Bảy giờ mười lăm phút tối, tại tiệm cà phê Hải Đăng.
Ứng Thư Trừng đi lên tầng hai với túi đồ trên tay, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Tất, anh bước đến trước mặt Mộc Khê Ẩn rồi đưa chiếc túi tới. Mộc Khê Ẩn mở nó ra, thấy có bánh táo gai, quả óc chó, đậu phộng, bánh quy mè, thạch trái cây và sô cô la.
“Sô cô la?” Mộc Khê Ẩn cầm lên một viên, có phần kinh ngạc, “Hình như đây là lần đầu tiên anh mua sô cô la, chẳng lẽ là bởi vì chúng ta…………”
Cô băn khoăn không biết có phải là bởi vì hôm qua bọn họ đã đồng ý tiến thêm một bước mới không? Đãi ngộ ăn uống của ngày hôm nay đã được nâng cấp?
“Hôm nay sale 50%.” Anh giải thích.
“Oh, ra là vậy.” Có vẻ suy đoán lãng mạn của cô là thừa, anh vẫn giữ phong cách rộng rãi khi đi mua sắm
Hai người nhìn nhau, có vẻ vẫn rất bình thản. Sau đó, Ứng Thư Trừng gọi đồ uống và đi về chỗ cũ của mình.
“Hai người?” Tiểu Tất ngập ngừng hỏi.
“Chúng tôi?”
“Phải, hai người?” Ánh mắt của Tiểu Tất trở nên sắc bén hơn.
“Bọn tôi………. ừm, đúng vậy.”
Tiểu Tất đã xác nhận bằng mắt rằng Mộc Khê Ẩn thực sự đang ở trong trạng thái ngọt ngào, cảm thấy không cần phải hỏi thêm, cô ấy mở to cặp mắt rồi xoay đi chỗ khác.
Trong vòng một giờ, khóe mắt Mộc Khê Ẩn liên tục cảm nhận được sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ của một ánh nhìn, không cần quay đầu lại cô cũng biết là ai. Mộc Khê Ẩn có cảm giác là lạ, như thể không có gì thay đổi, lại như đã thay đổi tất cả mọi thứ không còn giống như trước, thật khó mà diễn tả được.
Sau cuộc nói chuyện “giãi bày nỗi lòng đôi bên” tối qua, họ đã đồng ý thử một lần. Về phần thử như thế nào thì cả hai đều chưa nghiên cứu kỹ. Suy cho cùng, bọn họ đều là người không có kinh nghiệm yêu đương, nói năng hùng hồn hay lấy lịch sử làm tấm gương không thuộc về họ, nên cả hai dứt khoát bỏ qua và tiến từng bước một.
Nghĩ tới đây, Mộc Khê Ẩn càng thấy hồi hộp, đợi lát nữa tan làm thì phải đối mặt như thế nào đây?
Trong lòng đang vướng bận, một tiếng hét lại vang lên ở tầng hai. Ngoại trừ Ứng Thư Trừng ánh mắt không suy chuyển thì những người khác đều đi tìm nguồn phát ra âm thanh.
Sau khi Thẩm Trán Linh hét lên một tiếng, cô nàng lập tức bật khóc, một tiếng khóc vô cùng thảm thiết, ngay cả “kẻ thù không đội trời chung” của cô là Hồ Bất Ngu cũng động lòng trắc ẩn. Hồ Bất Ngu không khỏi phỏng đoán, có phải cô ta khóc như vậy là vì người bạn nào đó đã qua đời? Nghĩ đến đây, Hồ Bất Ngu với chủ nghĩa nhân đạo bước tới chỗ Thẩm Trán Linh, nói thẳng: “Bớt đau buồn nhé.”
“Anh ấy thế mà…….. anh ấy thế mà………..” Thẩm Trán Linh như không nghe thấy, vừa khóc vừa nói, “…………. công khai chuyện tình cảm.”
