Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 3

Nghĩ là hàng xóm, Mễ Vị nhanh nhẹn làm một nắm cơm nắm, kéo tay Mễ Tiểu Bảo đi ra khỏi gian bếp, liếc mắt liền thấy một nam hài kháu khỉnh tầm bảy tám tuổi nằm dài trên bờ tường.


Tiểu hài tử nhìn thấy nàng, chớp chớp mắt, có chút có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, không biết nên nói  gì.


Mễ Vị cười cười, chủ động chào hỏi: "Chúng ta mới chuyển đến đây, sau này sẽ là hàng xóm, lại đây, ta mời ngươi ăn cơm nắm." Nói xong, giơ tay đưa nắm cơm nắm qua cho nó.


Tiểu hài tử theo bản năng nhận lấy.


Lưu Phương Thị bị thái độ không khách khí chút nào của tiểu tử nhà mình chọc tức, nhưng lấy cũng đã lấy, trả lại cho người ta cũng không tốt lắm, liền mắng: "Tiểu tử thối này, lấy đồ của người ta còn không biết nói tiếng cám ơn? !"


Lưu Nhị Lang lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: "Cám ơn, cám ơn thẩm, a không, cám ơn tỷ tỷ!"


Không có nữ nhân nào không thích được trẻ con gọi là tỷ tỷ, Mễ Vị cũng không ngoại lệ, nghĩ thầm thằng nhóc này cũng thật biết nói chuyện.


Lưu Phương Thị cách từ sân bên này nói vọng qua bên kia với Mễ Vị, một lần nữa cảm ơn, "Muội tử, cám ơn ngươi, ngươi quá khách khí rồi , về sau đừng có để ý thằng tiểu tử thúi này nữa, da mặt nó dày lắm."


Mễ Vị: "Tẩu tử cứ nói đùa, hàng xóm láng giềng, tẩu đừng bận tâm."


Lưu Phương Thị lập tức cảm thấy gia đình mới chuyển đến cách vách này cũng không tệ lắm, liền thân thiện đứng lên, "Vậy ngày sau đến chỗ tẩu đây ngồi chơi một lát, chúng ta trò chuyện nhé."


"Được ạ."


Hai người hàn huyên xong liền từng người về nhà mình, Lưu Nhị Lang cũng bị mẫu thân nó xách lỗ tai kéo trở vào nhà, nhưng nó bị đánh đã quen, tuyệt không để ý, ngược lại vừa vào phòng liền lập tức cởi bỏ bao giấy dầu trong tay, vội vàng ăn một ngụm.


"Nương, thứ này con chưa từng được ăn, ăn thật ngon a. Đây là cái gì vậy?"


Lưu Phương Thị nhìn một chút, nàng cũng chưa từng thấy thứ này, không khỏi hiếu kỳ nói: "Cho nương nếm một ngụm."


Lưu Nhị Lang có chút không nỡ, nhưng lại sợ mẫu thân nó lại đánh nó, đành phải do do dự dự nói: "Vậy... nương người ăn ít thôi nha."


Lưu Phương Thị tức giận trợn trắng mắt nhìn nó,  nhận cơm nắm cắn một cái, một ngụm này cắn xuống, không khỏi kinh ngạc nhướn mi, đích xác rất ngon, không nghĩ tới tiểu nương tử cách vách lại có tay nghề tốt như thế.


Lưu Nhị Lang vội vàng đoạt lại nắm cơm trong tay nương mình, sợ nương lại ăn thêm một ngụm.


Đúng lúc này, cửa căn phòng tây sương luôn đóng chặt chợt mở ra, từ bên trong, một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đi ra, người cao gầy, giọng nói ôn nhuận, "Nương, hai người đang nói gì đấy?"


Nhìn hắn đi ra, Lưu Phương Thị vội vàng khẩn trương hỏi: "Có phải chúng ta động tĩnh quá lớn làm ồn đến con học hành không ?"


Lưu Thanh Vân lắc lắc đầu, "Không có, chỉ là đọc sách mỏi mắt, nên đi ra dạo một chút."


Nghe hắn nói như vậy, Lưu Phương Thị yên tâm, bảo hắn ngồi xuống uống miếng nước, "Cũng tốt, không thể đọc sách lâu quá, cho mắt nghỉ ngơi một chút mới đúng." Đại Lãng đúng là đọc sách quá cố gắng, phải nghỉ ngơi một chút mới tốt.


