Tiệm Cà Phê Hải Đăng

Chương 23

Thứ Sáu, trong tiệm cà phê Hải Đăng thiếu nhân viên pha chế, Hứa Chi Tùng xin nghỉ phép một ngày. Không có người pha chế, loại đồ uống duy nhất có thể phục vụ là trà hoa, trà trái cây và sữa. Tiểu Tất bận đến mức phải gọi điện cho quản lý xin trợ giúp. Người quản lý nghe xong tình huống, đồng ý tối nay sẽ chỉ mở cửa kinh doanh đến chín giờ.

Tiểu Tất treo biển “Tạm ngừng kinh doanh” trên tay nắm cửa rồi chạy vào bếp, tay chân luống cuống nấu hồng trà và cắt trái cây, miễn cưỡng giao xong trà trái cây mà khách hàng cuối cùng đã order. Đồng thời cô xin lỗi những vị khách có mặt, nói với họ rằng tiệm cà phê sẽ đóng cửa trong nửa giờ nữa, và để bù lại bọn họ sẽ có chiết khấu cho đồ uống tối nay.

Ngay sau đó, Mộc Khê Ẩn lần lượt thanh toán các hóa đơn cho những vị khách đang xếp hàng.

Chín giờ mười lăm phút, Tiểu Tất nghe thấy tiếng bước chân từ đầu cầu thang, quay người liền nói: “Thật ngại quá, chúng tôi đã đóng cửa………. Ơ? Dì Thẩm sao dì lại tới đây?”

Mẹ của Thẩm Trán Linh hộc tốc chạy tới, vừa mở miệng là hỏi Thẩm Trán Linh có đến không, sau khi biết là không thì rất lo lắng.

Tiểu Tất đưa cốc nước tới, hỏi thẳng: “Chẳng lẽ cô ấy lại biến mất?”

Mẹ Thẩm cầm lấy cốc nước nhưng không uống, chỉ giải thích: “Ngày hôm qua Linh Linh vẫn đến lớp bình thường, nhưng hôm nay lại đột nhiên biến mất. Giống như lần trước, điện thoại của nó đã tắt nên bác không thể tìm ra con bé.”

Hồ Bất Ngu người đang bước tới thanh toán hóa đơn, ngoài Ứng Thư Trừng thì anh ta là vị khách cuối cùng trên tầng hai. Anh ta đang chỉnh lại đồ trong túi xách, nghe thấy lời của mẹ Thẩm thì một ý tưởng nảy ra trong đầu, thế là anh ta để túi xuống, đi tới nói với mẹ Thẩm rằng ngày mai Phi Phi, thần tượng của Thẩm Trán Linh sẽ tham gia sự kiện khai trương showroom quần áo của một thương hiệu ở thành phố lân cận.

Mọi người vừa nghe đã hiểu, với trình độ si mê của Thẩm Trán Linh, khả năng cao là sẽ đi tìm Phi Phi.

Tiểu Tất nói một cách chắc chắn: “Vậy thì nhất định là cô ấy đi tìm thần tượng rồi.”

Mẹ Thẩm còn đang suy nghĩ, khóe mắt lại bắt gặp người ngồi gần cửa sổ, không ngờ trùng hợp là bác sĩ Ứng cũng có mặt ở đây, bà liền gọi anh.

Mộc Khê Ẩn nhìn thấy Ứng Thư Trừng đến gần, hỏi thăm mẹ Thẩm vài câu đơn giản để xem bà có cần giúp đỡ gì không.

“Tôi đoán Linh Linh vẫn còn ở nhà ga, tôi phải gấp rút chạy tới tìm nó ngay bây giờ.” Mẹ Thẩm ngập ngừng hỏi, “Bác sĩ Ứng cậu có xe không? Có thể chở tôi đi không? Ở đây rất ít xe taxi, tôi sợ sẽ không kịp.”

Ứng Thư Trừng nói rằng không thành vấn đề, lại quay sang nhìn Mộc Khê Ẩn và nói với cô: “Em đi cùng anh chứ.”

