Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ

Chương 53

Ngài Rupert chọn một quyển từ trên giá sách.

Sách trên kệ được đặt lung tung chẳng theo một quy luật nào, trình tự sắp xếp cũng không phải theo tên sách, không theo tên tác giả, lại càng không phân loại theo nội dung. Ông không lật sách ra, chỉ thoáng nhìn lớp bụi, rồi lại đặt quyển sách về lại chỗ cũ.

Ngài Rupert nhàn nhã đi ngang qua giá sách, đi vào căn phòng có ánh sáng duy nhất.

“Mấy cuốn sách kia đều nằm trong đầu ông cả rồi, tại sao còn muốn để chúng ở đây tích đầy bụi bẩn thế?”

“Ông rõ ràng đã biết lý do. Bởi vì chúng ta càng già yếu, càng có chiều hướng hư vô, cho nên càng già yếu, càng lưu luyến cảm giác chân thật. Nếu như không có đống sách cũ kỹ bụi bặm kia, không nhìn thấy bìa sách, không chạm vào được trang sách, tôi sẽ dần dần chóng quên.”

“Tôi không thích đề tài này.”

“Thật ra chúng ta có thể nói chuyện qua điện thoại, như vậy cũng không cần nhìn thấy gương mặt đầy nếp nhăn của đối phương.”

Ngài Rupert đi đến nơi ánh đèn có thể chiếu sáng, ngồi đối diện bên bàn là ông bạn già của ông.

Angus Troisy không đặt hai tay lên bàn, ông đứng dậy, lấy hai ly thủy tinh được lau sáng bóng trong tủ rượu sau lưng, đồng thời rót hai ly.

Ngài Rupert nhận ly rượu từ tay ông, ngồi xuống đối diện.

“Cậu ấy có một tủ rượu giống vậy.”

“Thật sao?”

“Cùng một ly rượu, cùng một loại rượu.” Ngài Rupert điều chỉnh vị trí ngồi của mình một chút nói: “Chỗ này khiến người khác không thoải mái chút nào. Ông cố ý muốn người ngồi đối diện với ông cảm thấy khó chịu à?”

Angus mỉm cười bảo: “Nếu bọn họ quá thoải mái, thì sao có cảm giác căng thẳng được chứ? Căng thẳng là một binh sĩ dày dặn kinh nghiệm, chỉ cần nó chiếm lĩnh thân thể của bọn họ, cho dù tin tức tốt xấu ra sao bọn họ cũng đều sẽ vô cùng tin tưởng.”

“Ông luôn thích giả trang thành một lão lừa bịp.”

“Lừa bịp có thể mặc sức nói năng, so với buôn lậu tình báo càng giỏi hơn nhiều.”

Bọn họ cùng cụng ly.

“Ông không định giải thích gì với cậu ấy à?” Ngài Rupert uống một hớp rượu, đặt ly xuống bàn.

“Có thể đây là vấn đề lớn nhất của chúng tôi.” Angus không khỏi tiếc nuối nói: “Giữa chúng tôi dường như không cần giải thích.”

“Là không cần, hay là chưa từng muốn giải thích?”

Angus im lặng. Ông biết vấn đề của mình và Luppy ở đâu, Luppy nhất định cũng biết. Vấn đề của bọn họ nằm ở chỗ đôi bên đều quá thông minh, không cần giải thích đã biết suy nghĩ của đối phương, bởi vậy mà ngược lại mất đi sự câu thông cần thiết.

“Cơ hội chúng tôi có thể ngồi nói chuyện với nhau quá ít.”

“Nhưng cậu ấy ít nhất còn có thể đi tới gặp ông, ngồi trên cái ghế không thoải mái này nói vài câu với ông.” Ngài Rupert nói: “Tôi và Gihen, Franco đã không còn cơ hội này nữa.”

“Ông cho rằng tôi lần này ra tay quá đáng quá sao?”

Ngài Rupert nhìn rượu trong ly, ở nơi này ông có thể trải lòng với bạn già, có thể rất thoải mái bàn bạc những câu chuyện mà đã không còn ai có thể nói được với ông.

“Không có.” Ông nói: “Ngược lại, tôi cho rằng đây là sắp xếp tốt nhất mà ông có thể làm được. Đầu đuôi chi tiết câu chuyện này, có lẽ đến giờ phút này trong lòng các người cũng đã hiểu rõ, nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ cần phải giải thích. Tại sao không ngồi xuống cùng nhau nói chuyện? Cậu ta vượt qua nhiều cản trở, ông cũng âm thầm bỏ ra rất nhiều, kết quả cuối cùng không nên tràn ngập thù địch như vậy.”

