Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 22.2

Còn một tháng nữa là đến tết, nàng vội vàng chuẩn bị hàng ăn tết.

Thịt gà vịt hong gió trước đó đã có thể ăn, để một ít dùng nấu món ăn cho những người lỡ đường hay ở trọ.

Thịt hong gió có tính dai, càng nhai càng thơm, duy người không có răng thì thật làm khó họ.

Thịt đó dùng ăn trực tiếp cũng ngon mà đem hầm cũng ngon, so với thịt tươi hương vị có nét đặc trưng riêng.

Nó là món ăn mặn nên giá cả có chút cao, một con tính tầm một trăm ba mươi văn, nhưng đem phân ra bán thì mọi người có thể mua được, nửa tháng ít nhất cũng bán được mười con, nghĩ vậy Triển Linh vội vàng bắt tay vào làm.

Nàng nhớ những món dùng trong ngày tết thì rất nhiều, không những ngon mà còn phải trình bày đẹp mắt nữa.

Người cộng sự trước kia của nàng là một người sành ăn, mỗi khi ăn được món ngon ở nơi nào đó về thì không ngừng nhắc mãi bên tai nàng, tuy không đến nỗi suốt ngày bám riết làm phiền nhưng ý tứ rất muốn ăn…

Dần dà, Triển Linh từ người nửa ngoài nghề bị tôi luyện thành người trong nghề từ lúc nào không hay.

Người nọ lấy được bí phương phối liệu lạp xưởng liền đưa cho nàng, mỗi năm Triển Linh đều làm món này, quả nhiên ăn rất ngon, ăn lạp xưởng tự làm quen rồi, lạp xưởng mua bên ngoài ăn không vô.

Bây giờ nàng cũng làm lạp xưởng, nhưng không còn người kia bên cạnh cùng thưởng thức, cùng nhắm ly rượu ấm giữa đêm đông nữa rồi.

“Chưởng quầy?” Âm thanh Lý thị đánh gãy hồi ức nàng “Ta đã rửa sạch, cô nương xem có được hay chưa?”

“Hả?” Triển Linh nhanh chóng hoàn hồn, liền bày gương mặt tươi cười, nhận rổ trúc từ tay Lý thị nhìn thì gật đầu “Khá tốt, tẩu vuốt hai đầu này cho mượt nữa là được.”

Được khen ngợi Lý thị rất vui, vội cầm rổ đi xử lý lại, không bao lâu nàng đem rổ đựng ruột non đã làm tốt lại.

“Chưởng quầy, thứ này cô nương định làm món gì?” Mọi người đều cho rằng thứ này dơ không thể ăn, cô nương có thể làm món gì đây? Thật khó hiểu quá.

“Làm lạp xưởng!” Triển Linh nhấc nhẹ khóe miệng, ôn nhu nói “Người khác dạy ta phương thuốc chế biến, ăn thực đặc biệt ngon.”

Làm lạp xưởng tốt nhất dùng thịt giò thượng đẳng, món ăn sẽ béo không ngán mà còn thơm nữa, kết hợp thịt nạc, thịt mỡ như vậy mới mỹ vị vô thượng.

Thời đại tất nhiên không có lạp xưởng sản xuất công nghiệp, nhưng muốn ăn ngon thì phải chịu khó mà thôi.

Triển Linh bối rối nửa ngày cuối cùng cũng tìm được biện pháp làm ra món này.

Ruột dê rửa sạch rồi, muốn cho nhân vào thì dùng ống trúc làm phễu là xong thôi!

Thịt heo cắt khối nhỏ đều đem ướp với muối ăn, rượu trắng, đường cùng các màu dược liệu, để yên một canh giờ sau đó dồn vào lòng dê.

Bọn Thiết Trụ trước giờ có nghe qua lạp xưởng là thứ gì đâu, nghe Triển Linh nói muốn làm liền vây quanh nàng, chờ nàng chỉ thị cần làm những gì.