“Được.” Mộc Khê Ẩn biết anh lo cô sẽ phải về một mình.

Hồ Bất Ngu tranh thủ trả tiền, Mộc Khê Ẩn xách túi đi cùng Ứng Thư Trừng và mẹ Thẩm, còn Tiểu Tất ở lại làm nốt việc.

Từ tiệm cà phê đến nhà ga còn một quãng đường dài phải lái xe, mẹ Thẩm im lặng suốt chặng đường, hai tay bà ôm chặt túi xách, sắc mặt mệt mỏi. Mộc Khê Ẩn giúp tìm kiếm các chuyến tàu đến thành phố lân cận, việc đặt mua vé online cho thấy ngoại trừ chuyến tàu lúc 11h30 tối nay thì không chuyến nào còn chỗ ngồi, nếu Thẩm Trán Linh còn chưa đi khỏi, cô ấy chỉ có thể ngồi chuyến tàu này để đi.

Ở cổng nhà ga, mẹ Thẩm mắt sắc, vừa xuống xe đã nhìn thấy con gái đứng ở quầy bán vé tự động, bà vội vàng chạy tới giữ chặt cô.

“Mẹ làm gì ở đây? Con có chơi trò mất tích đâu! Con định mua vé xong, sẽ gọi điện cho mẹ vào sáng sớm hôm sau!” Thẩm Trán Linh muốn thoát khỏi tay mẹ, “Mẹ để con đi! Con có còn là trẻ con đâu!”   

“Linh Linh con nghe lời mẹ, đừng đi. Thời gian đã trễ như vậy, mẹ làm sao có thể yên tâm để một đứa con gái như con đi xa như thế?” Mẹ Thẩm không chịu buông tay, nhẹ nhàng khuyên nhủ con gái.

“Có xa đâu, nửa tiếng là đến nơi rồi! Mẹ, sao tự dưng mẹ lạ vậy? Con lớn rồi mà, con có quyền tự do của mình!”

“Linh Linh, mẹ không cho phép con hâm mộ thần tượng nữa!” Mẹ Thẩm túm tay con gái, kéo ra ngoài, thái độ cứng rắn, “Con tự nhìn bản thân xem, không chịu đi học, ăn ngủ không đúng giờ, điện thoại lần một lần hai còn tắt máy, khiến mẹ lo lắng, con như vậy mà được sao?”

Thẩm Trán Linh kiểu gì cũng không chịu về, dứt khoát ngồi bệt xuống đất. Mẹ Thẩm cũng lập tức ngồi xổm, bắt lấy hai tay, không cho cô có cơ hội đưa tay ra mua vé, hai mẹ con cứ thế giằng co giữa chốn đông người.

Mộc Khê Ẩn và Ứng Thư Trừng bước tới, chợt nghe thấy Thẩm Trán Linh hét lên tại chỗ, nhưng mẹ Thẩm ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ chú tâm giữ chặt tay con gái, không nhúc nhích.

“Bác sĩ Ứng, để cậu chê cười rồi.” Mẹ Thẩm ngẩng đầu, gượng cười, “Cậu cũng thấy con bé như thế nào đấy, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.”

“Con nhất định phải đi!” Thẩm Trán Linh hét lên thật to, “Không đi được thì con chết mất!”

Mẹ Thẩm dường như đã quen, không để ý đến cảm xúc bộc phát của cô, chỉ có hai tay là túm chặt hơn giây trước.

“Thả con ra!” Thẩm Trán Linh tiếp tục hét lớn, “Nếu mẹ không cho con đi thì con sẽ ngồi ở đây cả đời!”

Mộc Khê Ẩn không khỏi nhíu mày, tiếng gào thét của Thẩm Trán Linh như mũi kim đâm vào màng nhĩ của những người xung quanh, ngoại trừ mẹ Thẩm, tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn cô. Người qua đường liên tục dừng lại tò mò hỏi cô bị sao vậy, mẹ Thẩm lịch sự trả lời rằng không sao cả, con trẻ đang khó chịu, một lát là sẽ ổn cả thôi, đáp lại bà là tiếng hét không ngừng nâng decibel của Thẩm Trán Linh.  

