Ứng Thư Trừng gần như mất ngủ cho đến rạng sáng, ban ngày có hơi buồn ngủ, nhưng đã bị đánh thức bởi tiếng nhạc chuông của điện thoại cố định.
Anh nhận điện, đó là giọng của mẹ anh.
“Còn đang ngủ? Mẹ nhớ con thường dậy rất sớm, thời điểm này là vừa đi chạy bộ về.”
“Gần đây đã thay đổi thời gian biểu.” Anh hỏi, “Có chuyện gì sao mẹ?”
Đầu dây bên kia có một khoảng lặng ngắn ngủi.
Ứng Thư Trừng biết mẹ anh đang nghĩ gì, kể từ lần cuối khi anh trực tiếp nói với bà qua điện thoại rằng anh đang hẹn hò, số cuộc gọi đã nhiều hơn đáng kể so với trước đây.
Quả nhiên, đầu dây bên kia hỏi: “Chuyện tình cảm tiến triển thuận lợi chứ?”
“Tốt.”
“Con sẽ dẫn con bé đến gặp mẹ chứ?”
“Tạm thời thì không.”
“Biết rồi.” Bà nói, “Con đừng chơi đùa là được.”
Anh thong dong nói thêm: “Con đang nghiêm túc.”
Cúp điện thoại, Ứng Thư Trừng bước ra ban công. Có một cái chiếu tre trên chiếc ghế mây ngoài ban công, hai cuốn sách được đặt trên chiếc chiếu tre, một cái cốc trên chiếc bàn vuông nhỏ cạnh chiếc ghế mây, anh cầm nó lên và rót trà nguội từ trong cốc vào một cái xô sắt ngoài ban công, chiếc cốc được để bên cạnh chậu hoa. Đây là một nơi lý tưởng để tận hưởng ánh ban mai, Ứng Thư Trừng lặng người đứng nhìn một hồi lâu, cảm thấy thiếu gì đó, trở vào bếp, tìm cà chua rồi thái lát, mở tủ lạnh lấy trứng, sau đó bật bếp nấu mì.
Cuối cùng trong căn bếp cũng có chút khói lửa.
Anh ăn hết nửa tô mì thì dừng đũa, nghĩ đến một điều: Sao cái nhà này càng ngày càng vắng?
Ứng Thư Trừng mở nắp chai nước khoáng, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đây vài giờ là đêm đen diễn ra lặp đi lặp hàng ngày. Từ đen tuyền, xanh xám, tím nhạt, hồng nhạt, vàng nhạt đến đỏ cam, anh đã quen thuộc với các cấp độ của màu sắc, và biết đó là màu gì vào thời điểm nào. Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, anh có hơi buồn ngủ nên lại chìm vào giấc ngủ, rồi thức dậy vào một hai giờ sau.
Sau một thời gian dài như vậy, anh đã kiệt sức, càng ngày càng không quen với đêm đen một mình, cố gắng tìm cách đi vào giấc ngủ, nghĩ cách để khôi phục thói quen trở lại bình thường.
Bạn bè xung quanh lần lượt kết hôn, Cầu Tử nhắc nhở anh vài lần rằng đã đến lúc lập gia đình, trước đây anh chưa bao giờ nghĩ về điều đó, thậm chí còn dự định sống theo chủ nghĩa độc thân.
Gần đây, không hiểu sao anh lại thay đổi suy nghĩ, có những đêm dài, anh cân nhắc một cách lý trí xem có khả năng kết hôn hay không. Sự chuyển biến này chỉ là do sự xuất hiện của cô, hay là cô vừa vặn xuất hiện vào lúc anh đang cô độc? Nếu như là cái sau, vậy thì thật không công bằng với cô.
Mộc Khê Ẩn mới hai mươi ba tuổi, đối với anh cô còn rất trẻ, nhưng anh cũng biết thời gian của một người con gái là rất quý giá, huống hồ người đó còn là cô, anh không có tư cách làm lãng phí thời gian của cô.