Người cầm ống trúc thay phễu dồn thịt, người đứng cầm đũa trúc đảo thịt cho đều, tất cả đều vội túi bụi. Triển Linh đứng một bên xem, thấy được rồi nàng châm kim lên thành ruột tránh sau này nứt vỡ, sau đó cẩn thận phân đoạn lạp xưởng.

Triển Linh làm hai loại vị lạp xưởng, ngũ vị hương và ngọt cay, vị nào cũng ngon nhưng theo khẩu vị mỗi người là trên nhất.

Thịt tươi, gia vị phối liệu đầy đủ tản mát hương thơm lừng khiến đám người Thiết Trụ vừa làm việc vừa điên cuồng nuốt nước miếng, cảm thấy trái tim nhỏ bé sắp chịu không nổi muốn bay lên.

Từ trong bụng mẹ cho tới giờ, bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc qua nhiều thịt như vậy!

Thật quá hạnh phúc!

Trong lúc vô ý Triển Linh ngẩng đầu nhìn thấy biểu cảm đó của bọn họ, tức khắc không biết nên khóc hay cười: Biểu cảm kia của họ là thế nào vậy?

Mất một ngày cật lực, cuối cùng làm ra được hơn tám mươi cân lạp xưởng, đông sương phòng gió Bắc mạnh thích hợp để hong khô, hương khí thơm ngát tràn đầy cả bên ngoài sân.

Xong việc rồi, bọn Thiết Trụ còn vươn vấn mùi hương thơm trên tay mà không nỡ đi rửa, ngửi mùi thôi trái tim đủ nhảy nhót rồi…

Tiểu Ngũ hưng phấn nói “Thơm quá, ngửi mùi thôi là có thể mơ thấy đang ăn thịt heo rồi!”

“Đúng vậy, ngần ấy năm chưa từng chạm qua nhiều thịt như vậy!”

“Đi theo chưởng quầy quả nhiên được mở rộng tầm mắt kiến thức!”

Triển Linh “…” Các ngươi nói là mở rộng tầm mắt, điểm này là không giới hạn các ngươi biết không hả?

Trương Viễn cùng Triệu Qua dường như ngửi được mùi hương khí lạp xưởng mà ghé thăm đúng lúc thì phải.

Hôm nay thời tiết không tồi, từng đám mây trắng lượn lờ trên nền trời xanh thẳm, ánh nắng ấm áp tỏa xuống thực ấm lòng người, Lưu thị cùng đám người đem tất cả xiêm y, chăn đệm ra phơi đầy một sân.

Dùng gậy trúc đập bình bịch lên tấm chăn mện, áo bông dày bay đi bụi bẩn, nhìn bóng dáng họ bận rộn dưới ánh vàng rực rỡ trông có vài phần đẹp mắt. Chăn nệm phơi được nắng, tối ngủ sẽ thoải mái dễ chịu hơn.

Sẵn việc công đi ngan ghé vào, nhìn cảnh tượng khách điếm Trương Viễn cùng Triệu Qua cùng bị hù dọa, thời điểm gặp Triển Linh nhịn không được cười nói “Nhìn khách điếm của chưởng quầy quả đầy khí thế!”

Gặp lại bằng hữu tất nhiên Triển Linh rất là vui mừng, nhưng thời điểm này là cuối năm, công vụ nha môn rất nhiều, nếu không có việc gì gấp hai người này sẽ không rời thành đi mấy chục dặm đến tận đây.

Triển Linh thỉnh bọn họ ngồi xuống thì mới phát hiện, đồng hành còn có hai nam tử, một già và một trẻ nữa, bộ dáng đều là người trung thực, nhưng nhìn vẻ mặt họ rất câu nệ, giữa hàng chân mày có vẻ nôn nóng.

Thấy nàng lộ vẻ mặt nghi hoặc, Trương Viễn liền nói “Thật không dám dấu, chúng ta dẫn theo hai người này tới làm phiền cô nương một chút.”

