Tiệm Cà Phê Hải Đăng

Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau ngày hôm đó, Mộc Khê Ẩn thường bất giác nhớ lại khuôn mặt đang ngủ của Ứng Thư Trừng. Gương mặt gần trong gang tấc với nét trầm tĩnh của anh như một cậu bé mới lớn, khiến cô sinh ra ảo giác anh đang phụ thuộc vào mình.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Tất xích lại gần Mộc Khê Ẩn đang đi vào cõi thần tiên, “Nhìn cậu có vẻ rất vui?”

Mộc Khê Ẩn định thần lại, lập tức phủ nhận: “Tôi có nghĩ gì đâu.”

Tiểu Tất nghi ngờ, nhưng chưa kịp hỏi thêm câu nào thì máy báo bên hông kêu lên, cô ấy đành nhanh chóng đi xuống lấy cà phê.

Khách hàng lần lượt lên tầng, Mộc Khê Ẩn bận rộn order. Đợi tới khi rảnh rỗi, ánh mắt vô tình rơi vào chiếc bàn ở lối lên cầu thang. Mấy ngày nay không biết đã xảy ra chuyện gì với cặp tình nhân thường ghé, chỉ còn cô gái cô đơn lẻ bóng, trông thật đáng thương. Tiểu Tất đoán bọn họ đã chia tay, nhưng cô lại không cho là vậy. Nếu chia tay thì cô gái còn đến chỗ tiệm cà phê buồn này sao? Chưa kể mỗi khi có người bước đến, cô gái sẽ hoảng hốt ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống.

Kiểu chờ đợi này khiến người ngoài nhìn vào cũng thấy lo lắng.

Mười một giờ mười lăm phút, người đàn ông trung niên sầu khổ uống một hơi hết ly cà phê vừa nguội lạnh lại đắng ngắt. Ông quấn mình trong chiếc áo bông đã sờn vải như thường lệ, thất thần đi xuống cầu thang, chỉ để lại cho Mộc Khê Ẩn một bóng lưng cô đơn.

Không lâu sau đó, chị Lạc đi tới nói đôi câu với Mộc Khê Ẩn, cô vẫn làm người lắng nghe nỗi muộn phiền của chị.

Chị Lạc cho biết chị đã đến gặp bác sĩ tâm lý, đã được kê một số loại thuốc nhưng chị thấy không có tác dụng gì, vẫn không ngủ được, đầu óc cứ xoay vòng vòng như bánh xe, không thể yên tĩnh được.

“Chị cần hạnh phúc.” Mộc Khê Ẩn nói ra vấn đề của chị.

“Hạnh phúc?” Chị Lạc nói với vẻ ngờ vực, “Quả là một từ ngữ đã lâu không nghe.”

Mộc Khê Ẩn cũng không biết phải làm thế nào để giúp chị Lạc. Nếu ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không thể giúp chị thoát khỏi sa sút tinh thần, vậy thì những lời động viên đơn giản của cô cũng chẳng có ích gì.

Sau khi chị Lạc rời đi, trên tầng hai chỉ còn lại cô gái tội nghiệp kia.

Tiểu Tất nhắm mắt làm ngơ, đi đến góc tường kết nối điện thoại với một cái loa nhỏ, sau đó âm nhạc phát ra, cô ấy ngân nga theo. Ai ngờ lại nghe thấy tiếng nức nở của con gái, cô không khỏi lẩm bẩm: “Không phải đây là một bài hát vui vẻ sao?”

Mộc Khê Ẩn cũng trông thấy cô gái đang khóc, cùng Tiểu Tất mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, hiển nhiên cả hai đều không biết cách an ủi người khác.

Tiểu Tất gãi đầu, miễn cưỡng bước tới, đưa tay chạm vào vai cô gái và hỏi bạn trai của cô nàng đã chạy đi đâu rồi.

“Anh ấy không để ý tới tôi.” Giọng cô gái nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Vì sao lại không để ý tới cô? Anh ta yêu người khác à?”

“Không phải, là do tôi quên lời anh ấy dặn. Bị cảm còn mang chó đến cửa hàng thú cưng để tắm, kết quả phát sốt………. Anh ấy nói tôi không nghe lời, anh ấy giận tôi lắm.”

Tiểu Tất chửi thầm một câu “Á đù”, cái cớ ngây thơ gì đây. Chịu hết nổi rồi, không thèm nói chuyện với cô ta nữa. Cô quay người chuẩn bị vặn nhạc lên mức to nhất, đồng thời làm khẩu hình với Mộc Khê Ẩn: “Đừng bận tâm tới cô ta nữa, quá giả tạo.”

