Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ

Chương 39

Quân chính phủ và quân tự do giờ đây đã ngang bằng lực lượng, Fejsa và đội du kích tập kết tạm thời đúng lúc chạy tới, hai bên giao hỏa kịch liệt, một quả đạn tên lửa được đội du kích bắn vào quân đội, xem ra bọn họ tấn công kho vũ khí có thu hoạch rất khá.

Chốn hành hương vốn an lành yên bình nháy mắt đã trở thành chiến trường ngập tràn mùi khói súng, bức tường trắng xanh sụp đổ trong bom đạn, cột nhà ngã đổ, đệm quỳ đặt ngay ngắn cũng bị tán loạn trong khi đôi bên tránh né truy đuổi, thi thể và người bị thương la liệt khắp nơi.

Allen trong đám hỗn loạn tìm thấy Fejsa, nét mặt gã cứng nhắc, khóe miệng hiện lên sự tàn khốc.

“Ông muốn chôn thây ở chỗ này với bọn chúng sao?”

Fejsa không đáp lại, giơ tay bắn chết một binh sĩ quân chính phủ, gạt Allen ra tiếp tục tìm kiếm quân thù.

Allen biết lúc này nói gì với Fejsa cũng đều vô dụng, gã điên cuồng khao khát chiến hỏa, không chỉ mình gã, tất cả những người ở đây đều bị kích thích sự hiếu chiến. Giao chiến dần lắng lại sau hơn một giờ, hai bên thương vong nghiêm trọng, không ai dọn dẹp chiến trường, quân đội vẫn đang tập hợp, quân tự do và đội du kích nhờ vào bóng đêm yểm hộ nhanh chóng rút lui.

Lúc rút lui, Mike quay đầu nhìn lại nhà thờ Hồi giáo nằm trong bóng đêm.

Nếu linh hồn là một chú chim, chiến tranh lại khiến nó giãy dụa chết dần chết mòn.

Kiến trúc trắng tinh hoàn toàn rộng mở với thế gian thoi thóp bên trong chiến lửa ngùn ngụt.

Quân tự do rút lui khá nhanh, ở trong bóng đêm luồn lách qua các ngõ ngách, rồi lại từ con hẻm không ai hay biết tập trung với nhau.

Allen bám sát Fejsa, bên cạnh chỉ có Mike và ba bốn đội viên du kích. Bọn họ đi vào trong một căn nhà, bên trong có chủ nhà và ba đứa trẻ, mọi ánh mắt đều bình tĩnh nhìn họ, chủ nhà mở cửa tầng hầm, người phụ nữ thì đưa một túi đựng đầy thức ăn và nước uống. Fejsa trước khi đi ôm nhẹ mấy đứa nhỏ. Đứa nào cũng có cặp mắt vừa to vừa tròn, cho tới khi vào trong đường hầm tăm tối, những đôi mắt tuy rằng nhỏ tuổi nhưng không hề khờ dại kia vẫn không biến mất, một mực đảo quanh trước mắt Allen và Mike.

Fejsa im lặng đi thẳng, từ sau khi Saudi chết, ánh mắt của gã càng ngày càng lạnh lẽo, hành động đối kháng chính phủ cũng gọn gẽ hơn. Bọn họ thông qua đường hầm, không hề dừng lại, cửa ra của đường hầm đậu một chiếc xe jeep cũ và hai chiếc xe máy.

Fejsa vứt thức ăn và nước uống vào trong, tự mình lái xe. Allen nhảy lên ghế sau, Mike ngồi bên cạnh hắn. Không ai nói chuyện, bọn họ rời khỏi thành phố, đi về hướng sa mạc.

Lại là sa mạc.

Mike ngẩng đầu nhìn trời đêm, thời tiết trong lành, ánh trăng như thủy ngân rải rác đang dần dần rời xa những tòa nhà và dãy phố, xung quanh cát bụi mù mịt, bao trùm không khí trống trải và yên lặng.