Triệu Qua mồm miệng lanh lợi hơn, nhanh chóng đem sự việc tóm tắt tường tận một lượt.

Thì ra hai vị này là người của châu Phúc Viên, người nhi tử sống và làm việc ở châu Phúc Viên, hai vợ chồng già sống ở nhà cũ dưới quê. Đường xá xa xôi, nhi tử không tiện thường xuyên về nhà nên cùng nhóm thanh niên cùng thôn nhờ vả người bằng hữu cầm tiền gửi về gia đình mình giùm.

Người này trông rất thành thật, đưa tin gì đó mọi người đều nhờ người này đưa giúp, cũng chưa ai nghi ngờ gì cả. Ai ngờ tháng trước có một lão nhân vào thành nói, liên tục hai tháng không thấy nhi tử gửi tiền về, tuy người đưa tin nói nhi tử ông trên này có chỗ cần dùng tiền gấp nên tạm thời vài tháng không thể gửi tiền về, nhưng càng nghĩ lão càng thấy không thích hợp, quyết tự mình đi hỏi cho ra ngọn nguồn.

Mà cũng lúc này, những người nhà nhóm thanh niên cùng thôn phát hiện, có nhà thì hai tháng, có nhà ba bốn tháng cũng chưa thấy tiền gửi về!

Cột trụ trong nhà ra ngoài bán mạng kiếm tiền, đều muốn cuộc sống trong nhà cha mẹ, vợ con thoải mái hơn một chút sao? Ai nghĩ đến một văn tiền cũng chưa thu được!

Việc này có lợi hay hại?

Mọi người liền đi tìm người đưa tiền giúp kia, ai ngờ chậm một bước, người nọ đã sớm chạy, lúc này họ mới tới báo quan.

Trương Viễn nói “Trước mắt có bảy/ tám mươi hộ, ước chừng mất khoảng bốn đến năm trăm lượng bạc, xem ra cũng là một đại án, tri châu đại nhân giận dữ, giao trách nhiệm này cho chúng ta lập tức phá án. Nhưng châu Phúc Viên có gần trăm thôn trấn, nếu hắn không ngụy trang thì quá dễ dàng, chỉ sợ hắn lại ngụy trang thì khó lại càng thêm khó.”

Đại nhân Trần Miểu không tức giận mới là lạ.

Vốn thời điểm cuối năm là thời điểm triều đình khảo hạch chiến tích, bọn họ là quan phụ mẫu địa phương đều lo sợ như đi trên tầng băng mỏng, sợ sẽ bị bại lộ ra cái gì đó không tốt.

Nhưng ai biết, ngày thường thì tốt ngay thời điểm mấu chốt lại có tặc tử to gan lớn mật thọc ra cái lỗ thủng to như vậy!

Người bị liên lụy nhiều, ngân lượng lớn như vậy, mà những người này đều là những gia đình nông dân chân chất, một khi không thể mau chóng phá án, chớ nói lên chức, chỉ sợ chức tri châu này cũng không được!

Triển Linh nghe xong, không nói hai lời liền đi lấy than củi cùng giấy “Các người nói, ta họa.”

Trương Viễn cùng Triệu Qua vội gọi phụ tử kia tiến lên, hai người kia trước còn mờ mịt, không biết hai vị quan gia dẫn bọn hắn đi tìm cô nương xinh đẹp này làm gì, nghe Triệu Qua dăm ba câu giải thích, trong mắt nháy đã hiểu, lập tức nước mặt điên cuồng rơi không ngừng.

Hai người cùng quỳ rạp xuống đất, liên tiếp dập đầu “Cầu cô nương đại phát thần uy, cứu chúng ta đi! Để chúng ta lấy lại tiền cứu nương ta một mạng!”

“Nếu tìm không được số bạc đó về, tiểu nhân thật sự sống không nổi nữa!”

