Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 32

Thức ăn đêm nay ngon cực kỳ, trong đó món mì lạnh được hoan nghênh nhất, mặc dù không thể ăn cay Tôn thợ mộc nhịn không được ăn liền mấy ngụm, hương vị cay thanh nhẹ đầy độc đáo.

Được mọi người đánh giá cao, Triển Linh liền yên tâm “Mọi người xem, nếu năm sau chúng ta cũng kinh doanh món này thì thế nào?”

Ánh mắt Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử đều sáng ngời, gật đầu liên tục “Rất được rất được, hương vị món này độc đáo khó cưỡng!”

Nhị Cẩu Tử thận trọng, lo lắng hỏi nàng “Chưởng quầy, nếu vậy bên Phan chưởng quầy thì sao?”

Nghe hắn hỏi, Triển Linh cười khen ngợi “Đúng vậy, dựa người khác không bền, ta tính thuê cửa hiệu mặt tiền, người làm thì mua hoặc thuê từ mẹ mìn, hiện nắm chắc khoản tám phần rồi.”

Nghe nàng nói vậy, Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử sửng sốt hỏi “Không mướn người trong thôn sao?”

Triển Linh nói “Từ từ chuẩn bị là vừa.”

Người làm cần người trung thành nên cần xuy xét cẩn thận.

Giống như hiện tại, món yêm trứng cùng đồ chua Triển Linh làm vốn không phải là người sáng chế thứ nhất, chỉ là châu Hoàng Tuyền không thịnh hành mà thôi, nhưng khi có người muốn ăn, thì mọi người cũng động tâm tư muốn kiếm tiền. Tuy rằng mùi vị có lẽ kém một tí, nhưng bảy tám phần là giống nhau, giá cả liền bị ép hạ thấp và khách hàng là người được tiện nghi nhất.

Món trứng bắc thảo, lạp xưởng, những món kho độc môn của nàng, xác thật hiện giờ triều Đại Khánh không có, Triển Linh nhất định phải thủ bí mật này.

Tuy hiện tại người làm trong tiệm đều trung thành, nhưng bụng người cách một lớp da, bị tiền tài phú quý che mắt, ai có thể bảo đảm bọn tâm tư họ không đổi?

Hiện Lý thị là đồ đệ của mình, Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử có thể tin, nhưng những người khác thì sao? Rồi khi mở rộng quy mô chi nhánh hai, chi nhánh ba, những người thuê mới thì thế nào?

Không cần nhiều, một con sâu cũng đủ làm rầu nồi canh, đủ hủy hết thảy nỗ lực bao lâu của nàng.

Triển Linh không có khả năng thu hết thảy mọi người làm đồ đệ, càng không muốn luôn bồn chồn lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên trực tiếp mua người, ký bán khế ước đàng hoàng.

Mượn cơ hội này, Triển Linh thuận tiện an bài cùng mọi người “Năm sau sẽ có thêm nhiều khách mới, Thiết Trụ, Nhị Cẩu Tử, hai ông cháu Tôn thợ mộc ta có thể tin, trước khi bắt đầu sẽ huấn luyện mọi người một chút, còn quy củ cơ bản ta sẽ không nhắc lại nữa.”

Thiết Trụ bừng tỉnh đại ngộ “Chả trách lần trước chưởng quầy bảo ta cùng bọn Đại Bảo chuẩn bị xây nhà là để chuẩn bị cho bước này.”

Triển Linh gật đầu, quay sang nói với Tôn thợ mộc “Lão trượng, sắp tới có rất nhiều việc cho lão, nào là tủ đựng đồ, giá treo đồ, bàn ghế cửa hàng… rất rất là nhiều!”

“Vâng, vâng, mỗi ngày làm việc đều thoải mái!” Tự đáy lòng Tôn thợ mộc vui mừng, nụ cười treo trên mặt như hoa nở.

