Bước vào tháng Mười Hai, số lượng sinh viên đến tầng hai của quán cà phê ngày càng đông, phần lớn đều mượn địa điểm để ôn thi. Có nhiều sinh viên hơn, những vị khách khác cũng trở nên yên tĩnh, như thể họ thấy ngại khi làm phiền những người trẻ tuổi đong đầy khát khao này.
Mộc Khê Ẩn đang âm thầm xem video “Giáo trình hô hấp nhân tạo”, lúc có người đi đến thanh toán, cô vội vàng để điện thoại sang một bên.
Sau khi trả tiền, Mâu Nhạc Ny nói nhỏ: “Anh ấy đã không đến đây mấy ngày rồi, tôi lại không có cách nào để liên lạc với anh ấy. Thật sự không biết anh ấy có xảy ra chuyện gì không. Ngày mai công ty bắt đầu phải tăng ca, tôi sẽ không thể ghé đây một thời gian. Cô để ý giúp tôi được không? Nếu như trông thấy anh ấy tới thì gửi số Wechat của tôi cho anh ấy nhé.”
Mộc Khê Ẩn biết “anh ấy” mà Mâu Nhạc Ny đang nhắc đến là ai, cô khẽ gật đầu rồi nói: “Có lẽ dạo này anh ta bận rộn.”
“Có khi nào là anh ấy gặp tai nạn hoặc bị người ta bắt cóc rồi?” Hai hàng lông mày của Mâu Nhạc Ny chau lại thành hình chữ bát (八).
Mộc Khê Ẩn cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm rằng khả năng này sẽ không xảy ra. Cô không biết trả lời thế nào nên đành ngậm ngùi add Wechat của cô ấy và hứa sẽ để ý. Mâu Nhạc Ny ưu sầu rời đi, Mộc Khê Ẩn lại cúi đầu xem video, vừa xem vừa nghĩ, hiệu suất của cô gái này thấp quá, thời gian lâu như vậy rồi mà còn chưa làm được bước đầu tiên.
Chưa đầy vài phút, bên tai bỗng vang lên một giọng nói đầy cảm khái: “Hãy nhìn những thanh niên ngoài hai mươi trước mặt này, lấy gương tự soi lại mình mới thấy tôi đúng là đồ cổ.”
Mộc Khê Ẩn ngẩng đầu lên, chị Lạc tóc ngắn đang đứng trước mặt cô, gương mặt lớn chừng một bàn tay của ngày xưa lại gầy đi trông thấy.
Chị Lạc đã trở về sau chuyến du lịch, tâm trạng tốt hơn và tinh thần cũng khôi phục rất nhiều, không may là chứng mất ngủ vẫn còn.
“Có khi tôi bị bệnh tâm lý, chỉ dựa vào chuyến du lịch ngắn ngủi để trốn tránh là điều bất khả thi. Thế giới rộng lớn nhưng tài sản của tôi chỉ có hạn, không thể ra ngoài mỗi ngày để kiếm tìm cảm giác mới lạ, rốt cuộc tôi vẫn phải quay về sống cuộc đời của mình.”
“Vậy chị định làm gì?” Mộc Khê Ẩn hỏi.
Sau một hồi do dự, chị Lạc nói: “Tôi sẽ tới chỗ bác sĩ tâm lý. Trước đây có người đã giới thiệu cho tôi một phòng khám tâm lý, nó có danh tiếng khá tốt và cách nơi này không xa. Chỉ tiếc là dạo này lại tạm thời đóng cửa, tôi sẽ đến khi nó mở cửa trở lại.”
Mộc Khê Ẩn suy nghĩ rồi nói: “Em nghĩ đi gặp bác sĩ tâm lý là đúng.”
“Thật tiếc là em lại không chuyên, nếu không tôi tìm em rồi.” Chị Lạc cười, “Em thật sự là người mà tôi có thể yên tâm bộc bạch hết, cảm giác như mọi bí mật đến chỗ của em sẽ được cho vào két sắt khóa lại.”
Mộc Khê Ẩn mỉm cười, bày tỏ lòng cảm ơn vì lời khen của chị.
Chờ chị Lạc đi rồi, Mộc Khê Ẩn lại tiếp tục xem video trong điện thoại, đây đã là lần thứ sáu trong ngày, chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại xem đi lại nhiều lần.