Trong sa mạc không có điểm dừng, dường như cả thời gian cũng bắt đầu đông cứng, trở nên thong thả lại tĩnh lặng, cho dù bao lâu chăng nữa, cảnh vật xung quanh vẫn không có gì thay đổi. Hành trình nhàm chán đã trôi qua được hơn một tiếng đồng hồ, nơi xa xăm cuối cùng dần dần hiện ra vài bóng đen.

Xe máy hai bên dẫn đầu chạy tới bên bóng đen, sau khi tiếp cận bóng đen lờ mờ kia, Mike phát hiện đó chính là một căn cứ quân sự bị chiếm đóng. Tới gần hơn nữa, bên trong kiến trúc cũ nát xuất hiện thêm vài bóng người. Tất cả đều cầm vũ khí, đứng trên tường chắn, ngoài cửa chính. Vài thiếu niên ngồi trên chiếc xe tăng hỏng hóc đã rỉ sét, trong đó có một cô gái, mặc áo choàng màu đen, khăn choàng trùm kín tóc, chỉ để lộ gương mặt trẻ tuổi đáng ngạc nhiên. Trong tay cô gái ấy là khẩu súng rất lớn, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.

Fejsa dừng xe ở trước cửa, tường chắn của căn cứ quân sự chi chít vết bẩn thảm thương, vết đạn và dấu sơn, chằng chịt trên các bức ảnh của vài chỉ huy quân đội cấp cao, chữ viết nghuệch ngoạc kia không cần phân biệt kỹ cũng cũng biết nhất định đều là lời thô tục. Đụn cát dưới chân tường chất cao, không khí hoang vu cũ nát bao trùm cả căn cứ quân sự mang đến cho người khác cảm giác lo lắng.

Fejsa quay đầu nhìn hai người trên xe, những thiếu niên trên xe tăng bước xuống, ý bảo bọn họ xuống xe.

Allen và Mike đi theo đám người này vào bên trong căn cứ, càng có nhiều xe tăng hư hại xuất hiện trước mắt, màu rỉ vàng mang nặng hơi thở chết chóc ẩn hiện ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng.

Fejsa dẫn bọn họ vào trong căn phòng rộng rãi, căn phòng này vô cùng rộng lớn, bốn mặt bức tường đều là cửa sổ cao chừng nửa người, cửa kính đã bị hư hại, phần lớn chỉ còn sót lại mỗi khung cửa. Bốn góc xung quanh căn phòng chất đầy thùng dầu, mười đội viên du kích tay cầm vũ khí hoặc đứng hoặc ngồi phía trên.

Allen cảm giác không khí có chút khác thường. Fejsa đi tới chính giữa thì dừng lại.

“Nhìn thấy đó là gì không?”

Allen nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng gã, bãi đất trống bên ngoài chất vài món đồ, mang máng có thể thấy là thùng hàng, số lượng có vẻ khá khả quan.

“Là vật tư sao?”

“Không.” Giọng nói Fejsa lạnh tanh: “Là vũ khí.”

Không nghe ra được bất cứ niềm vui sướng hay kích động gì từ câu nói của gã, ngược lại những thiếu niên đội du kích kia thì tràn đầy cảm giác hưng phấn.

“Súng cối, đạn đạo tầm vai, ống phóng rocket, súng phóng lựu, rất nhiều đạn và súng, lựu đạn, thuốc nổ…” Fejsa nói: “Đây là lô vũ khí hai ngày trước nhận được, so với mong muốn còn nhiều hơn.”

“Nhưng ông dường như không vui.”

“Bởi vì ta không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.” Fejsa quay sang nhìn Mike: “Lúc ta không ở đây, đội du kích và lính đánh thuê thay mặt tiếp nhận, mày mau nói đi, đây có phải là lô vũ khí bị chặn lại ở nước ngoài bởi vì tài chính không đủ hay không?”