Thấy mình không còn hy vọng chạy thoát, Thẩm Trán Linh đá loạn xạ trên mặt đất, ngẩng đầu bật khóc.

Lúc này, Mộc Khê Ẩn nhìn thấy Ứng Thư Trừng đến gần Thẩm Trán Linh và hỏi cô mấy giờ thì chuyến tàu chạy.

Mẹ Thẩm ngạc nhiên nhìn Ứng Thư Trừng, Thẩm Trán Linh nín khóc, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn anh, trong mắt đầy vẻ không tin.

“Tôi sẽ đi cùng cô ấy, bác đừng lo lắng nữa.” Ứng Thư Trừng nói với mẹ Thẩm, “Cô ấy sẽ không cam tâm nếu không được đi, bác cũng không thể nhốt con gái mình mãi.”

Mẹ Thẩm lấy làm do dự, bà không muốn đồng ý.

“Hãy buông cô ấy ra trước đã.” Ứng Thư Trừng nói.

Mẹ Thẩm buông ra, Thẩm Trán Linh lập tức bật dậy, quay đầu bước nhanh đến quầy bán vé tự động.

Ứng Thư Trừng cũng đi theo, rồi anh dừng lại khi nghĩ đến điều gì đó, quay đầu hỏi Mộc Khê Ẩn: “Em đi cùng anh, đi tàu mất một tiếng rưỡi rồi xuống tàu ngủ ở khách sạn gần đó, ngày mai là có thể trở về. Có anh ở đây, rất an toàn.”

Mộc Khê Ẩn chẳng cần nghĩ ngợi gì, cô liền tiến lên giữ chặt lấy tay anh.

Ứng Thư Trừng nắm tay Mộc Khê Ẩn đi đến cửa soát vé, nhân tiện nói với Thẩm Trán Linh đang mua vé: “Nếu cô đi một mình thì mẹ cô sẽ không đồng ý, cô muốn đi thì phải đi cùng chúng tôi.”

Thẩm Trán Linh mặt không cảm xúc, khàn giọng nói một câu: “Tùy các người, thích thì cứ đi, nhưng đừng xen vào việc của tôi.”

Ứng Thư Trừng đã mua hai vé, cả hai đều là lúc 11h13.

Sau khi mua vé, Ứng Thư Trừng thuê xe cho mẹ Thẩm, anh cũng chủ động trả luôn tiền để tài xế đưa mẹ Thẩm về.

“Bác sĩ Ứng xin hãy giúp tôi theo sát Linh Linh.” Trước khi lên xe, mẹ Thẩm dặn đi dặn lại, “Hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Trong sảnh đợi, Ứng Thư Trừng đi mua đồ ăn, Mộc Khê Ẩn và Thẩm Trán Linh ngồi cạnh nhau, Thẩm Trán Linh cứ ngoẹo cổ không nhìn cô.

“Thẩm Trán Linh, cô có nghĩ đến mẹ trước mỗi lần tắt máy rồi biến mất không? Bà ấy rất vất vả, công việc vất vả, lúc nào cũng phải lo lắng cho cô.” Mộc Khê Ẩn nói, “Cho dù cô có thích thần tượng của mình nhiều thế nào đi chăng nữa, nhưng mẹ cô mới là người quan trọng nhất.”

“Ai cần bà ấy quan tâm? Tôi lớn như vậy rồi còn coi tôi là trẻ con, chẳng lẽ đó không phải là vấn đề của bà ấy sao?” Thẩm Trán Linh nói xong, lập tức lấy tai nghe ra đeo vào, tỏ thái độ từ chối giao tiếp.

Mộc Khê Ẩn nghẹn lời.

