Sở Thanh ngồi một mình ở trong Vạn yêu điện.
Vạn yêu điện rất lớn, lộng lẫy hoa mỹ nhưng lại có một nỗi cô đơn nói không nên lời.
Bên cạnh Sở Thanh dần dần xuất hiện một luồng khói trắng, khói trắng hội tụ thành hình người, khuôn mặt tái nhợt ngũ quan nhu nhược.
Kia rõ ràng là một Sở Thanh khác, một Sở Thanh khóe mắt mang theo châm chọc.
Sở Thanh ngồi ở trên ngai vàng, một Sở Thanh khác đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt mang theo trào phúng.
“Ngươi lại làm y nổi giận bỏ đi rồi.” Sở Thanh tái nhợt ngồi ở trên ngai vàng nghiêm mặt cãi lại nói: “Ta không có.” Sở Thanh đang đứng châm chọc nói: “Ngươi trừ bỏ làm ra chuyện khiến y tổn thương cũng chỉ có làm y nổi giận, ngươi như thế nào lại không có!” Sở thanh ngồi ở trên ngai vàng thống khổ nói: “Ta không có! Ta thương y!” Sở Thanh đang đứng cười nhạo.
“Ngươi thương y nhưng lại đoạt đi vương vị vốn nên thuộc về y, cưới nữ nhân y yêu thương.” Sở Thanh ngồi ở trên ngai vàng thống khổ đến mức vẻ mặt vặn vẹo.
“Ta không có! Y căn bản không hề thích vị trí yêu chủ này! Y cũng không yêu Tần Niệm!” Sở Thanh đang đứng cười ha ha.
“Y không yêu Tần Niệm? Vậy y yêu ai a?!” Sở Thanh ngồi ở trên ngai vàng dùng hai tay bưng kín mặt, thanh âm thống khổ theo khe hở truyền ra, phiêu tán trong toàn bộ đại điện.
“Y yêu là ta……” Sở Thanh đang đứng giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười.
“Đừng có nằm mơ, y căn bản không thương ngươi! Y sẽ không yêu thương một người chỉ biết thương tổn y!” Sở Thanh ngồi ở trên ngai vàng đột nhiên buông hai tay đang ôm mặt ra, hai mắt đỏ ngầu nói: “Ngươi chết đi a a a a a!” Nói xong, một tia sét từ trong lòng bàn tay đánh ra.
Tia sét lao thẳng đến chỗ Sở Thanh đang đứng, Sở Thanh đang đứng thờ ơ, ngược lại châm chọc càng thêm lợi hại.
“Ngươi giết ta cũng không chết……” Lôi hỏa đánh lên người Sở Thanh đang đứng, Sở Thanh đang đứng liền hóa thành một đoàn khói trắng, khói trắng biến mất ở trong đại điện.
Sở Thanh mạnh mẽ phun ra một búng máu, sau đó từ trên ngai vàng trượt xuống. Trượt xuống xong Sở Thanh giống như một con thú nhỏ bị thương, cuộn mình thành một đoàn ôm mặt thân thể không ngừng run run, nhỏ giọng thì thào tự nói.
“Ca……ngươi có yêu ta đúng không……” .
Sở Chi đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh dậy, mắt mở to nhìn trần nhà thật lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
“Làm sao vậy?” Đồng Thất nhíu mày nhìn người vốn nên ngủ say.
Qua một lúc lâu, Sở Chi cười khổ một chút, nói: “Đột nhiên cảm thấy trong lòng thực đau.” Đồng Thất mày nhăn càng sâu.
Sở Chi lại tự giễu cười.
“Bất quá ta lại không biết, như thế nào lại đau? Thật là kỳ quái.” Đồng Thất vốn là đang ngồi trước bàn của mình, cảm giác thấy Sở Chi không ổn y mới xoay người nhìn về phía giường, hiện tại lại quay trở về.
Y từ trong ngăn kéo lấy ra một ngôi sao, quay đầu một lần nữa nhìn về phía Sở Chi.
Sở Chi khó hiểu nhìn Đồng Thất.
Vẻ mặt Đồng Thất cực kỳ bình thản.
“Màu vàng.” Sở Chi gật đầu, cười nói: “Đây là giao dịch của chúng ta.” Đồng Thất nắm tay lại, đem ngôi sao màu vàng gắt gao bao ở trong tay, ngữ khí kiên định nói: “Nó rất nhanh sẽ biến thành màu tím.” Nói xong, nắm tay của Đồng Thất lại phát ra ánh sáng tím.