Triển Linh vội bảo bọn họ đứng lên, lại kêu Nhị Cẩu Tử pha trà nóng bưng lên, để tâm tình bọn họ bình tĩnh chút mới cẩn thận dò hỏi dung mạo người cầm tiền đi.

Hai phụ tử lấy tay áo lau nước mắt, thật cẩn thận uống nước trà, uống xong ngụm trà ấm tâm tình cũng bình tĩnh hơn.

Rốt cuộc người nhi tử tuổi trẻ trí nhớ tốt hơn, nghĩ một hồi liền nhớ nói “Vóc dáng người đó so với vị này thấp hơn nửa cái đầu, gương mặt hàm hậu…”

Sau đó vị phụ thân cũng bổ sung thêm, hai người lần lượt nói, Triển Linh ngồi một bên họa, hoàn tất rồi nàng đưa họ nhìn xem. Hai người kia thấy ảnh họa liền kích động nói “Đúng rồi, chính là hắn! Đúng là tên súc sinh này, lừa tiền mồ hôi nước mắt nhóm đàn ông già trẻ hơn mười dặm thôn chúng tôi!”

Triệu Qua trấn an họ, Trương Viễn nói đa tạ, bỗng hạ giọng hỏi Triển Linh “Triển cô nương, gần đây cô nương có gặp qua người kỳ quái nào không?”

“Không có!” Triển Linh lắc đầu “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có thì tốt rồi!” Trương Viễn nói “Cũng không có gì, chỉ là nghe nói chỗ châu Phúc Viên có tới một kẻ quái nhân đi khắp nơi tìm họa sĩ, người họa chân dung dâm tặc kia, ước chừng là muốn trả thù. Các huynh đệ chúng ta đều lo lắng, chỉ là cô nương ở nơi này cũng thật khó chiếu cố kịp thời.”

Triển Linh gật đầu “Đa tạ đã nhắc nhở, ta hiểu.”

Bọn tội phạm, một khi bắt được một người trong đó khó tránh đắc tội một đám, trả đũa là lẽ thường, nàng không cảm thấy ngoài ý muốn, biết sớm thì chuẩn bị tâm lý sớm hơn thôi.

Sự tình không thể chậm trễ, hai bên nói vài lời liền vội vàng cáo từ.

Triển Linh đứng cửa nhìn mọi người đi mất không bóng dáng đến khi hoàn hồn quay đầu lại, liền thấy Triển Hạc cùng Nhị Cẩu Tử ngoái đầu nhìn theo.

Nàng phụt cười “Nhìn cái gì?”

Thiết Trụ lo lắng hỏi “Cô nương, xảy ra chuyện gì vậy? Trương đại nhân có chuyện nhờ sao?”

“Không có gì, không phải sắp cuối năm sao?” Triển Linh xem như không có việc gì nói “Chỉ là những tên tặc tử, lừa người lấy tiền ăn tết, cũng nhắc nhở chúng ta một chút.”

Bọn Tiểu Ngũ nhảy ra vỗ ngực, những kẻ này qua đoạn thời gian lúc này mặt đã có chút thịt, gương mặt hồng hào sức sống.

“Không sợ bọn hắn tới! Có tới tất nhiên không cho bọn hắn có đường quay về!”

“Đúng vậy, mỗi ngày ăn cơm cô nương cấp, đang lo chưa giúp ích được gì!”

“Chưởng quầy, cô nương không cần lo lắng, các huynh đệ bảo đảm phòng bị nghiêm hơn, không để lọt một con ruồi bọ nào tiến vào!”

Triển Hạc chân ngắn chạy ra, dùng sức ôm đùi nàng, chưng gương mặt bánh bao lo lắng.

Triển Linh cười ra tiếng, cuối xuống ôm cậu lên “Bé ngoan, nặng rồi đây, cùng tỷ tỷ đi chưng khoai sọ ăn nha!”

Hôm qua mới mua được mẻ khoai sọ mới, không cần thêm gia vị, rửa sạch cho vào vỉ hấp chín là có thể ăn rồi, hương vị lại ngọt nữa.

