!”

Nàng dựa vào trong ngực Mẫn Thành Đế, nũng nịu nói: “Hoàng thượng đối với thần thiếp tốt như vậy, thần thiếp cảm nhớ không thôi, chỉ mong có thể cả đời này được hầu hạ Hoàng thượng.”

Mắt hắn thấy Thấm Tần nhu thuận kiều mị trong ngực, hắn cũng có chút hài lòng.

Vuốt ve mái tóc đen của nàng, đột nhiên hắn nhớ tới Ninh quý phi đã mất. Mẫn Thành Đế nhớ rõ Ninh quý phi cũng có mái tóc đen khiến người ta yêu thích không buông tay, lần đầu tiên gặp nàng, chính là bị làn da trắng như tuyết cùng mái tóc đen của nàng hấp dẫn.

Đáng tiếc, cuộc đời của nàng bầu bạn với mình quá ngắn… Mẫn Thành Đế kinh ngạc nghĩ đến những năm ở cùng Ninh quý phi, đó là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn.

Nhưng lúc Ninh nhi còn ở đây, Hoàng Hậu cũng chưng ra vẻ bề ngoài cung thuận nhưng nội tâm lại đố kỵ không thôi, nàng ta không chỉ làm khó xử Ninh nhi một lần mà còn rất nhiều lần hắn không biết.

Nghĩ đến đây, Mẫn Thành Đế đối với Văn Hoàng Hậu lại càng chán ghét nhiều hơn vài phần, nếu không phải vì nể mặt Văn gia, hắn nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn nàng ta một cái.

Mẫn Thành Đế xoa xoa mái tóc đen nhánh của giai nhân, hắn nói: “Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”

Thấm Tần nhu thuận rụt vào trong ngực hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười….

Chạng vạng trong cung, cùng chạng vạng ngoài cung cũng không có gì khác nhau, đều là hoàng hôn mặt trời lặn về phía Tây, mây hồng phủ đầy trời.

Trong Phi Hiên Các, Đường Nguyễn Nguyễn đặt thực đơn xuống, dụi dụi mắt hỏi: “Đã là giờ nào rồi?”

Thải Vi nói: “Tiểu thư, qua nửa canh giờ nữa sẽ đến lúc dùng bữa tối.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nàng lại hỏi: “Thải Bình đâu?”

Thải Vi đáp: “Từ khi Thải Bình trở về liền ở trong sân quét dọn, nô tỳ gọi nàng cũng không để ý, không biết là bị làm sao…”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ, nàng lên tiếng: “Ngươi gọi nàng vào đây.”

Một lát sau, Thải Vi liền kéo Thải Bình vào phòng ngủ, Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Còn đang tức giận sao?”

Sắc mặt Thải Bình nhàn nhạt, ngữ khí lại có chút không được tự nhiên: “Không có, nô tỳ nào dám giận tiểu thư.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm mặt nói: “Thải Bình, ngươi có biết, vì sao hôm nay ta phải khiển trách ngươi không?”

Thải Bình thấp giọng nói: “Nô tỳ không biết.”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút không vui, nàng nói: “Ngươi thật không biết, hay là giả vờ không biết?”

Thải Bình sửng sốt, ngước mắt lên nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, phát hiện sắc mặt nàng trịnh trọng thì mới thu hồi tính tình nhỏ nhen của mình mà nói: “… Tiểu thư đang trách nô tỳ nhận được một chút ban thưởng đã đắc ý vênh váo.”

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”

Thải Bình có chút nghi hoặc: “Còn gì nữa sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc nhìn nàng một cái, nói: “Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi đã đi đâu?”

Thải Bình sững sờ: “Hoàng cung…”

Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Không sai, dẫn đường cho chúng ta, là ai?”

Thải Bình có chút khó hiểu: “Nô tỳ… Nô tỳ cũng không quen biết…”

Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Đúng rồi, ngươi xem, ta và ngươi đều không biết người dẫn đường kia là ai, lỡ như hắn đưa lời này của ngươi truyền ra ngoài, nói phủ Trấn Quốc tướng quân chúng ta cậy sủng sinh kiêu, không để ai vào mắt thì làm sao bây giờ?”

Thải Bình có chút sững sờ, nàng lại không nghĩ nhiều như vậy.

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục nói: “Ngươi đã từng nghĩ qua, hôm nay lúc xuất cung, vì sao Hoàng Hậu lại phái người đến tìm chúng ta?”

