Trở về khách sạn, đứng trước cửa phòng 1602, Thẩm Như Như cảm ơn Từ Dẫn Châu: “Cảm ơn anh vừa rồi đã giải vây giúp tôi.
Từ Dẫn Châu cúi đầu nhìn cô, đột nhiên tiến lên một bước, một tay chống vào cửa, đúng lúc vây người ở trong lòng: “Anh không giúp em”
Thẩm Như Như đột nhiên bị ép lùi đến cạnh cửa, một luồng khí lạnh xông thẳng vào mặt cô, bao trùm lấy toàn thân cô, linh lực trong cơ thể cô nhanh chóng lưu chuyển để chống lại hơi thở lạnh lẽo này, cô bị nóng lạnh luân phiên làm cho sững sờ. Trong đầu thoáng xuất hiện một suy đoán, nhưng lại không dám chắc: “Anh có ý gì…” “Thân phận bạn trai. Từ Dẫn Châu áp trán mình lên trán cô: “Anh nhận rồi.
Sáng hôm sau, các đồng chí của Hiệp hội Đạo giáo lại tập trung tại hội trường.
Hôm nay vẫn là tiết học đạo pháp, nhưng người giảng đã thay đổi, nội dung bài giảng cũng hoàn toàn khác với ngày hôm qua, hoàn toàn thay đổi phương hướng.
Thẩm Như Như lắng nghe một hồi, không nhịn được bắt đầu thất thần, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh ở hành lang tối hôm qua. Mải suy nghĩ, trên mặt cô bắt đầu xuất hiện nụ cười mê muội, không nhịn được đưa tay chạm nhẹ lên trán.
Bách Lý Vô Thù nhìn cô lấy lần, thấy cô lại nở nụ cười như vậy, anh ta khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì mà tâm trạng tốt như vậy?”
Đang nghĩ cái gì?
Còn lâu mới nói với anh!
Thẩm Như Như thu lại nụ cười, điều chỉnh lại cảm xúc, nhàn nhạt liếc anh ta một cái, nghiêm túc nói: “Nói cho anh thì anh cũng không hiểu?
Bách Lý Vô Thù thấy cô thần thần bí bí không chịu nói, đoán rằng cô nghe xong khóa học mới nhất định đã học được gì đó, vì vậy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Dù sao thì bọn họ cũng thuộc về hai môn phái khác nhau, phương pháp tu hành cũng rất khác nhau, huống chi là nhận thức đối với đạo pháp, mỗi môn phái đều có cách suy nghĩ riêng, không thể lẫn lộn.
“Đạo hữu Thẩm, thiên phú của cô thật phi phàm, khó trách Vô Lượng Tổ Sư sẽ nhận cô làm đệ tử. Anh ta khen một câu chân thành.
Từ sau khi hai người bước vào hội trường, các vị đạo hữu ngồi cách hai người không xa luôn chú ý đến Thẩm Như Như, thấy cô trao đổi với người bên cạnh, lập tức vểnh tai, vươn cổ cẩn thận lắng nghe, biết cô lại có hiểu biết mới, mọi người càng thêm quyết tâm đến Huyền Thiên Quan thử vận may sau khi Hội nghị giao lưu kết thúc. Nếu có thể được cô coi trọng và nhận vào đạo quan, vậy sau này cũng coi như đã bước nửa chân vào Huyền Môn rồi!
Nghĩ như vậy, mọi người không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười vui mừng và chờ mong.
“.” Sắc mặt Thẩm Như Như cổ quái, nhưng lại không tiện giải thích, chỉ có thể để Bách Lý tự tưởng tượng. Theo nội dung chương trình học không ngừng thâm sâu, thời hạn một tuần của hội nghị giao lưu bất giác đã qua hơn nửa.
Mấy ngày đầu tiên đều rất bình thường, các đại sư thay phiên nhau ra trận, những người nghe đều vô cùng hưởng thụ, học được rất nhiều điều. Cho đến buổi sáng ngày thứ năm, chương trình học đột nhiên xảy ra một sự thay đổi kỳ lạ.
Tám giờ sáng, Thẩm Như Như bước vào hội trường, vẫn ngồi xuống chỗ cũ, chuẩn bị đầy đủ sổ và bút. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy người thanh niên mặc âu phục, đi giày da và PPT* báo cáo tài chính hàng năm trên sân khấu, trong lòng cô tràn đầy hoang mang. Bách Lý vẫn chưa đến, cô đành phải xoay người hỏi vị đạo hữu ngồi phía sau: “Nội dung buổi học hôm nay là gì?”
*PPT: Phần mềm cho phép người dùng tạo những trang chiếu phục vụ cho phép thuyết trình thuộc hệ điều hành Microsoft.
Vị đạo hữu này cũng là đệ tử Huyền Môn, theo học Thiên Cơ Tinh Quân, chỉ tiếc là vận khí của anh ta bình thường, tuy rằng đã vào tiên môn nhưng lại không có được truyền thừa, hơn nữa ngộ tính cũng không phải rất xuất sắc. Cho nên, ngoài tu luyện linh lực dễ dàng hơn người bình thường thì không có ưu điểm nào khác.