Lưu Nhị Lang nhìn thấy ca ca đi ra, lập tức nói với hắn chuyện hàng xóm cách vách, còn rất là hào phóng cho Đại ca nếm một ngụm cơm nắm trong tay mình.


Lưu Thanh Vân m nhìn thoáng qua cách vách, cười cười, "Đại ca không ăn, đệ ăn đi."


Thấy đại ca không ăn, Lưu Nhị Lang lập tức thu tay, vui sướng tiếp tục ăn của mình .


Lưu Phương Thị cũng nói: "Cách vách hẳn là hôm nay mới chuyển đến, cái sân kia để trống đã lâu, không nghĩ giờ đã cho mướn được, ta cảm giác tiểu nương tử kia cũng không tệ lắm, ngày sau mời người đến nhà chúng ta ngồi một chút."


Đối với việc này, Lưu Thanh Vân luôn theo an bài của nương hắn, chỉ lẳng lặng nghe, sau khi ngồi được một lúc liền trở về phòng đọc sách tiếp.


Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, Mễ Vị sau khi hết bận liền dẫn Tiểu Đầu Trọc tắm rửa đi ngủ. Sau một đêm ngon giấc, ngày thứ hai trời còn chưa sáng liền rời giường, lại hấp cơm nếp, làm đồ ăn kèm, sau đó để vào một thùng gỗ lớn mới mua, đốt bếp lò âm ấm , hết thảy sắp xếp xong liền xuất phát đi đến đường cái.


Mễ Tiểu Bảo cũng đá cái chân nhỏ ngắn tủn, níu chặt vạt áo theo nàng cùng đi bày quán.


Tuy trời vừa mới sáng, nhưng trên đường đã náo nhiệt, người đến người đi vô cùng sầm uất. Mễ Vị tìm một khoảnh đất trống, đem cái ván gỗ mang đến đặt lên thành một cái bàn nhỏ, lại đem nguyên liệu nấu ăn đặt ở trên, nàng cũng không có vội vã mời khách mà trước tiên làm cho oắt con nhà mình một cái cơm nắm, sáng sớm đến bây giờ còn chưa cho nó ăn điểm tâm, khẳng định đã đói bụng lắm rồi.


Thằng nhóc nhỏ đứng ở trước cái bàn tự chế, cầm miếng cơm nắm mềm mềm thơm thơm ăn thật ngon lành. Thằng bé nhỏ như hạt đậu lại trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu vốn đã hấp dẫn người, hơn nữa nó còn mặc bộ tăng y nhỏ, bộ dáng như một chú tiểu tí hon càng làm cho người chú ý , không ít hài tử nhìn thấy nó ăn ngon quá, cũng quấn lấy mẫu thân nhà mình muốn mua.


Mễ Vị mặt ngoài bất động thanh sắc, kỳ thật trong lòng đã bắn pháo bông khen Tiểu Đầu Trọc con trai nhà mình một trận. Thằng bé thật giỏi, quảng cáo cũng quá hiệu quả rồi, đỡ cho mẹ nó phải tự mình rao hàng đẩy mạnh tiêu thụ .


Lập tức liền có một phụ nhân mặc y phục vải thô kéo một thằng bé lại đây, nhìn nhìn đồ vật trên sạp, do dự hỏi: "Đây là món ăn gì vậy? Bán như thế nào ?"


Mễ Vị cười nói: "Đây gọi là cơm nắm, ba văn tiền một cái, Đại tẩu muốn mua một cái sao?"


Ba văn tiền có thể mua một chén mì, nhưng cứ xem vật này, vừa có cơm vừa có món ăn kèm, còn có thịt, đầy một nắm lớn, nhìn thấy cũng rất thật sự, mà thằng con nhà mình lại đang la hét ầm ĩ đòi ăn, phụ nhân do dự một lát, vẫn lấy ra ba văn tiền, "Vậy cho  một cái đi."


Mễ Vị ừ một tiếng; tay nhanh chóng làm một cái đưa cho thằng bé, thằng bé lập tức đẩy giấy dầu ra, cắn một ngụm lớn, đôi mắt sáng lên, sau đó liền một ngụm lại một ngụm, ăn ngon lành.


Trước sạp lập tức xuất hiện hai đứa nhóc đang ăn cái gì đó trong tay, hơn nữa thần thái hai đứa nhóc đang cắm đầu ăn nhìn ngon lành biết bao nhiêu, làm cho người ta không cần hỏi liền biết món này ngon đến dường nào, cho nên lại lục tục có người lại đây mua.