Ứng Thư Trừng thực sự bắt đầu suy tính tới chuyện tương lai giữa mình và cô.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thời tiết nóng dần, ngày kéo dài hơn, tiệm cà phê Hải Đăng ngày càng thu hút được nhiều khách hàng, đặc biệt là các bạn trẻ. Hứa Chi Tùng pha chế được một thức uống mới, một loại soda có vị mơ rất được thanh niên ưa chuộng. Mộc Khê Ẩn và chị Kỳ Kỳ đã cùng nhau làm những chiếc bánh quy handmade để làm quà tặng cho những khách hàng quen thuộc thường đến quán cà phê.
Tiểu Tất có gọi điện cho Mộc Khê Ẩn một lần, trong lời nói thể hiện nỗi lo lắng khi mất tiền lương. Mộc Khê Ẩn bảo cô ấy đừng lo lắng, hãy nghe theo sự sắp xếp của người quản lý, làm thật tốt trong khóa đào tạo nhân viên hai tuần. Sau đó cô ấy lại hỏi về chị Kỳ Kỳ, Mộc Khê Ẩn nói thật rằng chị Kỳ Kỳ làm việc rất nghiêm túc và cẩn thận, xứng đáng là một nhân viên xuất sắc của quán.
“Có thể thấy chị Kỳ Kỳ thực sự yêu thích công việc này, chị ấy ấy đối xử với khách hàng như những người bạn.”
Tiểu Tất nói: “Được rồi, tôi biết chị ta rất ưu tú, tôi thậm chí không giỏi bằng một nửa của chị ta. Tôi không có tình cảm và sự chính trực của chị ta, không thể làm cho công việc nhàm chán này trông khác đi.”
“Nhàm chán?”
“Chẳng lẽ không phải? Ai lại muốn dành cả đời trong quán cà phê để phục vụ và rửa cốc chén? Cậu không cảm thấy nhàm chán sao? Nếu không phải vì miếng cơm manh áo thì ai mà chịu?”
“Tiểu Tất, tôi nghĩ cậu nói như vậy không đúng. Mỗi công việc đều có giá trị, và nó phụ thuộc vào cách chúng ta đối xử với nó.”
“Cậu cam tâm tình nguyện ở lại quán cà phê làm bồi bàn cả đời? Nơi này chỉ là bàn đạp cho cậu mà thôi.” Tiểu Tất ra vẻ đương nhiên, “Khi cậu đã thi đậu, cậu cũng sẽ tìm được một công việc với mức lương cao hơn.”
Mộc Khê Ẩn không đồng ý với những gì Tiểu Tất nói, nhưng khi cúp máy, cô không khỏi suy nghĩ về một vấn đề: Sau này cô nên làm gì, và cô có thể làm được gì? Có lẽ cô cũng phải vạch một kế hoạch cho sự nghiệp, cho dù là vì cuộc sống sau này với Ứng Thư Trừng, cô cũng nên suy nghĩ lại một cách nghiêm túc.
Tới tối, khi Hiểu Hằng bước vào, sắc mặt có vẻ không được tốt, Mộc Khê Ẩn hỏi cậu gặp chuyện gì.
“Bà ấy lại đi bar, ở nhà cũng bày rất nhiều rượu, mùi rượu nồng nặc khắp phòng, sặc mùi khiến em phát ói.” Hiểu Hằng đau đầu nói, “Chị có biết sống chung với một kẻ nát rượu sẽ như thế nào không?”
“Em có bao giờ khuyên mẹ em, bảo bà ấy đừng uống nhiều rượu như vậy không?”
“Không, em lười nói chuyện với bà ấy.” Hiểu Hằng nói rồi chọn một ly cà phê.
Mộc Khê Ẩn đưa biên lai cho Hiểu Hằng, và đề nghị với cậu: “Em có thể tìm thời điểm để nói chuyện với mẹ mình.”
