Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 181

Thẩm Như Như cười nói: “Sư phụ của anh ấy là Chung Quỳ, đúng vậy, chính là người nổi tiếng đó. Còn anh ấy bây giờ đang làm quỷ sai dưới âm phủ.

Chung Quỳ: là một vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc.

Tiểu Bối bị đại danh Chung Quỳ làm cho giật mình, nội tâm đang kích động cũng bình tĩnh lại: “… Thật lợi hại, vậy mà lại là đồ đệ của thiên sư Chung Quỳ, làm tròn lên thì tớ cũng coi như quen biết Chung Quỳ…”

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Như Như ngủ dậy liền đi tưới hoa và cây xanh trong vườn hoa, bởi vì tối hôm qua bị hút rất nhiều tinh khí nên hôm nay cây cối đều hơi héo úa, không bừng bừng sức sống như thường ngày. Cô rất đau lòng, tưới nước xong còn cố ý ở trong vườn hoa một lúc, để linh lực trên người mình tẩm bổ cho chúng.

Trần Pháp từ trong phòng dành cho khách đi ra, tình cờ nhìn thấy cô đang ngồi xổm trong vườn hoa, hắn ta hỏi cô số tài khoản và chuyển cho cô ba mươi triệu nhân dân tệ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Bà chủ Thẩm, hiện tại trong tài khoản của tôi không có nhiều tiền như vậy, đây coi như là tiền cọc, ngày mai tôi sẽ chuyển nốt phần còn lại cho cô”

Thẩm Như Như kinh ngạc, suýt nữa thì cằm rơi xuống đất, cô làm việc lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nhận được đơn hàng nào có giá cao như thế này, phá kỷ lục cá nhân mới… Trong lòng cô không ngừng reo hò nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, tùy ý hỏi: “Anh Trần, lúc trước Dư Ma Tử chào giá anh bao nhiêu?”

Trần Pháp sửng sốt, lắc đầu nói: “Anh ta không nhắc đến, anh ta chỉ nói rằng muốn thử uy lực của con rối. Thẩm Như Như im lặng gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên là một người không ra bài theo kịch bản.

Cùng ngày, Trần Pháp rời khỏi thị trấn Mộ Nguyên và đến sân bay, hắn ta thử trở lại ở thành phố B hai ngày, kết quả cơ thể lập tức suy yếu. Vì mạng sống, hắn ta không thể không trở lại thị trấn Mộ Nguyên, nhưng đối với hắn ta thì người ở thị trấn vẫn quá nhiều, nhất là khi lượng du khách đến đông đảo vào ban ngày, điều đó khiến cho hắn ta rất khó chịu.

Cuối cùng, hắn ta đành phải chuyển đến ở núi Bạch Vân ở vùng ngoại ô, nơi đây hẻo lánh và yên tĩnh, ngoại trừ Tam Thanh Quan trên đỉnh núi thì không có gia đình nào khác sinh sống. Đất rộng người thưa, không khí trong lành, tinh khí của cây cỏ khắp núi đều là của hắn ta.

Hắn ta thuê một đội thợ xây dựng xây cho mình một ngôi nhà có sân giữa rừng núi, từ đó về sau sống một mình ở đây, nuôi mấy con gà vịt, trồng một ít rau quả, thỉnh thoảng đọc sách luyện chữ, thỉnh thoảng xuống núi đi dạo quanh thị trấn, cuộc sống bình lặng như nước sôi để nguội.

Sau khi Tiểu Bối biết Trần Pháp ở núi Bạch Vân thì có chút sững sờ, cô ấy nhìn chiếc hộp trong tay, đây là thứ Trần Pháp nhờ Thẩm Như Như chuyển cho cô ấy trước khi rời đi, bên trong đặt một đồng tiền xu một tệ và một mảnh giấy màu đỏ. Cô ấy lấy tờ giấy ra xem, thấy bên trên có hai cái sinh thần bát tự, một cái trong đó là của cô ấy, cái còn lại là của Trần Pháp, phía dưới bát tự có một lời bình: Duyên trời tác hợp.

Tiểu Bối nhìn chằm chằm bốn chữ đó một hồi lâu, thầm nghĩ đây là tên thần côn không đáng tin nào tính? Cô ấy không để ý đến chút dao động nhỏ ở trong lòng, gấp tờ giấy đỏ lại cho vào hộp, sau đó nhét hộp vào ngăn đáy của vali.

Cách đây không lâu, một đồng nghiệp cũ ở bệnh viện Bác Nhã đã gọi điện mời cô ấy quay lại làm việc, chuyện này hiển nhiên là tác phẩm của Trần Pháp. Sau khi xem xét, cô ấy quyết định trở lại làm việc ở Bác Nhã, hôm nay chính là ngày cô ấy trở về.

Chuyện cha mẹ của Tiểu Bối đi tìm Lâm Hạo xin lỗi rơi vào bế tắc, đối phương còn không muốn gặp mặt, luật sư trả lời chỉ có hai phương án, một là đền tiền, hai là gặp nhau ở tòa án.