Thải Bình lắc đầu.

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Hoàng Hậu không thích Thấm Tần, nếu chúng ta được ban thưởng vì chăm sóc nhi tử của Thấm Tần, còn khoe khoang khắp nơi, chẳng phải là đánh vào mặt Hoàng Hậu sao? Ngươi thật sự nghĩ rằng nàng mời chúng ta tới, chỉ đơn thuần uống trà nói chuyện phiếm đó chứ?”

Thải Bình có chút ngây người, nàng có tính tình thẳng thắn, không thể tưởng tượng được những chuyện khúc khuỷu này, trong một thời gian ngắn cũng có chút sợ hãi. Nàng nói: “Sau khi tiểu thư khiển trách nô tỳ, thái giám sẽ nói lung tung ở khắp mọi nơi sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn thở dài, nói: “Ta cũng không biết… Hơn nữa, ngươi làm sao biết được nơi chúng ta đi ngang qua là nơi tối tăm không còn người nào khác đây?”

Thải Bình mím môi, rốt cục cũng biết được lỗi của mình. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn Thải Bình, tiếp tục nói: “Họa từ miệng mà ra, ngươi phải nhớ kỹ, sau này phải cẩn thận lời nói và hành động.”

Thải Bình nghe xong, trong lòng không có tư vị, nàng chỉ yên lặng gật đầu.

Thải Vi cũng bổ sung một câu, nói: “Thải Bình, ở bên ngoài không thể so sánh với trong phủ, vẫn là cẩn thận mọi chuyện, bằng không chỉ sợ sẽ gây phiền toái cho phu nhân cùng tướng quân.”

Không nói lời này còn tốt, vừa nói lời này, Thải Bình đã lộ ra vẻ mặt ủy khuất ngẩng đầu lên, nói: “Được rồi! Ta biết đều là lỗi của ta, Thải Vi, cái gì ngươi cũng tốt, ta thì làm cái gì cũng không đúng… Ta chính là không bằng ngươi!”

Dứt lời, nàng lại che mặt khóc, sau đó thoáng cái đã chạy ra ngoài.

Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi đều có chút kinh ngạc. Thải Vi cũng giống như Đường Nguyễn Nguyễn, nàng không biết chuyện giấu hà bao buổi sáng tạo thành ảnh hưởng đối với Thải Bình, nàng cũng có chút không hiểu, liền nói: “Tiểu thư, không bằng để nô tỳ đi xem thử?”

Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ nói: “Được, ngươi đi xem đi, ta vốn cũng không có ý răn dạy nàng, chỉ là muốn để cho Lý công công xem, cũng muốn cho nàng hiểu rõ hệ lụy của chuyện này thì sau đó mới tốt hơn được.”

Thải Vi gật đầu, sau đó nhanh chân đuổi theo Thải Bình.

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghẹn ngào. Bất cứ khi nào tâm trạng xấu đi, nàng lại muốn nấu mấy món thức ăn để phân tâm và an ủi bản thân.

Nàng đứng lên, đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy thư phòng vẫn còn thắp đèn, chắc hẳn Tần Tu Viễn còn đang bận rộn. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ thở dài một hơi, sau đó đi thẳng vào bếp nhỏ, muốn xem còn nguyên liệu nấu ăn gì nữa. Trong thùng nguyên liệu còn có mấy củ khoai tây, cà chua, cà tím, thịt ba chỉ… Nàng đưa tay lật xem thử, còn có chút đậu rơi ra linh tinh.

Nàng suy nghĩ một chút, đây không phải là sự kết hợp các loại nguyên liệu của món hầm hỗn hợp Đông Bắc* sao?

Nàng một bên nhớ lại cách làm hầm hỗn hợp Đông Bắc, một bên hoài niệm tư vị phong phú kia, không khỏi có chút chờ mong.

Các nguyên liệu của món hầm hỗn hợp cần xử lý một chút khác với bình thường.

Cà tím phải cắt thành miếng to để bảo đảm đến khi hầm không đến mức nát quá, khoai tây và cà chua cắt miếng, càng hầm lâu lại càng ngon.

Đường Nguyễn Nguyễn rửa sạch tất cả nguyên liệu rồi nhanh chóng cắt các nguyên liệu trên rồi đặt vào bát để dự phòng.