Chỉ cần luôn có việc làm, như vậy ông không phải là kẻ ăn không ngồi rồi, ngày sau vạn nhất ông tạ thế, cháu gái cũng có thể nở mặt mày lưu lại…

An bài xong, mọi người vây quanh bếp lò nói giỡn một hồi, ăn một ít bánh mức cùng trái cây.

Nhân Tôn thợ mộc vào nam ra bắc hiểu biết nhiều hơn một chút, Triển Linh cũng hy vọng ông có thể dung nhập vô đại gia đình này, không cần luôn câu thúc như vậy, liền cố ý bảo ông kể những hiểu biết bên ngoài.

Mọi người đều thúc giục, Tôn thợ nào chịu nổi, cả cháu gái Đào Hoa cũng cổ động, ông đành suy nghĩ một chút bắt đầu kể.

Có lẽ ông dùng từ ngữ quá hay, lời kể chân thực khiến người nghe nhập tâm, Nhị Cẩu Tử nghe say xưa đến suýt ngã vô đống lửa, may mà có Thiết Trụ kéo lại.

Được mọi người đón nhận, Tôn thợ mộc cảm giác có chút thành tựu, nụ cười chân thành càng thêm tha thiết.

Nghe xong chuyện xưa mọi người muốn nghe hát, Đào Hoa mạnh dạng đứng lên xướng một đoạn nhỏ, không khí tưng bừng ngày một gia tăng.

Ngồi chơi thời gian trôi qua thật nhanh, chờ ăn xong bánh quả hồng, hạt dưa, hạch đào, nước đào, hạnh khô thì bầu trời bên ngoài cũng xẩm tối.

Nhị Cẩu Tử nhìn thoáng ra bên ngoài kinh hỉ nói “Chưởng quầy, tuyết rơi!”

Mọi người sôi nổi đi xem, quả nhiên tuyết rơi đã được một lúc, nhìn sân một mảng tuyết trắng, mọi người ngại ngùng ra cửa.

Trên bầu trời xẩm tối, bốn phương tám hướng tiếng pháo trúc vang lên, hiển nhiên mọi người đều đang ăn tết.

Nhìn trong chốc lát, Triển Linh quay đầu nhìn qua Tịch Đồng “Tân niên vui vẻ.”

Tịch Đồng như có chút ngoài ý muốn, bất quá lập tức liền cười rộ lên, ôn nhu đáp lại “Tân niên vui vẻ.”

Lại nói, bọn họ làm cộng sự những năm sáu năm, mỗi lần đều vì nhiệm vụ mà không cùng một chỗ ăn tết, nhưng giống như giờ phút này, không khí se lạnh, an tĩnh và ấm áp.

Trong bầu không khí hiện tại, mọi người nhịn không được hy vọng năm sau cũng thế này.

“Đi, chúng ta cũng đem pháo trúc pháo hoa ra đốt!” Triển Linh vỗ vỗ tay, Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử vui mừng liền chạy đi lấy.

May mắn tuyết rơi, bằng không chung quanh đều là cỏ khô cây khô, không cẩn thận sẽ gây ra hỏa hoạn.

Khoa học kỹ thuật lúc này còn hữu hạn, không giống như pháo hoa đời sau đa dạng, nhưng nghe tiếng nổ cũng vui tai rồi.

Còn có pháo cầm tay nhưng an toàn không cao nên Triển Linh không mua. Chỉ mua một loại pháo hoa dây cỡ lớn: Treo lên cao đốt, từng viên pháo nổ phát sáng trông chẳng khác nào ngọn đuốc sáng giữa đêm.

Thiết Trụ lấy một trái phóng lên bầu trời, tiếng nổ bùm bùm đầy uy lực vang trời, hai đứa nhỏ nhanh đưa tay che hai lỗ tai lại, đôi mắt hướng nhìn bầu trời vừa xem vừa cười hi hi.

Mọi người cười đùa một hồi, tính trẻ con nổi lên muốn vẽ người tuyết, sau đó mới chịu vào nhà sưởi ấm.

