Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 45.1

Sau khi ăn xong, mọi người lại dùng trà giải ngấy, đang uống thì nghe bên ngoài có người đến bẩm báo.

Hạ Bạch đi mở cửa, gật đầu với người báo tin “Tiến vào nói.”

Những việc này đều là Triển Linh nói hắn tìm hiểu, hắn cũng không biết rõ ràng thế nào, cho nên trực tiếp để người vào gặp mặt, truyền miệng qua lại thành ra lẫn lộn đầu đuôi.

Người tới khá còn trẻ, rất biết cách ăn mặc, tiến vào liền chào hỏi “Đại tiểu thư, Triển cô nương, Tịch thiếu hiệp.”

Triển Linh cùng Tịch Đồng đều đứng dậy đáp lễ.

Người tới là họ Phương, đứng hàng thứ chín trong nhà, mọi người hay gọi hắn là Tiểu Cửu.

Lúc trước hắn từng vài lần hộ vệ Chư Cẩm đến Khách Điếm Một Nhà, thời điểm đó khách điếm đang xây dựng, cho nên Triển Linh đối với hắn có chút ấn tượng. Sau Hạ Bạch cùng Chư Cẩm thường xuyên chạy ra ngoài thành, lâu lâu cũng trở về cũng mang chút món ngon, thức ăn Triển Linh cấp khá nhiều, mỗi lần như vậy Hạ Bạch đều cấp cho cấp dưới không ít, mọi người ăn một lần liền khó quên. Đến thời điểm thèm ăn, liền đi Khách Điếm Một Nhà ăn uống hoặc rủ theo đồng bạn, thường xuyên ghé thăm riết đều quen mặt.

Tiểu Cửu lại hướng Hạ Bạch ôm quyền, lúc này mới nói “Đại nhân, mới vừa rồi thủ hạ đi ngoài thành nhìn, hiện giờ đạo quan chỉ còn ba nhà, trong đó hai nhà có đan lô. Chỉ vì hương khói không vượng, đều thập phần tiêu điều, trong hai nhà có đan lô thì nhà kia để phế từ lâu, nhiều năm rồi không khai quan, còn nhà tên Thanh Tiêu quan, do mấy đạo sĩ này si mê luyện đan, nguồn tiêu thụ mấy thứ đan dược danh nghĩa này cũng tạm được.”

Chư Cẩm nhìn về phía Triển Linh “Thế nào?”

Tuy nàng không biết Triển Linh hỏi cái này rốt cuộc để làm cái gì, chỉ là quen biết được thời gian, nàng biết điều Triển Linh muốn làm không phải không có suy tính, cho nên lựa chọn tín nhiệm nàng.

Triển Linh lập tức đứng dậy “Đi, đi Thanh Tiêu quan!”

Mọi người cũng không nói nhiều, lộp cộp đi xuống lầu, cưỡi ngựa chạy đi ngoài thành.

Tuy còn mang theo hài tử, nhưng Triển Linh gan lớn, như cũ giục ngựa chạy như điên, đoàn người không bao lâu liền ra khỏi thành, hai bên đường dân cư dần thưa thớt.

Mấy hôm nay Chư Cẩm không được cưỡi ngựa chạy thoải mái, vì vậy lúc này rất hưng phấn. Nhìn cảnh sắc mà mình lướt nhanh qua, tâm tình càng thêm kích động, cảm thấy chẳng khác nào nữ hiệp thiên nhai, giờ phút này đang chạy băng băng đi trừ bạo giúp kẻ yếu!

Ít nhiều bá tánh vô tội đang chờ nàng cứu vớt, Chư nữ hiệp, lên a!

Quả thực Hạ Bạch quá hiểu biết nàng, nhìn biểu tình này liền đoán ra tường tận, cũng không chơi xấu dội thùng nước lã, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu.

Thanh Tiêu quan cùng chùa Thanh Long cách nhau một ngọn núi, nhưng tình cảnh lại khác nhau rất lớn.