Nàng cầm lấy đậu que đã được rửa sạch sẽ, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vặn một cái đã thành công bẻ đậu thành từng đoạn, giống như nguyên liệu nấu ăn khác, so với cắt ra còn có sức hấp dẫn hơn, rải rác trong chén chờ được bỏ xuống nồi.

Sau khi chuẩn bị xong, nàng đổ không ít dầu vào chảo rồi kiên nhẫn đun nóng dầu, đầu tiên cho thịt ba chỉ vào.

Vừa cho thịt ba chỉ vào chảo, xào vài cái đã tỏa ra mùi dầu thơm ngát, khiến Đường Nguyễn Nguyễn thiếu chút nữa hắt hơi một cái.

Dầu mỡ nhanh chóng thấm ra, trở thành nước cốt tuyệt vời. Sau đó, nàng đổ cà chua vào nồi và kết hợp cùng với thịt ba chỉ.

Cà chua tươi mới vừa rơi vào nồi sốt nóng, nước ép cà chua cũng đã trào ra, nước màu đỏ hội tụ trong nồi, vô cùng rực rỡ.

Khi mùi thơm đang nồng đậm tỏa ra, Đường Nguyễn Nguyễn lại đổ các nguyên liệu khác vào trong nồi, lúc này phát ra âm thanh “xèo xèo”, vui mừng không thôi.

Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn lại đổ đậu, cà tím và khoai tây vào, dường như lúc này đã làm nhiệt từ lửa trong nồi giảm xuống không ít.

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục xào cho nước sốt trong nồi thấm vào nguyên liệu. Đợi đến khi nguyên liệu nấu ăn mềm hơn, nàng lại múc một chén nước lớn, thoáng cái đổ vào trong nồi. Nồi nguyên liệu nấu ăn này tựa như người một nhà, sau khi chín xong còn phải trải qua nhiều hơn mới có thể thực sự dung nhập vào nhau.

Lửa để hầm món này là vô cùng quan trọng, nàng thêm chút củi, sau đó liền đậy nắp nồi lại. Chờ nước sôi thì đổ thêm nước vào nấu thêm một chút nữa, vậy là có thể cho ra khỏi nồi.

Trong nồi hầm ùng ục, mà nàng đi ra khỏi bếp nhỏ thấy sắc trời đã tối sầm lại. Trong sân viện trống rỗng, nàng không nhìn thấy một bóng người, lúc này cảm thấy có chút mất mát. Đường Nguyễn Nguyễn im lặng cân nhắc lời nói của Thải Bình, trong lòng biết rõ có lẽ nàng ấy không vì chuyện trong cung mà giận dỗi.

Lúc này, Thải Vi đang lôi kéo Thải Bình ra hậu viện tâm sự.

“Thải Bình, rốt cuộc hôm nay ngươi bị làm sao vậy?”

Thải Vi ôn nhu hỏi, nàng rất ít khi nhìn thấy Thải Bình không khống chế được tâm tình như vậy, cũng vô cùng bất ngờ. Lúc này Thải Bình đã bình tĩnh không ít, nhưng vẫn không muốn nói chuyện, nàng chỉ đáp lại qua loa: “Không sao đâu.”

Thải Vi nhíu mày nói: “Thải Bình, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, có chuyện gì không thể nói thẳng đây? Ngươi đang giận dỗi chuyện gì vậy?”

Thải Bình nghe xong lời này, trong lòng lại càng không vui, nàng liền nói: “Các người, có chuyện gì không thể nói thẳng, nhất định phải gạt ta.”

Thải Vi sửng sốt, nàng ta nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Cuối cùng Thải Bình vẫn nhịn không được mà nói: “Tại sao ngươi và tiểu thư lại nói nhiều chuyện như vậy nhưng không cho ta biết?”

Thải Bình nhịn một ngày, nàng vẫn không vui mà nói: “Các người có việc gì cũng không nói cho ta biết, nhưng một khi ta làm sai cái gì, các người lại cùng nhau chỉ trích ta… Tiểu thư là chủ tử, ta không có tư cách trách nàng, nhưng ngươi thì sao? Ngươi có coi ta là tỷ muội tốt không?”

Thải Vi nhất thời sửng sốt, hỏi: “Chúng ta lừa gạt ngươi chuyện gì chứ?”

