Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ

Chương 41

Anh không thể chết được, anh tin tưởng lời hứa của Allen, cũng như Allen tin tưởng anh. Bọn họ đều nghĩ mọi cách để sống sót, hoàn thành chuyến du lịch còn giang dở, cả những ngày tháng tươi đẹp đang chờ bọn họ trong tương lai. Cho dù là tình huống nào, bọn họ đều sẽ không dễ dàng vứt bỏ tính mạng.

_______

“Nước cộng hoà Galway tự do dân chủ thực sự.”

Allen lưỡng lự rất lâu, cuối cùng nói: “Tôi không muốn trở thành nhân vật lịch sử, ông thật sự tin rằng chỉ cần tôi tham gia thì có thể làm được sao? Có phải quá mức viển vông rồi không?”

Fejsa là thủ lĩnh quân tự do Salen Kiel, không nên đánh giá thấp chỉ số thông minh của gã.

“Nếu cậu vừa nói đều là sự thật, ta tin rằng trong quá trình xây dựng một chính quyền mới cậu sẽ phát huy được tác dụng quan trọng.”

Mike đột nhiên có linh cảm không tốt, bọn họ không cách nào kiểm soát được Fejsa, không cách nào kiểm soát được hành vi của gã, cũng không thể nào khống chế suy nghĩ của gã. Không có hấp dẫn nào lung lay được gã, một khi đã xác định thì khó mà bị người ngoài quấy nhiễu. Nếu gã cho rằng mình đang làm một chuyện chính xác, cho dù tan xương nát thịt nhất định cũng sẽ tiếp tục kiên trì.

“Hassan đã chết rồi?”

Mike nói: “Rất đáng tiếc, đúng vậy.”

“Ai giết hắn?”

Xem ra Fejsa cũng không biết Anna đỏ và người sói Sam sắm vai gì trong nhiệm vụ này, bọn họ quả thật quá mức nhỏ bé, sự tồn tại của Andy Sterling và Karima giống như vô số người bình thường khác, mặc dù Sam từng có quan hệ rất tốt với bọn họ, Anna đỏ thay thế chủ quán vốn dĩ đưa thức ăn mấy lần, nhưng cho đến bây giờ Fejsa cũng không liên tưởng được bọn họ là hung thủ sát hại Saudi và Saeed.

Mike cho rằng lúc này không nên nói ra chân tướng khiến gã càng bùng cháy lửa giận thêm, Allen cũng có cùng suy nghĩ với anh.

“Tôi không nhìn thấy ai bắn gã, có thể binh sĩ quân chính phủ lúc càn quét bắn trúng gã.”

“Được rồi.” Fejsa nói. Mike không nhìn ra gã đau buồn bao nhiêu với cái chết của Hassan, bởi vì ngay sau đó gã đã quyết định ── mở cửa, đội viên du kích ở bên ngoài xông vào. Những người này đã sẵn sàng tư thế chuẩn bị ứng chiến, lúc vào trong nòng súng đều chĩa thẳng về phía trước.

Fejsa mở cửa, Mike đã di chuyển tới bên cửa sổ duy nhất, Allen cũng đã chuẩn bị phá vòng vây. Nếu khó tránh khỏi xung đột, cánh cửa sổ nhỏ này là đường lui duy nhất của bọn họ.

“Đừng đứng ở cửa sổ.” Fejsa nói: “Đây là lời khuyên cho các người.”

Mike khựng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bên cạnh vũ khí chất cao, vài thanh niên đang khiêng ống phóng rocket nhắm vào cửa sổ.

“Bọn họ muốn nổ luôn cả ông sao?”

Fejsa nhìn anh nói: “Nếu bọn họ nhận được mệnh lệnh như vậy, ngay cả ta cũng không thoát được. Bọn họ thậm chí có thể đánh bom liều chết, muốn cược thử không?”

Mike rời khỏi cửa sổ, anh tin tưởng lời nói của Fejsa, đó không phải là nói đùa.

Hai thanh niên du kích bước tới đè bả vai Mike. Fejsa đi đến trước mặt Allen, nói với hắn: “Ta sẽ không giết cậu.”

“Cảm ơn.” Allen từ thâm tâm nói.

“Ta sẽ ở đây chờ cậu, chờ người quân đội tới, mặc cho bọn họ xử trí cậu.” Fejsa nói: “Nếu đây là nhiệm vụ Nuh Latif để lại, bất kể mục đích thực sự là gì, ta đều sẽ tiếp tục thay ông ấy hoàn thành.”

Mike nói: “Ông không thể làm vậy.”

Fejsa đến gần Allen, giơ súng trong tay, báng súng nhắm chuẩn vào gáy của hắn: “Nếu mày phản kháng, ta sẽ giết hắn.”