Vấn đề này chỉ có hai câu trả lời, phải hoặc là không. Nhưng Mike khó mà chọn lựa, còn hơn một tuần nữa so với thời gian anh hứa hẹn vũ khí sẽ được vận chuyển tới, cho dù vận chuyển ra sao, lô vũ khí kia không thể nào nhanh chóng chuyển tới như vậy. Nhưng nếu nói không phải, thì làm sao giải thích sự chi viện đột ngột này.

“Các người rốt cuộc là ai?” Ánh mắt lạnh băng của Fejsa từ trên người Mike lướt sang Allen.

“Ông muốn biết sao?” Allen bước tới chỗ gã, hắn không muốn diễn kịch nữa. Nếu Sam và Anna đỏ đã bắt đầu kế hoạch B, hắn cho rằng mình cũng không cần trói mình trong sắp xếp của người ủy thác, có lẽ trong phần ghi chú không được xem kia, cũng có một kế hoạch B nào đó cần hắn thay đổi chiến lược vào lúc này?

“Nếu các người không đưa ra được đáp án ta cảm thấy thỏa mãn, vậy thì chờ chôn thây ở đây đi. Các người là ai, quân đội tại sao muốn bắt các người?” Gã nhìn hai bên, ra hiệu đội du kích xông lên.

“Nếu ông muốn biết, tốt nhất bảo bọn họ tránh xa chút.” Ánh mắt Allen bắt đầu thay đổi, trở nên càng thêm lạ lẫm, hắn không còn là đồng mình hữu hảo, đồng hành chiến đấu bên cạnh bọn họ nữa.

Fejsa nhìn hắn, chỉ vào cánh cửa nhỏ cách vách. Đám thiếu niên ngầm hiểu bước tới, áp giải bọn họ vào trong phòng nhỏ. Căn phòng không rộng lắm, chỉ có một cửa sổ, bốn phía đều là tường gạch kín mít, rất thích hợp để bàn bạc và thẩm vấn.

Đội du kích đứng ngoài cửa canh gác, trong phòng chỉ có Fejsa, Allen và Mike.

“Có người cho ta biết, xe quân đội đưa các người trở về Salen Kiel. Các người đã nói gì với đám kia?” Fejsa nghiêm khắc nói: “Ta biết thủ đoạn của quân đội, nếu bọn chúng muốn ai đó cung khai, không ai có thể kháng cự được, ta không tin miệng các người còn cứng hơn người của ta.”

“Cho dù bọn họ hỏi cái gì, chúng tôi cũng sẽ không bán đứng ông.”

“Các người không có, vậy thì là ai?” Fejsa nói: “Trước khi mày xuất hiện, kế hoạch giao chiến của chúng ta với quân đội đều bất ngờ khiến bọn chúng không kịp trở tay. Nhưng sau đó, mỗi một lần hành động đều có bất trắc, nghe cho rõ đây, chỉ một lần thôi. Trong chúng ta có gián điệp, tên này vẫn luôn bán đứng kế hoạch của ta.”

“Là Hassan, gã không ngừng bán đứng kế hoạch của ông, hơn nữa người âm thầm liên lạc với gã đang tiến hành một kế hoạch lớn.” Allen nói: “Chúng tôi bị quân đội bắt đi, bọn họ một mực hỏi tôi có biết cơ mật quân sự của bọn họ không, nếu không phải có tình báo vô cùng xác thực, thẩm vấn sẽ không nhắm thẳng như vậy. Bọn họ sẽ hỏi, mày là ai, mày có phải là gián điệp không, mày rốt cuộc biết bao nhiêu, chứ không phải mày nhất định biết chuyện này, mày phải chính miệng thừa nhận.”

“Ta không tin Hassan sẽ bán đứng chúng ta, người của ta đều ở đây, ta không nghĩ trong bọn họ có người nào đáng nghi.”

Mike nhìn gã, lời nói này giống như phát ra từ đáy lòng, cũng như Allen nói, Fejsa cũng không cảm thấy Hassan phản bội. Tại sao? Anh nghĩ tới Saudi và đứa trẻ trong khách sạn Mark Tucker, có được phỏng đoán.

