Lưu Tuyền vừa nói vừa quỳ xuống đất dập đầu, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt khiến cho người ta động lòng.
Bà Tập và Tập lão ngây ra như phỗng nhìn anh ta, hai vợ chồng già giống như mất hết sức lực, không hề động đậy, chỉ có nước mắt yên lặng chảy xuống chứng minh bọn họ vẫn còn tri giác.
Thẩm Như Như tắt chức năng quay video của điện thoại, đẩy khe cửa đi vào, đầu tiên là đi đến xem xét tình trạng của hai vị trưởng bối, bọn họ chỉ do quá đau lòng cho nên tạm thời đờ đẫn thôi, cũng không có gì quá đáng lo. Cô đánh thức hai người bọn họ, sau đấy dán lên người mỗi người một lá bùa an giấc, bảo người hầu nâng hai người lên lầu nghỉ ngơi.
Bên kia, Bùi Y đi đến trước mặt Lưu Tuyền, vừa lắc đầu vừa tấm tắc ngợi khen: “Đạo hữu Thẩm, bùa của cô dùng tốt thật đấy, đợi đến khi xong chuyện này thì vẽ cho tôi mấy lá nhé? Thật đúng là không dùng thì không biết, dùng một chút thôi đã bị dọa hết hồn, tên nhóc này nên đi làm diễn viên đi, nói không chừng còn có thể đoạt giải Oscar đấy chứ, cũng coi như làm vẻ vang cho nước nhà.
Lưu Tuyền nhìn bốn người đột nhiên đi ra, bị dọa đến nỗi nuốt ngược tiếng khóc vào trong, trong đôi mắt đỏ rực tràn đầy kinh hoảng và sợ hãi, cũng không ngăn được tiếng nấc cụt.
“Mấy, hức, mấy người muốn, hức, muốn làm gì?”
Một chiếc xe mui trần được lái ra khỏi thành phố cổ một cách yên tĩnh và thoải mái, đi thẳng đến khu thành phố mới nhộn nhịp. Bùi Y khéo léo bẻ lái, đạp mạnh chân ga, dường như đi giữa không rung trên con phố đông đúc mà lần nào cũng có thể tránh được đèn đỏ.
Thẩm Như Như không dám thả dây an toàn ra, trà mà đã cô uống trước khi ra ngoài cứ cồn cào trong bụng, bất cứ lúc nào cô cũng có thể nôn ra hết. Trong xe thỉnh thoảng vang lên tiếng đồ vật va vào thùng xe, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ba người còn lại, cô không khỏi thắc mắc liền hỏi: “Liệu những cú va chạm này có làm anh ta tỉnh giấc không, nếu anh ta hét lên thì phải làm thế nào, hay là chúng ta dùng cái hộp hay là cái gì đó để chỉnh lại di?”
Sau khi dò hỏi xong, bọn họ đánh Lưu Tuyền bất tỉnh rồi trói lại và ném vào trong cốp xe, lúc này xe đang rẽ trái rẽ phải, do quán tính nên Lưu Tuyền bị ném lung tung trong cốp xe, có thể sẽ tỉnh lại vào bất cứ lúc nào. Bách Lý Thanh rất bình tĩnh: “Tôi đã cho anh ta ngửi hương đặc biệt của Tam Thanh Cung, anh ta sẽ không bao giờ tỉnh lại trước lúc đến nơi đâu?
Thẩm Như Như cảm thấy nhẹ nhõm, làm việc với các đạo sĩ trong Tam Thanh Cung rất là an tâm và có đầy đủ mọi thứ.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước lối vào của một câu lạc bộ tư nhân, và người phục vụ lập tức đi tới để hướng dẫn chỗ đậu xe. Mặc dù câu lạc bộ này tọa lạc tại một thành phố sầm uất nhưng khung cảnh xung quanh lại rất yên tĩnh.
Nơi đây hầu như không có người đi bộ qua lại, xe cộ cũng rất ít, nhưng những chiếc xe ra vào đa phần đều là những chiếc xe sang có giá cả triệu đô la. Nó tạo cho người ta cảm giác cao cấp và bí mật. Lưu Tuyền nói rằng ban đầu anh ta định mời Từ Dẫn Châu đến đây và Liên Vụ đang đợi ở bên trong. Chiếc xe được giao cho người phục vụ, bốn người xuống xe tiến vào câu lạc bộ, báo số phòng và đợi quản lý sau khi xác nhận sẽ dẫn bọn họ lên lầu.
Thẩm Như Như yên lặng nhìn kiến trúc và trang trí bên trong câu lạc bộ, trông không sang trọng lắm, thiết kế đơn giản và trang nhã, rất khiêm tốn. Bởi vì gia đình cô làm trong ngành khách sạn nên cô cũng biết một chút về cách bài trí ở đây, và rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu thích cái gọi là xa hoa bình dân. Cần thể hiện gu thẩm mỹ của mình nhưng cũng phải lặng lẽ cho thiên hạ biết mình có quyền và rất giàu có.
