Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 190

Ngô đạo hữu giật nảy mình, vội vàng giải thích: “Hiểu lầm hiểu lầm, chúng tôi chỉ là lo lắng anh gặp chuyện không may thôi!”

Hà đạo hữu lại không nghe anh ấy giải thích, không nói hai lời rút đào mộc kiếm sau lưng ra, chém về phía hai người.

Ngô đạo hữu không khỏi hô to một tiếng: “Đậu má” vội vã nhảy sang bên cạnh né đòn, trong miệng lẩm bẩm: “Gì mà không một lời nào đã đánh người khác như vậy, anh ăn thuốc nổ?!” Nhưng căn bản không ai để ý tới anh ấy, Thẩm Như Như nhanh chóng nghênh đón cùng anh ta đánh nhau, trong nháy mắt hai người đã im lặng không lên tiếng tiếp nhau vài chiêu.

Ngô đạo hữu lo lắng Thẩm Như Như một thân một mình đánh không lại người đàn ông to lớn, khẽ cắn môi xắn tay áo lên chuẩn bị xông lên hỗ trợ, kết quả còn không đợi anh ấy tới gần, đầu của Hà đạo hữu bỗng nhiên lăn xuống đất, ùng ục ùng ục lăn ra thật xa, thẳng đến góc tường cuối hành lang mới dừng lại. Còn chưa xong, ngay sau đó tứ chi của Hà đạo hữu cũng tách khỏi thân thể, cả người cứ như vậy rã rời ngã xuống.

Anh ấy nhìn tứ chi gỗ lăn lộn trên mặt đất, giọng nói run rẩy hỏi: “Hà đạo hữu sao lại biến thành người gỗ rồi!?”

Thẩm Như Như thu hồi phi kiếm lơ lửng trên không trung, xoay người đi tìm Tuệ Trí: “Hắn ta vẫn luôn là tượng gỗ.”

Ngô đạo hữu vội vàng đuổi theo, vẻ mặt mơ hồ hỏi: “Có ý gì, Hà đạo hữu vốn là người gỗ? Người bên cạnh hắn ta biết không?” Thẩm Như Như không nói gì nhìn anh ấy một cái: “Tôi là nói, lần thọ yến này người mà mình luôn nhìn thấy là Hà đạo hữu phiên bản tượng gỗ, còn bản thân anh ta hẳn là không có tới.

Ngô đạo hữu cuối cùng cũng nghe hiểu, vẻ mặt khiếp sợ ngây người một hồi lâu, đột nhiên kịp phản ứng: “Vậy những người khác.”

“Không biết, trước mắt có thể khẳng định là bản thân chỉ có ba người chúng ta, những người khác đều không xác định. Thẩm Như Như vừa đi vừa nói, Tuệ Trí đi cùng cô, có thể xác định không phải ngẫu nhiên giả trang, Ngô đạo hữu bên cạnh, hồi chiều còn ở trước mặt cô chui vào bụi cỏ tiêu chảy, tiếng rắm vang đến mười dặm tám xã đều có thể nghe thấy, bởi vậy cũng có thể xác nhận là người thật. Mặt khác mấy cái đạo hữu bị tiêu chảy khác chạy về phía khách phòng đi WC, thì cô không có tận mắt nhìn thấy nên không cách nào phán đoán bọn họ có phải thật sự bị tiêu chảy hay không, cho nên giờ vẫn phải tạm thời cân nhắc là có phải người thật hay không.

Ngô đạo hữu vừa nghe lời này, mồ hôi từ lông mày bị dọa đến chảy xuống, trong núi đêm nay có nhiều người ở như vậy, nếu như đều là người gỗ, vậy cũng quá đáng sợ.

Hai người đi tới cửa phòng Tuệ Trí, Tuệ Trí đã sửa sang lại hành lý chờ ở cạnh cửa, thấy hai người, anh ấy lập tức nghênh đón: “Tôi vừa rồi nghe được tiếng nổ, xảy ra chuyện gì sao?” Anh ấy tinh thâm đ*o pháp, giá trị vũ lực lại gần như bằng không, cho nên dưới tình huống không rõ tình hình thì không dám đi lung tung, sợ làm cản trở Thẩm Như Như.

Ngô đạo hữu lập tức hoa chân múa tay vui sướng mà đem chuyện vừa rồi thêm mắm dặm muối nói một hồi, biểu tình khoa trương đến mức có thể đi diễn sân khấu kịch.

Tuệ Trí nghe xong không hề bất ngờ: “Không thể đợi ở nơi này, chúng ta đi từ cửa sau, gần hơn chút.

Ba người hướng ra phòng khách để đi, dọc đường đi vô cùng yên tĩnh, trong sân tiếng đánh nhau không biết lúc nào thì ngừng, Ngô đạo hữu nhịn không được nói, đè thấp cổ họng hỏi: “Tuệ Trí, cậu sao lại một chút cũng không kinh ngạc, cậu là sớm phát hiện ra rồi sao?”

“Không, buổi tối lúc xem kịch cảm giác có chút không đúng, nhưng lúc ấy không nghĩ nhiều, trở về ngủ một giấc mới hồi vị” Tuệ Trí giải thích, anh ấy là fan hâm mộ, ít nhất xem hơn một ngàn bản kịch.