Angus mỉm cười: “Ở tuổi như chúng ta, có thể bỏ ra đã không còn nhiều rồi. Tôi còn chưa cảm ơn ông, nghe nói một thông đạo buôn bán của ông bị gián đoạn.”

“Không sao.” Ngài Rupert nói: “Ở cái tuổi chúng ta, tiền cũng đã không còn quan trọng. Coi như chơi đùa với đám trẻ nhỏ một chút, lúc chúng ta còn trẻ cũng bừng bừng chí hướng như vậy, cho rằng trên đời không có việc nào khó, dùng thân thể máu thịt dấn thân vào khắp nơi. Còn nhớ trận sống mái ở câu lạc bộ Brenda Platinum không? Lúc đó tôi mới chỉ có 20 tuổi, nhưng nhớ tới tiếng súng đạn, tiếng vỏ đạn rơi xuống đất, quầy bar và dãy ghế vương đầy vết máu, còn có thi thể khắp mặt đất, thật giống như mới xảy ra ngày hôm qua.”

“Đã qua hơn ba mươi năm rồi.”

“Chúng ta già rồi, nhưng thế giới vẫn năng động như vậy.”

“Nâng cốc vì quá khứ nào.”

“Cạn.”

Tiếng âm thanh thanh thúy chạm vào nhau của ly thủy tinh.

Ngài Rupert nói: “Tại sao không nói với cậu ấy, ông sở dĩ tham gia ủy thác ám kỳ này, bởi vì nếu ông không nhúng tay vào sẽ có những người khác lựa chọn sát thủ thay cho người ủy thác. Chuyện này không thể ngăn cản được, chỉ có thể căn cứ từng bước của kế hoạch tiến hành chậm rãi phá hoại bằng phương thức vô hình. Chặt đứt mạng lưới tình báo là vì không cho cậu ấy sớm biết được chân tướng, nếu kế hoạch bị phá hủy lúc chưa bắt đầu, chẳng những mỗi một người tham gia đều có thể bị diệt khẩu, hơn nữa ngăn cản kế hoạch này cũng vô ích, người ủy thác bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu một ủy thác mới. Xét từ góc độ nào đó, ông quả thật lợi dụng bọn họ, nhưng từ góc độ khác mà nói, ông chỉ đang cố gắng dùng mọi khả năng bảo vệ bọn họ.”

“Người nhà Troisi xưa nay không làm không công.” Angus mỉm cười nhìn ông, nụ cười rất nhạt, giống như chỉ là bỗng nhếch khóe miệng: “Chúng ta nói sang chuyện khác đi.”

“Ông muốn nói chuyện gì?”

“Dạo này nó sao rồi?”

Ngài Rupert nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, ánh mắt vẫn luôn nghiêm khắc lạnh lùng dần hiện lên nét cười ôn hòa: “Cuộc sống của cậu ấy như người bình thường, rất tốt. Ông còn nhớ cuộc sống của người bình thường ra sao không?”

Angus quan sát xung quanh, căn phòng này ngoại trừ nguồn sáng duy nhất có thể chiếu sáng, xung quanh là bóng tối như sương mờ. Bóng đen mọi người sợ hãi ở bên cạnh ông giống như một người bạn âm thầm tĩnh lặng. Ông cách biệt với thế giới, chìm trong cô độc và thần bí, giống như tuyển thủ cự li dài đơn độc thẳng tiến trên con đường sinh mệnh dài đằng đẵng. Không người khích lệ, cũng không ai reo hò. Mọi người đều đồng tình với cách nhìn của ông, ông là người khiến người khác kính sợ, khác với người thường, rời khỏi bên ngoài thế giới này, không bị quy tắc của thế giới này trói buộc, lại nắm giữ toàn bộ bí mật của thế giới. Ông không cần ăn ngủ, không cần giải trí hưởng thụ, không buồn vui, không tình cảm. Ông hoàn toàn khác với người bình thường.

“Nói thật thì, tôi cũng không nhớ rõ nữa.” Angus nói: “Lúc ông hồi niệm lại quá khứ, cảm giác giống như ngày hôm qua vậy. Nhưng tôi hễ nhớ lại, là như trải qua mấy trăm năm dài triền miên.”