Ứng Thư Trừng xách theo một túi đồ đi tới, ngồi xuống rồi đưa cho Mộc Khê Ẩn, cô mở ra thấy có ngô nóng, màn thầu, trứng luộc nước trà, đậu phụ khô và hai bình hồng trà.

“Chỉ có những thứ này là đồ ăn nóng.” Ứng Thư Trừng lấy một quả trứng luộc nước trà, bóc ra rồi đưa cho cô, “Ăn chút gì đó trước khi lên tàu.”

Mộc Khê Ẩn nhận lấy, đưa chiếc túi sang cho Thẩm Trán Linh, nhưng Thẩm Trán Linh không nhận, vì vậy cô đành từ bỏ.

Sau khi lên tàu, Thẩm Trán Linh ngồi phía trước Ứng Thư Trừng và Mộc Khê Ẩn, vẫn đeo tai nghe và từ chối giao tiếp, coi bọn họ là người vô hình.

Đèn pha bật sáng, ngôi nhà gạch đỏ bên ngoài cửa sổ cứ lùi dần, lần lượt mở ra những cánh đồng lúa, không thể nhìn thấy rõ ở phía xa là cái gì, chỉ thấy những ánh sáng lẻ tẻ như trời sao. Mộc Khê Ẩn nổi hứng trẻ con ngắm nghía, cô cảm thấy mọi thứ đều tươi mới, cũng không buồn ngủ chút nào, bởi vì đây là lần đầu tiên cô đi chơi với Ứng Thư Trừng.

Cho đến khi có người kéo tay cô, Mộc Khê Ẩn mới quay đầu lại, hỏi anh bằng đôi mắt sáng ngời: “Chúng ta sẽ về khách sạn sau khi xuống tàu à?”

“Ừ, anh vừa đặt hai phòng trong một khách sạn.” Ứng Thư Trừng đặt điện thoại lên bàn nhỏ trước mặt.

“Hai phòng?” Mộc Khê Ẩn nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Em ở cùng phòng với cô ấy, còn anh thì ở một mình.” Ứng Thư Trừng giải thích.

“Em và cô ấy?” Mộc Khê Ẩn nhếch miệng vẻ ngạc nhiên, bất đắc dĩ hỏi lại: “Anh chắc chứ?”

“Anh không yên tâm khi để cô ấy ở một mình.” Ứng Thư Trừng bổ sung, “Có lẽ em cũng sẽ không yên tâm.”

Mộc Khê Ẩn ngộ ra, hiểu anh vừa nói “có lẽ em cũng sẽ không yên tâm” là có ý gì. Trai chưa vợ gái chưa chồng ở chung phòng với nhau, quả thực khiến mọi người không an lòng. Nhưng thực tâm cô bằng lòng ở cùng anh, còn hơn là chung phòng với người tính tình kỳ cục như Thẩm Trán Linh.

Nghĩ vậy, Mộc Khê Ẩn liếc nhìn Thẩm Trán Linh đang ngồi phía trước, sau đó lại nhìn Ứng Thư Trừng, trong lòng có chút thất vọng.

Ứng Thư Trừng không đọc ra suy nghĩ của Mộc Khê Ẩn, anh cho rằng sự sắp xếp của mình là hợp lý, không chỉ tính đến hai cô gái, còn loại trừ sự hoài nghi “lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn”. Quan trọng hơn, điều này có thể khiến cô cảm thấy anh là một người đàn ông đáng tin cậy.

Mộc Khê Ẩn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm tiêu hóa chút thất vọng của mình.

Thẩm Trán Linh nửa đường đi vào toilet, giải quyết xong không muốn quay lại ngay nên dừng ở trước cửa phòng rửa tay xem điện thoại.

Khi Ứng Thư Trừng đi tới Thẩm Trán Linh không hề hay biết, cho đến khi cô nghe thấy giọng nói của anh: “Vừa rồi là điệu nhảy gì vậy?”

Thẩm Trán Linh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy người đến là Ứng Thư Trừng thì lại cúi đầu xuống. Một lúc sau cô mới miễn cưỡng giải thích cho anh biết thần tượng của mình đang nhảy điệu gì.