Đào Hoa lặng lẽ nói cùng ông nội “Gia gia, nơi này thật tốt, chúng ta đừng đi nữa.”

Trong lòng Tôn thợ mộc đau xót, chân chính hạ quyết định “Được, không đi nữa.”

Đào Hoa nghe xong rất là vui, nụ cười treo trên môi đầy xán lạn.

Càng về đêm, bảy người ngồi ở đại đường mỗi người ngồi một nhóm cùng nói chuyện, có khi chỉ yên lặng cảm nhận giây phút yên tĩnh tốt đẹp này.

Triển Hạc cùng Đào Hoa kém nhau vài tuổi, ban đầu còn xa lạ, không bao lâu cũng chụm đầu chơi vui vẻ.

Triển Linh kết cho bọn họ trái tơ hồng, bảo Đào Hoa mang theo Triển Hạc ra một góc chơi đá cầu.

“Này.” Tịch Đồng đụng vào khuỷu tay nàng, đưa qua một cái hộp gỗ nhỏ dài.

Triển Linh chớp chớp mắt “Cho ta?”

Tịch Đồng gật đầu nói “Mở ra nhìn xem có thích hay không?”

Cả hai đều thân thuộc không cần làm ra vẻ, Triển Linh xoa xoa tay lên quần áo liền mở ra nhìn, dưới ánh lửa, chiếc trâm bạc hoa mai sáng lấp lánh đầy đẹp mắt.

“Ai nha, thật là đẹp.” Trâm cài thủ công tinh tế cùng tao nhã, mỗi họa tiết đều không thừa không thiếu, trông mềm mại cùng quý phái.

Nàng thích, lòng Tịch Đồng như có dòng nước ấm chảy qua, mềm mại cùng thơm ngọt.

Triển Linh nhìn, liếc qua chàng hỏi “Nhờ thợ làm sao?”

Tịch Đồng gật đầu “Ừ.”

“Mua khi nào? Tại sao ta không thấy?” Có quà tất nhiên là mừng rồi, nhưng nàng cũng tò mò một chút.

“Thời điểm ở châu Phúc Viên châu trong lúc vô ý nhìn thấy.” Tịch Đồng nhẹ giọng nói, trên mặt hiện ra một chút hồi ức nhàn nhạt “Cảm thấy rất hợp mới muội, nghĩ có một ngày gặp lại liền sẽ mua.”

Mua rồi lại không có cơ hội đưa, thẳng đến lúc này mới đưa ra.

Triển Linh rất hạnh phúc, cầm nhìn mãi.

Tịch Đồng thấy người ta đeo trang sức, còn nàng một cái cũng không có, nên ra ngoài luôn lưu tâm một chút.

Ngày thường Triển Linh đều tết tóc để một bên, hôm nay cũng không ngoại lệ, giờ có cây trâm này, khó tránh khỏi nổi lên chút hứng thú, lập tức đi qua gian cách vách bới tóc cài lên.

Tịch Đồng chờ đợi cùng chợt đợi, kết quả hồi lâu sau Triển Linh đứng sau màn gọi.

“Tịch Đồng, huynh lại đây một chút.”

Tịch Đồng còn tưởng chuyện gì, vội ba bước đi vào, kết quả kéo mành cửa liền nhìn thấy cái đầu tóc bù xù của nàng.

“Ta không biết bới a!”

Trước đây nàng để tóc ngắn, sau này có nuôi dài một chút nhưng đều cột cao, còn bới lên thật là quá khó khăn!

Tịch Đồng có chút vô ngữ.

Chàng hỏi “Chẳng lẽ hồi đó thầy cô không dạy bới tóc sao?”

Triển Linh trừng chàng “Huynh sinh ra liền biết uống rượu sao?”

Tịch Đồng chớp mắt, đạo lý này thì đúng.