Đã có sư phụ nên không thể gia nhập vào môn phái khác, vì vậy, đệ tử Huyền Môn khác càng xuất sắc, anh ta càng khó chấp nhận. Đối mặt với một đệ tử ưu tú đột ngột xuất hiện Thẩm Như Như, sự uất hận và không cam lòng của anh ta lên đến đỉnh điểm, nhưng mà giáo dục và sự hun đúc từ nhỏ không cho phép nên anh ta cũng không thể hiện những thứ đó ra ngoài, chỉ là thái độ lạnh lùng hơn đối với những người khác. “Báo cáo tài chính của năm trước sẽ được tiến hành tại Hội nghị giao lưu hàng năm. Anh ta nhàn nhạt trả lời. Thẩm Như Như hiểu rõ: “Thì ra là thế, cảm ơn đạo hữu đã giải đáp thắc mắc.
Tiếp thu lễ rửa tội của Đạo pháp trong bốn ngày liên tiếp, cô gần như quên mất Hiệp hội Đạo giáo cũng là một tổ chức bình thường, nó cần có tài chính để duy trì hoạt động bình thường. Chỉ là không biết kinh phí này được phân bổ từ bên trên xuống hay kiếm được thông qua các phương diện khác.
Rất nhanh, cuộc họp báo cáo tài chính hàng năm bắt đầu.
Người thanh niên mặc âu phục đi giày da tự giới thiệu, anh ta họ Hạ, đang là tiến sĩ nghiên cứu sinh chuyên ngành tài chính của một trường đại học nổi tiếng quốc tế, đồng thời cũng là một hội viên bình thường của Hiệp hội Đạo giáo, hiện tại anh ta làm việc tại bộ phận tài vụ của Hiệp hội Đạo giáo, phụ trách quản lý tài chính.
Thẩm Như Như nghe vậy không khỏi líu lưỡi, không ngờ ngưỡng cửa của bộ phận tài vụ của Hiệp hội Đạo giáo lại cao như vậy, còn tuyển cả tiến sĩ từ trường đại học nổi tiếng thế giới, tiền lương một năm hẳn là không ít. Quản lý Hạ trên sân khấu tự giới thiệu xong liền bắt đầu báo cáo tất cả nguồn thu và các khoản chi tiêu của Hiệp hội trong năm vừa qua.
Trái ngược với suy nghĩ của Thẩm Như Như, nguồn thu chủ yếu của Hiệp hội Đạo giáo không phải là ngân sách quốc gia chi xuống, mà là đến từ hội phí của các hội viên bình thường và việc bán các loại sản phẩm đặc biệt…
Hội phí của các ông chủ lớn trong các lĩnh vực thực sự không thấp, mỗi người 1 triệu 880 ngàn tệ, mỗi năm đóng một lần. Mà mười danh ngạch của hội viên bình thường trong Hội nghị giao lưu hàng năm cần phải thông qua đấu thầu để đạt được, nghĩa là chỉ mười người có giá thầu cao nhất mới đủ tư cách tham gia Hội nghị giao lưu năm nay.
Quản lý Hạ đưa ra số liệu thống kê trên ứng dụng, tính đến nay, số lượng hội viên bình thường của Hiệp hội Đạo giáo đã lên đến 208 người, nói cách khác, chỉ riêng nguồn thu hàng năm từ hội phí đã gần bốn trăm triệu tệ.
Thẩm Như Như vừa nghe vừa cảm thán, thương hiệu có tiếng là tốt nhất, thu phí đắt đến mấy cũng có người tranh nhau vào.
Quản lý Hạ tiếp tục thuyết trình, ngoài hội phí thì thu nhập từ việc bán các sản phẩm đặc biệt của Hiệp hội Đạo giáo cũng không hề thấp. Những người đứng đầu của Hiệp hội Đạo giáo đều là những người cao tuổi đã về hưu từ lâu, bình thường rảnh rỗi không có việc gì thường thích trồng một ít lương thực hay thảo dược gì đó.
Sau khi thu hoạch, phần lớn những thứ này sẽ được phân chia cho các đạo quan ở các nơi, phần còn lại sẽ được bán cho người muốn mua với giá cao. Năm nay, gạo của Trương đạo nhân rất được ưa chuộng, bởi vì số lượng ít nên khiến cho mọi người cạnh tranh rất gay gắt, thậm chí còn có người kêu giá cao một trăm ngàn tệ một cân. Vừa giải thích, quản lý Hạ vừa lật từng trang PPT cho mọi người xem, giải trình các khoản thu vào xong liền chuyển chủ đề, bắt đầu nói về chi tiêu của Hiệp hội Đạo giáo.
Ngoại trừ trả lương hàng tháng cho nhân viên, duy trì các hoạt động bình thường của Hiệp hội và quà tặng những ngày lễ tết cho các đạo quan, Hội nghị giao lưu Đạo pháp hàng năm cũng là một khoản chi phí lớn, sau khi tính toán cẩn thận, chi phí này lớn đến mức kinh ngạc, cả năm trước đó đều ở trong tình trạng thu không đủ chi.