Ứng Thư Trừng tiếp tục hỏi: “Cô thích điểm gì ở anh ta? Khuôn mặt, dáng người hay tính cách?”

“Thích hết.” Thẩm Trán Linh nhấn nút tạm dừng, nói đầy kiên định: “Chỉ thích vẻ bề ngoài thì quá nông cạn, phẩm chất ưu tú ở anh ấy rất hiếm có. Nếu mấy người không biết anh ấy thì sẽ đánh giá anh ấy thật tầm thường, như vậy thật qua loa.”

“Tôi đã đánh giá gì về anh ta đâu.” Ứng Thư Trừng nói, “Tôi chỉ trò chuyện với cô thôi.”

“Trò chuyện?” Thẩm Trán Linh lạnh lùng nói, “Đừng tưởng rằng tôi không biết, mẹ tôi đã nói với tôi rằng anh là bác sĩ tâm lý, rất thích nghiên cứu xem người khác đang suy nghĩ gì. Có phải bây giờ anh đang coi tôi là một người hâm mộ đến mù quáng?”

“Không, giờ cũng đâu phải là thời gian làm việc.” Ứng Thư Trừng nói, “Cô thích thì nói, không thích thì cứ mặc kệ tôi, nhưng tôi muốn đứng xem hết cái video này cùng cô.”

“Vì sao?” Thẩm Trán Linh không tin, “Đàn ông đàn ang như anh xem một người đàn ông khác nhảy để làm gì?”

“Cái đẹp đều có sức hấp dẫn với cả nam và nữ.” Ứng Thư Trừng nói, “Tôi nghĩ anh ta cũng có không ít fans nam.”

Thẩm Trán Linh im lặng nhìn anh. Một lúc sau, cô cúi đầu ấn nút phát, để anh đứng bên cùng mình xem video.

Vài phút sau, tàu dừng lại và đến một điểm dừng khác, một số người đi xuống, có người lại đi lên. Thẩm Trán Linh một mình bước ra cửa với chiếc điện thoại di động trên tay, cô thăm dò, đứng trên sân ga rất lạnh, lập tức hắt xì hơi, sau đó bụng réo lên ùng ục.

“Quay về đi, trên ghế có đồ ăn.” Ứng Thư Trừng đứng sau lưng cô nói.

Thẩm Trán Linh chần chờ một chút rồi đi theo anh trở lại.

Trở lại chỗ ngồi, Ứng Thư Trừng lại hỏi mượn điện thoại của Thẩm Trán Linh, cô mở lại đoạn video vừa rồi đưa cho anh, thấy anh đang xem rất nghiêm túc, cô nổi hứng nói chuyện với anh: “Có phải trình độ vũ đạo của Phi Phi rất tốt, đúng không?”

“Nhảy đẹp lắm, nó vượt quá sự mong đợi của tôi.” Ánh mắt Ứng Thư Trừng rơi vào trong video.

Thẩm Trán Linh cười đắc ý, nói thêm: “Tất nhiên, Phi Phi bắt đầu nhảy khi mới năm tuổi, anh ấy là một thiên tài. Tôi còn có một video quay cảnh anh ấy nhảy hồi còn nhỏ, đợi lát nữa tôi sẽ cho anh xem.”

Ứng Thư Trừng nói được.

Mộc Khê Ẩn sững sờ, Thẩm Trán Linh tự dưng lại nói chuyện với Ứng Thư Trừng về Phi Phi? Trông còn rất thân thiện? Chuyện gì đã xảy ra? Mới vừa rồi cô nàng còn nói chuyện với mình bằng vẻ mặt cau có mà?

Nhân lúc Thẩm Trán Linh đang thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ, Mộc Khê Ẩn hỏi Ứng Thư Trừng: “Cô ấy tin anh sao?”

“Không, chỉ là trò chuyện qua loa thôi.”