Nhưng mà? Cây trâm này ghim vô đuôi tóc tết thích hợp sao? Nhìn đi nhìn lại nó sao sao ấy!

Trong khi đối phương còn đang suy nghĩ, Triển Linh nhìn gương lẩm bẩm “Sao ấy nhỉ? Sao lại không được? Ta nhớ rõ trước kia xem video người ta làm như vậy mà, ui cha đau quá!”

Tóc bị túm lên giựt ngược da đầu.

Tịch Đồng nhìn cũng cảm thấy mệt tim.

Triển Linh lăn lộn cả buổi, cái đầu bị nàng vò như ổ gà mà chẳng nhìn ra được hình dáng gì.

“Cái này chỉnh thế nào đây?” Triển Linh thổn thức.

Chỉ có thể ngắm không thể mang thì thật là tội a!

Tịch Đồng nhịn không được nói “Từ từ, chờ Lý thị về hỏi nàng ta một chút.”

Chàng cũng muốn giúp nhưng không biết bắt đầu từ đâu nên thôi.

****

Mùng ba tết, bầu trời không mây, cha con Chư Thanh Hoài nghênh đón vợ chồng Lam Nguyên viếng thăm.

Vợ chồng Lam Nguyên lần này đi phủ hạt Bình Đào phía nam dưới châu Tân Minh nhận chức, cho nên đi ngan qua đây tiện ghé thăm bạn hữu.

Vừa gặp mặt, Chư Cẩm liền sửng sốt, sau đó cùng phụ thân chúc mừng.

Bụng Lam phu nhân hơi nhô lên, rõ ràng là người đang có thai.

Lam phu nhân tươi cười nhưng có điểm buồn sầu “Còn hai tháng nữa bé ra đời.”

Ngày đó Lam Triếp bị người làm hại, hành tung khó tìm, thân mình Lam phu nhân vẫn luôn không tốt, bi thống ngất đi, ai ngờ thế nhưng khám ra có thai hơn hai tháng, phu thê hai người nhất thời buồn vui đan xen.

Chư Cẩm vội đi qua đỡ nàng vào nhà ngồi xuống, lại gọi người thượng trà lên.

Lam phu nhân vỗ vỗ tay nàng, từ ái nói: “Không cần bày vẽ, ngồi trò chuyện cùng ta, hiện giờ ta ăn uống không tốt, cũng không dám ăn bậy uống loạn, có nha đầu đi theo, để bảo các nàng làm. Con mấy năm không thấy, giờ đã cao lớn thật nhiều.”

Mấy nha đầu bày lên vài món xí muội, sơn tra, thuốc dán, những món ăn vặt đều là vị chua.

Chư Cẩm liền nói “Người ta nói nữ nhi ăn cay, nhìn thế này, mẹ nuôi sắp có thêm đệ đệ rồi.”

Lam Nguyên ngồi bên cạnh thổn thức “Đại phu cũng nói như vậy, đáng tiếc, ai, đáng tiếc Triếp Nhi không biết đang ở nơi nào…”

Mọi gia đình đều muốn đông con vui vẻ, nếu trưởng tử còn, ngày sau hai huynh đệ còn có thể nâng đỡ lẫn nhau, như vậy đến trăm năm sau phu thê bọn họ cũng không quá lo lắng. Nhưng hiện tại, cái gì cũng chưa, cũng như cũ độc đinh một đứa nhỏ.

Trong phòng an tĩnh, Lam phu nhân mạnh mẽ cười nói “Có lẽ ông trời không đành lòng để ta cô đơn, Triếp Nhi tạm thời rời nhà, liền phái đứa khác tới bầu bạn, bảo chúng ta yên tâm, không cần quá mức tưởng niệm.”

Chư Thanh Hoài không nói gì, nhưng Chư Cẩm nghe xong trong lòng lại buồn hơn vạn phần.