“Nói sau đi.” Hiểu Hằng lẩm bẩm, xoay người tìm chỗ ngồi, vừa nhìn thấy Ứng Thư Trừng là lập tức đi về phía anh.
Mộc Khê Ẩn thầm nghĩ phải tìm thời gian để gọi cho chị Lạc và nói cho chị biết sự nguy hiểm của việc uống nhiều rượu, cho dù là vì lợi ích của Hiểu Hằng thì chị cũng không nên tiếp tục từ bỏ bản thân như vậy.
Không ngờ là Mộc Khê Ẩn còn chưa kịp gọi điện tìm chị Lạc thì chị đã gọi đến trước, là vào lúc gần đến giờ đóng cửa. Tuy nhiên, nói chính xác thì người gọi không phải là chị Lạc mà là nhân viên phục vụ tại quán bar. Anh ta nói chị Lạc say rượu, vừa mới xảy ra xung đột với khách hàng khác, hiện giờ đang nằm liêu xiêu một góc tại quầy bar.
Kết thúc cuộc gọi, Mộc Khê Ẩn nhanh chóng nói với Ứng Thư Trừng và Hiểu Hằng về việc này.
Sau khi nghe, Hiểu Hằng chỉ thờ ơ nói: “Bà ấy tỉnh lại sẽ tự về nhà, cũng không phải chuyện lần đầu.”
“Lần này thì khác, mẹ em vừa xảy ra xung đột với người ta, không biết chị ấy có bị thương không.” Mộc Khê Ẩn lo lắng nói: “Bây giờ chúng ta đi đón chị ấy đi.”
“Có cần thiết không?” Mắt Hiểu Hằng vẫn nhìn vào sách bài tập, “Bà ấy đã quen với việc cãi nhau với người khác, em nghĩ bà ấy sẽ không chịu thiệt đâu.”
Ứng Thư Trừng không để ý đến Hiểu Hằng, anh đứng dậy vỗ vai Mộc Khê Ẩn rồi nói: “Anh đi cùng em.”
Nghe vậy, Hiểu Hằng lấy cục gôm tẩy vào sách bài tập, vừa tẩy vừa cau mày. Một lúc sau, cậu cáu kỉnh đóng sách lại và ngước nhìn Ứng Thư Trừng.
“Nếu em không muốn đi thì có thể ở lại đây chờ bọn anh.” Ứng Thư Trừng nói.
“Quên đi, em đi cùng hai người.” Hiểu Hằng nói có vẻ giận dữ, “Một mình đợi ở đây giống như đang cố tình trốn tránh vậy.”
“Em tự quyết định.” Ứng Thư Trừng đi trước.
Hiểu Hằng cho sách vào cặp rồi cúi đầu đuổi theo.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi cả ba đến quán bar, họ nhanh chóng tìm thấy chị Lạc. Chị nằm yên trên quầy bar, như đang ngủ say. Mộc Khê Ẩn bước tới trước, lay nhẹ vai chị nhưng chị Lạc không có phản ứng. Cô ghé sát nói thầm vài câu, chị Lạc mới hoảng hốt mở mắt ra, phải mất một khoảng thời gian mới nhận ra khuôn mặt trước mắt, thử hỏi: “Tiểu Mộc? Sao em lại ở đây?”
Bartender nói: “Là tôi đã tự ý dùng điện thoại của chị để tìm người, xem ra tôi đã đúng.”
Với sự giúp đỡ của Mộc Khê Ẩn, chị Lạc lung lay ngã xuống ghế, không quên véo mặt nhân viên phục vụ, bâng quơ nói: “Vẫn là cậu quan tâm tới người chị này, cảm ơn nhiều nhé.”
Người pha chế rượu mỉm cười né tránh, chị Lạc lại nói ghẹo anh ta vài câu rồi mới xoay đi. Lúc quay lại, chị thấy con trai mình đứng đó với khuôn mặt vô cảm.
Khi chị Lạc tới gần, Hiểu Hằng nói một câu nhìn bà mà phát ớn, lập tức quay người bỏ ra ngoài.