Mộc Khê Ẩn không hỏi thêm, tựa đầu vào vai Ứng Thư Trừng, xem video nhảy của Phi Phi cùng với anh.

Phi Phi thực sự rất đẹp trai, có trình độ nhảy rất tốt, đôi mắt quyến rũ, gương mặt dễ nhìn và nụ cười dễ thương. Mộc Khê Ẩn bắt đầu hiểu tại sao Thẩm Trán Linh lại si mê anh ta, anh ta thực sự thu hút các cô gái.

Thẩm Trán Linh quay đầu lại, nhìn thấy bọn họ tựa vào nhau, cô tự hỏi một hồi, không khỏi lẩm bẩm: “Hóa ra hai người là một cặp.”

Sau khi đến trạm, cả ba xuống tàu, Ứng Thư Trừng đưa họ đến một khách sạn gần nhà ga.

Lúc chia phòng, Thẩm Trán Linh không vui: “Sao hai người lại tách ra? Cứ làm như tôi là bóng đèn vậy. Tôi sẽ ở một mình, tiện cho hai người có việc muốn làm vào ban đêm.”

Mộc Khê Ẩn lúng túng.

“Hai người một phòng, tôi một phòng, không thay đổi gì hết.” Ứng Thư Trừng đưa thẻ phòng cho Mộc Khê Ẩn, lại nói với Thẩm Trán Linh: “Đã muộn như vậy rồi, tôi còn có thể làm gì nữa? Hai người mau trở về phòng đi ngủ.”

Phòng của họ ở cùng tầng, cách nhau tám căn phòng. Sau khi Mộc Khê Ẩn và Thẩm Trán Linh bước vào, cô để Thẩm Trán Linh đi tắm trước, bản thân ở lại đun một bình nước sôi, chờ Thẩm Trán Linh trùm khăn tắm bước ra, đưa cho cô ấy một chiếc cốc giấy đựng nước nóng.

Thẩm Trán Linh tóc tai bù xù, uống hớp nước nóng, tâm trạng đã bình tĩnh lại, cô hỏi Mộc Khê Ẩn: “Lát nữa khi tôi đang ngủ, liệu cô có tranh thủ chạy sang phòng của anh ta không?”

“Không, chúng tôi vẫn chưa đến giai đoạn đó.” Mộc Khê Ẩn không muốn cô ấy tiếp tục hiểu lầm.

“Lừa tôi à.” Thẩm Trán Linh đặt cốc giấy xuống, đi tìm máy sấy tóc, “Đúng rồi, khi ngủ cô có hay ngáy không?”

“Có thể có.”

“Có ầm lắm không?”

“Tôi không biết.”

“Thôi được, nếu ầm quá thì tôi sẽ nghe nhạc.”

“Tôi sẽ cố gắng kiểm soát bản thân.”

“Người đó, anh ta không tồi.” Thẩm Trán Linh nói, “Tôi đang nói đến bạn trai của cô, con người có vẻ đáng tin đấy. Cô thật may mắn.”

Mộc Khê Ẩn nghĩ rồi “Ừ”.

Mộc Khê Ẩn vào phòng tắm rửa gội đầu, vì không mang theo quần áo để thay nên cô mặc lại đồ cũ. Khi bước ra, cô thấy Thẩm Trán Linh đã nằm trên giường ngủ thiếp đi với chiếc chăn được đắp một nửa, thế là cô đi tới đắp kín cho cô ấy. Mộc Khê Ẩn ngồi xuống, nhìn khuôn mặt say ngủ của Thẩm Trán Linh, cô hơi bĩu môi, cảm giác như đang chăm sóc một đứa trẻ con.

Kết quả là Mộc Khê Ẩn không ngáy ngủ, nhưng lại bị tiếng hét của Thẩm Trán Linh đánh thức, cô lập tức bật dậy khỏi giường, bật đèn lên, nhìn về phía giường của Thẩm Trán Linh, cô thấy cô ấy vẫn đang nhắm mắt lại, hô hấp có phần nặng nề, dường như vừa gặp ác mộng.