Chùa Thanh Long lừng danh xa gần, chúng quan to hiển quý và gia quyến rảnh rỗi liền tới cúng bái, dân chúng tin tưởng thật vô số kể, lối đi bị dẫm đến cỏ mọc không lên.

Mà Thanh Tiêu quan thì thập phần hoang vắng, tọa lạc trên một ngọn núi lớn, lối đi cỏ dại mọc thành cụm, bọn họ đi vào ước chừng một chén trà nhỏ thế nhưng nửa bóng người cũng chưa nhìn thấy!

Triển Hạc được Tịch Đồng bế lên đi, trong đó Chư Cẩm thể lực kém, bò đến một nửa đường liền mồ hôi đầy đầu, cả mặt đều đỏ bừng.

Triển Linh nhìn nàng cười nói “Kỳ thật tiểu thư cũng không cần đi theo tới, không bằng ở lại nghỉ ngơi một chút.”

“Tới cũng tới rồi!” Chư Cẩm trực tiếp nâng tay áo lên lau mồ hôi, hai chân đều run lên đến nỗi muốn bò, cắn răng nói “Đi thôi!”

Triển Linh cùng Tịch Đồng nhìn nhau cười, bỗng nhớ tới thời điểm mới vừa nhập ngũ tham gia huấn luyện dã ngoại của chính mình.

Tiểu Cửu gãi đầu, muốn khuyên cũng không tiện mở miệng, Hạ Bạch hướng bọn Triển Linh trộm xua xua tay, ý bảo bọn họ đi trước.

Được phát tín hiệu Triển Linh cùng Tịch Đồng gật đầu, lập tức sải chân dài liền đi, không bao lâu liền cùng mọi người kéo ra khoảng cách.

Chư Cẩm xem trợn mắt há mồm, Tiểu Cửu đi theo cũng cảm khái nói “Không ngờ, Triển cô nương cùng Tịch thiếu hiệp rốt cuộc là người thế nào? Họ còn mang theo hài tử đó!”

Chư Cẩm nuốt xuống nước miếng, cũng không biết từ chỗ nào toát ra một cổ sức lực nói “Đi tiếp!”

Nàng không phải là nữ hiệp sao, đến một tòa nhà trên núi đi lên cũng không nỗi?

Lúc trước thời điểm huấn luyện dã ngoại so thế này còn mệt hơn nhiều, không bao lâu Triển Linh cùng Tịch Đồng đã đứng trước cửa Thanh Tiêu quan, mặt không đỏ khí không suyễn như cũ, chỉ là mái tóc hơi có ướt át.

Hồi lâu không lên núi, lúc này hoạt động thân mình cảm thấy thực thoải mái. Hai người có thói quen hướng mọi nơi nhìn nhìn, thấy hơn phân nửa châu Hoàng Tuyền đều thu trong đáy mắt, lại có dãy núi trãi dài nơ xa, con sông uốn lượn, phải nói là cảnh đẹp tâm tình vui vẻ.

Đều nói đăng cao nhìn xa, hiện giờ bọn họ đứng ở đỉnh núi, nhìn những kiến trúc hung vỹ bên dưới dường như đều nhỏ bé, huống chi là người? Hiện giờ đều nhìn không thấy, làm người ta phải kinh ngạc cùng cảm thán.

Tuy nói chỗ cao không khỏi lạnh, hai người đi đường một hồi, trên người được làm nóng, một cơn gió lạnh thổi qua khá là thoải mái. Triển Hạc, cũng từng tự đi một đoạn, lại có áo choàng da khoát ngoài nên không đến nỗi tệ.

Triển Hạc chưa bao giờ đứng một nơi cao như vậy, nhìn về nơi phía xa, nhất thời sợ đến ngây người.