Vừa xem vừa suy nghĩ tới một người.
Đúng rồi, buổi tối nay anh không đến quán cà phê, nhưng cô đã gặp anh vào ban ngày. Buổi chiều, cô làm xong ba món mặn một món canh rồi gửi tới chung cư, anh vẫn mang lên cho ông ngoại ăn, đây đã là lần thứ ba. Ông ngoại anh có vẻ là một người rất thú vị. Lần trước, cô đã phát hiện ở bên trong còn có một tờ giấy được gấp thành miếng đậu phụ khi nhận lại chiếc cặp lồng không, mở ra thì thấy một dòng chữ: “Tài nấu nướng của cháu không tồi!”
Nghĩ tới đây, cô bật cười, cũng không nhận ra có người đang lặng lẽ tới gần.
“Ớ! Cậu xem cái này làm gì?” Tiểu Tất đột nhiên xích lại gần, “Cậu có đăng ký học y đâu.”
Mộc Khê Ẩn hấp tấp nhấn vào dấu X ở góc phải màn hình.
“Sao cậu khẩn trương vậy? Tôi chỉ hỏi cậu một chút thôi mà.” Tiểu Tất nhún vai, sau đó tiến lại gần hơn, nhờ cô một việc, “Nhân tiện, ngày mai ban ngày cậu có rảnh không? Cậu có thể đi đến cửa hàng hoa xin nghỉ hộ tôi được không? Đúng lúc tôi có một cuộc phỏng vấn, chỗ đó rất xa, bảy giờ mà chưa đến thì sẽ bị đuổi ra ngoài. Cậu biết không, bà chủ tiệm hoa chỗ tôi kỳ cục lắm, lúc nào cũng tắt điện thoại, xưa nay chưa từng đọc tin nhắn. Thật ra tôi đã nói với một đồng nghiệp làm cùng, nhưng không biết sau lưng cô ta có hại tôi, lấy cớ cố tình quên không xin nghỉ giúp tôi hay không.”
Mộc Khê Ẩn nhìn ra sự lo âu cùng sự cạnh tranh để sinh tồn trên khuôn mặt của Tiểu Tất, thế là cô gật đầu đồng ý.
*****
Sáng sớm hôm sau, Mộc Khê Ẩn đi đến cửa hàng hoa nơi Tiểu Tất làm thuê. Nó nằm ở góc phố thương mại trung tâm thành phố. Mộc Khê Ẩn đẩy cửa kính bước vào, liếc mắt đã nhìn thấy một cô gái trạc tuổi Tiểu Tất đang ngồi sau bàn, vùi đầu vào viết thiệp chúc mừng. Bà chủ thì ngồi trên chiếc ghế mây, trong tay cầm cây kéo, tỉ mỉ cắt bỏ một phần của cành hoa.
Khi cô nói rõ ý đồ của mình, cô gái ngồi sau bàn tròn lập tức ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt hết sức kỳ quặc: “Ơ! Tối hôm qua Tiểu Tất đã gọi cho em hai cuộc điện thoại dặn đi dặn lại, em vừa đến đã nói chuyện với bà chủ rồi, sao bạn ấy còn để chị phải đi một chuyến đến đây?”
Bà chủ tiệm hoa chẳng thèm ngước mắt, giọng nói không khác gì nước sôi đã nguội lạnh, “Tiểu Tất này, đã làm biếng lại còn đa nghi.”
Nếu bà chủ đã biết thì Mộc Khê Ẩn yên tâm rồi, miệng nói lời tạm biệt, cô định rời đi.
“Đợi đã.” Bà chủ tiệm hoa gọi cô lại, lúc này giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn nhiều, “Em là đồng nghiệp làm cùng quán cà phê với Tiểu Tất? Nếu có thời gian thì em giao giúp tôi một bó hoa, tôi gửi tiền cho em. Địa chỉ ở ngay gần thôi, không xa đâu.”
Dù sao cũng đến rồi, kiếm được tiền cũng tốt, nghĩ vậy Mộc Khê Ẩn sảng khoái đồng ý.
Bà chủ tiệm hoa tự tay gói một bó hoa hồng phấn điểm thêm cẩm tú cầu, sau đó đưa cho Mộc Khê Ẩn và cho cô biết địa chỉ cần giao.