“Cái gì?” Hồ Bất Ngu nghe không hiểu, xích lại gần xem điện thoại của cô thì mới hiểu ra nguyên nhân, hóa ra là nam thần tượng của Thẩm Trán Linh vừa công khai chuyện tình cảm.
Anh ta lập tức cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, chế giễu: “Bị khùng hả? Cô khóc như vậy vì một người không quen biết? Tôi thấy cô đúng là người bất bình thường.”
“Ai nói tôi không biết anh ấy!” Thẩm Trán Linh rưng rưng đứng dậy, gào lên, “Tôi đã tham gia buổi họp mặt fans hâm mộ của anh ấy! Tôi đã được thấy anh ấy ở khoảng cách rất gần! Anh ấy còn gửi tin nhắn cho người hâm mộ vào mỗi dịp lễ, tôi tận tai nghe được anh ấy nói chúc tôi có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ! Nhắm mắt lại tôi cũng có thể vẽ ra hình dáng của anh ấy! Sao anh dám nói tôi không biết anh ấy? Sao anh dám!”
Hồ Bất Ngu bị mắng thì lùi lại hai bước, vội vàng sờ vào con tim nhỏ bé của mình, ngoài miệng vẫn không tha, “Nói chúc cô vui vẻ ở bên tai cô á? Cô có bị ảo giác không? Nếu nói đêm nay anh ta thủ thỉ cục cưng à bên tai bạn gái, tôi còn tin………”
Hồ Bất Ngu còn chưa nói hết, Thẩm Trán Linh đã bổ nhào qua, anh ta vội vàng chạy đi chỗ khác.
Mộc Khê Ẩn bước ra khỏi quầy bar, đưa tay giữ chặt Thẩm Trán Linh. Thẩm Trán Linh đang bừng bừng lửa giận, cô ta dùng cùi chỏ húc mạnh vào người cô, Mộc Khê Ẩn loạng choạng, may mà bên hông có một sức mạnh trầm ổn đỡ lấy cô.
“Chú ý đến sự an toàn của bản thân.” Ứng Thư Trừng nhắc nhở người nhà, “Đừng nhúng tay vào chuyện của họ.”
“Thế nhưng bọn họ chạy ở quanh đây rất nguy hiểm.”
“Không sao đâu, đến lúc nên dừng thì bọn họ sẽ dừng lại thôi.” Ứng Thư Trừng dù bận vẫn ung dung quan sát.
Thật là trùng hợp, Hồ Bất Ngu bị vấp phải chính dây giày của mình, Thẩm Trán Linh nhào tới, dùng hai tay đánh vào lưng anh ta.
Sợ làm tổn thương người vô tội, Ứng Thư Trừng bước tới, kéo Thẩm Trán Linh ra chỉ bằng một tay.
“Đừng cản tôi đánh chết thằng cha này!” Thẩm Trán Linh vung nắm đấm lên không trung, “Là hắn chọc tôi trước!”
“Đủ rồi, cô đã cào vào cổ anh ta rồi.” Ứng Thư Trừng nói.
Thẩm Trán Linh thở hổn hển, nghe vậy thì nhìn xuống với vẻ không dám tin, cô thấy sau gáy Hồ Bất Ngu thật sự có một vết móng tay đỏ chóe. Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô lại nhìn xuống ngón tay của mình, một phần của bộ móng tay được vẽ tỉ mỉ đã bị Hồ Bất Ngu da dày thịt béo làm gãy.
“Tôi chết rồi sao?” Hồ Bất Ngu quay mặt xuống đất, nằm bất động, rên lên một tiếng.
Ứng Thư Trừng hất tay Thẩm Trán Linh ra rồi kéo Hồ Bất Ngu lên, “Chết không dễ như vậy đâu, đi xin một ít bông khử trùng để rửa, ở bên quầy bar có đó.”
Hồ Bất Ngu lê lết tới quầy bar, cả cơ thể lẫn ánh mắt đều cẩn thận tránh né Thẩm Trán Linh từng li từng tí.