Đồng Thất xòe tay ra, trong lòng bàn tay y vẫn là ngôi sao màu vàng như trước, nhưng khác biệt là, trên mặt ngôi sao lại có khắc một chữ ‘Thất’ màu tím nho nhỏ.
Sở Chi thở dài, nhắm hai mắt lại.
“Ngươi này lại là tội gì.” Chữ ‘Thất’ này cùng với chữ ‘Thất’ trên mu bàn tay Thẩm Trạch lúc trước giống hệt nhau, Sở Chi thậm chí còn biết mặt kia của ngôi sao cũng có một chữ ‘Thất’ nho nhỏ.
Đánh dấu trên giao dịch sẽ không còn đơn thuần chỉ là một giao dịch, không thể khất nợ, không thể hối hận, trong bảy ngày phải hoàn thành, nếu không người nhận giao dịch sẽ vĩnh viễn mất đi năng lực nối liền âm dương.
Một người Đồng gia mất đi năng lực, y sẽ không còn là người của Đồng gia nữa.
Đồng Thất đối với tất cả việc này không coi là gì, giống như vừa rồi y không phải là đánh dấu giao dịch mà chỉ là nói đùa với bạn bè.
“Ta sẽ hoàn thành giao dịch của chúng ta đúng hạn.” Sở Chi nghĩ thông suốt rồi liền đối Đồng Thất cười nói: “Tùy ngươi đi, cùng lắm thì về sau ta nuôi ngươi.” Đồng Thất không có từ chối, y nhìn đồng hồ.
Đã muốn mười hai giờ rồi.
Sở Chi nhạy bén nhận ra tâm tư của Đồng Thất, không khỏi cười nói: “Như thế nào, lo lắng cho Thẩm Trạch?” Đồng Thất nhún nhún vai.
“Hắn có gì mà cần phải lo lắng.” Trong mắt Sở Chi mang theo hàm xúc.
“Không lo lắng sao……” .
Thẩm Trạch ngồi ở trong xe, xe dừng ở đầu hẻm Thanh Mộc. Thẩm Trạch nhìn nhìn đồng hồ, bĩu môi, ngáp một cái.
Hắn quyết định lần này nếu Đồng Thất không đến tìm hắn, hắn tuyệt đối sẽ không quay về, nào có ai vừa mới hôn xong liền đem tình nhân đuổi ra khỏi cửa không! Đúng vậy, Thẩm đại thiếu gia nhất thời vì không kìm lòng nổi, đã bị ông chủ Đồng đuổi ra khỏi tiệm quan tài.
Việc này thực nghẹn khuất.
Nhất định phải tạo cho chính mình uy nghiêm của lão công, nếu không về sau Đồng Thất sẽ đem mình ra ăn gắt gao.
Thẩm Trạch lại ngáp một cái, từ sau khi đi vào tiệm quan tài của Đồng Thất, hắn nghỉ ngơi quy củ không ít. Mặc dù cũng có thời điểm hắn cùng Đồng Thất ra ngoài ‘làm việc’, nhưng nói tóm lại này so với trước kia hàng đêm sênh ca không phải là chỉ tốt hơn một chút.
Cho nên hiện tại hắn mệt nhọc.
Thẩm Trạch nghĩ nghĩ, đem đèn xe vốn đang bật tắt đi.
Hắn ấn lên thiết bị phát thanh, muốn nghe chút âm nhạc. Nhưng là máy phát thanh vốn sẽ phát ra tiếng nhạc êm dịu lại phát ra tiếng ‘rè rè’.
Thẩm Trạch cũng không nghĩ nhiều, hắn đơn thuần chỉ nghĩ rằng máy phát thanh hỏng rồi, vì thế dùng đến một biện pháp vạn năng.
Hắn gõ máy phát thanh.
Biện pháp vạn năng này mất đi tác dụng, Thẩm Trạch nhịn không được liếc mắt xem thường, đơn giản đem máy phát thanh đóng lại, không hề để ý đến tiếng ‘rè rè’ kia.
Trong lúc vô ý hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện có một đám gì đó dán lên cửa kính xe hắn, một đôi mắt màu xanh mở to nhìn nhìn…… Đồng Thất đột nhiên từ trên ghế bật dậy, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Sở Chi tuyệt đối không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì y cũng nghe được tiếng kêu rất có cảm xúc kia của Thẩm Trạch.