Tiểu Bối dứt khoát yêu cầu họ trả tiền bồi thường, nhân cơ hội này cho bọn họ một bài học, từ nay về sau bớt mắng chửi đắc tội người khác. Hơn nữa, ba trăm ngàn tệ cũng không nhiều, cô ấy còn có thể kiếm lại được, nhưng mà sau này cô ấy sẽ không bao giờ giao tiền lương cho bọn họ nữa. Sau sự việc lần này, cô ấy mới thấy rõ cha mẹ của mình không đáng tin cậy đến cỡ nào.

Trước khi lên máy bay rời khỏi thị trấn Mộ Nguyên cùng cha mẹ, cô ấy cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô ấy cố gắng không nghĩ về bất cứ điều gì nữa, sau đó nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi trên ghế.

Sau khi Tiểu Bối trở lại thành phố B, cuộc sống của cô ấy nhanh chóng trở lại quỹ đạo bình thường, Trần Pháp sống một mình nơi rừng núi, trải qua ngày tháng bình dị, đơn giản. Hai người bị ngăn cách bởi trăm sông ngàn núi, hoàn toàn không có giao điểm, chỉ có duy nhất thị trấn Mộ Nguyên trở thành nơi kết nối mơ hồ của hai người họ.

Từ những dòng tin nhắn mà Tiểu Bối ngẫu nhiên gửi tới, Thẩm Như Như ngửi thấy điều gì đó bất thường, cô không truy hỏi đến cùng, chuyện này đã không còn liên quan gì đến cô, trong tương lai, hai người họ xảy ra chuyện gì đều là lựa chọn của chính bọn họ.

Về phần Dư Ma Tử, sau khi hắn ta bị điều tra viên mang về Ban Đặc Biệt thì bị phạt và tống vào nhà giam của Ban Đặc Biệt một lần nữa. Tuy nhiên, bởi vì vụ việc lần này chưa thành công, chưa gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng cho nên thời gian bị giam giữ không dài, chỉ nửa năm.

Trước đó ông cụ Dư chưa biết rõ tình hình, sau khi lấy con rối gỗ nhỏ của mình về mới biết Dư Ma Tử trộm đồ của mình và lại ra ngoài phạm tội. Ông cụ rất áy náy, cố ý ra mặt xin lỗi Tiểu Bối và cảm ơn Huyền Thiên Quan. Ngoài ra, ông cụ Dư còn tặng Thẩm Như Như một chiếc Tam Thanh Trản và một chiếc chén Tam Thanh vừa được nghiên cứu chế tạo ra, khiến cho Bách Lý vô cùng ghen tị.

Mới sáng sớm, sân sau của Huyền Thiên Quan đã tụ tập một nhóm đạo sĩ, tất cả đều tập trung dưới giàn hoa và nhìn chằm chằm chiếc chén Tam Thanh trên bàn đá. Chỉ thấy đó là một chiếc chén nhỏ trong suốt như pha lê, thoạt nhìn không khác gì một chiếc cốc thủy tinh bình thường, nhưng khi nhìn kỹ thì có thể thấy trong thành chén có một dòng khí chậm rãi lưu chuyển.

Người đặc biệt đến tặng đồ là một ông chú trung niên mập mạp, ông ta ăn mặc rất chỉnh chu, lời nói và hành động đều rất cẩn thận, ông ta rất hài lòng với phản ứng của mọi người, tự hào giới thiệu: “Chiếc chén Tam Thanh này là do ông Dư mất thời gian nửa năm để chế tạo ra, bên trong thành chén ẩn chứa Tam Thanh Khí nguyên chất và men rượu, chỉ cần đổ đầy nước vào bên trong, năm phút sau nó sẽ trở thành một chén rượu Tam Thanh thượng phẩm.

Rượu Tam Thanh là thứ được yêu thích nhất trong Hiệp hội Đạo giáo, nó không chỉ ngon mà còn có thể tăng cường thể chất, nếu ai may mắn, khi uống còn có thể nâng cao tư chất. Nhưng mà do chu kỳ sản xuất dài và số lượng có hạn, cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy rượu Tam Thanh ở các dịp lễ hàng năm. Ở trong giới hiện nay, rượu Tam Thanh được chào bán với giá rất cao, tiếc là vẫn không thể mua được, cung không đủ cầu rất nghiêm trọng.

Có chén Tam Thanh, vậy thì có thể uống rượu Tam Thanh mọi lúc mọi nơi. Đây là món quà chân thành nhất dành cho những người yêu rượu, đôi mắt của Bách Lý Vô Thù ở bên cạnh đã tái rồi.

Thẩm Như Như không có cảm giác đặc biệt gì, cô cũng không thích uống rượu, nhất là loại rượu có hương vị kỳ quái như rượu Tam Thanh càng khiến cô không uống quen, đối với cô mà nói thì chiếc chén này có cũng được mà không cũng không sao.
Bình Luận (0)
Comment