Allen nhìn Mike, anh dường như muốn xông tới ngăn cản. Bọn họ có thể mạo hiểm, nhưng không thể đánh cược với Fejsa, bởi vì cho dù có đánh bại người trong phòng, thậm chí khống chế Fejsa cũng không cách nào đối đầu nổi hỏa tiễn ngoài kia.

Allen vẫn cho rằng tử thần luôn đứng bên mình, nhưng Fejsa hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ của hắn, trong phòng này, bọn họ không hề có quyền chủ động nào.

Allen hỏi: “Tôi có thể nói vài lời từ biệt với anh ta không?”

Fejsa không trả lời, Allen đã đi tới chỗ Mike, ôm lấy anh, thì thầm: “Đầu tôi đỡ nhiều rồi, đừng lo lắng.”

“Cậu có nắm chắc thoát thân được không?”

“Đương nhiên, còn anh?”

“Tôi cũng vậy.”

Allen nâng mặt anh, hôn thật mạnh vào bên má, nhìn ánh mắt màu xanh biếc mê người kia, hỏi: “Còn gì muốn nói với tôi không?”

Mike cũng nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Allen, hứa với tôi, đừng bao giờ tự ý nhận nhiệm vụ nữa.”

“Được rồi, nghe theo anh.”

Mike vò mái tóc hắn.

Allen quay lại, Fejsa nâng báng súng đánh mạnh xuống gáy hắn, thoắt cái đã đánh hắn ngất xỉu, Mike thì bị một khẩu súng khác chĩa vào lưng.

“Mày không liên quan tới chuyện này, ta không thể mang mày theo được.” Fejsa liếc mắt ra hiệu cho hai thanh niên kia, Mike cảm giác họng súng di chuyển sát tới phần trái tim. Trong nháy mắt súng vang lên, anh đột nhiên dùng sức, thoát khỏi khống chế lao vọt ra, họng súng bởi vậy mà thay đổi, viên đạn chỉ bắn trúng bả vai, xung lượng cực lớn đẩy anh tới trước. Mike mất thăng bằng gục xuống đất, bả vai bị thương kéo lê vệt máu dài trên mặt đất.

Fejsa cúi đầu nói: “Tại sao không thể một súng chấm dứt? Như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều đau đớn.”

Mike ngẩng đầu nhìn gã, Fejsa nhìn thấy trong đôi mắt ấy không có tuyệt vọng, ngược lại càng thêm kiên quyết: “Đưa tôi đi gặp Nuh Latif.”

“Mày không thể gặp được. Không ai có thể gặp ông ấy.”

“Tôi cần gặp ông ta, tôi có chuyện quan trọng cần nói.”

“Mày có thể nói với ta, ta sẽ suy xét có phải thật sự quan trọng không.”

“Tôi chỉ thể nói với ông ấy, bởi vì ông ấy sẽ không muốn cho người khác biết.”

“Đây là quỷ kế của mày?”

“Không, chuyện này liên quan tới vận mệnh của quân tự do.” Mike chịu đựng đau đớn, giống như Fejsa vừa rồi hỏi bọn họ: “Muốn đánh cược không?”

“Liên quan tới gì?”

“Chính phủ Galway, phái tổ chức vũ trang phản động, còn có chính phủ Mỹ.”

“Liên quan gì tới chính phủ Mỹ?”

Mike im lặng không nói, để bản thân Fejsa tự suy ngẫm, anh cần tạo cho mình thêm nhiều cơ hội thoát khỏi tình cảnh trước mắt.

Anh không thể chết được, anh tin tưởng lời hứa của Allen, cũng như Allen tin tưởng anh. Bọn họ đều nghĩ mọi cách để sống sót, hoàn thành chuyến du lịch còn giang dở, cả những ngày tháng tươi đẹp đang chờ bọn họ trong tương lai. Cho dù là tình huống nào, bọn họ đều sẽ không dễ dàng vứt bỏ tính mạng.

Fejsa nói: “Ta cùng lắm chỉ có thể đưa ngươi tới cứ điểm tiếp theo, có thể nói mày chết ở đây là may mắn nhất rồi, người tiếp nhận khác sẽ không giống như ta cho mày một súng nhanh gọn đâu. Bọn họ căm thù chính phủ Mỹ không ít hơn chính phủ Galway, nói không chừng còn bị tra tấn tới chết.”

“Đó cũng là lựa chọn của tôi.”

“Sống thêm vài tiếng quan trọng với mày lắm à?”

Mike nhìn sang Allen đã hôn mê bất tỉnh, trong lòng tự nhủ: Phải, vô cùng quan trọng.