Khi Mộc Khê Ẩn đến cửa một tòa nhà văn phòng kinh doanh quốc tế, cô bấm số gọi cho người nhận đã điền tên tiếng Anh. Trùng hợp là đối phương đang đợi lấy cà phê ở Starbuck tầng một, nhận điện xong thì liền đi ra.
Lúc đầu, hai người đều không nhận ra đối phương, cho đến khi khoảng cách càng ngày càng gần, cả hai đều bị sốc. Nụ cười trên khuôn mặt của người con gái mặc bộ đồ công sở màu xám lập tức bị đông cứng, thậm chí cô ta còn dừng bước, sau khi cân nhắc mới cúi đầu tăng tốc bước tiếp, cầm lấy bó hoa từ tay Mộc Khê Ẩn, vội vàng ký nhận lại vội vàng xoay người đi về.
Dĩ nhiên là Mộc Khê Ẩn nhận ra cô gái đó, mặc dù cô ta đã thon thả đi nhiều.
Thạch Tranh Mỹ, kẻ thường xuyên sai khiến bạn trai mình tới làm phiền Mộc Khê Ẩn thời cấp ba.
Thạch Tranh Mỹ ngày ấy thành tích học tập không tốt, thuộc loại đội sổ từ dưới đếm lên, nhưng cô ta đã gặp may trong kì thi tuyển sinh đại học cao đẳng, thi đỗ một trường dạy nghề. Nhìn dáng vẻ hiện tại, cô ta có vẻ đang làm thực tập sinh ở nơi này.
Trái Đất tròn sẽ có ngày gặp lại. Nếu biết chuyện này sớm hơn thì Mộc Khê Ẩn đã không nhận đi giao hoa, nhìn thấy người này ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
Sau khi Thạch Tranh Mỹ đi rồi, Mộc Khê Ẩn cũng rời khỏi đó, cô thầm cầu nguyện rằng đây là lần cuối cùng nhìn thấy cô ta.
Nhưng điều mà Mộc Khê Ẩn không ngờ là Thạch Tranh Mỹ sẽ đích thân tìm tới cửa quán cà phê Hải Đăng vào tối hôm đó.
*****
Ngay khi Mộc Khê Ẩn vừa bước ra từ toilet ở tầng một, Thạch Tranh Mỹ đẩy cửa kính ra, nhìn cô rồi nói: “Tôi có chuyện tìm cậu, chỉ vài phút thôi.”
Hứa Chi Tùng vừa vặn bắt gặp cảnh này, cứ nghĩ là bạn cũ tới tìm Mộc Khê Ẩn nên tốt bụng nói: “Có Tiểu Tất ở tầng hai rồi, cô đi ra ngoài một lát cũng không sao đâu. Dù sao thì bây giờ cũng không có khách vào.”
Mộc Khê Ẩn đi ra ngoài, Thạch Tranh Mỹ nói rằng cô ta tới để xin lỗi về chuyện từng bắt nạt cô.
Thạch Tranh Mỹ của hiện tại làm bất cứ chuyện gì cũng thận trọng, chặt chẽ. Tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô ta đi tới cửa hàng hoa, nào ngờ Mộc Khê Ẩn không phải là nhân viên của tiệm. Cô ta liền hỏi bà chủ cách để liên lạc với Mộc Khê Ẩn thì bà chủ nói rằng mình chỉ biết cô đang làm việc ở một quán cà phê có tên là Hải Đăng vào buổi tối. Khi Thạch Tranh Mỹ tìm thấy địa chỉ trên mạng, cô ta bồn chồn đợi đến hết giờ làm, ăn tối xong là vội vội vàng vàng chạy tới, chỉ để được Mộc Khê Ẩn đảm bảo rằng sẽ không vạch trần quá khứ thời cấp ba của mình.
Hiện tại cô ta đã có một tương lai tươi sáng cộng thêm một người bạn trai có gia giáo. Điều đó khiến cô ta cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng càng hạnh phúc thì lại càng sợ hãi những chuyện mình từng làm sẽ bị đưa ra ánh sáng. Phải biết rằng với sự phát triển của internet, rất dễ dàng để một người muốn nói với cả thế giới về bất cứ điều gì.
