Edit: Mr.Downer
“Sao anh không cản bà ấy lại… Cứ để đánh anh trầy da tróc vảy như vầy…” Lại Thuấn Niên không đành lòng, vừa bực vừa tức.
“Dù sao cũng là mẹ anh.”
Lại Thuấn Niên nghe thấy, thiếu chút nữa phát khóc. Anh yên lặng giúp hắn bôi thuốc. Bàn tay của phụ nữ rất ghê gớm, lại còn nuôi móng tay dài, giống như hung khí cào rách da thịt của Ôn Bạch Dụ đến nỗi chảy máu, thật đáng sợ.
Bôi thuốc xong, thoạt nhìn cũng không tốt hơn chỗ nào.
Trong lòng Lại Thuấn Niên buồn bực, tự châm chọc bản thân: “Anh xem chúng ta, một người bị bệnh, một người bị thương, ai đáng thương hơn ai?”
“Không đáng thương. Chúng ta rất hạnh phúc.” Ôn Bạch Dụ phản bác, nở nụ cười.
Lại Thuấn Niên cùng cười, trong đầu nhất thời có chỗ ngốc ngốc, không phản ứng kịp. Hai người nhìn nhau, không lên tiếng, chỉ cười khúc khích.
Cho đến khi Lại Thuấn Niên khôi phục tinh thần, mới giật mình phát hiện có chỗ không ổn.
“A, nãy em đuổi mẹ anh ra khỏi cửa rồi?” Lúc đó anh thật sự máu nóng lên não, nhưng nếu xảy ra thêm một lần, anh vẫn sẽ đuổi người ra ngoài.
“Không sao, bà hết giận là sẽ ổn thôi.”
“Không phải như vậy, chờ Trịnh phu nhân hết giận, em sẽ mời bà đi ăn cơm.” Lại Thuấn Niên đề nghị, biểu đạt thành ý của mình.
Chỉ sợ em mời không nổi. Ôn Bạch Dụ mỉm cười, biết rõ thói xài tiền của mẹ hắn.
“Không biết Trịnh phu nhân có chịu ăn mì cắt không?” Lại Thuấn Niên liền bồi thêm một câu.
Ôn Bạch Dụ sững sờ, cười ra tiếng, hắn không nhịn được tưởng tượng ra cảnh Lại Thuấn Niên đi vào nhà chính của Ôn gia, dáng vẻ làm mì cắt trong bếp. Ôn Bạch Dụ đột nhiên nhớ tới một bài thơ.
“Tam nhật nhập trù hạ, tẩy thủ tác canh thang.Vị am cô thực tính, tiên khiển tiểu cô thường.”(*) Đây là bài thơ Tân Giá Nương của Vương Kiến. Nghĩa là: Sau ba ngày về nhà chồng, cô dâu xuống bếp làm cơm. Lại không biết khẩu vị của mẹ chồng, làm xong phải nhờ em chồng nếm thử.
Ôn ca đang tưởng tượng cảnh Tiểu Niên sau khi về làm dâu nhà ảnh, xuống bếp nấu mì cho Trịnh phu nhân ăn.
Chỉ tưởng tượng đến hình ảnh kia, Ôn Bạch Dụ không nhịn được ôm bụng cười đến khoa trương.
“Anh làm sao thế?” Lại Thuấn Niên bị hành động khoa trương quỷ dị của hắn doạ sợ, “Ôn ca? Anh ơi! Có phải đụng đến vết thương không?”
Anh còn tưởng rằng là do vết thương ở bụng Ôn Bạch Dụ, chứ sao hắn lại ôm bụng cười run rẩy.
Nhìn thấy con người trước giờ đều luôn lạnh lùng như thế lại nở nụ cười thật vui vẻ, Lại Thuấn Niên đều có chút choáng váng, không phản ứng kịp.
“Tiểu Niên, em thật là chú hề của anh.”
(*) Ý Ôn ca là Tiểu Niên luôn mang lại niềm vui cho anh.
Không đầu không đuôi, anh lại nói cái gì thế? Lại Thuấn Niên không hiểu ý hắn, đi cất hộp thuốc, nhìn thấy Ôn Bạch Dụ không sao liền không quản hắn. Lại Thuấn Niên ngáp một cái, vì để mau khỏi bệnh, mấy ngày nay anh đều ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi ăn, nghỉ ngơi tốt mất ngày, xương cốt đều thay đổi.