Thẩm Trán Linh không nói lời nào, mệt mỏi ngồi xuống, dùng hai tay ôm lấy đầu gối, vẫn không ngừng rơi lệ.
Mộc Khê Ẩn tìm bông khử trùng từ trong ngăn kéo đưa cho Hồ Bất Ngu, anh ta nhận lấy rồi rụt rè bước về chỗ ngồi, không dám nói một chữ.
Thẩm Trán Linh như mất hồn, vẫn ngồi nguyên tại chỗ vừa khóc vừa vò đầu bứt tai, dần dần trên sàn nhà hình thành một đống tóc.
Những khách hàng của quán cũng lo lắng không kém khi nhìn thấy cảnh này, một cô gái đang yên đang lành lại khóc thành như vậy ở chốn đông người, rốt cuộc là vì lý do gì?
Thẩm Trán Linh khóc rất lâu mới nhớ ra một điều, đó là tìm một người để khóc lóc kể lể. Từ lâu họ đã hứa với nhau rằng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, việc khóc một mình sẽ làm trái lời hứa hẹn. Vì vậy, cô nhanh chóng nhặt chiếc túi lên rồi biến mất.
Mộc Khê Ẩn lấy làm khó hiểu, cô thầm nghĩ cũng chẳng phải bạn trai mình đi tìm người khác, hà cớ gì phải khóc đến mức này?
Sau khi quán cà phê đóng cửa, Mộc Khê Ẩn phụ trách quét dọn vệ sinh, Ứng Thư Trừng ở lại hỗ trợ.
Thẩm Trán Linh vừa khóc, lại bứt thêm một mớ tóc, nghĩ đến sau khi bị kích thích về mặt cảm xúc, cô ấy khóc lóc hành hạ bản thân, Mộc Khê Ẩn ngồi xổm xuống dọn dẹp tóc cho cô ấy.
Ứng Thư Trừng lau bàn, kê lại từng chiếc ghế sô pha rồi đi tới kiểm tra xem đèn trên bàn đã tắt chưa. Chờ làm xong những việc này, anh bước đến gần Mộc Khê Ẩn và nói xong rồi với cô.
“Nhanh thế sao?” Mộc Khê Ẩn quay đầu nhìn lại, nơi được anh dọn dẹp trông đã như mới, cô không tiếc lời khen ngợi, “Xem ra anh vừa đẹp trai lại tháo vát.”
Ứng Thư Trừng nghe được lời khen đến một cách đột ngột từ Mộc Khê Ẩn, nét mặt anh không đổi, chỉ nói: “Bình thường thôi.”
“Gì đây, anh quá khiêm tốn……….”
“Muộn rồi, anh xuống dưới đợi em.” Anh đi thẳng xuống tầng một.
Huh? Sao anh ấy đi nhanh thế? Mộc Khê Ẩn tạm dừng công việc nhặt những sợi tóc, thầm nghĩ: Chẳng lẽ anh ấy mắc cỡ? Không thể nào, chả lẽ anh ấy vẫn không nghe được lời khen như trước?
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy anh có chút dễ thương.
Trước khi rời khỏi tầng hai, Mộc Khê Ẩn cho hai viên sô cô la trong ngăn kéo vào túi. Lúc xuống lầu, cô đưa cho Ứng Thư Trừng một viên, nhưng tiếc là anh không thích sô cô la cho lắm nên lại đưa trả cô.
Mộc Khê Ẩn tựa vào rào chắn ăn hết hai viên sô cô la, miệng ngọt không chịu được, nhìn sắc trời rồi lại nhìn anh, cô càng thêm căng thẳng. Không hiểu sao hôm nay cô thấy rất hồi hộp khi đối mặt với Ứng Thư Trừng, vừa chờ mong lại sợ hãi. Điều đó khiến Mộc Khê Ẩn nhớ đến đến bộ phim thần tượng mà cô đang cày gần đây, khi nữ chính Đồ Ngốc đối mặt với chàng Tổng Giám Đốc của mình, hình như cũng có tâm lý giống vậy, muốn tiếp cận nhưng lại sợ hãi.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh hỏi.