Trước sạp nhất thời vây quanh rất nhiều người, Mễ Tiểu Bảo thấy Mễ Vị bận bịu bó cơm, vội vàng nuốt đồ ăn còn thừa trong tay, giật giật gấu áo nàng, cất giọng non nớt đề nghị: "Nương, con giúp người thu tiền."


Mễ Vị đương nhiên không cự tuyệt, "Tốt quá Tiểu Đầu Trọc."


Mễ Tiểu Bảo lập tức lấy ra một cái túi nhỏ trong lòng ngực, đây là Mễ Vị làm cho nó , mặt trên còn dùng vải bố cắt thành hình một con chó nhỏ trắng đen thật đáng yêu, bởi vì nó tuổi Tuất .


Về phần tại sao lại dùng bố dán lên, đó đương nhiên là vì Mễ Vị hoàn toàn không biết thêu.


Bất quá, chuyện này không ảnh hưởng đến yêu thích của Mễ Tiểu Bảo đối với cái túi tiền nhỏ này, tuy rằng nó không có tiền, nhưng bình thường khi có được bảo bối gì nó đều bỏ vào bên trong, tuy rằng bảo bối của nó đại đa số là một ít lá cây, một ít cục đá.


Nó mở túi tiền ra, thu tiền xong liền cất vào, một đứa bé nhỏ như vậy lại làm đâu vào đấy, làm cho người đến mua cơm nắm đều nhịn không được nhìn nó cười.


Lúc này một phụ nhân hơn ba mươi tuổi đứng phía trước đích thân đưa cho nó ba đồng tiền, cười nói: "Tiểu tử, thu tiền đi nè."


Mễ Tiểu Bảo lại không nhận tiền của bà ta, chỉ ngẩng đầu lên nhìn bà ta nghiêm túc nói: "Vị thẩm thẩm này, người đưa sai rồi, hai cái cơm nắm là sáu đồng tiền, không phải ba cái đồng tiền."


Lời này vừa ra, tất cả người chung quanh đều liếc về hướng phụ nhân này, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường. Người lớn như thế , còn muốn lừa gạt con nít.


Sắc mặt phụ nhân cũng xoát một chút thay đổi, nhất thời xanh xanh trắng trắng, vừa mới rồi bà ta nhìn thấy bà chủ đang bận, không hề chú ý đến việc thằng nhỏ này thu tiền như thế nào, nghĩ thầm thằng bé con chỉ bao lớn làm sao biết tiền như thế nào, đưa cho nó thiếu ba đồng khẳng định nó không phát hiện được, nào biết đứa nhỏ này lại tinh như thế, ngay lập tức liền phát hiện không đúng, điều này làm bà ta trong lúc nhất thời rất mất mặt.


Bất quá phụ nhân cũng da mặt dày , lập tức lộ ra một nụ cười hoà hoãn, lại đưa thêm ba văn tiền cho nó, "Xem đầu óc ta này, trong lòng suy nghĩ mấy chuyện vẩn vơ, liền tiền cũng đưa nhầm rồi, may mắn đứa nhỏ này phát hiện ."


Sau khi nói xong, cầm hai cái cơm nắm vội vã chạy .


Bất quá người chung quanh cũng không quá tin phụ nhân này đang nói lời thật, làm thế nào mà lại đưa sai được, không phải là thấy thằng bé nhỏ nên muốn lừa gạt lướt qua chứ gì.


Bất quá đứa nhỏ này cũng thật thông minh a, còn chưa cao đến đùi người lớn đâu, không chỉ biết thu tiền, còn có thể tính tiền, thật giỏi hơn nhiều đứa đã sáu bảy tuổi.


Người chung quanh sôi nổi khen thằng bé.


"Nương người mau nhìn, là tỷ tỷ cách vách kia, nàng hình như đang bán cái cơm nắm ngày hôm qua đó." Cách đó không xa, Lưu Nhị Lang nhìn thấy hai mẹ con Mễ Vị liền nhận ra ngay.


Lưu Phương Thị nhìn lại theo, liền thấy một tiểu nương tử dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp đang bày quán, bên cạnh còn có một chú tiểu tí hon  đầu trọc đi theo.


"Đây chính là gia đình cách vách nhà chúng ta mới chuyển đến ?" Lưu Phương Thị ngày hôm qua không thấy mặt hai mẹ con Mễ gia, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người, thấy dáng vẻ hai người không khỏi nghi hoặc quan hệ của hai người này là như thế nào. Nếu  nói là mẹ con, thì bề ngoài không giống lắm, nói là chị em thì có thể đúng hơn chút, nhưng đệ đệ tại sao lại là một tiểu hòa thượng chứ?


