Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 122

Lão Mã đột nhiên lùi lại hai bước, hai tay che ngực, vẻ mặt xấu hổ: “Chính sự quan trọng hơn, Thẩm đại sư, cô mau hỏi chính sự đi”

Thẩm Như Như gật đầu, đi đến trước mặt Hướng Ân Trừng, nhìn xuống từ trên cao: “Người đứng sau lưng anh rốt cuộc là ai?”

Hướng Ân Trừng đang định trợn trừng mắt thì không điều khiển được miệng, nói: “Là một người đàn ông ra vẻ thanh cao, ngoại hình khá đẹp, tôi không biết tên của hắn ta, có một lần nghe thấy chân sai vặt gọi hắn ta là Liên đại nhân”

Nói rồi Hướng Ân Trừng lập tức bịt kín miệng mình lại, vẻ mặt hoảng sợ.

Ngay cả tên họ đầy đủ cũng không biết ư? Thẩm Như Như nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Bây giờ hắn ta ở đâu, bình thường hai người liên lạc với nhau bằng cách nào?”

Hướng Ân Trừng bịt chặt miệng mình lại nhưng cái miệng của anh ta như thể bị ma quỷ điều khiển, một mực lên tiếng: “Tôi không biết hắn ta ở đâu. Hai năm trước tôi mất dấu hành tung của hắn ta, hắn ta cũng không liên lạc với tôi, số điện thoại và địa chỉ cũ đều bỏ đi, tôi cũng không có cách tìm được hắn ta. Lúc trước nói rằng có thể giới thiệu hắn ta cho cô chẳng qua chỉ để kéo dài thời gian, trên người tôi có thiết bị định vị, chắc chắn trợ lý của tôi đã phát hiện ra sự bất thường, chẳng mấy chốc cô ta sẽ tìm đến đây”

Thẩm Như Như: “ ”

””

Hỏi một lúc lâu mà cái gì cũng không biết, đúng là tên vô tích sự, phí cho lòng dạ độc ác. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Hướng Ân Trừng vừa dứt lời được một lúc thì nhà trước của đạo quan truyền đến âm thanh ầm ĩ, ngay sau đó có một nhóm người ào ào chạy từ nhà trước vào trong.

Dẫn đầu là một người phụ nữ mập mạp, cô ta dẫn theo một đám vệ sĩ xông vào nhà sau, vọt tới bên cạnh Hướng Ân Trừng: “Trừng Trừng! Cậu không sao chứ?! Tại sao không gọi điện được cho cậu? Tôi sốt ruột gần chết!”

Nhóm vệ sĩ im lặng, dàn hàng thành một vòng tròn, vây đám người Hướng Ân Trừng và Thẩm Như Như ở bên trong. Sau đó là cảnh sát xuất hiện, các phóng viên đều bị chặn ở bên ngoài.

Các cảnh sát đều là người quen của cục Cảnh sát của thị trấn. Cảnh sát Triệu cũng có mặt ở đây. Ông ấy đứng sóng vai cùng với ba người Tuệ Trí, Chiêm Hạc, Mạch Mạch, hạ thấp giọng, hỏi: “Sao lại thế này? Người phụ nữ này báo cảnh sát nói là có người bắt cóc minh tinh, nhốt ở Huyền Thiên Quan, Thẩm đại sư có biết chuyện không?”

“Người phụ nữ này báo tin giả” Tuệ Trí nói chắc như đinh đóng cột, hỏi ngược lại: “Dưới mi mắt Tổ sư gia, ai dám phạm tội?” Đúng vậy! Ở địa bàn của Vô Lượng Tổ Sư, ai dám làm càn!

Cảnh sát Triệu cực kỳ tán thành, vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy đây chỉ là hiểu lầm, thế nên mới chào hỏi với mọi người trước như này, tuyệt đối sẽ không vô tình làm tổn thương người của Huyền Thiên Quan. Mọi người cứ yên tâm, đợi lát nữa hiểu lầm được giải quyết thì tôi sẽ thắp nén hương cho Tổ sư gia, hy vọng ông ấy không nổi giận vì chúng tôi tự tiện xông vào đạo quan.

Tuệ Trí cười đồng ý, trấn an: “Đừng lo lắng, các ông thực thi nhiệm vụ theo lẽ công, Tổ sư gia là người phân rõ

phải trái, nhất định sẽ không giận cá chém thớt, vạ lây đến các ông. Người xui xẻo phải là bọn họ. Ông ấy chỉ trợ lý và đám vệ sĩ tự ý xông vào, còn có cả đám phóng viên bám đuôi theo đến.

Lúc thấy trợ lý xuất hiện, Hướng Ân Trừng lại chẳng vui vẻ là bao, anh ta nhìn Thẩm Như Như bình tĩnh ung dung, lại nhìn đám phóng viên đứng bên ngoài giơ máy quay, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành. Anh ta đang định ra lệnh cho vệ sĩ bịt miệng Thẩm Như Như lại thì cô đã lên tiếng, đưa ra vấn đề thứ hai cho anh ta… “Ba năm trước, anh tỏ tình với một thầy giáo, có phải anh thật sự thích thầy giáo đó không?”