“Thẩm Trán Linh, cô không sao chứ?” Mộc Khê Ẩn hạ giọng hỏi hai lần, câu trả lời duy nhất mà cô nhận được là tiếng hít thở.

Mộc Khê Ẩn lại nằm xuống, đặt một tay lên trán rồi từ từ nhắm mắt lại, nhưng cô không còn buồn ngủ nữa. Mãi cho đến năm giờ kém mười phút, cô cảm thấy quá đói mới bùng dậy, khẽ khàng bước xuống giường, đi tới chỗ sô pha, cầm túi đồ lên, cô thấy trong đó vẫn còn một cái màn thầu và một cái bắp ngô, nhưng chúng đã nguội lạnh, không thể ăn được.

Cô uể oải ngồi xuống, lấy điện thoại ra thử nhắn tin cho Ứng Thư Trừng, nói rằng mình không ngủ được và đang rất đói.

Cứ nghĩ Ứng Thư Trừng sẽ không hồi âm ngay, nhưng vài giây sau, một âm thanh phát ra trong bóng tối, cô xem thử, anh nhắn lại rằng anh sẽ đưa cô đi ăn sáng ngay bây giờ.

Lát sau, Mộc Khê Ẩn nhẹ nhàng mở cửa ra, trông thấy Ứng Thư Trừng đang đứng ở bên ngoài, cô nói: “Thẩm Trán Linh vẫn còn ngủ say.”

“Đừng đánh thức cô ấy, chúng ta đi thôi.” Ứng Thư Trừng nói, “Nhà hàng trong khách sạn có bữa sáng lúc bảy giờ, cô ấy sẽ không phải đói bụng.”

Mộc Khê Ẩn gật đầu, đặt mảnh giấy đã viết sẵn bên cạnh gối của Thẩm Trán Linh, cầm túi xách của mình lên và đi ra ngoài cùng Ứng Thư Trừng.

Thời gian còn chưa tới sáu giờ, cả thành phố còn đang say giấc, Ứng Thư Trừng nắm tay Mộc Khê Ẩn, đưa cô đi tìm một cửa hàng bán đồ ăn sáng.

“Anh biết đường sao?” Mộc Khê Ẩn hỏi.

“Anh từng tới vài lần.” Ứng Thư Trừng nói, “Có một quán ăn sáng ở cách đây không xa. Nó mở cửa vào lúc năm giờ, công việc kinh doanh rất tốt, tới tám giờ là hết hàng rồi. Bây giờ chúng ta tới có khi còn phải xếp hàng.”

“Thật không? Vậy thì quá tốt rồi.” Mộc Khê Ẩn chờ mong, cô thực sự đang rất đói.

Đường ra khỏi khách sạn không có ai, sau khi vượt qua đèn giao thông, đến khu chợ gần ga tàu nhất, rẽ vào một con hẻm nhỏ, lập tức thấy bốc khói nghi ngút, liên tục có tiếng la hét vang lên. Mộc Khê Ẩn lập tức phấn chấn tinh thần, nhìn ngang ngó dọc để tìm quán ăn sáng.

Khi họ tìm thấy một trong những cửa hàng nổi tiếng nhất, mấy chiếc bàn vuông trong quán đã chật kín chỗ, nên hai người ngồi ở một chiếc bàn bên ngoài.

Một lúc sau, những món Ứng Thư Trừng gọi gồm hoành thánh, mì gan heo, cháo hoa, bún gạo, bánh bao tôm pha lê, chả bò, đậu que mặn ngọt lần lượt được đặt lên bàn. Mộc Khê Ẩn bắt đầu ăn từ từ, vừa ăn vừa hỏi anh có ngủ được không. Khi biết anh gần như thức trắng, còn đang xem video phỏng vấn của Phi Phi, cô không khỏi ngạc nhiên hỏi anh: “Anh sẽ không trở thành fans của Phi Phi chứ?”

