Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ

Chương 44

Một người bình thường bị khủng bố bắt cóc sẽ có phản ứng gì?

Mike nhớ lại những video bắt cóc lưu truyền trên mạng và trong thời sự, người Mỹ, người Anh, người Đức, người Trung Quốc, đủ mọi quốc gia, ngành nghề khác nhau, vận mệnh khác nhau. Nhưng đều không lạc quan, dường như rơi vào trong tay những kẻ ngay cả tính mạng của mình cũng không quý trọng, kết quả tốt nhất cũng không ngoài cái chết.

Anh đã ở trong căn phòng này một khoảng thời gian, bên ngoài có khi vang lên tiếng bước chân, có khi có vài bóng người ra vào. Người ngoài cửa cũng không quan tâm sống chết của anh, nhưng lúc sau, bọn họ cũng phát hiện người này khác biệt với những người khác.

Mike không lo lắng tình cảnh của mình, anh có vẻ yên lặng hơn cả người bình thường. Mặc dù bị thương, hơn nữa vết thương vẫn đang chảy máu, nhưng thái độ lại vô cùng thản nhiên. Khiến cho những kẻ tính khí nóng nảy chung sống cả ngày trong sa mạc cảm thấy khó hiểu, khi chuẩn bị tới gây rối lần nữa, một tên giống như thủ lĩnh xuất hiện.

Gã ra lệnh những người khác mang Mike ra, bịt kín mắt anh, đẩy lên một chiếc xe.

Xem ra nơi này là một điểm trung chuyển, vẫn còn khá lâu nếu muốn gặp được Nuh Latif. Xe chạy một lúc lâu, đi tới nơi khác, Mike từ xe này đổi sang xe khác, lại một hành trình xóc nảy. Dần dần dường như bọn họ tránh khỏi ánh nắng, đi vào trong bóng râm.

Mike không biết bây giờ lái xe là ai, để tránh né sự truy đuổi của đặc vụ cục tình báo mật và chính phủ Galway, Nuh Latif tuyệt đối không dễ dàng xuất hiện, tất cả giao tiếp và tin tức truyền đạt đều thông qua nhân viên đơn độc tiến hành, vĩnh viễn chỉ có một người biết Nuh Latif ở đâu. Do đó Mike vô cùng hiểu những gì Fejsa nói, gặp được hắn thì không thể nào còn sống trở về.

Nhưng anh vẫn muốn đi.

Tốn mọi công sức, bất chấp tất cả xông vào vùng đất tử thần có đi không có về này. Trong không khí phủ kín cảm xúc nôn nóng đốt cháy cả địa ngục, gió nóng mang theo cát vụn hất vào mặt, tạo nên chút cảm giác đau rát. Đợi đến khi chiếc xe dừng lại, người lái xe xa lạ bắt đầu mang anh đi xuống. Với một người bị thương hành trình này quả thật là gian nan, Mike không nhìn thấy đường, lảo đảo tiến về phía trước. Đi được một lúc, không còn thấy ánh nắng. Bọn họ dường như đi vào trong một hang động, con đường gập ghềnh khó đi. Lúc đến nơi, Mike cuối cùng bắt đầu lo lắng, nhưng lo lắng này không thể thay đổi cục diện trước mắt, cố gắng an ủi tinh thần tiếp tục xâm nhập sào huyệt của nhân vật huyền bí này.

Bọn họ đi rất lâu, người bên cạnh rốt cuộc dừng lại. Mike hơi thở dốc, bả vai đau tới tê dại. Mike cảm giác mình đi vào một căn phòng, bốn phía đều có ánh sáng, cũng không phải ở trong hang động.

Chung quanh vô cùng im lặng, lặng lẽ tới mức hoảng sợ.

Anh biết trong phòng này có người.

Người này đang dò xét anh sao? Hay là đang chĩa súng vào anh?

“Tới đây.”

Đột nhiên, đối phương mở miệng. Giọng nói thô ráp như sỏi đá, lại trầm khàn nghiêm túc.

Mike tiến thêm một bước, đi về hướng âm thanh kia. Anh đi rất chậm, để tránh vấp phải chướng ngại, cũng lắng tai nghe âm thanh xung quanh. Khi đi đến bên bậc thang, bất chợt có cánh tay đưa ra chặn anh lại.