Nàng biết trong lòng cha nuôi mẹ nuôi buồn bực không vui, cho nên lời này vừa nói ra, nghe như đứa trẻ này thay thế Triếp đệ…

Người đang sống, ai có thể thay thế ai được? Nếu sau tìm được Triếp đệ thì không nói, nếu tìm không được… Hy vọng cha nuôi mẹ nuôi không nói loạn trước mặt tiểu đệ, bằng không năm rộng tháng dài, trong lòng hài tử kia chẳng phải khó chịu sao?

Mọi người nói chuyện một hồi, lại uống trà ăn điểm tâm quả, Lam Nguyên vẫn bảo trì gương mặt đăm đăm “Lão ca, hai phu thê ta lần này đến đây kỳ thực có yêu cầu quá đáng.”

Ít khi thấy bạn mình có bộ dáng trịnh trọn như vậy, Chư Thanh Hoài lập tức thả chum trà, ngồi nghiêm chỉnh “Hiền đệ có chuyện cứ nói, đừng ngại.”

Lam Nguyên dường như vỗ vỗ tay thê tử an ủi, kết quả phát hiện cả hai đều toát mồ hôi hột, hai tay run run.

Ông chậm rãi điều chỉnh hô hấp, lúc này mới nói “Lần trước bắt tiện tì kia, vốn muốn bảo nàng ta nói ra nơi Triếp Nhi rơi xuống, ai ngờ nàng ta quyết tâm mất mạng cũng không nói, dùng hình cỡ nào cũng không một tiếng rên la. Sau ta thu thập chứng cứ, thì nghe nói phát hiện bóng dáng nó ở vùng này, ta liền đệ sổ con xin đi châu Tân Minh, chúng ta cùng đường, hy vọng có thể giúp chúng ta một chút.”

Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, hiện giờ không nhìn thấy thi thể, nhi tử có khả năng còn tồn tại, ông làm cha, không thể nhanh từ bỏ!

Chư Thanh Hoài cùng nữ nhi liếc nhau, cảm thấy đôi vợ chồng này đáng kính lại đáng thương.

Trời lạnh như vậy, một đám độc ác nỡ ra tay trên một đứa trẻ nhỏ … Theo lý mà nói, hy vọng Lam Triếp còn tồn tại cực kỳ bé nhỏ, hiện giờ còn kiên trì, bất quá đã là cha mẹ, vẫn còn cố giữ chút hy vọng nhỏ nhoi thôi.

“Được, cái này không khó.” Trong lòng Chư Thanh Hoài thở dài, đồng ý nói.

Nói thì dễ nhưng tìm thì phải bắt đầu từ đâu?

Vẫn nên từ người ngoại lai tra trước… Có lẽ có thể để lại dấu vết gì cũng chưa biết được.

Trong lòng Chư Cẩm vừa động, có chút kích động đề nghị nói “Cha nuôi mẹ nuôi, các người không biết nơi này có họa thần, cũng không cần gặp qua, chỉ cần chính miệng người miêu tả, nàng liền có thể họa ra tám chín phần như đúc! Nếu có thể thỉnh nàng vẽ đệ đệ một bức họa, chúng ta đem bức họa dán khắp nơi, nếu có người gặp qua hay có thể nhìn thấy, như vậy không phải có hy vọng hơn sao?”

Qua ngôn ngữ miêu tả có sức hữu hạn, mỗi người mỗi liên tưởng khác nhau không khỏi sai lệch… Nếu có ảnh họa, không cần nói nhiều, người nhìn vào liền có thể nhớ được gặp ở đâu!

Chư Thanh Hoài vừa nghe liền vỗ án tán dương nói “Quả nhiên ta già rồi trí nhớ kém, quên mất chuyện này!”

Ông quay sang nói với vợ chồng Lam Nguyên “Cẩm Nhi nói thực đúng, bức họa từ họa sư kia ta có nhìn qua, thật sự là giống như đúc, có thể nói là thần kỹ! Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, thật cũng không tin đâu.”