Hướng Ân Trừng muốn nói rằng lúc đó chẳng qua mình còn trẻ tuổi, bồng bột, vốn dĩ không hiểu thế nào là thích. Đây là câu trả lời mà ê kíp đã soạn trước cho anh ta. Thế nhưng anh ta tuyệt vọng nhận ra rằng miệng và suy nghĩ của mình giống như của hai người khác nhau, không thể thống nhất được. Anh ta nghe thấy âm thanh kiêu ngạo của chính mình vang lên bên tai…

“Tất nhiên là không rồi, tuy rằng thầy giáo đó rất đẹp nhưng không phải gu thẩm mỹ của tôi. Tôi thích những chàng trai có ngoại hình giống như Lưu Tuyền, vừa đàn ông vừa quyến rũ, chắc chắn lúc lên giường sẽ rất lợi hại. Đáng tiếc Lưu Tuyền không thích tôi, lại còn tuyên bố bản thân là trai thẳng. Kết quả anh ta lại thầm mến thầy giáo kia, tôi tức không nhịn được, bèn nhanh chân tỏ tình với thầy giáo kia trước, như vậy thì với tính cách của Lưu Tuyền, anh ta sẽ không thổ lộ tình cảm với thầy giáo kia nữa.

“Nhưng Lưu Tuyền vẫn một mực thương nhớ thầy giáo kia, trong lòng tôi ghen ghét không chịu được, bèn tìm người tung tin đồn về thầy giáo, còn làm giả rất nhiều bức ảnh chứng minh cuộc sống cá nhân của thầy giáo rất hỗn loạn, bôi nhọ thanh danh của thầy. Thầy giáo kia học nhiều quá thành con mọt sách, ngây thơ ngu xuẩn, mãi đến khi bị trường học đuổi việc cũng không biết ai là người giở trò, tùy tiện gọi điện nhận lỗi là được thầy giáo tha thứ, lại còn hẹn gặp mặt được.

Nói đến đây, gương mặt Hướng Ân Trừng vặn vẹo, rốt cuộc cũng ngậm miệng được. Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn anh ta bằng ánh mắt không thể tin nổi, các phóng viên càng hăng hái giơ máy quay và bút ghi âm, vội vàng ghi chép lại lời khai.

Đúng là không uổng chuyến đi ngày hôm nay, lịch sử đen của Hướng Ân Trừng đủ để bọn họ hồi vốn. Sắc mặt nữ trợ lý trắng bệch, cô ta nhào về phía các phóng viên định phá hủy chứng cứ: “Mọi người nể mặt!

Phòng làm việc của chúng tôi sẵn sàng chi tiền mua lại ảnh chụp và đoạn ghi âm của các vị, bao nhiêu tiền cũng được! Mọi người giơ cao đánh khẽ, đừng lan truyền tin này ra ngoài!”

Các phóng viên đồng loạt tránh né, đồng thời tính toán thiệt hơn. Tung tin đồn nhảm không tính là lịch sử đen quá nghiêm trọng, nói không chừng chỉ cần nhẫn nhịn mấy năm là tẩy trắng được, bọn họ tung ảnh chụp và đoạn ghi âm này ra cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nếu bán cho phòng làm việc thì còn kiếm được một khoản kha khá…

Tuy nhiên Thẩm Như Như không định để mọi chuyện kết thúc ở đây, cô nhìn chằm chằm gương mặt vặn vẹo, phẫn nộ lại kinh sợ của Hướng Ân Trừng, tiếp tục hỏi: “Sau khi hẹn gặp thì sao? Anh nhốt thầy giáo lại, lột da mặt, giết hại, cuối cùng giấu xác ở đâu?”

Đám người vây xem ồ lên, tất cả đều chấn động bởi lượng thông tin trong lời nói của Thẩm Như Như. Các phóng viên lập tức gạt bỏ ý tưởng bán ảnh chụp, giơ cao bút ghi âm, nhìn Hướng Ân Trừng ngồi trên ghế mây bằng ánh mắt chờ mong.

Hướng Ân Trừng không để cho bọn họ thất vọng, anh ta hé miệng, tiếp tục tiết lộ tin nóng: “Đúng vậy, tôi sai người hẹn anh ta ra rồi bỏ thuốc mê, bắt người ta rồi nhốt ở tầng hầm nhà xưởng của gia đình tôi. Ha ha, thật không ngờ anh ta bị bỏ đói ba ngày mà không kêu gào, đúng là cục đất, cả người anh ta chỉ có mỗi ưu điểm này. Tôi nghĩ Lưu Tuyền thích gương mặt của anh ta, bèn lột da mặt của anh ta xuống, ghép vào mặt mình, Liên đại nhân chỉnh sửa một chút cho tôi, khiến mọi người không nhận ra được đường nét của thầy giáo kia, còn hỏi tôi phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu, ha ha. Có điều dường như Lưu Tuyền phát hiện ra điều bất thường, đi khắp nơi tìm thầy giáo kia, thậm chí còn tìm đến cả khu vực lân cận của nhà xưởng. Tôi lo mọi chuyện bị bại lộ, bèn vứt xác thầy giáo cho chó hoang ăn, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Bình Luận (0)
Comment