Ứng Thư Trừng lái xe, Mộc Khê Ẩn ngồi bên cạnh anh như thường lệ, chị Lạc và Hiểu Hằng ngồi ở phía sau.
Xe chạy chưa được bao lâu, Mộc Khê Ẩn nghe thấy giọng nói kích động của Hiểu Hằng. Cô quay lại nhìn, thì ra là chị Lạc muốn ôm con trai vào lòng để bày tỏ tình mẫu tử của mình, nhưng lại bị Hiểu Hằng đẩy ra. Chị Lạc không hề tỏ ra xấu hổ khi bị từ chối, thay vào đó chị tiếp tục cười, Hiểu Hằng ngoảnh đầu đi không thèm nhìn.
Mộc Khê Ẩn quay sang nhìn Ứng Thư Trừng, cô hết sức khó xử.
“Chờ một chút! Dừng xe, tôi muốn nôn!” Chị Lạc đột ngột kêu dừng.
“Bà làm cái gì vậy!” Hiểu Hằng gần như gào lên.
Ứng Thư Trừng dừng xe và nói: “Đối diện có nhà vệ sinh công cộng.”
“Em sẽ đi cùng chị.” Mộc Khê Ẩn xuống xe trước, mở cửa cho chị Lạc rồi dìu chị xuống.
Mộc Khê Ẩn đỡ chị Lạc thất tha thất thểu vào nhà vệ sinh công cộng, trên đường đi, chị Lạc không ngừng vung vẩy chiếc túi nhỏ trên tay.
Ứng Thư Trừng đợi một lúc không thấy ai, trong lòng rất lo lắng nên bảo Hiểu Hằng ngồi yên trong xe đừng ra, anh đi vào xem thử. Tới gần cửa phòng vệ sinh công cộng, anh nhìn thấy Mộc Khê Ẩn đang đứng bên hàng cây xanh tốt, anh bước tới, nghe thấy cô nói: “Vừa rồi chị Lạc nôn nhiều lắm, bây giờ chị ấy đang khóc rất thương tâm trong đó.”
Anh im lặng lắng nghe, quả thực có tiếng nức nở bên tai, nhưng nó rất nhẹ, rất dễ bị nhầm lẫn với tiếng mèo hoang phát ra.
Mộc Khê Ẩn khẽ thở dài.
Lúc chị Lạc bước ra, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đi, nước mắt cùng màu mắt loang ra khóe miệng. Tóc tai bù xù, mượn ánh sáng của ngọn đèn đường, rõ ràng là mái tóc đã nhiều ngày không được chăm sóc.
“Chị Lạc, chị thấy khá hơn chưa?” Mộc Khê Ẩn buông Ứng Thư Trừng ra, đi tới chỗ chị Lạc và hỏi.
“Chị không sao.” Chị Lạc hoảng hốt hỏi, “Hiểu Hằng đâu rồi?”
“Ở trong xe.” Mộc Khê Ẩn nói, “Chúng ta trở về đi.”
Lúc lên xe, chị Lạc đã lấy lại bình tĩnh, Hiểu Hằng im lặng khi thấy mẹ quay lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đầu tiên Ứng Thư Trừng chở chị Lạc và Hiểu Hằng về nhà, sau đó anh lại đưa Mộc Khê Ẩn về.
Mộc Khê Ẩn mệt quá nên vừa dính vào gối là ngủ thiếp đi.
Điện thoại vang lên vào hai tiếng sau, hai hồi chuông liên tiếp vang lên, cô mới mở mắt ra, vừa nhấc máy liền nghe thấy giọng nói của Hiểu Hằng: “Bà ấy biến mất rồi, không biết đã đi đâu nữa.”
“Cái gì?” Mộc Khê Ẩn dụi mắt, “Em nói mẹ em không có ở nhà?”
“Phải, em không biết bà ấy đi đâu. Vừa rồi em có gọi điện cho Ứng đại ca, anh ấy nói sẽ đi tìm giúp em.”
