Anh trai cằn nhằn vài câu, lại chuyển chủ đề: “Đúng rồi, anh có một người bạn hỏi thăm em có biết đoán mệnh không, cậu ta nói muốn hỏi chút chuyện.”
Thẩm Như Như vui vẻ: “Thần côn cũng phải phân chuyên ngành, em chỉ biết vẽ bùa, đoán mệnh tìm người khác đi.”
Anh trai gật đầu: “Anh nghĩ cũng phải, chẳng phải nói thầy đoán mệnh tiết lộ thiên cơ dễ bị trời phạt sao, nghề nghiệp nguy hiểm như vậy vẫn nên bỏ đi.”
Thẩm Như Như biết anh trai đang thăm dò mình, sợ cô làm chuyện nguy hiểm, trong lòng dâng tràn một sự ấm áp: “Biết rồi, em có chừng mực mà.”
“Em có tính toán là được.”
Hai anh em lại trò chuyện thêm mấy câu, sau khi kết thúc cuộc điện thoại không bao lâu, trong wechat thêm mấy lời mời kết bạn của người lạ, thông tin xác minh đều toàn một kiểu là Xin chào Thẩm đại sư, tôi là XXX, là bạn/bạn học của Thẩm Thần Thần.
Thẩm Như Như sững sờ một chút, không phải nói không đoán mệnh rồi sao, Thẩm Thần Thần sao còn để những người này add cô?
Thông qua lời mời kết bạn của những người này, sự hoang mang của cô rất nhanh đã giải quyết dễ dàng theo những tin nhắn gửi tới.
XXX: [Chuyển khoản 800]
XXX: Xin chào Thẩm đại sư, đây là phí mua bùa yên giấc, địa chỉ nhận hàng của tôi là……
Tin nhắn của mấy người bạn mới đều y hệt nhau, giống như đã hẹn sẵn vậy. Không cần nghĩ cũng biết khẳng định là bút tích của Thẩm Thần Thần, đoán chừng chê việc thu tiền hỏi địa chỉ từng người quá phiền phức, trực tiếp để người ta tự mình đi mua.
Thẩm Như Như ghi lại từng thông tin địa chỉ một, bắt đầu đóng gói chuyển phát nhanh.
Buổi sáng gửi đi một mạch hơn hai mươi gói hàng, tiền vào tài khoản hơn mười ngàn. Cô tính toán, tháng này chỉ riêng tiền dựa vào việc bán bùa đã vượt quá một trăm ngàn, trừ đi chi phí cực kỳ ít, lợi nhuận vô cùng cao.
Đại khái có thể tu sửa một cái điện thờ ra hồn cho tổ sư gia rồi.
Thẩm Như Như cân nhắc trong chốc lát, quyết định tìm dì Phan hỏi thử có quen biết sư phụ nào đáng tin cậy không.
Đang suy nghĩ, Phan Hồng đã xuất hiện, bà ấy xách một cái túi nhỏ, tươi cười hớn hở từ bên ngoài về, Thẩm Như Như lập tức gọi lại: “Dì Phan, có chuyện này muốn hỏi dì.”
Phan Hồng dừng trước cửa sổ: “Có chuyện gì, cứ việc hỏi.”
Thẩm Như Như nói ra kế hoạch tu sửa điện thờ, Phan Hồng bày tỏ không có vấn đề gì, lấy điện thoại ra ngay tại chỗ liên hệ với một sư phụ cho cô: “Điện thờ lần trước chính là tìm ông ta làm cho, trên phương diện này ông ấy rất chuyên nghiệp, cháu yên tâm đi.”
Hiệu suất của sư phụ rất cao, chiều ngày hôm đó đã chạy tới Kính Hoa Duyên xem tình hình, sau đó thảo luận phương án với Thẩm Như Như, vẽ xong bản vẽ, định ra thời gian khởi công.
Sau một một loạt chuyện được sắp xếp ổn thỏa, Thẩm Như Như dâng hương lên tổ sư gia đồng thời nói rõ chuyện này, tổ sư gia rất vui, liên tục khen cô hiểu chuyện, chòm râu bay phất phơ hơn thường ngày mấy phần.
Buổi chiều, Thẩm Như Như tiếp tục bận rộn vẽ bùa buôn bán. Sau hai giờ, Từ Dẫn Châu xuất hiện ngoài cửa, anh xách theo một ấm trà tử sa và hai cái chén, nhấc chân bước vào Kính Hoa Duyên.
Thẩm Như Như nhìn thấy anh, sống lưng cứng đờ một chút, hỏi theo bản năng: “Anh Từ, ho khỏi chưa?”
Từ khi tìm hiểu được sự đặc biệt trong thể chất của Từ Dẫn Châu từ chỗ tổ sư gia, cảm quan của cô đối với anh trở nên vô cùng phức tạp, có thể nói là vừa thương cảm, vừa bội phục.