Cô ta nói mình tuổi trẻ ngu muội, không biết trời cao đất rộng, phạm phải sai lầm nhưng cô ta không cố ý làm thế. Từng ấy năm, Thạch Tranh Mỹ vẫn cảm thấy áy náy, cái tên Mộc Khê Ẩn gần như trở thành tâm bệnh của mình, từ lâu cô ta đã muốn tìm cơ hội để xin lỗi.
Mộc Khê Ẩn đã nhìn thấu sự né tránh và khiếp đảm trong mắt cô ta, cô nói: “Cô chỉ xin lỗi để cuộc sống an ổn hiện tại của mình không bị xáo trộn, đúng không? Nếu cô đã thấy ân hận từ lâu thì hà tất phải trì hoãn tới hôm nay? Lạ là hiện tại cô lại muốn tôi giữ mồm giữ miệng, bây giờ mới thấy sợ không phải là quá trễ rồi sao?”
Thấy thế, Thạch Tranh Mỹ tiếp tục cầu xin tha thứ, Mộc Khê Ẩn trực tiếp ngắt lời cô ta, không muốn nghe thêm lời nào nữa, cô tuyên bố phải về làm việc. Thạch Tranh Mỹ đành phải rời đi. Khi Mộc Khê Ẩn xoay người lại, cô thấy Ứng Thư Trừng đang đứng ở sau lưng mình.
Nhất thời cô cảm thấy lúng túng, chỉ mong rằng anh có nghe thấy thì cũng không hiểu được hết. May mắn là Ứng Thư Trừng cũng không hỏi điều gì, như thể thật sự chưa nghe thấy.
Hai người chẳng ai nói lời nào, một trước một sau đi lên quán cà phê tầng hai.
Tối nay quả thực có rất nhiều người ở tầng hai. Chỗ ngồi cũ của Ứng Thư Trừng đã bị một sinh viên chiếm mất, vì vậy anh đành chuyển sang chỗ khác, vị trí cách cô khá xa. Cô không thể nhìn thấy anh đang làm gì, nhưng lại luôn để tâm tới chỗ anh, điều này đã bị Tiểu Tất thấy được. Cô nàng âm thầm chạy sang, bắt chước giọng điệu của quản lý và nói nhỏ vào tai cô: “Này, đang giờ làm việc, đừng để hồn treo cành cây!”
Nhìn thấy Mộc Khê Ẩn chầm chậm quay đầu lại, có vẻ vẫn còn ngẩn ngơ, Tiểu Tất khinh bỉ, nói với vẻ hùng hổ: “Đang giờ làm mà còn nhìn trộm, cậu còn triển vọng không hả? Tôi thấy anh ta chỉ là đẹp trai hơn người bình thường một chút thôi mà.”
Mộc Khê Ẩn đang có tâm sự nên từ chối bình luận.
Sau khi đóng cửa quán cà phê, Mộc Khê Ẩn đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, tình cờ trông thấy Ứng Thư Trừng đang ngồi trên ghế suy nghĩ vẩn vơ.
Cô lựa đồ một hồi, khi tính tiền thì lấy thêm một chai sữa bò, cô bước đến gần anh, đặt chai sữa trước mặt anh rồi nói: “Đây là loại sữa có ích cho giấc ngủ.”
Nói xong, cô ngồi xuống đối diện và nhìn vào khuôn mặt anh. Bởi vì ít ngủ, làn da của anh có phần tái nhợt, màu môi nhạt, bộ dạng sạch sẽ thoải mái.
Anh cầm chai sữa, nghiên cứu mấy dòng chữ in trên đó rồi chợt hỏi: “Quê cô ở đâu?”
“Huyện Đằng Thụ.” Cô nhớ mình đã từng nói.
“Khoai lang ở đó rất ngon.” Anh tùy ý đáp lại.
Cái người này tự dưng nổi hứng tám chuyện phong cảnh địa phương à? Cô rất bất ngờ vì anh nói đúng.
“Cô học ở trường cấp ba nào?”
Nghe anh hỏi vậy, Mộc Khê Ẩn choáng váng.
“Thời đi học cô từng bị người khác bắt nạt?”
“Hóa ra anh nghe thấy hết rồi.” Cô từ tốn mở miệng, “Đúng vậy, hồi ấy tôi bị một số người cô lập, từng ngày đều sống không vui, gần như sắp mắc bệnh trầm cảm. Nhưng mọi chuyện đều đã qua, giờ tôi không muốn nhắc đến nữa.”