Mộc Khê Ẩn cúp máy, mặc quần áo, lấy điện thoại di động và ví tiền rồi đi xuống dưới nhà. Lúc xuống dưới lầu thì gọi điện cho Ứng Thư Trừng, cô hỏi anh đang ở đâu, khi biết được xe của anh gần đến nơi rồi, cô lập tức nói: “Thật khéo, em đang ở dưới nhà, anh tới đón em, bọn mình cùng nhau đi tìm.”
Vài phút sau, Mộc Khê Ẩn nhảy lên xe của Ứng Thư Trừng. Xe đang chạy trên một con đường gần như vắng tanh, đèn đường và bóng cây liền nhau không ngừng lùi xa, thỉnh thoảng lại có một bóng người lướt qua cửa kính xe. Cô nhìn kỹ, đều không phải người mình muốn tìm. Thực ra cô không biết tìm chị Lạc ở đâu, nhưng bởi vì lo lắng và sợ hãi nên cô cứ đi tìm chị một cách vu vơ.
Chiếc xe từ từ giảm tốc độ khi đến gần bờ sông, Mộc Khê Ẩn cũng linh cảm có lẽ chị Lạc đang ở đây nên nhìn kỹ con đường đi bộ ở đó. Sắc trời rất tối, trong tầm mắt là dòng sông mờ mịt, lúc này tìm người giống như tìm một điểm nhỏ trên bàn cờ, cô gần như kiệt sức.
“Chờ đã, vừa rồi hình như có người.” Đi được một đoạn, Mộc Khê Ẩn mới phản ứng lại.
Ứng Thư Trừng lái xe quay về đoạn đường lúc trước, Mộc Khê Ẩn nhìn kỹ, quả nhiên trên lối đi bộ ven bờ sông có một bóng người mơ hồ. Xe chạy tới gần một chút, cô dán mắt vào, hình dáng có phần mảnh mai, như bóng dáng của một người phụ nữ, có thể thấy làn tóc đang tung bay. Nhưng màn đêm dày đặc khiến cô không thể phân biệt được, vì vậy cô đành xuống xe cùng Ứng Thư Trừng đi bộ xem thử.
May mắn thay, người lặng lẽ ngả mình ngắm sông nước mênh mông chính là chị Lạc.
“Chị Lạc?” Sau khi Mộc Khê Ẩn tới gần, cô cố gắng gọi thật nhỏ.
Chị Lạc quay đầu, không thèm nói gì.
Mộc Khê Ẩn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của dầu gội đầu trong gió, biết được chị Lạc ra ngoài sau khi gội đầu. Nhìn chị Lạc mặc một chiếc váy xinh và đi một đôi dép được khảm đá quý, Mộc Khê Ẩn không hiểu dụng ý của chị, da đầu hơi tê rần nên cô không dám hỏi thêm câu nào, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên cạnh chị.
Lặng nhìn dòng sông một lúc, chị Lạc tìm được hộp thuốc lá từ trong túi nhỏ, vội vàng rút điếu thuốc và đặt lên môi, một lúc sau không biết chị đang hỏi ai, chỉ nói: “Có bật lửa không?”
Vừa dứt lời, Mộc Khê Ẩn nhìn thấy Ứng Thư Trừng bước tới, tiến lại gần chị Lạc, lấy trong túi quần ra một chiếc bật lửa, rồi tự tay châm thuốc cho chị.
Chị Lạc thở dài sau khi rít một hơi thuốc, nhìn về phía xa xăm, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay và gác bên cạnh, đốm lửa đỏ không ngừng lập lòe dưới sắc trời, chị dường như không còn hứng thú và quên mất sự tồn tại của nó.
“Chị Lạc.” Mộc Khê Ẩn cất tiếng một cách đúng lúc: “Chị đang nghĩ gì vậy?”
Chị Lạc mặt không cảm xúc nói: “Tôi nghĩ sống không dễ mà chết cũng không dễ, nếu không chết được thì phải làm sao?”