Thải Bình mím môi, nói: “Buổi sáng các ngươi… Đang nói chuyện gì?”

Thải Vi có chút bối rối: “Buổi sáng?”

Thải Bình ngày thường thoạt nhìn tùy tiện nhưng thực ra lại là một cô nương nhạy cảm. Thải Vi suy nghĩ một chút, trong nháy mắt liền hiểu được. Nàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ lấy hà bao ra rồi đưa cho nàng, lúc này mới hỏi: “Ngươi đang nói cái này sao.”

Thải Bình nghi hoặc nhìn thoáng qua, nói: “Buổi sáng các ngươi… Đang nói về cái hà bao này? Vậy tại sao ngươi lại giấu ta?”

Thải Vi bất đắc dĩ, nói: “Cũng không phải cố ý gạt ngươi… Chỉ là, loại chuyện này ta cũng không thể chủ động để cho mọi người đều biết.”

Thải Bình nghe xong lại càng thêm khó hiểu: “Cái gì gọi là ‘loại chuyện này’?”

Thải Vi không muốn nói. Nhưng nàng không nói, lại sợ Thải Bình hiểu lầm càng sâu đậm hơn nên đành đáp: “Hà bao này… Ừm, là ta thêu cho Tần Trung… Buổi sáng bị tiểu thư nhìn thấy, ta sợ ngươi cười ta cho nên… Mới không nói cho ngươi.”

Thải Bình sửng sốt, nói: “Sao? Cho Tần Trung?” Nàng vội vã hỏi: “Ngươi và hắn… Ngươi và hắn đã ở bên nhau sao?”

Trò chuyện bát quái quả nhiên là một cách tốt để phân tán sự chú ý.

Thải Vi thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nàng đỏ mặt nói: “Ngươi nói lung tung gì vậy chứ! Ta cũng chỉ là giúp hắn may sửa xiêm y, thêu hà bao, làm gì có chuyện như ngươi nói!”

Thải Bình tạm thời quên mất trong lòng không vui, nàng truy hỏi: “Nếu chỉ là bằng hữu giúp đỡ, vậy vì sao ngươi lại chột dạ như thế? Ngươi vẫn không chịu cho ta biết sao?”

Trên mặt Thải Vi nóng lên, nàng nói: “Còn không phải là… Còn không phải sợ ngươi giống như bây giờ, nói gió chính là mưa…”

Thải Bình nhịn không được mà nói: “Không nói nữa, ta cảm thấy hai người các ngươi còn rất xứng đôi.”

Thải Vi vừa nghe xong thì lập tức hỏi một câu: “Xứng điểm nào chứ?”

Nhưng vừa nói ra miệng lại có chút hối hận. Thải Bình không phát hiện ra sự bối rối của nàng mà tiếp tục nói: “Tần Trung kiên định chịu khó, ngươi thông minh tinh tế; hắn lớn lên cao lớn uy mãnh, ngươi xinh đẹp đáng yêu; hắn…”

“Được rồi, được rồi!” Thải Vi nghe không nổi nữa, chuyện xấu hổ như vậy, sao nàng có thể thẳng thắn nói ra như vậy?

Thải Vi vội vàng thu lời, nàng nói: “Tóm lại, ta cùng tiểu thư cũng không có cố ý giấu ngươi chuyện gì, chính ngươi suy nghĩ nhiều!”

Thải Bình nghe xong lại thu liễm tâm tư bát quái vừa rồi. Nàng nhất thời im lặng, sau đó mới nói: “Nhưng… Tiểu thư, nàng thực sự đối với ngươi tốt hơn.” Trên mặt Thải Bình có chút mất mát, nàng tiếp tục nói: “Thải Vi, ta thừa nhận, ta có lúc có chút hâm mộ ngươi… Thậm chí còn có chút ghen tị với ngươi.”

Thải Vi câm lặng, lát sau mới hỏi: “Tại sao?”

Thải Bình thấp giọng nói: “Ngươi thông minh lại cẩn thận, làm việc ổn thỏa, cũng không phạm sai lầm, ngay cả đi Ích Châu mà tiểu thư cũng mang theo ngươi. Mà ta… Tay chân lóng ngóng, hôm nay ở trong cung, còn thiếu chút nữa rước họa.”

Nàng nói xong cúi đầu xuống. Thực ra Thải Bình cũng biết hôm nay trong cung mình không nên nói lung tung, nhưng nàng trở về bị quở trách lại cảm thấy khó chịu.

