Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 40

Vừa nhìn thấy Lam phu nhân Triển Linh giật cả mình, trong nháy mắt xém chút nàng không nhận ra.

Đầu tóc rối tung, xiêm y đơn giản, cả gương mặt như không có sức sống, trên môi còn dính chút máu, cả người như gầy rộc khiến cho bụng bầu càng thêm lớn hơn.

Bà cũng biết bộ dạng mình lúc này thực khó coi, thấy Triển Linh tiến vào hơi có chút băn khoăn “Để Triển cô nương chê cười rồi, mời ngồi…”

Triển Linh ngồi xuống, lại cảm tạ nha đầu châm trà, lúc này mới nói “Phu nhân không cần để ý, ngài biết ta không để bụng những chuyện này mà.”

Lam phu nhân liền cười cười, do tác động khóe miệng, đôi môi khô cằn chảy ra vài giọt máu đỏ.

Nàng ho khan vài tiếng, trầm mặc thật lâu sau, bỗng nhiên giãy giụa muốn đứng dậy, khiến mấy nha đầu bên cạnh cùng Triển Linh hoảng sợ vội cản lại. Bà nhất quyết không chịu, từ trên giường khom người hạ lễ với nàng, sau đó thở hổn hển nói “Triển cô nương, ta biết ngươi thiện tâm, là người tốt, Triếp Nhi về sau cậy nhờ cô nương!”

Chỉ vài động tác thôi mà người bà toát đầy mồ hôi, nhìn có vài phần đáng thương.

Triển Linh giật nhẹ khóe miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Đây là bị phát thẻ người tốt sao?

Trầm mặc một lát, chờ Lam phu nhân được nha đầu uy một chén canh sâm xong, lúc này Triển Linh mới mở miệng “Kỳ thật phu nhân, mặc dù ngài không nói ta cũng sẽ đối tốt với nó.”

“Ta biết,” Lam phu nhân hữu khí vô lực gật đầu, trong mắt lại lăn ra giọt nước mắt, nháy mắt làm ướt một góc khăn tay “Triển cô nương, ta biết cô nương xem nhẹ gia đình chúng ta, nhưng tốt xấu ta cũng là nương của nó, nếu không làm lễ này thực trong lòng khó được an ổn.”

Lúc trước bà từng nghĩ, đại gia tộc có cái gì mà không làm được, cũng luôn lấy làm tự hào mình sinh ra trong đại gia tộc, nhưng chuyện tới trước mắt mới phát hiện, nguyên lai trên đời này cũng có những chuyện mà bọn họ bất lực.

Thôi, thôi!

Chuyện tới hiện giờ, Lam phu nhân không muốn nghĩ thêm gì nữa, chỉ là cười khổ nói “Triển cô nương, ngươi cũng thấy đó, nếu Triếp nhi thấy bộ dáng này của ta thì cũng bị dọa đi.

Triển Linh chợt đứng lên, trong lòng kinh hãi không thôi, đây là đang gửi gắm sao?

“Phu nhân nói cẩn thận!” Chuyện này hiện tại nàng tuyệt không thể đồng ý, bằng không chỉ sợ Lam phu nhân sẽ không xong “Ngài mới nói chính mình là nương, nhưng sao giờ lại nói những lời này?”

“Vận mệnh đã như vậy…” Lam phu nhân cho nàng hoảng sợ, nhưng vừa nghe cũng biết là hảo ý, nụ cười trên môi chân thật nhiệt tình hơn.

Hiện giờ bà không trông mong gì nhiều, chỉ mong sao sinh đứa nhỏ này ra được an toàn…

“Đây là mê sảng,” Triển Linh khịt mũi coi thường, quyết định hạ dược tàn nhẫn “Vận mệnh sao, như lời ngài nói khiến ta hoảng sợ.”

“Lớn mật!” Lam phu nhân lắng nghe nhưng nha hoàng bên cạnh thì không nghe vào lớn tiếng quát, liền bị Lam phu nhân gọi lại.

“Triển cô nương còn muốn nói gì, cứ nói ra đi.”