Khoai sọ là từ phía nam chuyển lên, mua liền vài chục cân, có thể nấu món chính, buổi tối dùng kho tàu với thịt ba chỉ, thơm ngon mềm mại, béo mà không ngán, nghĩ mà muốn chảy cả nước miếng.

Có thức ăn ngon, sợ gì ăn không hết chứ?

Trương Viễn cùng Triệu Qua cưỡi ngựa về nha môn, vừa vào cửa liền gặp đồng liêu mặt đầy vui mừng, đối phương vừa thấy bọn họ vui vẻ hô “Bắt được, bắt được!”

Hai người đều sửng sốt, cái gì bắt được? Ai bắt được? Bắt được ai?

Mang bụng đầy nghi vấn, Trương Viễn cùng Triệu Qua bước nhanh hướng hậu đường tri châu Trần đại nhân Trần Miểu chạy đi, còn chưa vào liền nghe được một trận tiếng cười sang sảng.

Hai người nhìn nhau, việc công quá bề bộn, đây là việc gì, mấy hôm chưa nghe đại nhân cười vui vẻ đến như vậy, là thần thánh phương nào có năng lực lớn như vậy?

Hai người sau khi được thông báo đi vào, liền thấy một nam nhân trẻ tuổi xa lạ đang ngồi dùng trà cùng đại nhân Trần Miểu. Người nọ cỡ tuổi cùng Trương Viễn, cách ngồi có thể thấy được một phần thân thế không tầm thường, một thân màu đen, cả áo khoác và mũ cũng vậy, cặp chân mày có pha chút hờ hững.

Là người phương nào?

Thấy bọn họ trở về, Trần Miểu lập tức nói “Lại đây ta giới thiệu, vị này là Tịch Đồng, Tịch thiếu hiệp, hai người này là Trương Viễn, Trương bộ đầu, Triệu Qua, Triệu bộ khoái, các người tuổi xấp xỉ nhau, so với lão phu càng dễ nói chuyện hơn.”

Tịch Đồng? Đó là ai? Vì sao đại nhân đối với hắn hòa khí như vậy? Trương Viễn cùng Triệu Qua mịt mờ trao đổi ánh mắt, mang một bụng nghi vấn tiến lên hành lễ.

Tịch Đồng cũng đứng dậy ôm quyền, lại không có quá nhiều biểu tình. Tựa hồ cũng không bởi được tri châu đại nhân coi trọng mà thụ sủng nhược kinh, cũng không có vẻ kiêu căng hoặc là hoảng loạn. Trên thực tế, Trương Viễn thật sự không thể dùng từ đạm nhiên nhận định về người này vì trên mặt ít biểu lộ cảm xúc.

Người thanh niên này giống như một hồ nước trong, vừa thấy cứ tưởng nhìn thấu nhưng lại không thấy được gì, được che chắn rất cẩn thận, tinh tế nhìn kỹ thì giống người giả dối, nhưng càng xem kỹ lại xem không ra dấu vết gì.

Bất quá, người này trông rất anh tuấn.

Ngũ quan hắn thoạt nhìn không đến nỗi kinh diễm người, nhưng khi cùng đàm đạo, lại toát ra một mị lực phi thường.

Đặc biệt là đôi mắt của hắn, thật sâu không thấy đáy.

Trương Viễn nhanh thu hồi tầm mắt, cười hỏi “Không biết Tịch thiếu hiệp là người phương nào? Ngày thường làm nghề gì? Lần này tới châu Phúc Viên làm cái gì?”

Tịch Đồng nhàn nhạt nhìn hắn, mắt không gợn sóng nói “Chỉ là phiêu bạt giang hồ thôi, từ phía nam tới, đang tìm người.”