Tịch Đồng đem bé khiêng trên vai, Triển Linh chỉ vào cảnh trí nơi xa nhất nhất giảng giải “Đó là cửa thành, đó là tửu lầu cao nhất bên trong thành… Đó là tửu lầu Phan Gia lần trước chúng ta đi…”

Trong miệng tiểu hài nhi không ngừng phát ra tiếng kinh hô, lại nghe Triển Linh giới thiệu không ngừng gật đầu, lâu lâu còn đưa ra các loại nghi vấn “Sao nhìn lại nhỏ đến như vậy? Vì cái gì nhìn không thấy người? Vì cái gì nhìn mọi thứ thật rộng lớn? Vì cái gì nơi này thật là lạnh?”

Vấn đề càng ngày càng nhiều, Triển Linh cũng không chê phiền, tận lực đem nguyên lý khoa học giải thích, dùng ngôn ngữ dễ hiểu nhất giải thích ra tới, “…Cơ thể chúng ta được cấu tạo thực thần kỳ, cái này là thị giác… Không khí phân loãng, à, không khí này gọi là hô hấp mà ta hít thở mỗi ngày, nhìn không thấy sờ không được, có ở khắp mọi nơi…”

Triển Hạc nghe xong nửa ngày, nghe cái hiểu cái không, bất quá bé rất là vui “Tỷ tỷ thật là lợi hại!”

Tịch Đồng cười khẽ, để bé xuống đất sờ sờ đầu “Xác thật rất lợi hại.”

Triển Linh được khen cũng cười. Tự hồi tưởng lại, xác thật cũng rất lợi hại, trước nàng cũng từng phổ cập thông tin vỡ lòng cho Chư Cẩm về con gà trống, hiện giờ lại cấp Triển Hạc nguyên lý khoa học. Nếu mà như vậy, nàng có thể mở một cái bang cho mình rồi!

Sau khi giải thích phổ cập khoa học đơn giản xong, hai người cũng đã hoàn toàn nghỉ ngơi tốt, sửa sang lại y phục, đem ngựa cột đằng gốc cây, ngẩng đầu nhìn cái biển trên cao, ba chữ to ‘Thanh Tiêu quan’.

Nhìn ra đã lâu không được tu sửa, màu sơn đã bạc phai, đại môn cũng rạn nứt, một tấm tấm biển màu xanh lá loang lổ cùng màu khung kim sắc, nói lên nơi đây một thời khá huy hoàng.

Triển Linh cùng Tịch Đồng lướt mắt nhìn nhanh, lại mang Triển Hạc hướng bên trong đi.

Nghe nói Thanh Tiêu quan này trước do một vị Thanh Vân Tử sáng lập cách đây 80 năm, cũng từng chấn động một thời, mỗi ngày có tới hàng trăm hàng ngàn tin chúng tiến đến, nhưng dần dần, Phật giáo hưng thịnh, Đạo giáo xuống dốc, Thanh Tiêu quan liền không có người hỏi thăm.

Gạch đá xanh trên mặt đắt bị mài mòn nghiêm trọng, khe hở tràn đầy rêu xanh, hình thành những ô vuông màu xanh lục, nhìn khá hoang dã.

Không có người, không có tiền, tường viện tinh xảo có nhiều chỗ suy sụp, bong da từng mảng, cỏ dại phía trên mọc đầy phất phơ bay trong gió…

Triển Linh có chút thổn thức “Đáng tiếc.”

Mới nhìn bề ngoài bất giác cảm thấy khí thế bất phàm, càng tiến vào sâu càng phát hiện, tuy cảnh vật tiêu điều, nhưng làm người ta không dám khinh thường. Lại nhìn cách bài trí này, đình đài lầu các núi giả nước chảy, tuy không giống miếu thờ huy hoàng trong chốn hoàng cung, nhưng đều tinh xảo đại khí, không khó tưởng tượng cảnh tượng rực rỡ trước kia.

Hai người vốn định tìm người hỏi đường, nhưng đi một đường cũng chưa gặp được ai, đành phải căng da đầu tiếp tục tiến đi phía trước. Đi qua hai cái đài xoay, một cái hồ hoa sen, lúc này mới nhìn thấy một tiểu đạo sĩ đang quét rác mặc y phục màu xanh.