Triển Linh không sợ ai cả, quả nhiên tiếp tục lớn mật nói “Ngài nghĩ mệnh mình khổ đi?”

Thấy Lam phu nhân không nói lời nào, liền biết là đang cam chịu, vì thế khiến nàng càng thêm dở khóc dở cười “Ngài nếu thật là có bản lĩnh, nên ra đồng đứng giữa bờ ruộng nói đi, xem những bá tánh mỗi ngày còng lưng dưới mặt đất phản ứng thế nào.”

Không dùng đất quăng vô mặt mới là lạ!

“Ngài xuất thân đại tộc, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ăn qua một chút khổ, ăn, mặc, ở, đi lại đều được chọn tốt nhất, phu quân được gả đi là thi đậu tam nguyên, tiền đồ vô hạn, hiện tại tuổi còn trẻ đã là đại nhân tri châu, đây là mệnh khổ sao?”

“Ngài được người bên ngoài xưng tụng tài nữ, phu thê lại ân ái kính trọng, trưởng tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiện giờ sắp lại có thêm đứa con thứ, mọi thứ đều mỹ mãn, khổ ở chỗ nào đây?”

Lam phu nhân như cũ trầm mặc, bọn nha đầu lén nhìn nàng vài cái, tuy rằng không mở miệng nhưng trong lòng đang cân nhắc, cảm thấy những lời Triển Linh nói đều có lý:

Đúng nha, có người cả đời cầu công danh lợi lộc đều không có! Phu nhân lại có đủ, ở chỗ nào khổ chứ? Nếu các nàng cũng được mệnh như vậy thì cao hứng còn gì bằng cần gì biết mình họ gì. Những quý phu nhân này đúng là thập toàn thập mỹ, muốn gì có đó, như thế nào mỗi ngày u buồn rơi lệ?

Triển Linh lại nói “Không sợ nói câu ngài không thích nghe, nếu ngài thật không có, bên người có hai đứa nhỏ, một đứa không hiểu chuyện, một đứa cần ăn sữa, vậy ai nuôi chúng? Là Lam đại nhân sao? Ông ấy đang ở độ tuổi xuân, ngài nghĩ ông ấy sẽ không cưới thê thiếp sao?”

“Có mẹ kế liền có cha kế, đến lúc đó kế phu nhân lại sinh thêm mấy đứa nhỏ khác, ngài xem hai đứa nhỏ mình giống cỏ dại chân tường không! Có thể hiện tại họ sẽ nuôi chúng, ai biết mấy năm sau sẽ ném chúng đến chỗ nào! Bất quá nếu ngài là nương mà không đau vì chúng, ta chỉ là một ngoại nhân, cần gì tốn tâm tư, cứ để chúng tự sinh tự diệt đi.”

“Ngươi!” Bị nàng cho một kích tàn nhẫn, Lam phu nhân bị nghẹn đến mặt đều đỏ, lại bắt đầu kịch liệt ho khan, mấy nha đầu liên tục vuốt lưng cho bà mới đỡ chút.

Những lời nên nói đã nói, Triển Linh cảm thấy bản thân cũng xem như tận tình tận nghĩa, nghĩ nghĩ, liền đứng dậy cáo từ.

Đi tới cửa, nàng quay lại nói “Lam phu nhân, bà không nên mang nặng nhiều chuyện trong người, tốt nhất nên nghĩ thông thoáng, mỗi ngày nên vận động một chút, thức ăn cũng không cần quá tinh tế, mọi thứ nên ăn một chút, tự nhiên bách bệnh liền tiêu, so hết thảy linh đan diệu dược đều là tốt nhất…”

Lam phu nhân sống ngần ấy năm, gặp qua, tiếp xúc qua biết bao dạng tiểu thư, mọi người đều là đánh đàn, ngâm thơ, vẽ tranh, bộ dáng dịu dàng yếu đuối, lời nói luôn là nhã nhặn lễ độ, nào có từng nghe qua ngôn luận thế này.