Ứng Thư Trừng không đáp, lần lượt đặt những món ăn do nhân viên quán mang đến trước mặt Mộc Khê Ẩn, cô để anh tự lo, thỉnh thoảng thấy cái gì ngon thì lại gắp vào trong bát anh, giục anh ăn nhiều một chút.

“Hình như Thẩm Trán Linh vừa gặp ác mộng, cô ấy hét lên làm em giật cả mình.” Mộc Khê Ẩn bẻ miếng thịt bò ra chia một nửa cho anh, “Anh nghĩ có phải cô ấy gặp chuyện buồn gì không? Ngoại trừ chuyện Phi Phi công khai tình cảm?”

Thấy cô có vẻ tò mò, Ứng Thư Trừng kể cho cô vài điều về Thẩm Trán Linh.

Sau khi nghe xong Mộc Khê Ẩn mới biết Thẩm Trán Linh sinh trưởng trong một gia đình đơn thân mồ côi cha, cô rất xuất sắc trong học tập từ nhỏ. Thành tích học tập xuất sắc đến năm thứ ba cấp hai, cô là một trong những học sinh đứng đầu lớp, có yêu cầu cao, giỏi viết văn và hội họa. Nhưng không biết vì lý do gì, Thẩm Trán Linh từ khi học cấp ba đã trở nên “bình thường”, điểm của cô không tệ cũng không tốt, trong lớp cũng không có điểm gì nổi bật, các hoạt động thời gian rảnh rỗi cũng giảm bớt. Ngoại trừ đọc sách, cô không tham gia bất kỳ hoạt động giải trí nào. Mặc dù chăm chỉ học tập như bình thường nhưng cô vẫn trượt đại học mà mình đã chọn. May mắn thay, Thẩm Trán Linh đã thích Phi Phi tài năng vào mùa hè trước khi cô thi đại học, bắt đầu viết thơ vẽ tranh về Phi Phi, gặp ai cũng nói về anh ta, ngoài việc hâm mộ Phi Phi, không còn sở thích gì khác.

“Phi Phi là một người ưu tú, nhưng lại ở quá xa em, như là người chỉ ở trên poster vậy.” Mộc Khê Ẩn nói, “Em nghĩ lý do Thẩm Trán Linh bị cuồng Phi Phi một phần là vì cô ấy chưa bao giờ gặp được người mà mình thích đến như vậy trong đời.”

Thật tuyệt nếu như Thẩm Trán Linh có thể cùng cảm nhận như cô, ngẩng đầu nhìn người ấy đã thấy rung động, tay trong tay sẽ thấy mãn nguyện, cùng ăn đồ ăn bình thường với người ấy cũng sẽ có chút kích động trong lòng, đó mới thực sự là hạnh phúc hiện hữu bên mình.  

“Có vẻ em đã tìm được người đàn ông tốt hơn cả Phi Phi trong cuộc đời mình.” Ứng Thư Trừng dừng đũa, chỉ nhìn cô.

“Đã biết rồi còn hỏi.”

“Tất nhiên.” Ứng Thư Trừng nói, “Nếu không nắm chắc thì làm sao dám hỏi? Tự rước nhục vào người à.”

“……….”

Cô cúi đầu, lấy một ví dụ: “Nếu thích Phi Phi cũng giống như mức độ yêu thích bát hoành thánh này, vậy thì thích anh chính là em nhất định phải ăn bát tào phớ có rắc đậu phộng này. Em có thể bỏ qua hoành thánh, nhưng nhất định phải ăn tào phớ.”   

Mộc Khê Ẩn cho rằng mình đã nói rõ, đó là lời thổ lộ vô cùng sâu sắc, nhưng từ những gì anh nghe được, trong mắt cô mình chỉ như bát tào phớ giá năm nhân dân tệ, nhất thời anh không nói nên lời. (hahahahahahahahahahahaha)HẾT CHƯƠNG 23

Lynn: hơi lan quyên là mình cũng thích ăn tào phớ hơn hoành thánh =)))))))))))))))
Bình Luận (0)
Comment