Một người từ nhỏ đã có thể thấy quỷ hơn nữa sức khỏe không tốt có thể bình an sống tới khi trưởng thành, mà còn không phát triển thành phần tử phản xã hội, nhất định có một nội tâm mạnh mẽ, biết được người như vậy chung quy không tranh được với mệnh trời, khó tránh khiến người ta cảm thấy thổn thức. Hơn nữa nghe ý của tổ sư gia, anh còn từng ăn không ít quỷ quái, rốt cuộc là ăn kiểu gì, cô không biết, nhưng có thể rõ ràng rằng, Từ Dẫn Châu không yếu đuối như dáng vẻ bề ngoài của anh, thậm chí là một người tàn nhẫn.
“Không sao cả.” Từ Dẫn Châu nhấc ấm trà lên: ‘Có chỗ ngồi không?”
Thẩm Như Như lấy ra một cái bàn ăn nhỏ bày giữa giếng trời: “Chỉ có cái này.”
Từ Dẫn Châu cũng không để ý, anh đặt ấm trà xuống, ngồi vào ghế mây bên cạnh, rót ra hai chén trà: “Cô Thẩm có thích uống trà không?”
Thẩm Như Như ngửi thử: “Long Tỉnh?” Thẩm Thần Thần ngày nào cũng uống, cô đã sớm ngửi quen rồi.
“Phải.” Từ Dẫn Châu ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen láy hiện rõ vẻ vui mừng: “Uống một chén không?”
“Chỉ một chén thôi hả.”
“Tùy ý.”
Thế là Thẩm Như Như thật sự chỉ uống một chén, sau đó trở lại cửa hàng phía trước tiếp tục công việc.
Tiếp theo hai người gần như không có bất cứ trao đổi gì, một người làm việc ở phía trước, một người yên lặng uống trà ở phía sau, cả hai cùng hòa thuận không tranh chấp, không những không ngại ngùng, ngược lại còn có cảm giác an nhàn tháng năm yên bình.
Buổi tối Thẩm Như Như nhắc qua chuyện này với Vương Tây Nhã, ý định ban đầu của cô chỉ là muốn cảm thán một chút cảm giác yên tĩnh thoải mái đó, kết quả Vương Tây Nhã đầy mặt nhiều chuyện và cười gian: “Được đó Thẩm Như Như, nhanh vậy đã có người theo đuổi rồi, anh ta có đẹp trai không, tính cách thế nào, công việc là gì?”
Một tràng dài câu hỏi tung ra, khiến Thẩm Như Như choáng váng đầu óc, cô vội vàng bảo dừng: “Cậu đừng có nói linh tinh, người ta không có ý đó với tôi đâu. Đoán chừng anh ta ở nhà ngột ngạt buồn chán, hiếm khi phát hiện được một đồng loại như tôi, cho nên muốn thân cận một chút thôi.”
“Đồng loại gì chứ?” Vương Tây Nhã phảng phất như hiểu rõ tất cả: “Cậu đừng có ngại ngùng nữa, đàn ông tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tiếp cận một người phụ nữ, không phải có hứng thú với cậu, thì là có thù với cậu.”
Đồng loại có thể nhìn thấy quỷ không nhiều, hiếm khi gặp được một người, muốn thận cận cũng không lạ.
Có điều lời này không thể nói thẳng ra với Vương Tây Nhã, Thẩm Như Như ngẫm nghĩ: “Chúng tôi đều là người yêu thích hoa cỏ mà, có chủ đề chung, trở thành bạn bè rất bình thường. Hơn nữa anh ta có bệnh tim, sức khỏe không tốt, có thể tương đối thân thiết với thân phận bác sĩ này của tôi?”
“Cái lý do vớ vẩn này mà cậu cũng nói ra được, tôi phục cậu rồi.” Vương Tây Nhã thu lại dáng vẻ tươi cười: “Nhưng mà nếu sức khỏe anh ta đã không tốt, cậu cũng đừng để bị tán đi mất đấy, ở cùng người bệnh không có hạnh phúc đâu.”
Thẩm Như Như: “……”
*
Liên tục tận mấy ngày tiếp theo, Từ Dẫn Châu đều mang theo ấm trà hoặc bàn cờ của anh tới Kính Hoa Duyên ngồi. Anh rất ít nói, ngoại trừ chào hỏi lúc ra vào, những lúc khác đều duy trì sự trầm mặc.
Thẩm Như Như từ sự bình tĩnh ban đầu cho đến nghi hoặc rồi sau đó nữa đã thành thói quen, cực kỳ nhanh chóng thích ứng với mỗi ngày như vậy.
Cứ vậy trôi qua được hơn nửa tháng, ngày cưới của A Quý và Tiểu Phù đã tới.