Cuộc sống của ngài Rupert vĩnh viễn không mất đi sự hồi hộp, cuộc sống tuổi trẻ kề bên súng đạn, cuộc sống bây giờ lại là sự đe dọa và kiềm chế từ khắp các thế lực. Bận rộn sẽ khiến thời gian trôi qua nhanh chóng, cuộc sống Angus lại không có kích thích, phẳng lặng gần như bất động. Cho dù năm tháng để lại tang thương và nếp nhăn trên gương mặt họ, nhưng mỗi người lại có cảm nhận hoàn toàn khác nhau.

Nghĩ tới cuộc sống mỗi ngày của những người bình thường không có gì mới mẻ kia, ngài Rupert và Angus đồng thời im lặng, không nói cũng không nhúc nhích, cả căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng.

Cuối cùng ngài Rupert mở miệng nói: “Muốn ra ngoài với tôi một chút không? Tôi có thể đưa ông đi viếng mộ của Sarah.”

“Tôi đã lâu không ra khỏi đây.”

“Trong giới này ông là người khiến người khác kính sợ nhất, mỗi tin tức của ông đều có giá mấy trăm triệu, tiền ông kiếm được mấy năm nay cũng không ít hơn tôi, tuy nhiên lại chưa từng hưởng thụ nó.” Ngài Rupert nhìn ông nói: “Ông làm ngành này cũng không phải vì yêu thích, chỉ là đang trừng phạt bản thân.”

Angus không duy trì nổi nụ cười như có như không của mình: “Chúng ta là bạn cũ mấy chục năm rồi, có một số việc không cần nói trắng ra như vậy.

Bởi vì một tin tức sai lầm mà khiến cho người bên cạnh bỏ mạng, trong hai mươi năm nay ông nhốt mình trong căn hầm giống như mộ người sống này, ngày qua ngày lặp lại công việc tình báo tẻ nhạt.

Tin tức của Angus Troisy vĩnh viễn không sai, đây là đánh giá của mọi người với ông. Nhưng bọn họ không biết đời này ông chỉ sai có một lần, đã hối hận cả đời.

“Nếu ông vẫn không muốn đi viếng mộ, không bằng tới xem tiệm mới của Luppy, ở trong xe liếc nhìn từ xa thì sao hả?”

“Tôi sợ ánh sáng bên ngoài sẽ chiếu mù mắt tôi mất, tôi đã không quá thích ứng với ánh sáng rồi.”

Ngài Rupert đứng dậy khỏi chiếc ghế không thoải mái, khom người nhìn Angus, nhỏ giọng nói: “Để tôi bảo bọn vệ sĩ cho ông mượn cái kính râm nhé, dù sao bọn họ đeo lên chỉ để dọa người thôi.”

“Vậy đi từ cửa sau đi, đi bằng cửa chính dễ gây sự chú ý.”

“Tôi không biết nơi này có cửa sau.”

“Phải luôn chừa lại một con đường chứ.”

Ngài Rupert mặc áo khoác, cầm lấy mũ, từ vành nón nhìn sang ông: “Nói tới để lại đường lui, ông đã chọn cho Luppy một người hợp tác cừ khôi đấy, nếu không phải là cậu ta, e rằng chuyện này cũng sẽ không thuận lợi như vậy.”

Angus quay đầu nhìn sang ông: “Tôi không có chọn người hợp tác nào cho nó cả.”

Ban đầu y đã từ chối người thanh niên kia, khiến y càng có nhiều cơ hội tìm kiếm người hợp tác thích hợp với mình.

“Không ai có thể vĩnh viễn thao túng cuộc đời người khác, cho dù nó càng ngày càng rời xa tầm với của tôi, đó cũng không hẳn là chuyện xấu.”

Ngài Rupert nói: “Sau khi xem xong tiệm của Luppy, ghé qua nhà tôi dùng bữa tối đi. Nếm thử bánh táo của Doris nhé.”

“Cô ấy nhất định không nhận ra tôi.”

“Nhớ phải tháo kính trước khi vào nhà, không thì cô ấy sẽ sợ đấy.”

Angus khởi động cơ quan trên kệ sách sau lưng, trên tường xuất hiện cánh cửa nhỏ bí mật.

Cho dù lúc nào, cũng không thể quên chừa lại đường lui cho mình.

Ngài Rupert cúi người đi vào trong cửa, đột nhiên xoay người hỏi: “Thật sự không cần tôi thay ông giải thích một chút với Luppy sao?”

“Không cần.” Angus nói: “Để chúng tôi tự mình giải quyết.”
Bình Luận (0)
Comment