Mộc Khê Ẩn xuống lầu lấy cây lau nhà và xô nước, bên tai bỗng “rầm” một tiếng, ngẩng mặt lên thì thấy cánh cửa mở toang, chàng thanh niên áo khoác đen chạy như bay lên tầng trên, không cần đoán cũng biết là ai.

Đến khi Mộc Khê Ẩn đi lên tầng hai, đập vào mắt là cảnh cặp tình nhân đang ôm nhau.

“Xin lỗi anh, em không nên không nghe lời anh……..”

“Là lỗi của anh, là anh quá cố chấp, đã để em tủi thân rồi.”

“Rõ ràng là em không tốt…….”

“Đừng khóc, ngày mai anh mua bánh đậu đỏ* cho em, được không?”



*bánh đậu đỏ là món ăn truyền thống ở phố cổ Dương Hà (Trung Quốc), còn được gọi là bánh niềng ở Đài Loan. Loại cổ điển có nhân đậu đỏ, đậu xanh, kem, khoai môn. Trong khi đó loại đặc biệt có nhân mặn sáng tạo gồm khoai tây, cà ri, vừng và củ cải thái nhỏ.“Vâng.”

“Sao tay em lạnh thế này? Đưa cho anh, anh ủ cho ấm.”

Tiểu Tất đứng bên tức giận nói: “Đang diễn cái gì vậy? Toàn mấy người nhìn phát ớn!”

Mộc Khê Ẩn lại nói thầm: “Tôi lại cảm thấy thật ngọt ngào.”

Nếu được một người như vậy dỗ dành thì có phải chờ đợi thêm nữa cũng đáng.

Cặp tình nhân vật vã mãi mới tách nhau ra, nhìn Mộc Khê Ẩn và Tiêu Tất, vẻ mặt có phần ngờ nghệch. Tiểu Tất cũng không ngại hỏi bọn họ vài câu, bọn họ đều trả lời một cách lịch sự.

“Là tôi bắt chuyện với anh ấy trước.” Cô gái lè lưỡi, “Tôi hỏi anh ấy có thể đứng xếp hàng mua giúp tôi một đĩa tôm nướng giới hạn không, thế là anh ấy liền đi, lúc đó phải đợi rất lâu.”

“Hóa ra cô là người thích ăn hàng? Còn rất chủ động.” Tiểu Tất kinh ngạc, thầm nghĩ bắt chuyện như vậy mà cũng có người để ý.

“Anh ấy bị cận, lúc ấy còn không chịu đeo kính. Nếu tôi không chủ động thì anh ấy cũng không nhìn ra tôi.”

“Nói ra thì lúc tôi còn chưa kịp nhìn ra cô ấy trông như thế nào, cô ấy đã đưa cho tôi một cái đĩa rồi nhờ tôi đi xếp hàng. Ban đầu tôi cũng hơi lưỡng lự, nhưng giọng nói của cô ấy quá dễ thương nên tôi đi luôn. Chờ đến khi trở về đeo kính lên, tôi mới nhìn rõ được, cô ấy quá dễ thương, khiến tôi cảm thấy có đứng đợi bốn mươi phút thì cũng xứng đáng.” Chàng trai cười nói.

Mộc Khê Ẩn nghe mà cũng cảm thấy ngọt thay cho tình yêu của họ.

“Chả trách bọn mình không có bạn trai, xem người ta chủ động như thế.” Tiểu Tất kết luận sau khi cặp tình nhân kia đã ra về.

Mộc Khê Ẩn như có điều suy ngẫm.

“Anh có thời gian đi cùng tôi đến một trường đại học ở ngay gần đây không?” Mộc Khê Ẩn mất vài phút để tổ chức lại ngôn từ, sau đó nhấn nút gửi đi.

May mắn là chẳng mất bao lâu cô đã nhận được hồi âm của Ứng Thư Trừng, anh trực tiếp hỏi cô thời gian, cô ngẫm nghĩ rồi quyết định hẹn vào buổi chiều.

*****

Bọn họ hẹn gặp ở cổng trường, cô đến nơi thì thấy anh đã ở đó rồi, vẫn là cách ăn mặc tùy tiện như ngày thường.

Hai người cùng nhau đi dạo, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Khi đến trước bãi cỏ lớn, đang lúc trời nắng to, một giảng viên môn Triết học đưa sinh viên ra ngoài, mọi người ngồi trên bãi cỏ, thầy giảng bài, các sinh viên ghi chép trong khi lắng nghe.