“Ngồi xuống.” Người kia nói.

Mike chỉ thể nghe theo mệnh lệnh ngồi xuống tại chỗ.

“Cho ta biết, ngươi là ai?”

“Adam Fergus.”

“Người Mỹ?”

“Phải.”

“Ngươi có biết người Mỹ không được chào đón ở đây không?”

“Tôi biết, có lẽ tương lai không xa chúng ta sẽ xung đột vũ trang, đại sứ quán cũng sẽ rút khỏi đây.”

“Ngươi đã không sợ chết, chúng ta sẽ nói chuyện.”

Mike nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, có người đi tới phía sau, tháo băng bịt mắt màu đen xuống, anh rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy được rồi. Vừa tháo xuống trước mắt là cảnh tượng mờ ảo, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong, tăng thêm vẻ trống trải quạnh quẽ cho không gian này. Một lát sau, tầm nhìn dần dần khôi phục rõ ràng, Mike nhìn thấy một gã trung niên ngồi trước mắt. Hắn có nước da ngăm đen, râu tóc cũng không mấy gọn gàng, mặc áo dài giản dị.

Hắn không giống như trong tranh.

Nuh Latif càng giống một người khổ tu, lại không có uy nghiêm thần thánh như dưới ngòi bút của những kẻ tôn sùng. Hắn như một người Galway bình thường, thậm chí còn như dân tị nạn. Nhưng Mike vẫn không cách nào có được thiện cảm với người này, bởi vì trước nay anh đều không tôn sùng bạo lực điên cuồng.

“Ngươi nói trước đi, ta muốn nghe cách nghĩ của ngươi. Thử nghe xem công dân của quốc gia luôn mồm gọi là dân chủ và nhân quyền sẽ đánh giá chúng ta như thế nào.”

“Tôi không thể đánh giá chuyện này với ông được.” Mike nói: “Bởi vì không công bằng, về mặt tình cảm tôi cũng không cách nào đồng tình được với các người.”

“Chúng ta không cần đồng tình, bởi vì chúng ta đã không còn gì để mất. Ta biết ngươi ở trong quân tự do một thời gian. Ngươi tham gia chiến tranh không?”

“Có.”

“Có chết chóc không?”

“Cũng có.”

“Có một thanh niên quân tự do, lúc cậu ấy rút lui thì phát hiện lính cầm súng chống tăng vẫn còn sống, nếu để mặc đối thủ, sẽ càng có thêm nhiều người đang rút khỏi chiến trường bị bắn nổ tung. Vậy nên cậu ta nhanh tay bắt lấy một đứa trẻ đang cầm súng ở bên cạnh. Đúng vậy, rất nhiều đứa trẻ của chúng ta đều là đấu sĩ dũng cảm.”

Mike nhớ tới Saudi, nhớ tới cậu bé ở trong khách sạn Mark Tucker.

Có người chết, có người bị bắt.

“Chúng nó xông vào tên lính kia cũng ra sức bắn hắn, một quả đạn pháo rơi xuống bên cạnh chúng. Đứa bé kia bị nổ nửa người, nó vốn có thể không cần chết, nhưng nó đã hoàn thành sứ mạng. Tính mạng của chúng ta nếu kết thúc, lý tưởng nhất chính là chết trên chiến trường. Đây là sứ mạng của chúng ta, nếu có chuyện cần đến chúng ta, chúng ta sẽ có mặt ở đó.”

Ngôn ngữ của hắn như một loại ma lực, tràn ngập thương hại và thần thánh. Giống như Allen nhìn bức tranh của hắn, cảm nhận được sức mạnh này, Mike tin tưởng lời nói được ghi vào giấy của hắn, âm thanh phát ra từ ghi âm, nhất định có thể khiến nhiều người cảm nhận được ủng hộ và dũng khí.

“Người Mỹ từng có ý muốn cung cấp vũ khí cho chúng ta, nhưng đó cũng không phải giúp đỡ chúng ta, ta có thể đoán được mục đích sâu xa của các ngươi là gì, các ngươi rất hiếu chiến, tổng thống của các ngươi lại càng hiếu chiến, tất cả phần tử hiếu chiến của nước Mỹ đều tốn khoảng tiền khổng lồ giúp đỡ hắn đắc cử. Các ngươi hiếu chiến như vậy, nói gì tới hòa binh, dân chủ và tự do.” Gương mặt kham khổ của Nuh Latif mơ hồ xuất hiện tức giận, nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn không thay đổi. Hắn nói: “Các ngươi căn bản không đáng nhắc tới nhân quyền.”