Lời Chư Cẩm nói vợ chồng Lam Nguyên còn tồn tại chút nghi ngờ, nghĩ hài tử nói quá, nhưng lời Chư Thanh Hoài cũng khẳng định nên cần thử một lần.

Lam Nguyên kích động liền phân phó người bên ngoài “Nhanh tay lấy ra danh thiếp, nhanh chạy đi thỉnh người tới!”

“Lão gia, như vậy thật thất lễ!” Lam phu nhân sớm chờ không kịp, ôm bụng gian nan đứng lên, mặt trắng liền đi ra ngoài “Nếu là nhân vật lợi hại như vậy, chúng ta là người cầu việc, vẫn là tự mình tới cửa mới tốt, ta tự mình đi! Ta tự mình đi cầu nàng!”

Tiểu thư khuê thân thể vốn yếu, mà mấy tháng qua tinh thần Lam phu nhân luôn không an, trông càng gầy yếu, giờ phút này kinh hỉ đan xen, đi được vài bước hai chân liền nhũn ra, Chư Cẩm cùng mấy nha hoàng vội đến giúp đỡ.

Đại sảnh nhất thời hoảng loạn, người đi lấy dược, người thỉnh đại phu, lấy đệm mềm, tiếng kêu nháo thành một đoàn.

Cũng may Lam Nguyên là đi nhận chức, tất cả gia sản đều mang theo, bên ngoài cũng có một vị đại phu đang ngồi dùng trà, vừa lúc gọi vào sai sử.

Đại phu tinh tế khám mạch, nhíu mày, khách khí nói với Lam Nguyên “Đại nhân, trước lão phu có nói qua, thân mình phu nhân suy nhược, phải tránh quá vui quá mừng, hiện giờ lại là làm sao vậy?”

Thân mình Lam phu nhân vốn không được tốt không nên có thai, sau xảy ra chuyện Lam Triếp càng tổn thương nguyên khí. Nếu tuổi bà không nhỏ, mạnh mẽ phá thai sẽ nguy hiểm tánh mạng, thật sự không có biện pháp nào, lúc này mới quyết định sinh dưỡng xong…

Đại phu không vui nhất chính là bệnh nhân không nghe lời họ dặn, ông dùng hết một thân y thuật, khó khăn lắm mới điều trị ổn cho Lam phu nhân, ai ngờ mới phấn khởi liền đen mặt!

Lam Nguyên sốt ruột vì ái thê, tự mình bồi vị đại phu, khóe mắt còn vương chút nước “Con lớn chưa thấy đâu, tiểu nhi tử còn chưa ra đời, nếu lại không có thê tử, ta sao có thể sống nổi đây? Hy vọng đại phu cố gắng cứu mạng cả nhà ta!”

Y đức không khác nào cha mẹ không phải giả, thấy ông thành khẩn đại phu cũng mềm lòng, không tiếp tục trách móc nặng nề, lại nói thêm vài câu liền đuổi mọi người ra ngoài không được quấy rầy.

Lam Nguyên không dám manh động, vội vàng lui ra, không quên dặn dò đại phu cố gắng.

Bên ngoài, hai cha con Chư Thanh Hoài có gấp cũng không giúp được gì, đành ngồi chờ.

Nghe lời Lam Nguyên nói với đại phu, Chư Cẩm nhẹ nhàng thở ra nói “Cha, nghĩa phụ, con lưu nơi này cũng vô dụng, con cùng họa sỹ kia có quen biết, chi bằng lúc này liền đi thỉnh nàng tới, sớm vẽ bức họa một chút.”

Lam Nguyên nghe được câu này cầu còn không được, vui mừng suýt ngã nhào mặt đất khiến Chư Cẩm cả kinh theo.

Chư Cẩm nói xong liền vội đi ngay, không chậm trễ cùng Hạ Bạch cưỡi ngựa rời thành, ai ngờ gặp gỡ một hồi phong ba…
Bình Luận (0)
Comment