Thải Vi mỉm cười, nói: “Nha đầu ngốc, chẳng lẽ tiểu thư đối với ngươi không tốt sao? Mỗi lần người làm ra một món ăn ngon, biết miệng của ngươi thèm ăn, người đều dành cho ngươi đầu tiên.”

Thải Bình nghe xong cũng không nói gì. Thải Vi lại nói: “Tuy tiểu thư không mang ngươi đến Ích Châu, nhưng nàng phó thác ngươi chiếu cố Đường phu nhân, chẳng lẽ không coi trọng ngươi sao?”

Dừng một chút, nàng lại nói: “Tính tình của ngươi hoạt bát vui vẻ, mỗi lần ở cùng Minh Sương đều có thể chọc cho tiểu thư cười ha ha, phương diện này cho tới bây giờ ta đều không thể so sánh với ngươi… Ngươi tự có điểm tốt của ngươi, cần gì phải so với ta?”

Thải Bình nghe xong thì mím môi cười: “Ngươi thật sự biết nói chuyện, trong lòng ta lại thoải mái vài phần.”

Thải Vi lại nói: “Từ nhỏ tiểu thư ở phủ Học sĩ đã sống không tốt, hiện tại thật vất vả mới gả cho phủ Trấn Quốc tướng quân, chúng ta càng phải bảo vệ tiểu thư thật tốt, đừng để nàng bị người khác khi dễ, nếu ngươi bởi vì những chuyện nhỏ này mà ly tâm với tiểu thư, nhất định nàng sẽ khổ sở.”

Thải Bình nghe xong, vội vàng gật đầu, nói: “Ta biết rồi… Ta lại nhất thời suy nghĩ không thông suốt.”

Thải Bình là một người thẳng tính, trong lòng không giấu được mấy lời, nói ra là được rồi. Thải Vi cười nói: “Vậy còn không mau đi xem tiểu thư?”



Trong phòng bếp nhỏ, mùi thơm đã sớm xông vào mũi.

Qua một tách trà, Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng mở nắp ra

Trong nồi vang lên tiếng  ùng ục của nước canh được đun sôi, kết thành bong bóng lại nhanh chóng vỡ ra, nguyên liệu nấu ăn trải qua thời gian dài hầm nhừ, rốt cục cũng trờ thành một nồi canh hầm thơm ngon.

Đường Nguyễn Nguyễn dùng muỗng nhẹ nhàng lật khoai tây và cà tím đã hầm đến hết sức mềm, nàng rắc một nắm muối rồi tỉ mỉ trộn đều, sau đó bưng nồi hầm hỗn hợp xuống bếp.

Nồi hầm này thật sự quá nhiều, Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời không tìm được bát thích hợp để đổ ra, vì thế nàng dứt khoát ôm nồi ra ngoài.

Minh Sương ở trong sân thấy Đường Nguyễn Nguyễn ôm một nồi hầm lớn đi ra thì vô cùng kinh ngạc. Nàng vội vã tiến lên nói, “Phu nhân, đây là gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Ăn như thế này, càng có hương vị!” Dứt lời, nàng bảo Minh Sương tìm một miếng vải đệm đặt lên bàn, sau đó đặt nồi lên đó. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn một chút, nàng đột nhiên có cảm giác khi ăn mấy món ở quán ăn khuya, nghĩ vậy không khỏi có chút hưng phấn. Nàng nói, “Đi gọi mọi người đến ăn tối!”

Hiện giờ, chỉ cần nàng xuống bếp thì sẽ gọi tất cả mọi người ở Phi Hiên Các đến ăn, nàng thật sự rất thích cảm giác ăn cơm náo nhiệt.

Trong nồi hầm, mùi thơm của các loại nguyên liệu nấu ăn trộn lẫn với nhau, ninh thành hương vị mê người, liên tiếp kéo người đến trước bàn.

Minh Sương cùng Tần Trung nhanh chóng ngồi xuống bàn tròn.

Thải Bình vốn ngượng ngùng không dám đến nhưng Thải Vi vẫn dứt khoát kéo nàng tới viện tử. Thải Bình thấy Đường Nguyễn Nguyễn và mọi người đã ngồi xuống, có chút ngượng ngùng gọi một tiếng: “Tiểu thư…”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười với nàng: “Nếu không tới, sẽ bị Minh Sương ăn hết đó!”