“Cho nên ông đồng ý kế hoạch này.” Mike nói.

“Kế hoạch gì?”

“Một kế hoạch có thể giúp đỡ ông hoàn thành sứ mạng thần thánh, đả đảo chính quyền đương thời, hơn nữa đả kích chúng tôi nặng nề.”

Nuh Latif liếc nhìn anh.

“Cố gắng tạo ra xung đột khiến quan hệ ngoại giao của chính phủ Galway và nước Mỹ chuyển biến xấu hơn, bầu cử tổng thống vừa kết thúc, các người căm thù tổng thống Adams, tuy rằng đề án can thiệp quân sự vào Galway của ông ta có lẽ sẽ là cơ hội tốt giúp các người lật đổ thống trị chuyên quyền hiện nay, nhưng dường như lại có chút lo lắng dẫn sói vào nhà. Chỉ cần tổng thống cho rằng phần tử khủng bố vẫn còn đang hoạt động trong Galway, thì sẽ không có lý do rút quân. Bởi vậy phải có một kế hoạch vẹn toàn cả đôi đường, để các người có thể thừa dịp đoạt quyền, tuyên bố sự ra đời của chính quyền Galway mới, lại có thể di dời sự chú ý của nước Mỹ, để chính quyền mới rũ sạch quan hệ với chủ nghĩa khủng bố.”

“Phải làm thế nào? Xin lỗi tổng thống các ngươi?”

“Có lẽ là một đợt tấn công khủng bố, hoặc là một lần ám sát.”

“Ngươi nói ta đồng ý kế hoạch này. Ý của ngươi là, còn có những kẻ khác đang bày mưu tính kế cho ta? Có điều cũng không quan trọng, ngươi đoán cũng gần đúng rồi.” Nuh Latif nói: “Ngươi không tiếc tính mạng gặp ta, chỉ để nói rằng mình đã biết mọi chuyện? Biết rồi thì thế nào?”

“Tôi cho rằng chỉ dựa vào ông và các chiến sĩ quân tự do không thể nào độc lập hoàn thành kế hoạch này được, nhất định có người cung cấp trợ giúp cho các ông, người này có quan hệ mật thiết với chính phủ Galway, thậm chí có thể nằm trong quân đội. Hắn ta sắp xếp mọi chuyện cho ông, tán thành lý tưởng và dã tâm của ông, cũng hứa hẹn tương lai tốt đẹp. Quan hệ giữa các người có lẽ rất tốt, nhưng mà hắn ta đang lừa ông.”

Nuh Latif nhìn anh, hồi lâu mới nói: “Chờ một lát.”

Mike thấy hắn nghiêm chỉnh ngồi xuống, không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một người, bên dưới cánh tay cuốn tấm đệm lót. Gã đặt tấm đệm lót không chút bắt mắt trước mặt Nuh Latif, thủ lĩnh phe phản động giết người không gớm tay này xê dịch thân thể, quỳ trên đệm bắt đầu cầu xin.

Hắn bắt đầu tụng kinh, nhiều lần cúi rạp người xuống, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt lại rất thoải mái.

Mike nhìn hắn. Hắn cảm thấy bất an sao? Bởi vì cảm nhận cái bẫy nguy hiểm trong buổi nói chuyện vừa rồi sao? Bây giờ hắn đang ở cùng thần linh của hắn, mọi thứ dường như bị ngăn cách với bên ngoài.

Mike nghe thấy từng lời cầu nguyện bằng tiếng Ả Rập, ở nơi hết sức yên tĩnh lại vô cùng nguy hiểm này, nội tâm dần dần dâng lên kính sợ. Anh mơ hồ cảm nhận linh hồn cuồng nhiệt điên cuồng chiếm giữ nội tâm của con người bề ngoài có vẻ tầm thường này, nhưng giờ khắc này, biểu hiện của hắn vô cùng bình thản, không mang theo ý thù địch.