Chính là…

Nữa ngày ngồi nghe như tai được rửa, bỗng nhiên cắn răng nói “Đói bụng, đem chén cháo tới!”

Đúng vậy, nàng còn có hai đứa nhỏ, nếu nàng còn sống chúng mới sống tốt được!

Trong lúc Triển Linh cùng Lam phu nhân giao lưu “Tâm linh” nhau, bọn nha đầu bên kia đã đem hành lý Triển Hạc đóng xong.

Tuy rằng mấy tháng trước không biết tung tích con, nhưng Lam phu nhân vẫn luôn tin tưởng con còn sống, mỗi tháng đều tự tay làm làm vài món xiêm y, hiện giờ tích cóp được một cái rương to, vừa lúc cùng mang theo cho Triển Hạc.

Mà Lam Nguyên, cũng tự chọn dành cho con một ít giấy mực tốt nhất, lúc này cũng đều mang theo.

Lần này trở về nhiều hơn một người, là nhũ mẫu Triển Hạc. Chờ một thời gian nữa, nghe nói lão sư của Triển Hạc cũng sẽ qua, sinh hoạt cùng việc học đều có người chiếu ứng, Triển Linh cảm thấy thật yên tâm.

Tịch Đồng cùng Chư Cẩm cưỡi ngựa bên ngoài, Triển Linh ôm Triển Hạc cùng nhũ mẫu cùng ngồi chung xe.

Triển Hạc nằm trong lồng ngực Tịch Đồng vốn đang ngủ say sưa, Triển Linh vừa mới tới gần lại chợt đi xa, cậu bé mê sảng duỗi tay nói “Tỷ tỷ, không đi!”

Triển Linh hướng Tịch Đồng ánh mắt bất đắc dĩ, vì thế nàng cùng nhũ mẫu ngồi xe về.

Trong tay nhũ mẫu đang cầm áo khoát ngoài của nàng có chút ngượng ngùng “Triển cô nương, xiêm y ngài còn chưa kịp giặt.”

Từ sau hôm qua chia tay nàng, Triển Hạc liền đem áo nàng niệm tưởng, lại giống như tuyệt vọng bấu víu sợi tơ mỏng manh, chết sống ôm không buông tay, ai muốn chạm vào cũng không được, chiếc áo thấm đẫm nước mắt bé nhưng vẫn không thể đem đi giặt.

Triển Linh thở dài, điểm ngón tay lên mũi Triển Hạc “Thực xấu hổ, xấu hổ.”

Có thể được cùng tỷ tỷ về nhà, trong nháy mắt thần thái Triển Hạc tươi tỉnh lên, cũng ngây ngô cười nói theo “Xấu hổ xấu hổ”, chọc Triển Linh cùng nhũ mẫu đều cười theo.

Hai tỷ đệ ngươi xấu hổ xấu hổ, ta xấu hổ xấu hổ, náo loạn nửa ngày, trên trán đều mơ hồ đỗ cả mồ hôi, lúc này mới dừng lại uống chút nước.

Triển Linh nói với nhũ mẫu “Chỗ chúng ta không so được hậu viện tri châu đại nhân, thật có chút ủy khuất ngài.”

Nếu nàng không mang Triển Hạc trở về, nhũ mẫu sẽ đi theo vợ chồng Lam Nguyên nhận chức đi. Nếu người là do thỉnh về thì không dễ dàng đuổi người ta, huống chi lại có công chiếu cố nhi tử họ thì càng có thêm thể diện. Cho nên nhũ mẫu có thể ở Lam gia hưởng phúc, đâu cần theo bọn họ về nơi thôn dã sống, chất lượng sinh hoạt liền giảm đáng kể.

Nhũ mẫu liền xưng không dám, có chút sợ hãi nói “Không đảm đương nổi lời này của ngài! Ta vốn là nhũ mẫu của thiếu gia, hiện giờ có thể tiếp tục hầu hạ đã là Bồ Tát phù hộ, cao hứng còn không kịp đâu!”