Mọi thiết kế dường như không có gì nổi bật thực sự có thể có giá cao ngất ngưởng. Nhưng đơn giản là đơn giản, nơi này bảo mật sự riêng tư rất tốt, hầu như mọi thứ đều tách biệt với nhau, ngay cả thang máy lên thẳng từng tầng từng phòng cũng sẽ không gặp khách ở các tầng khác gây khó chịu. Người quản lý đưa họ đến tầng tương ứng và đi xuống, họ bước vào phòng và nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lông và một hàng vệ sĩ bên cạnh.
Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, Thẩm Như Như sửng sốt, khuôn mặt này rất giống với Hướng Ân Trừng sau khi thay đổi khuôn mặt, nhưng so với Hướng Ân Trừng thì đẹp hơn, với đôi mắt phượng dài và hẹp hơi nhướng lên, sống mũi thẳng và đôi môi mỏng, trắng bệch, giống như một bông hồng đen có gai, đầy u ám và xấu xa, nguy hiểm và đầy cám dỗ. Anh ta mặc chiếc áo ngủ bằng lụa màu đen, đang dựa vào chiếc giường gỗ kiểu cổ điển, một tay chống đầu còn tay kia tìm kiếm chương trình để xem bằng điều khiển từ xa. “Chậc, cái thứ vô dụng đó lại bị phát hiện nhanh như vậy sao?”
Liên Vụ ngồi dậy, tiếc nuối lắc đầu: “Tôi chỉ là muốn bắt một người, hiện tại lại đưa bọn họ tới cửa, cũng trách không được tôi Có lẽ là bởi vì chiếm cứ thân thể của Lật Tử nên giọng nói của anh ta giống hệt như của Lật Tử, nhưng ngữ điệu lại hoàn toàn khác nhau, nhìn kĩ hai người một chút cũng có thể phân biệt được.
Thẩm Như Như nhớ rất rõ ràng rằng giọng nói nghe thấy ngoài cửa sổ đêm qua chính là của anh ấy. Không nói một lời, cô liền hiến tế một [Bùa chém giết], một bóng ma giống như con dao khổng lồ xuất hiện trong không khí mỏng manh và nhanh chóng chém về phía Liên Vụ.
Kể từ khi cô nhận ra bước đột phá trong hội nghị giao lưu, những lá bùa tấn công của cô hiệu quả hơn trước gấp nhiều lần, ví dụ như tên tà tu điều khiển con rết mà cô gặp trong bệnh viện năm đó, có thể dễ dàng bị cô xử lý bằng sức mạnh hiện tại.
Nhưng Liên Vụ chỉ hơi kinh ngạc mà không có bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào, giây tiếp theo, hắn giơ một tay lên dễ dàng cầm lấy bóng dao trong không khí, sau đó siết chặt ngón tay làm cho bóng dao trong nháy mắt tan thành mảnh vụn, tiêu tán trong không khí.
“Tên tà tu này rất mạnh, xem ra hôm nay sẽ là một trận chiến ác liệt. Bùi Y thu lại nụ cười, tay trái vung một cái, một cái trận bàn hiện ra, đồng thời nghịch chuyển trận bàn trên con trỏ.
Vừa dứt lời, anh ấy và Từ Dẫn Châu biến mất tại chỗ, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi chóng mặt, câu lạc bộ đã biến mất, thay vào đó là một khu rừng rậm rạp. Liên Vụ vẫn đứng đó và vệ sĩ của hắn ta đã biến mất cùng với Bùi Y.
Liên Vụ lông mày dài hơi nhướng lên: “Không nghĩ tới ngươi còn có loại thủ đoạn này, so với người tới trước kia thì ngươi còn đáng tin hơn nhiều.
Bách Lý Thanh không thích nói nhảm khi chiến đấu, vì vậy anh ấy rút kiếm rồi lao về phía trước và cả hai nhanh chóng rơi vào trạng thái chiến đấu.
Liên Vụ là một tia linh hồn từ hàng ngàn năm trước, hắn ta đã trở thành một đạo sĩ trong suốt cuộc đời của mình, với những phép thuật thâm sâu và mạnh mẽ. Bây giờ, mặc dù sức mạnh của tia linh hồn không còn mạnh như trước, nhưng nó vẫn rất mạnh mẽ, và sau khi chiếm giữ cơ thể của Lật Tử thì hắn ta thường xuyên ra ngoài săn ma nên sức mạnh của hắn ta đã được cải thiện rất nhiều trong hai năm qua. Mặc dù Bách Lý Thanh cực kỳ tài giỏi, nhưng dù sao ở độ tuổi đó thì kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu của anh ấy không bằng Liên Vụ nên anh ấy đã sớm rơi vào thế hạ phong.
Thẩm Như Như điều khiển khoảng hơn chục thanh kiếm nhỏ để hỗ trợ và đâm vào cơ thể của Liên Vụ. Thanh kiếm làm bằng đá Hoàng Tuyền có thể phát huy sức mạnh tinh thần của cô đến cực hạn nhưng nó dường như không thể khống chế được hắn ta.