“Tiểu đạo trưởng!” Triển Linh chạy nhanh tiến lên “Xin hỏi quan chủ Thanh Tiêu quan ở nơi nào? Chúng ta có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng ngài ấy.”

Tiểu đạo sĩ gương mặt còn trẻ con, nhìn bọn họ vài lần, đáp lại cái lễ, lắc đầu “Không có quan chủ, sư phụ ở hậu viện đang trồng rau, sư bá cùng sư thúc ở phòng luyện đan, đạo hữu nếu muốn đến xem quẻ, quay đầu quẹo trái tìm Tam sư thúc của ta.”

Trồng rau…

Triển Linh cùng Tịch Đồng liếc nhau, cùng kêu lên “Không biết đan phòng ở nơi nào?”

Sau đó bọn Chư Cẩm cũng đi đến được tới cửa, liền thấy ở cửa một tiểu đạo sĩ cái cười tủm tỉm, thấy bọn họ liền hỏi “Chính là Chư tiểu thư đúng không?”

Chư Cẩm gật đầu, “Đúng rồi, không biết tiểu đạo trưởng có gặp qua hai vị bạn bè ta?”

Tiểu đạo sĩ liền nói “Hai vị đạo hữu đang cùng sư thúc bá tham thảo luyện đan, chư vị ngồi đây đợi chút!”

Đạo hữu? Còn luyện đan?

Ba người hai mặt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.

Tiểu Cửu chớp chớp mắt “Không nghĩ đến Triển cô nương cùng Tịch thiếu hiệp còn có bản lĩnh này?”

Chư Cẩm không thể tưởng tượng, thầm nghĩ Triển tỷ tỷ cả ngày đùa nghịch cùng than hỏa, nhưng đó là nấu cơm nha, chẳng lẽ còn kiêm luôn chức luyện đan?

Thấy nàng đầy mặt nghi hoặc, tiểu đạo sĩ liền nói “Hai vị đạo hữu cùng sư thúc bá nói đầu cơ, không tiện quấy rầy, cũng không biết bao lâu, ba vị cư sĩ không ngại tới trà thất trước uống trà nghỉ tạm.”

Trước mắt trừ bỏ chờ cũng không còn gì để nói.

Ba người nói tạ, cùng tiểu đạo sĩ vào trà thất, liền thấy một bên cửa treo cái mộc bài, hai chữ thật to: Phòng ốc sơ sài.

Lúc sau đi vào mới phát hiện không phải khiêm tốn, xác thật đủ đơn sơ: Chỉ có mấy trương bàn nhỏ cùng mấy cái trường ghế, bốn bức tường đất trắng xanh sao đầy Đạo Đức Kinh, trong một góc đặt tùy ý hai bồn tùng lùn, còn lại không trang trí thêm gì.

Tiểu đạo sĩ sinh nổi lửa, giúp bọn họ nấu một bình trà, ở Thanh Tiêu quan trồng nhiều là loại cây trúc, làm trúc diệp trà, hơi sáp một chút, lại có một phen phong vị khác.

Chư Cẩm cùng Hạ Bạch ngồi chờ, đem Đạo Đức Kinh trên tường kia niệm mấy lần, chỉ có Tiểu Cửu thật không thể ngồi yên được như vậy, cho nên đi ra ngoài giúp tiểu đạo sĩ quét rác.

Này nhất đẳng liền đến mặt trời lặn về hướng tây, Tiểu Cửu mới nghe thấy Triển Linh cùng Tịch Đồng thanh âm từ Đông Nam góc truyền đến, vội hướng tới phòng ốc sơ sài hô: “Tới!”

Ba người đồng thời hướng kia đầu xem, quả nhiên thấy hai cái lớn tuổi đạo sĩ tặng Triển Linh bọn họ ra tới, vừa đi còn một bên thấp giọng thảo luận, ngươi một lời ta một ngữ, có tới có lui thập phần đầu nhập bộ dáng.

Tiểu Cửu líu lưỡi, thật đúng là đạo hữu a!