Nàng biết bổn phận mình là gì, mấy tháng nay nhận tiền tiêu vặt là công nuôi dưỡng thiếu gia, nhưng thiếu gia không còn, hiện tại còn hảo, sau này chưa chắc vẫn thế này. Hoặc chính bà già rồi, thiếu gia cũng không còn, bà trông cậy vào ai? Nói câu khó nghe, lúc này lão gia thái thái còn quan tâm, nếu ba bốn năm nữa thì sao, còn ai quản sống chết của bà.

Đi theo thiếu gia, sao gì xem như một nữa nhi tử, bà không có trượng phu hay hài tử, Triển cô nương cũng không giống người khó ở chung, nghĩ đến tương lai cũng sẽ không quá khổ sở.

Khá tốt.

Trước đó có chút lo lắng giờ thì cảm thấy lòng rất nhẹ nhàn, dường như người chết đuối được cứu lên bờ, nháy mắt áp lực đều tiêu tán, trời xanh mây tạnh, tâm hồn yên ổn.

Đi được nữa đường lúc này Triển Hạc có tâm thưởng thức phong cảnh, ôm cổ Triển Linh liên tiếp cười, nhìn thấy ven đường liền hô “Con thỏ, con thỏ!”

Triển Linh cùng nhũ mẫu cười “Đệ thực có tinh thần, vừa rồi là ai mệt rã rời hả?”

Triển Hạc ngây ngô cười hắc hắc, kiên quyết không đề cập tới chuyện vừa rồi, ánh mắt trông mong nói “Con thỏ.”

Nhũ mẫu nhìn nhìn Triển Linh, đầy mặt từ ái nói “Hài tử là thế, luôn thích nuôi động vật nhỏ.”

Giải buồn sao? Triển Linh liền cười ý vị thâm trường “Ngài đừng nghĩ nhiều.”

Nàng nuôi dưỡng con cái sao, sao có thể đi con đường tầm thường ấy được!

Quả nhiên, sau đó liền nghe Triển Hạc nói đầy vẻ vui sướng “Con thỏ, thịt nướng, thịt!”

Nhũ mẫu cười cứng ngắc “…”

Triển Linh ôm Triển Hạc cười ha ha, hai người ngồi chống trán, nàng nói “Tiểu tử ngốc, con đó quá gầy, cần có thời gian mới được. Phải có thời gian vỗ béo nó, tỷ tỷ sẽ nấu món ngon cho đệ, da lông làm mũ, áo khoác, đệm giường. Có thể làm thịt nướng, thịt xào, ăn rất ngon đó!”

Mới qua mùa đông, dã vật đều rất gầy không nên ăn.

Triển Hạc nghe xong chỉ chảy nước miếng, liều mạng gật đầu “Ăn! Dưỡng mập ăn!”

Bên ngoài Chư Cẩm nghe thấy liền đánh mã lại cười “Tỷ tỷ, nếu nấu món thỏ nhớ đừng quên ta đó!”

Triển Linh xốc mành hướng nàng cười, trêu trọc lại “Sẽ không gọi tiểu thư đâu!”

Chư Cẩm cười đắc, thập phần kiêu ngạo nói “Ta mặc kệ, không gọi ta, mỗi ngày ta đều tới, mang theo bụng đói tới, không những ăn rồi còn đóng gói mang về nhà nha, ha ha ha!”

Nói xong, thần thái nàng càng thêm sung mãn.

Tịch Đồng bên cạnh yên lặng nhìn, ánh mắt mang theo mười phần khinh miệt. Còn đóng gói mang đi? Hỏi qua ta sao? Hừ!

Mọi người đều nói giỡn cùng nhâu, nhũ mẫu cười không nỗi nữa, dứt khoát đem kim chỉ ra may.

Ông trời, những người này đều sống như vậy sao?

Hiện tại tiểu thư, thiếu gia nhà ai mà không ăn nói nhã nhặn chứ, đâu có sảng khoái thế này?

Bà là nhũ mẫu, về sau chiếu cố cuộc sống thiếu gia tốt là được rồi.

Trước mắt… Thêu thùa may vá, thêu thùa may vá thôi!
Bình Luận (0)
Comment