“Tại sao họ lại bắt nạt cô?”
“Chắc là bọn họ muốn nhìn một con sâu bị nắm trong lòng bàn tay mà không thể nhúc nhích được, chỉ vậy thôi.”
Anh đặt chai sữa xuống, nói với cô một chuyện khác: “Tôi có quen một người phụ nữ, thời trẻ cô ấy rất xinh đẹp. Sau đó cô ấy cãi nhau với đồng nghiệp và bị đối phương dùng dao rạch mặt.”
Nghe xong, cô hít vào một hơi, hỏi anh: “Cô ấy là bạn của anh?”
“Là bạn của mẹ tôi.”
Cô dừng lại một lát rồi hỏi tiếp: “Nhưng vì sao chứ, chỉ cãi nhau thôi mà lại đi rạch mặt của cô ấy?”
“Đó là sự ác ý, muốn xé nát thứ mà mình không có, nhưng trong lòng vẫn khát vọng nó.”
“Sao lại có loại người như vậy chứ?” Cô nghĩ mãi vẫn không thông.
“Có lẽ là trong lòng họ có một hố đen vĩnh viễn chỉ lấp đầy sự bất mãn, chỉ có sự ác ý mới có thể tạm thời khiến họ cảm thấy bớt trống trải. Nói cho cùng, những kẻ đó sinh ra làm người là nỗi bi ai của thế gian.”
Trong đêm tối, Mộc Khê Ẩn nghe những lời anh nói mà cảm thấy lạnh lẽo.
“Người bạn của mẹ anh hiện giờ thế nào?”
“Cô ấy đang sống rất tốt.”
Một câu nói làm cô cảm thấy nhẹ nhõm, nếu ai gặp bất hạnh cũng có một cái kết thì không gì hơn là “Người ấy giờ đang sống rất tốt”.
Một hồi lâu sau, cô lại nói: “Nhiều khi gặp phải người có hố đen trong lòng như anh nói, tôi cũng không biết nên làm gì, không phải ai cũng nhận được sự trợ giúp kịp thời.”
“Chỉ còn cách sống lâu hơn họ.” Anh nói, “Hãy dùng thời gian để nói cho họ biết, thứ mà họ phá hủy không phải điều duy nhất chúng ta có, chúng ta vẫn có thể bước tiếp, mỗi một ngày chúng ta đều phải sống rực rỡ hơn họ.”
Mộc Khê Ẩn ngơ ngác nhìn anh. Anh không phải người hay nói đạo lý. Ngược lại giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng lại cho cô cảm giác như ở nơi tăm tối nhất chợt lóe lên tia sáng.
Nếu sự xuất hiện của Thạch Tranh Mỹ làm cô hoảng loạn, vậy thì hiện tại cô không còn cảm giác đó nữa.
Rõ ràng là anh không hề chú ý tới những biến hóa trong lòng cô, anh quay đầu lại, đưa mắt ngắm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Cô bỗng đứng lên, hỏi anh: “Anh có rảnh không? Có muốn chạy bộ cùng tôi không?”
Những ngón tay đang đặt trên nắp chai, anh gõ nhẹ, như thể đang nghi hoặc.
“Chúng ta có thể thi xem ai chạy đến đích trước.” Cô nói.
“Cô chạy trước đi, tôi sẽ đuổi kịp sau.”
“Anh định nhường tôi một trăm bước?”
Anh tiếp tục nhìn ra vỉa hè rộng rãi và thoáng đãng bên ngoài cửa sổ, thử phân tích khoảng cách rồi nói: “Tổng cộng có ba vòng, cô chạy một vòng dọc theo dải cây xanh này trước, tôi sẽ xuất phát sau khi cô trở lại.”
“……… Được.”
Mười phút sau, cô chạy chậm từng bước, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong đầu lại hiện lên những chi tiết của “Giáo trình hô hấp nhân tạo”. Điều này đã làm Mộc Khê Ẩn giật bắn mình, cô vội dừng lại, quay lưng hít thật sâu, lắc đầu nguầy nguậy, lấy tay che lỗ tai, trong miệng thì lẩm bẩm: “Mày phải trong sáng lên.”
Ở đằng sau, cách đó không xa là ánh mắt nghiên cứu tương tự như việc phát hiện ra những sinh vật chưa được biết đến.