“Chị quá bi quan rồi.” Mộc Khê Ẩn nói.
“Tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, bi quan là màu sắc tuổi già của tôi, nó cũng như một sự trừng phạt dành cho tôi.”
Mộc Khê Ẩn không biết phải nói gì để khuyên nhủ chị Lạc rằng mọi thứ đều có thể xoay chuyển, dù khó khăn đến mấy.
“Mấy ngày nay tôi như bị ảo giác, tôi thường nhìn thấy khuôn mặt của người bạn cũ đang tiến lại gần tôi, nó chân thực đến nỗi tôi có thể đưa tay ra chạm vào cô ấy. Tôi không biết bây giờ cô ấy thế nào, còn sống hay đã chết, sống có tốt không, tôi hy vọng cô ấy sống tốt hơn tôi. Cô ấy là một người tốt, đã từng dìu dắt tôi khi gặp khó khăn, chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Sẽ thật tốt nếu không có người đàn ông đó, tôi sẽ không phản bội tình bạn của cô ấy. Nhưng người đàn ông đó xuất hiện, anh ta trông rất bình thường nhưng cũng giống như cô ấy, anh ta là một người có nhân cách tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác, bất kể được hay mất. Họ là những người cùng một thế giới, tôi là người ngoài bị họ ngăn cách. Bởi vì hiểu được điều này nên tôi càng không cam tâm. Tôi bắt đầu tìm cách xen vào họ bằng nhiều thủ đoạn khác nhau. Giờ nghĩ lại lúc đó tôi đúng là não tàn, bản thân chẳng khác gì con điên, đi giật bồ của người khác, giật được chẳng bao lâu thì đã bỏ rơi người ta.”
Mộc Khê Ẩn vừa lắng nghe vừa nhìn Ứng Thư Trừng, và anh cũng đang lắng nghe chị Lạc.
“Cuối cùng bọn họ không đến được với nhau. Cô ấy nói không phải do tôi mà là do tính cách không hợp nhau. Tất nhiên là tôi không tin. Tôi chưa từng thấy ai xứng đôi như họ, cô ấy nói thế chỉ để tôi bớt mặc cảm.” Chị Lạc cười nhạt, “Hai bạn biết không? Điều mà tôi không thể chịu đựng được nhất là cô ấy đã tha thứ cho tôi. Cô ấy quá lương thiện, không có khả năng thù ghét bất kỳ ai. Nếu thời gian quay ngược lại, tôi sẽ trân trọng cô ấy, bảo vệ người bạn như cô ấy và cố gắng không để cô ấy bị tổn thương một chút nào. Nhưng lúc đó tôi lại u mê cố chấp, tôi nghĩ tại sao mình lại là người duy nhất không được đối xử dịu dàng? Bọn họ có thể dễ dàng có được tình yêu của cả thế gian. Tất nhiên cuối cùng tôi cũng không cướp được gì, anh ta bỏ cô ấy mà chọn tôi không phải vì tôi hấp dẫn hơn mà vì tôi đáng thương hơn. Tôi hiểu rằng mình sẽ chẳng bao giờ có thể so sánh được với những người hiền lành tốt bụng đó. Dù họ có tạm thời mất đi thứ gì, hạnh phúc cũng sẽ sớm trở lại với họ, và bất cứ thứ gì tôi đạt được nhất thời, cuối cùng sẽ bị lấy lại.”
Mộc Khê Ẩn nói: “Chị Lạc, nếu như chị muốn nói ra những suy nghĩ trong lòng, em sẵn sàng lắng nghe.”