Mộc Khê Ẩn nghe ông ấy đang nói về Nghịch lý thuyền Carneades*, nghe xong sinh viên bắt đầu thi nhau đặt câu hỏi rồi tranh luận. Cô thấy thú vị nên nán lại nghe một lúc mới rời đi.*thuyền Carneades là một thí nghiệm tư duy do nhà Triết học Hy Lạp cổ đại Carneades hình thành (ông là đại biểu của chủ nghĩa hoài nghi), chủ đề được nghiên cứu là khả năng tự vệ.Khi bọn họ đi đến chỗ một cây ngân hạnh* rất già, thấy những chiếc lá vàng đã rụng đầy đất, cành cây trơ trọi hướng lên trời, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài chồi xanh.



*cây ngân hạnh (bạch quả) là một trong các cây cổ xưa trên Trái Đất, là loài cây quý với màu vàng ruộm khi lá già. Lá cây dạng xẻ nên còn được gọi là cây rẻ quạt. Mặc dù đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để ngắm cảnh, nhưng bốn mùa đều có vẻ đẹp riêng, cây ngân hạnh vào thời điểm này mang cảm giác tâm tịnh.

Cô nghiêm túc chụp một tấm hình, quay lại nói với anh: “Tôi nhớ đến lời trong cuốn sách vẽ tay kia.”

Câu gốc là: “Lá xanh cuối cùng sẽ dung nhập vào lòng đất, cơ thể dày dặn rồi cũng thành bộ xương khô, hơi thở cũng dần tan biến vào thiên nhiên. Cái chết luôn là một phần của cuộc sống, con của ta, đừng sợ.”   

Cậu bé trong cuốn sách không may mất cha vào một mùa đông, cậu đau lòng tiến vào giấc ngủ đông. May mắn là cha của cậu bé đã xuất hiện trong giấc mơ, cùng cậu trải qua xuân hạ thu đông. Cùng cậu chứng kiến sự sinh ra, trưởng thành, bệnh tật, tuổi già và cái chết.

“Tôi cảm thấy cuốn sách đó rất hay, người lớn cũng có thể đọc nó, đặc biệt là phần nói về cái chết.” Cô hỏi anh, “Anh nghĩ gì?”

“Cái chết quả thực là một phần của cuộc sống, nhưng rất ít người có thể đối mặt với nó một cách bình thường. Bởi vì hầu hết mọi người đều muốn mang đi quá nhiều thứ, và họ thì lại sợ không thể mang chúng đi theo.”

“Vậy còn anh? Anh muốn mang thứ gì đi?”

“Không.” Anh nói, “Tốt hơn là ra đi tay trắng, và những gì mình thích ở lại.”

“Chẳng lẽ không có thứ gì mà anh không thể bỏ được, muốn nó mãi mãi lưu giữ bên mình sao?”

“Không.”

Cô “ồ” lên, giọng điệu có vẻ thất vọng.

Vạn vật trên thế gian này, xe đẹp người đẹp, vậy mà anh chẳng thèm muốn gì cả.

Chưa đầy mấy giây, anh lại bổ sung: “Tuy nhiên có lẽ về sau sẽ có. Chấp niệm của con người âu cũng là chuyện nhất thời.”

Cái bóng từ cành cây thưa thớt rơi vào trong mắt anh, nhìn sâu vào mắt anh hồi lâu khiến cô như bị mê hoặc, thậm chí quên cả dời mắt, bất tri bất giác nói ra những lời trong lòng: “Tôi thấy rất yên tâm khi ở bên anh.”

“Cái gì?” Anh nghe không rõ.

“Không có gì.” Cô nhìn sang chỗ khác, vụng về đổi chủ đề, “Mấy ngày nay anh có ngủ được không?”

“Không tốt lắm. Không ngủ ngon như lúc tôi ngủ bên cạnh cô.”

Giọng điệu của anh vẫn bình bình khiến cô chẳng có thời gian để ngạc nhiên, anh còn nói thêm: “Thực ra bản nhạc ngày đó cô ngân nga hoàn toàn lạc nhịp.”

Cô đỏ mặt.

“Nhưng hiệu quả không tệ, cảm ơn nhé.” Anh nói.

Nhịp tim của cô bỗng đập rộn lên, cô lấy hết can đảm nhắc lại: “Điều tôi vừa nói là, ở bên anh, tôi thấy rất yên lòng.”

Anh nhìn cô không nói lời nào, một lúc sau mới khẽ “ồ” một tiếng, đưa mắt nhìn xa xăm.

*****

Bốn mùa trôi qua một cách lặng lẽ, ranh giới không rõ ràng lắm khi ở trong thành phố này.

Mặc dù đang là mùa xuân nhưng mấy ngày nay nhiệt độ xuống rất thấp, người đi đường cũng không dám ăn mặc mỏng manh, hầu như đều bọc kín bản thân từ đầu đến chân.