Nội dung vở kịch buổi tối không đáng để anh ấy đánh giá, chủ yếu là phản ứng của khán giả thật sự có chút kỳ quái, vô cùng hình thức hóa, không khí trầm lặng, không sống động.

Ba người đi vào phòng khách, Thẩm Như Như nắm cửa kéo ra một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa im ắng, đám người vừa rồi đánh nhau kia không biết đã đi nơi nào, trong sân một bóng người cũng không có. Cô mở rộng khe cửa ra một chút, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, vươn vào khe cửa dứt khoát bắt lấy cánh tay của cô, lực kéo cực lớn kéo cô ra ngoài, cô nâng một cước hung hăng chống lại cánh cửa, điều khiển phi kiếm trực tiếp cắt đứt bàn tay này, chặt đứt toàn bộ cánh tay kẹp trong khe cửa, cô vẫn đuổi sát xông ra ngoài, đồng thời không quên đóng cửa lại, lớn tiếng dặn dò hai người bên trong: “Các cậu trốn ở bên trong trước đừng ra ngoài.

Ngô đạo hữu có chút sợ hãi, dựa vào Tuệ Trí ghé vào khe cửa nhìn lén, chỉ thấy trong sân bỗng nhiên hiện ra một đám người, tất cả đều vung kiếm nhằm phía Thẩm Như Như, Thẩm Như Như lấy ít địch nhiều không kém cạnh chút nào, đảo mắt đã hạ vài tên, đầu gỗ cùng tứ chi lăn đầy đất. Anh ấy sợ hãi than không ngừng: “Tuệ Trí, Thẩm đạo hữu cũng quá lợi hại, chưa từng thấy qua, cô ấy có thể đồng thời khống chế vài thanh phi kiếm vừa đánh người, đệ tử Huyền Quan các cậu đều trâu bò như vậy sao?

Tuệ Trí cũng ghé vào khe cửa nhìn: “Đương nhiên không phải, Thẩm Quan chủ độc nhất vô nhị, những đệ tử khác còn chưa bắt đầu học ngự kiếm thuật.

Hai người thấp giọng nói chuyện, trong hành lang phía sau bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng động tĩnh, bọn họ đồng loạt dừng câu chuyện, xoay người nhìn sang. Mấy vị đạo hữu ban ngày cùng bọn họ bắt cá, nướng cá, đột nhiên xuất hiện ở trên hành lang, trong tay đều mang theo kiếm gỗ đào, mục tiêu rõ ràng hướng về bọn họ mà xông tới.

Tuệ Trí lập tức đi bẻ tay nắm cửa, nhưng cửa lại giống như bị keo dính sống chết mở không ra, Ngô đạo hữu thét chói tai một tiếng lôi, anh ấy né tránh tập kích, hai người ở trong phòng khách nhảy lên nhảy xuống vô cùng chật vật.

Tuệ Trí giơ lên một cái ghế dùng sức nện vào đầu một người trong đó, đầu người nọ phát ra một tiếng trầm đục, xiêu vẹo đeo ở trên cổ, động tác công kích trên tay vẫn không ngừng như cũ.

Ngô đạo hữu sắp khóc, một bên tránh né chung quanh một bên gào lên: “Đều là quái vật gì thế, sao tôi lại xui xẻo như vậy, Dư lão tiên sinh rốt cuộc nhìn trúng ở tôi cái gì???”

Thể lực của người không sánh bằng người gỗ, động tác của hai người rất nhanh liền chậm lại, trên người bị kiếm gỗ đào đâm vài lỗ hổng, máu chảy đầm đìa vô cùng thê thảm. Tuệ Trí nghĩ thầm không thể tiếp tục kéo dài như vậy, sớm muộn gì cũng mất máu quá nhiều mà chết. Anh ấy hô to một tiếng trở về phòng, quay đầu chạy vào trong hành lang, Ngô đạo hữu theo sát phía sau, hai người dốc hết sức nhanh chóng chạy về phòng khách khóa cửa phòng lại.

“Trời ạ, thật đáng sợ” Ngô đạo hữu thở hổn hển, thấy Tuệ Trí chuyển đồ chặn sau cửa, vội vàng giúp đỡ chuyển đồ.

Rất nhanh những người gỗ kia liền đuổi tới ngoài cửa, hướng về phía cửa vừa chém vừa đá, động tĩnh rất lớn. Cũng may cánh cửa dày, bên trong lại được ngăn bằng tủ, bọn chúng không thể phá cửa mà vào, hai người cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Không biết Thẩm đạo hữu thế nào rồi. Ngô đạo hữu lẩm bẩm: “Hẳn là sẽ tới cứu chúng ta.

Tuệ Trí đi tới bên cửa sổ kéo rèm nhìn ra bên ngoài, đập vào mắt lại là một khuôn mặt giả dán trên cửa kính, bên ngoài không biết từ lúc nào có người giấy, nhìn chằm chằm vào bên trong cửa sổ. Anh ấy cau mày lui về phía sau hai bước, người giả kia gác tay lên cửa sổ, móng tay sắc bén dùng sức gãi trên cửa kính, âm thanh chói tai truyền vào trong phòng, nghe tiếng đó khiến lỗ tai người ta khó chịu.
Bình Luận (0)
Comment