Theo tâm lý có trò hay không thể không xem, Sở Chi nhanh chóng từ trên giường bật dậy, theo chân Đồng Thất tìm kiếm Thẩm đại thiếu gia.
Thẩm Trạch bị ‘thứ’ gì đó đột nhiên xuất hiện dọa đến mức kêu ra tiếng, hắn không phải là sợ, đây là cơ thể người tự động làm ra phản ứng.
Phản ứng này tuyệt đối không phải là từ suy nghĩ phát ra, thật sự.
Đám gì đó kia trắng trắng, một đôi mắt xanh lấp lánh. Thẩm Trạch càng nhìn càng thấy quen mắt, nghi hoặc đến gần sát cửa xe cẩn thận quan sát.
Thứ kia hơi giật giật, thân thể Thẩm Trạch run lên một chút.
Thẩm Trạch cuối cùng cũng thấy rõ thứ kia là cái gì, đó là một con hồ ly.
Hồ ly này so với Sở Niệm lớn hơn một chút, da lông càng mềm mại dày dặn hơn, Thẩm Trạch còn chưa quan sát xong, liền phát hiện hồ ly này bị xách lên.
Đồng Thất nắm hồ ly trên tay, nhíu mày không nói gì.
Thẩm Trạch từ trên xe đi xuống, tò mò nhìn đại hồ ly kia, trong đầu ẩn ẩn đã biết chút gì đó.
Quả nhiên, Đồng Thất đem hồ ly này ném cho Sở Chi đang theo đuôi phía sau. Sở Chi trở tay không kịp đón lấy, sau khi thấy rõ là thứ gì liền chán ghét ném xuống đất.
Hồ ly phát ra tiếng kêu nhỏ, sau đó khập khiễng đến bên chân Sở Chi, nhẹ nhàng cọ cọ vào ống quần Sở Chi.
Thẩm Trạch liền xác định suy nghĩ trong lòng, này quả nhiên là Sở Thanh.
Nhưng là vì cái gì Sở Thanh lại một mình lẻ loi dùng hình dáng hồ ly xuất hiện ở nhân gian chứ? Đồng Thất không hề để ý đến Sở Thanh đột nhiên xuất hiện, y nhìn Thẩm Trạch thở dài, nói: “Đi thôi, về nhà đi.” Thẩm Trạch lập tức trở nên dương dương tự đắc, đầu óc vừa chuyển liền mở miệng nói: “Không về, trừ phi ngươi đồng ý từ nay về sau cùng ta ngủ một giường.” Đồng Thất nghiêm mặt nhìn Thẩm Trạch hai ba giây, sau đó quyết đoán xoay người rời đi.
Sở Chi không hổ là có kinh nghiệm, nói thực đúng, đứa nhỏ là không thể quản.
Thẩm Trạch nhìn Đồng Thất quyết đoán rời đi, đầu lại chuyển, sau khi phản ứng lại liền nhanh chóng đuổi theo, cười lấy lòng nói: “Ai ông chủ, ta vừa rồi chỉ là đùa một chút thôi……” Hai người dần dần đi xa, Sở Chi cũng định cùng đi về, nhưng y vừa nhấc chân thì hồ ly bên chân y nhẹ nhàng cắn cắn ống quần y, ai oán nhìn y.
Sở Chi nhíu mày, nhìn Sở Thanh, trong mắt Sở Thanh liền dâng đầy lệ, nhỏ giọng kêu hai tiếng.
[Ca ca, đừng không cần ta…..”] Sở Chi ngoài mặt bình tĩnh nhưng nội tâm rối rắm, đi hay không đi, đây là một vấn đề.
Sở Thanh đột nhiên buông hàm ra, khập khiễng lui về phía sau từng bước, mắt xanh lấp loáng như có thể xuất ra nước.
Sở Chi lúc này mới phát hiện, chân Sở Thanh giống như có chút vấn đề, y nhíu mày hỏi: “Chân của ngươi làm sao vậy?” Sở Thanh nhỏ giọng ‘chi chi’ hai tiếng, Sở Chi nghe xong cau mày quát: “Hồ đồ!” Sở Thanh đáng thương như vậy nhìn Sở Chi.
Sở Chi thở dài, đi qua ôm lấy Sở Thanh.