“Thực ra tôi thường nói những lời này với mình vào đêm khuya không chỉ một lần, lúc này tôi cũng đang nói cho mình nghe.” Đốm lửa giữa những ngón tay của chị Lạc vẫn lập lòe trong đêm tối: “Sau người đàn ông đó, tôi gặp cha của Hiểu Hằng, anh ta cũng là một người đàn ông tốt nhưng tôi cũng lừa gạt anh ta. Tôi nói dối cha của Hiểu Hằng rằng mình muốn kết hôn với anh ta và sống thật tốt. Nhưng ngay sau khi sinh Hiểu Hằng, tôi quyết tâm thoát khỏi anh ta, mặc cho anh ta cầu xin như thế nào tôi vẫn dửng dưng. Ngay từ đầu cha của Hiểu Hằng đã không phải người bạn đời lý tưởng của tôi, tôi chọn anh ta chỉ vì tôi muốn có người chăm sóc, đôi khi nhìn thấy cha của Hiểu Hằng làm chân sai vặt hầu hạ mình, tôi đã thầm cười nhạo sự ảo tưởng của anh ta không ít lần. Bây giờ nghĩ lại, nửa đời của cha Hiểu Hằng cũng bị tôi hủy hoại, điều may mắn duy nhất là cuối cùng anh ta đã tái hôn.”
“Sau cha của Hiểu Hằng vài năm, tôi gặp được một người đàn ông tốt khác, hơn hết anh ta là một người đàn ông tốt có thực lực kinh tế. Anh ta giàu có và tốt bụng nhưng tôi vẫn không hài lòng. Suy cho cùng, tôi chưa bao giờ thực sự bị thu hút bởi người này, vì tôi nghĩ anh ta không đủ thông minh, luôn phụ thuộc vào mẹ về mọi thứ. Khi ở bên người này, tôi không toàn tâm toàn ý với anh ta, luôn giữ lại một ít, trong tiềm thức luôn mơ tưởng rằng ai đó tốt hơn anh ta đang thích tôi. Anh ta hứa sẽ cưới tôi và mua nhà cho tôi, nhưng đó là dựa trên việc tôi lừa dối anh ta về quá khứ của mình. Người đàn ông đó hỏi tôi vài lần, tôi đều khéo léo phủ nhận, cứ tưởng mình đã thêu dệt lên một lời nói dối hoàn mỹ, nhưng cuối cùng nó cũng bị mẹ anh ta bóc mẽ. Hai người có biết linh cảm của một người mẹ chính xác như thế nào không? Lần đầu tiên mẹ anh ta nhìn thấy tôi, bà ta đã nói với con trai mình rằng tôi chắc chắn đã từng có con, tôi cũng không biết là mình đã bị lộ từ đâu, nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ là lần đầu tiên đến nhà anh ta, tôi có phần mất tự nhiên khi nhìn vào cuốn album gia đình của họ. Không ngờ thật tình cờ, một người bạn của bà ta lại cùng quê với một người bà con xa của dì tôi, nên chuyện tôi đã từng sinh con không giấu được.”
“Trong những ngày đó, lần đầu tiên tôi nghĩ đến chuyện tự sát, nghĩ đến hàng trăm lần.” Sau một hồi im lặng, chị Lạc nhanh chóng nói tiếp, “Mẹ anh ta sau khi biết chân tướng thì ẩn nhẫn không nói ra. Nhưng sau này tôi mới biết bà ta là người thù rất dai, đặc biệt là không thể chịu đựng được việc có người lừa dối con trai mình. Bà ta biết mà vờ như không biết, vẫn tiếp tục đối xử ôn hòa với tôi, còn tặng tôi những món trang sức đẹp đẽ. Mãi đến khi cha mẹ hai bên gặp mặt ăn bữa cơm, dùng bữa nửa chừng thì bà ta nhẹ giọng hỏi con trai cô bao nhiêu tuổi. Tôi bị dọa toát mồ hôi lạnh, anh ta vẫn không biết tại sao. Mẹ anh ta lập tức đứng bật dậy, trực tiếp lật bàn và mắng bố mẹ tôi, nói ra tất cả những gì bà ta đã biết, cha tôi bị mắng đến mất hết mặt mũi, tức đến mức hụt hơi, suýt thì lên cơn đau tim. Đến giờ tôi vẫn chưa bao giờ quên được cảnh đó. Sau khi đặt dấu chấm hết với anh ta, tôi nghĩ cuộc đời mình đã kết thúc, tôi bị chồng sắp cưới bỏ rơi, thanh danh nát bét, về sau tôi sẽ không thể gả được vào một gia đình tử tế, thà chết luôn còn hơn sống cả đời nghèo khổ và bệnh tật.”