“Fejsa, ông có từng nghĩ tới khả năng như thế này không. Ông cho rằng người của ông không đáng nghi, trước sau không tìm ra được gián điệp là ai, nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ cũng không phải bởi vì kẻ đó che giấu quá tài giỏi, mà là bản thân gã cũng không cho rằng mình là gián điệp, gã cũng giống như Saudi, tiếp nhận mệnh lệnh từ cấp cao hơn, cho rằng những chuyện mình làm cũng là vì hoàn thành sứ mạnh thần thánh.”

Allen nói: “Ông nhất định biết Saudi đang liên lạc với ai, bằng không ông sẽ không nghe nó nói xong lập tức cho tôi gia nhập mà không chút nghi ngờ. Saudi ở trong đội ngũ của ông phụ trách liên lạc với bên trên, trẻ con là ngụy trang tốt nhất, hành động cũng dễ dàng hơn.”

Fejsa giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ, nhắc tới Saudi dường như dấy lên khiêu khích lớn nhất với gã: “Các người nên bịa câu chuyện dễ nghe hơn, Hassan bán đứng kế hoạch của quân tự do, có lợi gì cho chúng ta? Chẳng lẽ hắn sẽ ngu ngốc cho rằng làm vậy sẽ khiến chúng ta thắng lợi sao? Hắn điên rồi?”

“Gã không điên, Hassan làm như thế nhất định có lý do của gã. Vừa rồi trong nhà thờ Hồi giáo, dường như gã cố tình đẩy chúng tôi cho người của quân đội. Tôi suy nghĩ một chút, mỗi một lần kế hoạch bị tiết lộ, chúng ta đều đối mặt quân chính phủ có nhân số nhiều hơn chúng ta, nhưng cuối cùng cũng không thương vong quá lớn. Dường như những trận phục kích, ngăn chặn, vây quét đều chỉ vì để chúng ta đụng độ với quân đội, sau đó thì sao? Có phải gã luôn muốn giao chúng tôi cho quân đội, để tôi rơi vào trong tay bọn họ không?” Allen đột nhiên nhíu mày, giống như chợt nghĩ tới chuyện quan trọng gì đó. Mike hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Tôi có chút đau đầu.”

Fejsa nói: “Cậu cho rằng mình là nhân vật quan trọng sao?”

“Bản thân tôi cũng không quan trọng, nhưng nhất định có chuyện quan trọng gì đó cần tôi làm.”

“Chuyện quan trọng gì?”

Allen hỏi lại: “Saudi đang thay ai truyền tin? Người này chắc hẳn có uy tín tuyệt đối, là thủ lĩnh tinh thần của các người, ông ta là Nuh Mukram Da’ud Latif phải không?”

Fejsa chằm chằm nhìn hắn: “Cậu đã biết là ông ấy, cậu nên hiểu rõ ông ấy tuyệt đối sẽ không hãm hại chúng ta, với ông ấy mà nói phản đối chính phủ theo đuổi tự do là sự nghiệp cả đời mình, niềm tin của ông ấy khiến chúng ta không sợ sống chết, một lòng cống hiến tính mạng.”

“Nếu vậy tại sao ông ta lại giới thiệu một sát thủ Mỹ với ông?”

Fejsa hít sâu một hơi, để cho mình hồi phục lại bình tĩnh: “Ông ấy nói “Falcon” là tình báo bí mật ông ấy chiêu mộ huấn luyện ở Mỹ, sẽ mang đến giúp đỡ to lớn cho chúng ta.”

“Mang tới điều gì?”

Fejsa giống như đang nhìn vào đôi mắt của truyền thuyết, hết lòng hết dạ tin tưởng từng lời nói của người ấy, gã nói: “Nước cộng hòa Galway tự do dân chủ thật sự.”
Bình Luận (0)
Comment