Đợi đến khi Nuh Latif cầu nguyện chấm dứt, con người khổ tu kia xoay mình nhìn anh, tiếp tục đề tài vừa rồi.

“Ngươi nói hắn là ai?”

“Tôi không biết hắn là ai, đến lượt ông nói cho tôi biết.”

“Ta sẽ không nói với ngươi.”

“Ông vẫn còn tin tưởng hắn?”

“Phải.”

“Ông đã biết cả kế hoạch, ông biết mình cũng là một con cờ? Một khi hành động ám sát của hắn thành công, sẽ không có người thế thân nào di dời dư luận cả, mọi tội danh đều đổ lên đầu ông, hắn thậm chí sẽ tiết lộ chỗ ẩn nấp của ông cho cơ quan tình báo.”

“Ta biết.” Nuh Latif nói: “Chiến tranh một khi bắt đầu cũng sẽ không ngừng lại, không có thỏa thuận ngừng chiến chân thành, nhưng dù sao đi nữa Galway sẽ không biến mất, chỉ có chính quyền cũ không còn nữa, một chính phủ đối ngoại nhu nhược, đối nội tàn bạo. Vết thương tổng thống Mỹ gây ra cho chúng ta, chúng ta sẽ không quên, hắn phải chết.”

“Đây không phải kế hoạch của ông, ông lại chấp nhận gánh mọi tội danh.”

“Vụ nổ hai năm trước đã khiến nước Mỹ căm hận ta, ta không ngại mang thêm một tội nữa.”

“Ông để Saudi dẫn sát thủ Mỹ đi gặp Fejsa, để cậu ta gia nhập bọn họ. Các người tạo dựng thân phận gián điệp cho cậu ta, để trong lúc giao chiến không ngừng với quân chính phủ cậu ta sẽ trở thành mồi lửa làm bùng nổ chiến tranh.”

Nuh Latif nói: “Ngươi có biết tại sao ta chịu gặp ngươi không?”

Mike cho rằng đây là may mắn, anh nói dối, buộc Fejsa đồng ý đưa anh đi gặp thủ lĩnh của bọn họ, nhưng đoạn đường này dường như quá mức thuận lợi. Lồng ngực đập thình thịch, thời gian đủ rồi sao? Tại sao còn chưa nghe thấy tiếng động nào.

“Ta chịu gặp ngươi, cũng không phải bởi vì thật sự muốn biết bí mật gì từ ngươi. Ngươi ngồi trước mặt ta nói rất nhiều, giống như đang khuyên ta rời xa âm mưu thao túng nào đó, mọi chuyện đều suy nghĩ cho ta. Ngươi quên rằng ta là phần tử khủng bố mà tổng thống các ngươi nhận định sao? Không, ngươi không quên, đây là mối thù khắc sâu vào xương cốt. Nhưng ngươi không có quan tâm, ngươi chỉ đang chờ đợi.”

Mike nhìn hắn, Nuh Latif nói: “Ta không quan tâm ngươi đang đợi cái gì, bởi vì ta mà ngươi nhìn thấy, không phải là ta thật sự. Chỉ là quyết tâm của chúng ta.”

Tiếng nổ đùng đoàng dần dần lại gần, càng lúc càng vang dội, giống như ngay trên đỉnh đầu. Mike đứng dậy, xung quanh không một ai, người lạ lẫm xuất quỷ nhập thần kia đi tới, nhìn anh. Người này bình tĩnh ngồi xuống như Nuh Latif, bọn họ giống như đột nhiên biến thành hai bức tượng. Mike lui về sau, lùi về phía cánh cửa. Trong nháy mắt, cánh cửa yếu ớt bị phá vỡ, bộ đội đặc chủng Mỹ xông vào.

Nuh Latif vẫn thản nhiên ngồi im, một phát súng bắn trúng đầu hắn, ngã bổ ra sau, máu tươi tung tóe khắp bức tường đằng sau. Viên đạn tiếp theo, chẳng những bắn vào hắn, còn bắn vào cận vệ lặng lẽ kia.

Lúc bọn họ ngã xuống, căn phòng đột nhiên nổ tung.

Mike được một binh sĩ yểm hộ bị sóng khí bắn ra ngoài cửa.
Bình Luận (0)
Comment