Xe của Fejsa đã chờ ở bên ngoài, đội du kích mang Mike từ trong phòng lên xe jeep. Fejsa nổ máy, lốp xe lại hất tung một lớp cát bụi. Mike quay đầu nhìn lại, một chiếc xe tải đậu ở gần đó, bọn họ đã bắt đầu vận chuyển đống vũ khí đạn dược kia đi, cho dù những vũ khí này từ đâu tới, hiện tại đều đã thuộc vệ quân tự do. Chờ bọn họ đi khỏi rồi, quân đội sẽ đến.

Bây giờ anh phải quan tâm vận mệnh của mình, đây là hành trình tử vong.

“Fejsa.”

“Ta không muốn nói nhảm.”

“Tại sao ông lại gia nhập quân tự do?”

Fejsa mím chặt môi, xem chừng gã quả thật không muốn nói chuyện, nhưng vấn đề này dường như gợi gã nhớ tới vài điều. Sau vài phút gã bắt đầu nói: “Ta chưa từng nghĩ tới. Trước kia có lẽ ta sẽ suy nghĩ tại sao phải sống ở quốc gia ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ thế này, nhưng sau đó không còn nghĩ nữa. Bởi vì nghĩ cũng vô dụng, ta gặp được Ugula, cô ấy rất đẹp, có nước da màu đồng. Saudi là đứa con đầu tiên của chúng ta. Cô ấy chết trong một trận trấn áp bạo loạn, bộ đội an ninh bên ngoài nhà thờ nổ súng thị uy với đám người kháng nghị, bắn chết 20 người, cô ấy là vô tội.”

“Cho nên ông mới gia nhập lực lượng phản kháng, hơn nữa còn là thủ lĩnh của bọn họ.”

Mike ấn chặt vết thương trên vai, máu dính đầy trên tay, càng cách xa Allen, ánh mắt lại càng kiên định hơn. Băng qua hành trình xa xôi tẻ nhạt, Fejsa đưa anh tới một cứ điểm khác, bị bịt mắt, hai tay trói chặt, sau đó chuyển tiếp choáng váng mặt mày.

Cuối cùng Mike bị kéo ra bãi đất trống, có người lục soát khắp người anh, rồi tạm thời để đó.

Không biết bao lâu, đối diện vọng lại tiếng nói chuyện. Phản ứng của Mike với âm thanh này có phần trì trệ, vết thương ảnh hưởng sức phán đoán của anh, chậm chạp xoay đầu về hướng phát ra âm thanh, không xác định đối phương có thật sự ở đó không. Tiếp đó Mike nghe thấy xung quanh có rất nhiều tiếng bàn tán xôn xao, có rất nhiều người, anh cảm giác mình như con quái vật đang bị quan sát và dò xét.

Khi anh đang lắng nghe để phân biệt, chợt có người đá vào khuỷu chân anh, ấn mạnh đầu anh xuống mặt cát, đầu bị đè xuống rất thấp.

Âm thanh lên cò vang lên, pằng một tiếng, viên đạn bắn vào bên chân. Mike không thấy ai đang nổ súng, có lẽ rất nhiều người, bọn họ bắt đầu trò chơi của mình. Lại tiếng nữa, viên đá bắn lên, Mike nhích người tránh sang bên, viên đạn khác lập tức bắn tới bên người anh, đành không dám động đậy nữa. Những người này bắn loạn xạ một hồi, mặc dù không bắn trúng anh, nhưng so với bắn trúng mục tiêu thì càng hồi hộp hơn. Chơi đùa chốc lát, bọn họ dần cảm thấy không còn thú vị, nói chuyện với nhau, hơn nữa còn nói chuyện với anh, nhưng anh căn bản không hiểu có nghĩa gì, chỉ có thể lờ mờ cảm nhận tâm tình tức giận và nóng nảy từ trong vô số lời nói. Với bọn họ con tin không khác gì một động vật. Mike biết những người này sẽ không lập tức giết anh, con tin là lợi thế, có thể dùng để thương lượng.

Anh bị nhốt vào trong một căn hầm, thời gian chờ đợi lại càng dài hơn.

Mike hi vọng thời gian chờ đợi càng dài càng tốt. Chờ đợi khiến anh có đủ thời gian suy nghĩ, anh sắp xếp tư duy, từng tình tiết, từ bến tàu Taylor cho tới tận lúc này, anh đã nhìn thấy được chân tướng cả câu chuyện, giống như rễ cây chằng chịt khó gỡ bám sâu vào trong bùn đất. Chỉ dựa vào anh và Allen hai người bốn tay không thể nào đào nó lên được.

Cho nên bọn họ suy nghĩ một cách nhổ tận gốc nó.

Dựa vào sức mạnh to lớn hơn.

Bắt đầu từ bây giờ, mới là kế hoạch thực sự thuộc về White Falcon.
Bình Luận (0)
Comment