Minh Sương hờn dỗi: “Phu nhân! Nô tỳ làm sao lại ăn như vậy…”

Tất cả mọi người không thể nhịn được cười.

Thải Bình cũng cười lên, sau đó theo Thải Vi đi tới, Đường Nguyễn Nguyễn một tay kéo nàng qua rồi nói: “Ngồi xuống ăn cơm!”

Thải Bình ngoan ngoãn cầm lấy bát, Thải Vi nhìn bộ dáng xấu hổ này của nàng cũng có chút buồn cười. Lần đầu tiên mọi người ăn cơm xung quanh một cái nồi hầm lớn. Khoai tây, cà tím, đậu và thịt ba chỉ trong nồi hỗn loạn không giống nhau.

Mùi thơm của món hầm thuần hậu kéo dài, dường như hít một chút cũng có thể ăn được một miếng cơm.

Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay ra, gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào bát Thải Bình, nói: “Thử xem có ngon không?”

Thải Bình sửng sốt, nàng lập tức nghe lời cúi đầu gắp thịt ba chỉ lên, nhẹ nhàng cắn một miếng. Thịt ba chỉ hầm rất mềm, nàng còn chưa bắt đầu nhai mà miếng thịt đã tan mất một nửa, nhưng hoàn toàn không ngấy.

Trong mùi thịt nồng đậm mơ hồ mang theo hương vị thuần hậu độc đáo của đậu, nước sốt bao phủ lên bề mặt, theo thịt cùng nhau nuốt vào, kích thích vị giác gấp bội.

Mỹ vị này trước mắt, ăn vào một chút, cảm giác không được tự nhiên trong lòng cũng tan đi hơn phân nửa.

Thải Bình lại gắp một miếng đậu, nhẹ nhàng cắn một cái, nước sốt đậm đà cũng  đua nhau tuôn ra, hương vị ngọt ngào cộng thêm vị mằn mặn thích hợp, làm cho đầu lưỡi không kịp ứng phó đã đắm chìm trong đó. Nàng không khỏi ăn mấy miếng cơm, cơm trong bát cũng vơi đi hơn phân nửa.

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nói: “Có ngon không?”

Thải Bình hơi giật mình, nàng nghiêng đầu nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, thấp giọng nói: “Ngon quá.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Thích thì ăn nhiều hơn một chút.”

Nàng không đề cập đến bất luận chuyện gì về việc Thải Bình không phải, mà là như thường lệ, để dành đồ ăn ngon lại cho nàng.

Lúc này Thải Bình cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nàng nghĩ, thân mình là một nô tỳ, nào có tư cách đùa giỡn với chủ tử đây? Tiểu thư chẳng những không trách tội mình, còn gọi nàng đến ăn cơm… Nàng có chút ảo não, cảm thấy lòng dạ mình quá hẹp hòi.

Thải Bình chậm rãi buông bát xuống, nàng thử mở miệng hỏi: “Tiểu thư… Nô tỳ, nô tỳ… Lúc buổi chiều không phải cố ý nổi giận…”

Nàng càng nói giọng càng thấp xuống, Đường Nguyễn Nguyễn lại nghe thấy rõ ràng, nàng đã sớm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không sao, trước đây ta nói ngươi, chẳng qua là sợ ngươi rước họa vào thân, để ngươi hiểu được mối quan hệ trong đó là được.”

Dừng một chút, nàng lại nâng cao giọng nói một chút, nói: “Bất luận là Thải Bình, hay là Thải Vi, hay là Minh Sương và Tần Trung, chúng ta ngày ngày cùng nhau ngồi ăn cơm như vậy chính là người một nhà.” Nàng tiếp tục: “Mà người một nhà là phải tin tưởng và thấu hiểu cho nhau, mỗi người trong các ngươi đối với ta đều vô cùng quan trọng, là độc nhất vô nhị.”

Thải Bình nghe xong liền kinh ngạc, vành mắt có chút đỏ ửng lên. Sở dĩ nàng muốn được Đường Nguyễn Nguyễn để tâm chính là bởi là vì luôn coi tiểu thư là người quan trọng nhất.

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục nói: “Không nói về tương lai phủ Trấn Quốc tướng quân sẽ như thế nào, các ngươi đều là người nhà của ta và tướng quân, các ngươi học cách bảo vệ mình thì chính là đang bảo vệ phủ Trấn Quốc tướng quân, hiểu chưa?”