“À, em đang nhớ tới một bộ phim thần tượng mà dạo này mình theo dõi.”
“Phim thần tượng? Nó nói về cái gì?”
“Có một Cô Ngốc…….” Cô liếc nhìn anh rồi nhanh chóng rút lại, “Đương nhiên cô ấy không phải tên là Cô Ngốc, đó là biệt danh do nhân vật nam chính đặt cho cô ấy, nghe thì có vẻ là sỉ nhục cô ấy, nhưng lại mang đến cảm giác cô ấy rất đáng yêu, anh hiểu không? Tóm lại là có phần dở người.”
“Đã hiểu.” Anh nhanh chóng lĩnh ngộ sau một lúc đăm chiêu suy nghĩ.
“Nam chính là một anh chàng Tổng Giám Đốc. Ban đầu hai người họ không ưa gì nhau, nhưng càng về sau thì lại thích nhau, cuối cùng bởi vì khác biệt về gia cảnh và giá trị quan nên không thể ở bên nhau.” Mộc Khê Ẩn lại hỏi, “Anh nghe có hiểu không?”
Cô cũng chỉ mới nhập môn thế giới phim thần tượng, đối với những tình tiết hơi phóng đại và phi lý, cần có thời gian và kinh nghiệm để hiểu được điểm dễ thương của chúng.
Nào ngờ, Ứng Thư Trừng nói: “Anh đoán còn có một người đàn ông khác cũng thích Cô Ngốc, có khả năng được xếp làm nam phụ.”
“Làm sao anh biết rõ thế? Chẳng lẽ anh đã từng xem rồi?” Mộc Khê Ẩn sửng sốt.
“Chưa xem nhưng trước đây anh đã gặp một bệnh nhân, cô ấy nghiện phim thần tượng, nhưng ở ngoài đời lại gặp chướng ngại về tình cảm. Mỗi lần đến khám bệnh, cô ấy đều kể cho anh nghe về nội dung cụ thể của bộ phim mà bản thân đang xem. Kể từ đó, anh đã biết được không ít.”
“Hóa ra là như vậy.” Mộc Khê Ẩn giật mình, “Vậy chẳng phải là anh hiểu rất nhiều sao?”
“Đừng quan tâm anh có hiểu hay không, em nói tiếp đi.” Anh thản nhiên hỏi, “Cụ thể thì bọn họ làm như thế nào?”
Cụ thể làm thế nào? Mộc Khê Ẩn khẽ giật mình, tự hỏi không biết có nên kể cho anh nghe chuyện của Cô Ngốc và Tổng Giám Đốc không? Trong đầu cô hiện lên một loạt lời thoại của Tổng Giám Đốc, cuối cùng cô chọn ra một câu rồi đọc cho anh nghe: “Em dám trốn tôi? Cô Ngốc, em có thể trốn đi đâu?”
Ứng Thư Trừng im lặng, có vẻ không thể hiểu được logic của nó.
“Anh nói được không?” Mộc Khê Ẩn ném câu lời thoại cho anh.
Ứng Thư Trừng đọc lại nó một lần nữa bằng giọng điệu không cảm xúc, Mộc Khê Ẩn tê hết cả da đầu khi nghe thấy. Sau khi đọc xong, anh lại hỏi: “Có phải như vậy không?”
“Ừm, đúng rồi. Mặc dù giọng điệu của anh không đúng lắm, nhưng đại khái là không sai.” Thực ra cô hoàn toàn không để ý rằng anh đã cố ý phát âm “Cô Ngốc” thành “Heo Con Ngốc”.
“Kế tiếp là lời thoại của em.”
Mộc Khê Ẩn nhớ tới những câu thoại của Cô Ngốc nhận được như “Đừng khinh người quá đáng”, v.v…. thật sự là không nói nên lời. Vì thế cô tự cải biên thành lời thoại mà mình muốn, cũng chính là lời trong lòng: “Em không trốn tránh anh.”