“Sau đó anh còn bận sao?” Lại Thuấn Niên hỏi hắn.
“Thong thả.”
“Đi tắm xong rồi ngủ?”
“Thuốc phát huy tác dụng? Em muốn ngủ chưa?”
“Ừm.” Lại Thuấn Niên gật đầu, không chịu nói, “Nhưng hôm nay em ngủ nguyên ngày rồi.”
“Thế ngồi xem TV với anh một lúc.”
“Được, nhưng anh cho em thêm một viên kẹo đi.” Lại Thuấn Niên thừa dịp cháy nhà mà hôi của, vừa nãy anh đi tìm là trá, đồng thời tìm một chút trong nhà bếp, nhưng không thấy nơi giấu kẹo táo. Ôn Bạch Dụ giấu đồ kỹ quá, một bịch kẹo không biết bị giấu ở đâu.
“Không được. Em đã ăn ba viên rồi.” Ôn Bạch Dụ kiên quyết từ chối.
Keo kiệt. Lại Thuấn Niên mặc dù không nói ra khỏi miệng, nhưng vẻ mặt lại cho thấy anh rất bất mãn.
Ôn Bạch Dụ nhìn thấu anh, nhéo mũi, bóp má anh: “Em không sợ sâu răng, anh sợ. Em căn bản không nhớ đi chữa răng rất đau sao? Là ai bóp tay anh, hứa là sẽ không bao giờ tham ăn kẹo nữa.”
Điển hình cho vết sẹo lành liền quên đau.
Ôn Bạch Dụ còn nhớ Lại Thuấn Niên lúc đó ở bệnh viện có bao nhiêu mất mặt.
“Em sẽ nhớ đánh răng.”
Giống như trẻ con.
“Ôn ca, đi mờ ──” Lại Thuấn Niên vì kẹo dùng bất cứ thủ đoạn nào, âm thanh mềm nhũn, chính mình cũng cảm thấy xấu hổ, giống như tiểu nữ sinh làm nũng vậy.
Nhưng mà Ôn Bạch Dụ lại bị mắc câu bởi dáng vẻ này của anh.
Còn đặc biệt hưởng thụ.
À không, ngay lập tức bị dao động.
“Chỉ một viên.”
“Hai viên có được hay không ── Được, được! Một viên! Một viên là được nhất! Một viên là đủ rồi!” Lại Thuấn Niên vốn cò kè mặc cả, vừa thấy sắc mặt Ôn Bạch Dụ trầm xuống, nhanh chóng đổi giọng.
Ôn Bạch Dụ cười anh thật ngốc, làm bộ đứng dậy, đi vào nhà bếp mở tủ nhỏ ra, đột nhiên hắn quên mất phải dặn Lại Thuấn Niên đừng nhìn lén. Ôn Bạch Dụ quay đầu lại, Lại Thuấn Niên dán mặt vào tường, lộ ra một con mắt, nhìn hắn chằm chằm.
Em thấy anh giấu chỗ nào rồi.
“Anh có nhiều chỗ giấu lắm đấy.” Ôn Bạch Dụ lắc đầu bật cười, lấy ra một viên, ném cho Lại Thuấn Niên, “Lần sau còn nhìn lén, một viên cũng không có mà ăn.”
“Anh mua cũng mua rồi! Không ăn lãng phí!” Lại Thuấn Niên một bên oán giận, gỡ giấy bọc kẹo, cẩn thận giữ lại giấy bọc lại, ngày khác hỏi mấy người khách, nhất định sẽ có người biết chỗ nào bán loại kẹo táo này.
Tâm tư nhỏ của Lại Thuấn Niên bị Ôn Bạch Dụ nhìn thấy rõ, nhưng ngược lại hắn cũng không sợ Lại Thuấn Niên đi dò hỏi, coi như anh có tìm ra được, chỉ sợ cũng không mua được.
“Xem ti vi với anh, nãy em nói rồi.”
Ôn Bạch Dụ nói xong, lôi người về phòng ngủ, để cho Lại Thuấn Niên dựa đầu vào trước ngực mình, ôm lấy nhau, cùng xem phim kinh dị Âu Mĩ. Lại Thuấn Niên nhìn thấy một bồn tắm đầy máu, quyết định muốn đi ngủ.
Mợ, phim này anh xem rồi!