Nhiệt độ cứ chậm chạp không tăng, kéo theo tâm trạng cũng bị ảnh hưởng. Khi Mộc Khê Ẩn bước lên lầu lúc sáu giờ ba mươi phút, Tiểu Tất đưa cho cô một tờ báo với vẻ nghiêm trọng, cô cầm lấy, thấy trong mục tin tức đô thị có một tin không may là có người nhảy lầu. Người đàn ông nhảy lầu rơi xuống đất tử vong, trên mặt đất loang lổ một vũng máu đen đặc, kèm theo một tấm ảnh chụp, trên mặt đất còn có một chiếc áo khoác bông kaki cũ kĩ quen thuộc.

“Là chú ấy?” Mộc Khê Ẩn trong đầu lóe lên khuôn mặt của người đàn ông từ đầu đến cuối chưa từng nở nụ cười, cô khiếp sợ ngẩng mặt lên.

“Phải, chú ấy đã tự sát.” Tiểu Tất nói, “Điều này cũng giải thích tại sao mấy ngày nay chú ấy không xuất hiện.”

Mộc Khê Ẩn không nói nên lời.

“Chú ấy không thể mơ thấy người vợ đã mất, nên tự mình đi tìm cô ấy.” Tiểu Tất đưa ra kết luận.

Mộc Khê Ẩn vẫn im lặng.

“Tôi đang nghĩ, nếu ai trong chúng ta sẵn sàng đi qua và hỏi han chú ấy vài câu trong mấy tháng qua, liệu có khi nào người đàn ông ấy sẽ không đi đến bước đường này.” Tiểu Tất thở dài, “Mặc dù tôi cảm thấy chú ấy thật tội nghiệp, nhưng bởi vì nghĩ nếu không thể thực sự đồng cảm với họ thì không nên bán rẻ lòng trắc ẩn. Vì thế tôi đã không dám tới quấy rầy chú ấy.”

“Có lẽ chúng ta đều quá vô cảm.” Mộc Khê Ẩn cũng vô cùng tự trách.

Một lúc sau Hứa Chi Tùng cũng đến làm việc, anh cũng bị sốc sau khi biết chuyện này, nói với họ: “Nếu biết sớm hơn thì tôi đã không pha cho chú ấy ly cà phê đậm vị như vậy.”

Một người vốn sống sờ sờ đột ngột biến mất, rốt cuộc là người đàn ông ấy thất vọng với bản thân và những người xung quanh đến mức nào? Trong tiệm cà phê này, những người như họ chỉ cách ông một bước chân, nhưng họ không thể truyền cho ông bất kỳ hy vọng sống nào.

Tối hôm đó, Hứa Chi Tùng đã thêm một muỗng đường cho mỗi vị khách gọi cà phê đắng.

Cho đến khi tan làm, Mộc Khê Ẩn dọn dẹp vệ sinh xong, cô đi đến chỗ tủ sách trên tường, lấy ra cuốn sách thiếu nhi bản vẽ tay kia, đặt lên giá “sách nên đọc”.

Tắt đèn, một ngày lại kết thúc.

Mộc Khê Ẩn bước ra khỏi tiệm cà phê, tình cờ gặp Ứng Thư Trừng bước ra từ cửa hàng tiện lợi. Cô đi cùng anh, nói cho anh biết người đàn ông trung niên thường đến quán đã không còn trên đời này nữa, cô cảm thấy rất buồn vì điều đó.

“Lúc này tôi nghĩ đến cặp mắt của chú ấy, màu xanh xám, như những hạt châu lâu ngày không được cọ rửa.” Cô nói, “Không biết vì sao, tôi đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.”

“Cô sợ cái gì?” Anh hỏi cô.

“Tôi không rõ.” Cô nhìn xuống lòng bàn tay mình, “Có lẽ là số mệnh không chắc chắn?”

Một lát sau, anh nắm lấy tay cô và an ủi: “Đừng sợ.”

Cô lặng yên để mặc anh nắm chặt lấy tay mình, nhịp tim gần như ngừng đập.

“Cô đã nói khi ở bên tôi cô thấy rất an lòng.” Anh nhắc cô nhớ lại những gì mình đã nói, “Vậy thì bây giờ cô còn sợ cái gì?”

Giọng của anh rất hay, cho cô cảm giác anh đang thì thầm với mình, và anh không muốn ai khác ngoài cô nghe thấy, kể cả những cơn gió và chiếc lá.

Thời gian trôi qua, cô bắt đầu thấy hơi hoa mắt chóng mặt, cảm giác nhịp tim gần như truyền khắp cơ thể, hiện ra hình dạng không gian ba chiều trên bầu trời đêm quang đãng.

“Chúng ta là bạn à?” Cô lấy dũng khí hỏi.

“Tất nhiên.” Anh nói, “Nếu không thì có thể là gì?”
Bình Luận (0)
Comment