“Thật không? Vậy tại sao sáng nay em không trả lời điện thoại của anh?”
“Chắc là ngủ quên, không nghe thấy.” Mộc Khê Ẩn đang nói thì một cảnh tượng bất ngờ hiện ra trong tầm mắt, cô vừa nhìn thấy đường cong hơi nhấp nhô của anh trong áo sơ mi, trong lòng thầm hét lên “không ổn”, nhân tiện ngả người ra sau một chút. Nào ngờ, hàng rào hơi trơn, phạm vi của cô hơi lớn, cả người có xu hướng ngã về sau……… May mà Ứng Thư Trừng kịp thời kéo cô lại, cô được anh nhẹ nhàng kéo lên, cứu cô thoát khỏi cảnh rơi vào bãi cỏ.
“Chỉ là một trò chơi thôi mà, sao em căng thẳng thế?” Anh vòng tay qua người cô, chứng kiến quá trình cô đỏ bừng mặt, sau khi kết thúc mới đỡ cô khỏi hàng rào.
Mộc Khê Ẩn hoa mắt một hồi, cuối cùng cũng đứng dậy được, cô nghĩ thầm người bình thường cũng không thể diễn được phim thần tượng.
“Khi bọn họ nói xong lời thoại thì làm gì tiếp?” Ứng Thư Trừng liên tục truy vấn.
“Em quên rồi.”
Mộc Khê Ẩn nói dối, cô cũng không thể nói cho Ứng Thư Trừng nghe về chuỗi tình tiết Tổng Giám Đốc cưỡng hôn Cô Ngốc, sau đó Cô Ngốc tát hụt trúng vào không khí rồi tức giận bỏ chạy. Chẳng may anh nhất thời nổi hứng muốn diễn lại, cô nên phối hợp thế nào? Nghĩ thôi mà Mộc Khê Ẩn cũng thấy sởn tóc gáy.
“Quên rồi?” Ứng Thư Trừng nói rất chậm, “Thật đáng tiếc.”
“Chờ em về ôn lại nội dung sẽ nói cho anh biết.” Mộc Khê Ẩn nói qua loa, nhìn thời gian trên điện thoại, “Đến lúc phải về rồi.”
Ứng Thư Trừng nhận ra cô đang nói dối cho qua chuyện, nhưng anh không vạch trần, “Đi thôi.”
Trên đường về, lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau đi dạo. Khi đến dưới nhà, lòng bàn tay Mộc Khê Ẩn đã ướt đẫm mồ hôi.
“Anh nhìn em lên nhà, em gửi tin nhắn Wechat cho anh rồi anh sẽ đi.” Ứng Thư Trừng nói.
Chỉ một lát sau, Mộc Khê Ẩn đã đến nơi, mở cửa bước vào và gửi tin nhắn cho Ứng Thư Trừng.
“Đừng quên khóa cửa.” Ứng Thư Trừng nói.
Sau khi được nhắc nhở, Mộc Khê Ẩn mới nhớ ra mình chưa khóa cửa, cô xoay người khóa cửa lại, và gửi thêm một tin nhắn: “Bây giờ anh có thể về rồi.”
Ứng Thư Trừng lặng lẽ đứng ở cổng tiểu khu một lúc, sau đó quay trở lại cửa hàng tiện lợi để mua vài chai nước khoáng.
Lãng phí thời gian ở ngoài đường cũng không sao, về đến nhà anh cũng không thể ngủ ngay được, cứ đến bình minh thì anh mới buồn ngủ, mà chưa chợp mắt được bao lâu thì đã tỉnh dậy. Cho dù có cô bên cạnh khiến anh cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng khi tỉnh táo lại, anh vẫn vậy lúc ở một mình.HẾT CHƯƠNG 18
Mọi người có thắc mắc về lý do thực sự khiến chàng bác sĩ của chúng ta mất ngủ không?