“Hồi ấy đi đến chỗ này, tôi cũng muốn nhảy xuống.” Chị Lạc nhìn xuống dòng sông, hồi tưởng, “Vị trí gần giống như ở đây, tôi đứng ở đó mấy tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng nghĩ đến hình ảnh thi thể của mình sưng phù sau khi ngâm nước mấy tiếng liền, tôi lại rụt về.”
“Khi đó tôi còn trẻ, chỉ là nhất thời nóng giận, trong tiềm thức biết rằng còn có hy vọng. Cùng lắm thì không dựa vào đàn ông mà tự mình đấu tranh, vì thế tôi lại cố gắng sống tiếp mười năm nữa. Ai ngờ hôm nay lại quay về chốn cũ, nghĩ lại chuyện sinh tử, thật là trêu người mà. Nhưng mà tình hình còn tệ hơn ngày đó, giờ tôi đã già cả và hết hy vọng rồi.”
Thấy Mộc Khê Ẩn muốn nói gì đó, chị Lạc nhanh chóng ngắt lời cô, “Tiểu Mộc, thu hồi lại những lời thuyết phục gì đó đi, tôi đã nghe đủ rồi.”
“Còn Hiểu Hằng thì sao?” Mộc Khê Ẩn lo lắng hỏi.
“Thằng bé không có tình cảm gì với tôi, cũng không quan tâm tới sự hiện diện của tôi, chưa kể nó không chỉ có mình tôi là người thân.” Chị Lạc nói, “Yên tâm, nếu tôi muốn nhanh chóng kết liễu cuộc đời thì tôi nhất định sẽ nhờ luật sư lập sẵn di chúc, chuyển giao số tài sản ít ỏi của mình cho thằng bé. Cho dù không phải hiện tại thì cũng không xa đâu. Nếu mỗi đêm tôi đều đứng ở chỗ này, ngày này qua ngày khác, sớm muộn gì tôi sẽ không sợ dòng sông này nữa, lúc đó nhảy một cái là tất cả kết thúc.”
“Chị Lạc, chị đừng nghĩ như vậy, chị bình tĩnh suy nghĩ lại, chị có thể………..” Nói đến đây, Mộc Khê Ẩn nhìn về phía Ứng Thư Trừng, “Nói chuyện với anh ấy, có lẽ chị sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”
Chị Lạc nhìn Ứng Thư Trừng, bĩnh tĩnh nói: “Cậu quả thực là một anh chàng đẹp trai hiếm có, dáng người lại chuẩn. Nhiều phụ nữ ở độ tuổi của tôi nếu nhìn thấy dáng vẻ cậu không mặc quần áo, chắc chắn sẽ không kiểm soát được mà quỳ xuống van xin cậu hãy dùng roi da với họ. Nhưng phận đàn bà thời kỳ mãn kinh như tôi đã chẳng còn sức lực để làm bất cứ điều gì với cậu. Trai đẹp à, tôi mệt lắm rồi, không còn nhiều thời gian, nói chuyện cũng thấy mệt.”
Mộc Khê Ẩn không nói.
Ứng Thư Trừng đến gần chị Lạc, vươn tay gỡ điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay chị đã bị gió thổi tắt, bật lửa rồi châm lại, đặt vào giữa môi mình, chậm rãi hít một hơi, từ từ thở ra và hạ ngón tay xuống, anh từ tốn nói: “Nói chuyện thì có gì mà mệt? Tùy tiện nói vài câu không mất nhiều thời gian đâu, chị đã thấy sống chết, còn sợ cái gì?”