Triển Linh cũng thấy bọn Chư Cẩm liền nói “Hai vị đạo trưởng dừng bước không cần tiễn nữa.”

Hai vị đạo trưởng cũng không miễn cưỡng, cười cười, lại theo chân bọn họ hành lễ “Cũng được, hôm nay hai vị đạo hữu đến, rất có sở cảm, ngày sau tất có sở ngộ. Sau này nếu rảnh rỗi, tới trong quan ngồi một chút, tuy không bằng trần thế phồn hoa, lại có thể tĩnh tâm dưỡng thần, ta tất nhiên quét giường dọn chiếu chờ.”

Triển Linh cùng Tịch Đồng vội trả lại một lễ, Triển Hạc cũng như đúc theo làm.

Hai vị đạo trưởng chỉ đưa đến cửa liền dừng lại, sau đó liền vội vàng bước trở về, nhìn một cách đơn thuần liền thấy được bộ dáng gấp gáp không chờ nổi.

Thấy Triển Linh cùng Tịch Đồng trong tay xách theo hai cái sọt tre nhỏ, Chư Cẩm không khỏi hiếu kỳ hỏi “Tỷ tỷ, hai người đi vào đó làm cái gì mà sao lâu vâyh?”

Triển Linh mở sọt tre ra cho mọi người xem, liền thấy bên trong là một đống chai lọ vại bình “Nghiệp vụ giao lưu.”

Nàng có chút hơi thần bí nói.

“Cái gì giao lưu?” Không giải thích thì thôi, cái giải thích này, Chư Cẩm nghe càng thêm không rõ.

Triển Linh cười nói “Một chốc giải thích cũng không rõ, theo chân bọn họ muốn vài thứ, ngày khác liền có thể cùng Hoàng đại tiên đấu võ đài.”

Tịch Đồng đem hai cái sọt tre nhỏ cột vào hai bên sườn hắc mã thích khách rồi dắt cương dẫn xuống núi.

“Đấu võ đài?”

Nghe lời này làm bọn Chư Cẩm có nhiều hứng thú “Đánh như thế nào đây?”

Triển Linh nói “Kỳ thật kỹ xảo Hoàng đại tiên không khó, nhưng bắt rồi thì sẽ thế nào? Không có Hoàng đại tiên, ngày khác còn có Trương đại tiên, vương đại tiên, Lý đại tiên, trị ngọn không trị tận gốc. Nói cách khác, chỉ cần dân chúng một ngày còn tin cái này, đám cặn bã này vẫn tiếp tục tồn tại, tùy thời điểm ngóc đầu trở lại.”

Hạ Bạch minh bạch “Ý các ngươi chính là muốn rút củi dưới đáy nồi?”

“Không tồi,” Triển Linh nói “Ta cùng Tịch Đồng cân nhắc qua, nếu có thể đem những mánh khoé bịp người đều vạch trần tường tận, bá tánh biết ngọn nguồn, biết chính mình bị lừa, ngày sau tự nhiên sẽ không lại tin. Dù cho ngày sau kẻ khác muốn lại khởi động nghề này, tốt xấu gì cũng đảm bảo một thời gian dài thái bình đi.”

“Cái đó cùng đạo quan này có can hệ gì?” Chư Cẩm cái hiểu cái không.

“Lý luận chúng ta hiểu, nhưng bất hạnh không có công cụ, rất nhiều đồ vật một chốc cũng tìm ra tới, mà ở chỗ luyện đan này cũng những cái đó có chỗ tương đồng, cho nên mới tới mượn một chút.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, Tiểu Cửu lại hỏi “Nghe nói vài tên đạo sĩ Thanh Tiêu quan này thích sống ẩn mình, không thích cùng người ngoài lui tới, rất thanh cao, sao Triển cô nương có thể mượn được vậy?”

Triển Linh cười khẽ “Tất nhiên không phải dễ dàng như vậy, cho nên mới nói là nghiệp vụ giao lưu.”
Bình Luận (0)
Comment