Lưu Nhị Lang mới mặc kệ giống hay không giống, nhớ tới tư vị ngày hôm qua nếm được, nước miếng không tự chủ muốn trào ra ngoài, lôi kéo nương mình đi về chỗ quầy hàng của Mễ Vị.


Lưu Phương Thị bị nó kéo đi đến trước, đành phải cười chào hỏi, "Muội tử là ngươi sao ? Ta là người ở cách vách, ngươi gọi ta là Lưu đại tẩu được rồi, ngày hôm qua đa tạ ngươi cho Nhị Lang nhà ta cơm nắm, tiểu tử này tối qua nằm mơ còn thèm đây."


Mễ Vị cũng cười chào hỏi với nàng, nhưng vì còn không ít người đang chờ cơm nắm, cũng không có thời gian hàn huyên nhiều.


Lưu Phương Thị cũng không muốn quấy rầy người ta buôn bán, liền muốn dẫn thằng tiểu tử nhà mình rời đi, nhưng cái thằng nhóc đang thèm thuồng này làm sao về được chứ, nó chết sống không đi, muốn ăn cơm nắm. Lưu Phương Thị tức giận đến hung hăng đánh lên mông nó hai cái, "Ăn ăn ăn, ngươi chỉ  biết ăn thôi! Trong nhà không cho ngươi ăn cơm sao?"


Lưu Nhị Lang oa lên khóc một tiếng.


Mễ Vị từ sau khi làm mẹ thì không nhìn nổi hài tử khóc thành như vậy, huống chi vẫn là hàng xóm, nhân tiện nói: "Lưu đại tẩu, tẩu đừng đánh nó, ta lại cho Nhị Lang một cái cơm nắm nữa là được, tiểu hài tử đều thèm ăn mà ." Tiểu Đầu Trọc nhà nàng cũng chiếm hạng nhất trong đám quỷ thèm đó thôi.


Lưu Phương Thị luôn luôn không phải là người thích lợi dụng người khác , hôm qua đã ăn một cái cơm nắm của người ta, hôm nay sao có mặt mũi ăn tiếp chứ, lập tức liền vẫy tay từ chối, "Muội tử đừng nói như vậy, tiểu tử này ăn bao nhiêu mới đủ chứ, đừng để ý đến nó." Nói xong liền mạnh mẽ muốn kéo người đi, làm cho Lưu Nhị Lang khóc đến thảm hại hơn.


"Nương, sao vậy? Người đánh Nhị Lang làm gì?" Một giọng nói ôn nhuận từ không xa vang lên.


Lưu Phương Thị nhìn thấy con trai lớn lại đây , hướng về đứa con cả giận dữ nói: "Tiểu tử này cực kỳ hư, nhìn thấy nhà cách vách chúng ta đang làm đồ ăn để bán liền nhất định muốn lại đây, chết sống muốn ăn, đây là quỷ đói đầu thai mà!"


Lưu Thanh Vân ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Mễ Vị đứng bán sau quầy hàng, ngừng lại một chớp mắt, sau đó không quá tự nhiên dời ánh mắt đi, dừng ở trên chỗ bán hàng, hướng về phía Mễ Vị gật đầu chào hỏi, sau đó móc ba văn tiền trong ống tay áo ra  đưa cho Mễ Tiểu Bảo đang đứng thu tiền ở bên cạnh, dịu dàng nói: "Phiền cho Nhị Lang một cái."


Trong lòng Lưu Phương Thị rất luyến tiếc tiêu số tiền này, con trai cả sắp đi thi , nàng nghĩ nhiều cách tích cóp ít tiền cho hắn làm lộ phí, miễn cho hắn ở bên ngoài chịu khổ, nhưng con trai cả đã đem tiền trả ra , nàng cũng không tiện lấy trở về, đành phải cười nhìn Mễ Vị nói: "Phiền toái muội tử làm cho  một cái."


Thấy nàng nói như vậy, Mễ Vị gật gật đầu, trực tiếp làm cho Lưu Nhị Lang một cái lớn , Lưu Nhị Lang nhận được món đồ ăn mình tâm tâm niệm niệm, lập tức không khóc , đắc ý ăn vào.


Lưu Phương Thị quả thực không nhìn nổi nó.

Bình Luận (0)
Comment