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt trịnh trọng gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Ăn cơm đi!”

Thải Vi dùng cánh tay chọt chọt Thải Bình một chút, thấp giọng nói: “Ngươi xem, tiểu thư lại gắp thức ăn cho ngươi, ta cũng không có!”

Thải Bình mỉm cười, nói: “Để Tần Trung gắp cho ngươi!”

Thải Vi vốn định chọc ghẹo Thải Bình một phen, không nghĩ tới bị nàng chọc cho mặt đỏ rần lên.

Tần Trung không nghe rõ lời nói phía trước, lại nghe thấy tên của mình, không rõ nguyên nhân hỏi: “Sao vậy?”

Thải Vi vội vàng đáp: “Không có gì…”

Thải Bình lại che miệng vụng trộm cười, nàng biết bí mật nhỏ của Thải Vi nên trong lòng có chút đắc ý, không khỏi nổi lên tâm tư làm hồng nương.

Tần Trung múc một muỗng canh hầm cho vào trong bát, cơm gạo trắng được rưới một muỗng nước sốt, sau đó hắn dùng đũa, chọc vào khoai tây, nhúng vào trong cơm rồi khuấy đều cùng nước sốt. Thải Vi nhìn cách ăn của hắn có chút tò mò, hỏi: “Sao ngươi lại thích trộn cơm như vậy?”

Tần Trung “Hắc hắc” cười nói: “Lúc nhỏ thường xuyên bị đói bụng, thỉnh thoảng có thể ăn một bữa ăn no, cũng không có thức ăn gì cho nên quen dùng nước canh trộn cơm để ăn, như vậy lại càng có tư vị.”

Thải Vi nghe xong chợt cảm thấy có chút chua xót. Thải Bình lại nói: “Ai nha, Tần Trung, Thải Vi nấu món ăn có nước canh rất ngon đó…”

Thải Vi trừng nhẹ nàng ấy một cái: “Đừng nói bậy…”

Thải Bình cười càng lớn hơn: “Ta không nói bậy, Tần Trung, ngươi xem tay Thải Vi, là khéo hay không khéo đây?”

Sắc mặt Tần Trung đỏ lên, nói: “Ừm, là cô nương khéo léo nhất mà ta từng gặp.”

Thải Bình gật đầu nói: “Nếu ai cưới Thải Vi, vậy thật sự là có phúc khí…”

Tần Trung sửng sốt, lập tức lộ ra nụ cười thật thà: “Đúng vậy…”

Thải Vi bóp đùi Thải Bình dưới gầm bàn, vẻ mặt nàng khoa trương kêu lên: “Thải Vi, sao ngươi lại véo ta? Chẳng lẽ Tần Trung nói không đúng sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn các nàng nháo tới nháo lui, không khỏi cũng mím môi nở nụ cười. Thải Vi lại vô cùng hối hận, đang yên đang lành, vì sao nàng lại nói cho cái miệng to như Thải Bình này về chuyện của mình và Tần Trung chứ?

Tần Trung thấy Đường Nguyễn Nguyễn chỉ ngồi mà không động đũa, liền hỏi: “Phu nhân, sao người không ăn?”

*Nguyên văn “长身玉立  – trường thân ngọc lập”: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nguồn gốc từ chương 31 “Nghiệt Hải Hoa” của tiểu thuyết gia Tăng Phác:

Tiền nhất cá trường thân ngọc lập, nùng my đại nhãn…

Hậu nhất cá phong dung thịnh tiên, quang thải chiếu nhân.

Tạm dịch: Phía trước là một người cao ráo thon thả, mày đậm mắt to…

Phía sau là một người tóc dài thướt tha, tỏa sáng rực rỡ.

*VÔ CÔNG BẤT THỤ LỘC 無功不受祿:Nghĩa là không có công sức gì hết thì không dám nhận bổng lộc.

*Món hầm hỗn hợp là một trong những món hầm phổ biến tại nhà ở Đông Bắc Trung Quốc, nguyên liệu gồm có đậu, thịt lợn, khoai tây, cà chua và cà tím vào nồi theo thứ tự, sau đó xào và hầm cho nhừ, vô cùng bổ dưỡng.
Bình Luận (0)
Comment