Ánh mắt người này thật sắc bén! Chỉ liếc một chút dường như nhìn thấu toàn bộ tâm tư mình không sót gì… Trương Viễn có hơi kinh hãi, theo bản năng dời tầm mắt đi, lại dường như không có việc gì chuyển hướng Trần Miểu “Không biết có chuyện gì mà đại nhân lại vui mừng?”

Trần Miểu lúc này mới một vỗ trán, cười nói “Ta thế mà vui muốn hỏng rồi, quên nói cùng các ngươi, Tịch thiếu hiệp đã tróc nã nghi phạm lần này về quy án.”

“Cái gì?” Trương Viễn cùng Triệu Qua cả kinh cùng kêu lên.

Bọn họ vừa mới đi nhờ người họa bức họa, vừa vào cửa liền có người nói đã bắt được? Hắn làm như thế nào vậy?

Lại nghe Trần Miểu nói “Trước đó lão phu cũng nghĩ sao hắn bắt được nghi phạm, nhưng tại thời điểm thẩm vấn liền phát giác có càn khôn trong đó, tinh tế hỏi qua liền ngoài ý muốn phát hiện vụ án đang thụ lý giống nhau, mà những bá tánh trong thành cũng lại đây nhận mặt nghi phạm, hắn không có bắt lầm.”

Nếu là như vậy, trên cơ bản đều không có sai.

Chỉ là Trương Viễn vẫn không rõ, nghi phạm vốn mò kim đáy biển, như thế nào một tiểu tử lai lịch không rõ có thể tróc nã được? Thật đúng là có nhiều chuyện không tưởng, làm người ta không thể không nghĩ nhiều.

Trần Miểu cười mà không nói, ý bảo Tịch Đồng tự giải thích.

Tịch Đồng cũng không tỏ ra kiêu căng, hơi gật đầu, thanh âm không lớn nhỏ nói “Nói đến cũng là trùng hợp, trong lúc ta nấn ná tại đây vài ngày thì phát hiện người này có chút khả nghi liền chú ý, ngày kế thấy hắn hăng say đi đánh bạc, ra tay chi tiêu rộng rãi. Bởi vậy ta thử một chút, ai ngờ hắn quay đầu liền chạy, có thể thấy được trong người có quỷ. Ta liền bắt lấy hắn, lại lục soát trên người hắn có rất nhiều ngân lượng, ngân phiếu liền đưa đến nha môn. Trước đó ta cũng chưa biết lần này hắn là tội phạm quan trọng.”

Nghe hắn một phen giải thích, không những không khiến Trương Viễn tin tưởng, ngược lại còn hoài nghi nhiều hơn.

Không nói đến một người hành tẩu trên đường, mỗi ngày gặp thoáng qua hoặc tiếp xúc biết bao ánh mắt, đâu chỉ một mà hàng trăm người, như thế nào có thể một ánh mắt liền nhận ra?

Thử hỏi có mấy người giữa mênh mông biển người trong nháy mắt phân biệt một người qua đường xa lạ có biểu hiện dị thường? Cho là chính mình phỏng đoán đi, lại tiêu phí một ngày theo dõi nghiệm chứng, càng thấy phát hiện không ổn, vừa vặn đem người đến nha môn…

Nói ra khiến người nghe cảm thấy không tưởng, càng miễn bàn thực hiện, không phải bá tánh tầm thường nào cũng có thể làm được.

Mặc dù đại nhân gọi hắn là thiếu hiệp, nhưng nhân sĩ giang hồ tầm thường chưa chắc có nhạy bén cùng tinh tế tỉ mỉ như vậy.

Mà vị Tịch thiếu hiệp này khi nói, biểu tình cùng ngữ khí đều là tự nhiên, phảng phất như thể thuật giảng lại một việc tầm thường lông gà vỏ tỏi mà thôi.

Không phải hắn ngụy trang, mà là hắn thật sự không thèm để ý, cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì cả.

Nhìn phong cách bâng quơ nhạy bén cùng cẩn thận ấy, vừa xa lạ lại quen thuộc, làm Trương Viễn liên tưởng đến lão bản nương khách điếm ngoài thành kia…

Người này rốt cuộc có địa vị gì? Mục đích tới châu Phúc Viên tột cùng là vì sao?

Hắn cùng vị Triển cô nương kia có quan hệ gì không?

Trương Viễn suy nghĩ có chút xuất thần, Triệu Qua không cùng hắn nói chuyện, nhất thời không khí có chút đình trệ.

Trần Miểu nhìn thoáng qua bên này, làm như không phát hiện ra dị thường ha hả cười “Tịch thiếu hiệp kỳ nhân dị sĩ như vậy, nếu có thể dấn thân vào công môn, thật là có phước cho triều đình, đối với bá tánh là một chuyện may mắn lớn! Không biết trước mắt Tịch thiếu hiệp dự định đến nơi nào? Nếu là tìm người, bản quan có thể giúp đỡ.”

Trương Viễn cùng Triệu Qua cảm thấy lý do thoái thác này có chút quen tai, dường như trước đó nghe được không lâu ở châu Hoàng Tuyền.

Xem ra người này sẽ không ra làm quan, ý tưởng cùng phong cách hành sự khó mà tiếp cận. Hoặc là nói, mình vĩnh viễn không phải là đối thủ…

Tịch Đồng bất vi sở động “Thảo nhân đa tạ, bất quá thảo dân là một mãng phu, sống lang bạt, khó làm việc lớn. Ta hiện ở khách điếm, đang tìm người, đã có chút manh mối rồi.”

Đây là lời cự tuyệt.

Đối với sự từ chối của hắn Trần Miểu cũng không ngoài ý muốn, cho nên cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ là nhìn về phía hai cấp dưới thân tính hòa khí nói “Lần này thực vất vả hai người đi không một chuyến rồi.”

Trương Viễn cùng Triệu Qua vội vàng đứng dậy ôm quyền “Đại nhân nói quá lời rồi, làm bổn phận của chúng ta mà thôi, mong sớm tróc nã nghi phạm về quy án, cầu còn không được mà, lỡ để hắn chạy mất mới đáng trách.”

Nói lời này, tầm mắt hắn nhìn qua hướng Tịch Đồng, nhưng phát hiện cái người trẻ tuổi kia như cũ đoan chính ngồi đó, sống lưng thẳng, ánh nhìn thẳng, vững như Thái sơn. Hắn bình yên nhìn chằm chằm chum trà trong tay, phảng phất ánh mắt dời đến cảnh đẹp xung quanh, nhưng không hề lộ ra chút cảm xúc nào.

Hắn thoải mái thả lỏng, cũng không vì có đại nhân hiện diện mà câu nệ hay bất an, bình thản ung dung như đang nghỉ ngơi ở bên hồ ngắm hoa vậy.

Nhưng thật ra không phải vậy, dáng ngồi hắn nhìn như tùy ý kỳ thật chưa bao giờ chân chính hoàn toàn lơi lỏng, đều là người luyện võ Trương Viễn dám nói, chỉ cần có chút gió thôi, nam nhân kia liền có thể tùy thời nghênh địch…

Trần Miểu cười vuốt râu, bỗng hứng thú “Đúng rồi, lần này các ngươi có mang theo bức họa trở về không? Mau trình lên ta mở rộng tầm mắt, rồi bảo người đến họa lại.”

Hừ, lão thất phu Chư Thanh Hoài kia! Vẫn là chiếm tiện nghi bộ đầu nhà mình.

Trương Viễn nghe lời đem bức họa đẩy tới, nhưng khi Trần Miểu vừa mở bức họa ra, người vừa rồi còn bình tĩnh không chút gợn sóng bỗng thay đổi chóng mặt.

Trong nháy mắt, hai mắt Tịch Đồng sáng lên, kịch liệt và quay cuồng, biểu lộ đầy đủ cung bậc cảm xúc.
Bình Luận (0)
Comment