Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 29

Thẩm Như Như không biết nên tiếp lời thế nào, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Vừa nãy sát khí chui vào cánh tay tôi sau đó rất nhanh đã biến mất không thấy đâu, sư phụ tôi từng nói, tôi là linh thể trời sinh, sát khí đối với tôi không có tác dụng, hẳn cũng là công lao của linh khí, anh thường xuyên đến Kính Hoa Duyên ngồi chơi, nói không chừng ngày nào đó sẽ khỏi hẳn.

“Mượn lời tốt đẹp của cô.”

Mãi đến khi vào đêm, Từ Dẫn Châu mới rời khỏi Kính Hoa Duyên.

Lúc Thẩm Như Như đóng cửa nghỉ ngơi mới phản ứng lại một cách chậm chạp, cô vẫn chưa trả lại khuyên tai cho anh!

*

Chớp mắt Lý Mạnh Huy được cứu ra khỏi sa mạc đã một tuần rồi, Lâm Hạo truyền tới tin tức nói cho Thẩm NhưNhư biết hôm nay ông ta ra viện, ngày mai sẽ về trấn Mộ Nguyên, tới lúc đó mời cô dùng cơm.

Cô cũng không khách sáo, trả lời một chữ được.

Qua sáu giờ, cô chuyển chậu hoa dưới mái hiên cửa vào trong phòng, chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi.

Lúc này, một cậu trai trẻ bước nhanh vào trong, trước ngực đang ôm một cái giỏ tre nhỏ: “Bà chủ, tôi muốn mua bùa đuổi côn trùng”

Thẩm Như Như quay đầu nhìn qua, có chút kinh ngạc: “Là cậu à, không lo lắng tôi gạt người sao?”

Triệu Hằng Nhất có chút ngại ngùng: “Sau khi tôi về đã tìm người hỏi qua, chỗ này của chị khá có tiếng tăm”

Mấu chốt là người mua bùa ở đây đều bày tỏ có hiệu quả, nhất trí khen ngợi, điều này rất hiếm có, lừa đảo hẳn là không làm được đến mức độ này.

“Cậu tới một mình à?” Thẩm Như Như nhìn ra ngoài cửa một cái: “Vẫn là câu nói đó, không bán cho vị thành niên, muốn mua bùa thì để phụ huynh tới”

Tám trăm tệ một lá bùa không rẻ, với mức độ chi tiêu của trấn Mộ Nguyên, khoản tiền này đủ để một người ăn uống no đủ cả tháng trời. Đứa trẻ này giấu người nhà mua, sau này phụ huynh đến Kính Hoa Duyên làm loạn thì phiền phức lắm.

Triệu Hằng Nhất mặt mày ảo não: “Bà chủ, chị châm chước một chút đi, tôi lo lắng con vịt nhỏ này sẽ bị rắn ăn mất!”

Vịt nhỏ?

Thẩm Như Như thò đầu nhìn qua, thì thấy trong chiếc giỏ tre trước ngực cậu ta có lót một lớp cỏ khô thật dày, một con vịt vàng lông vàng óng to bằng bàn tay đang yên lặng nằm trong đó, nhắm mắt lại, cái đầu nhỏ xíu, vô cùng đáng yêu.

“Nuôi trong nhà đang yên đang lành sao mà rắn ăn được?” Vịt nhỏ quá đáng yêu, Thẩm Như Như nhịn không được nhìn thêm mấy cái nữa.

,

Triệu Hằng Nhất gãi đầu: “Con vịt này là được nhặt về, trong nhà không cho nuôi, tôi lén lút làm một cái ổ cho nó bên bờ sông. Hiện nay trời đang nóng, trong bụi có có thể có rắn, tôi lo là……” Cậu ta nói rồi thò tay móc con vịt ra, nhẹ nhàng tách chân nó cho Thẩm Như Như xem: “Hơn nữa bên bờ sông nhiều muỗi, chân nó bị đốt bao nhiêu nốt rồi này.

Thẩm Như Như liếc mắt nhìn, trên cái chân ngắn mảnh mai đầy những nốt đỏ, thật sự đã bị muỗi đốt rồi! Vịt nhỏ bị đánh thức, vậy mà cũng không làm ồn, yên lặng nằm trong lòng bàn tay Triệu Hằng Nhất, cực kỳ ngoan ngoãn.

Triệu Hằng Nhất cầu xin lần nữa: “Bà chủ, chị bán cho tôi đi, tôi mang theo tiền mừng tuổi tới rồi, tuyệt đối không nợ!”

Hai mắt Thẩm Như Như sáng rỡ nhìn chằm chằm chú vịt nhỏ hồi lâu, khoát tay nói: “Bỏ đi, nể tình nó đáng yêu như vậy, tôi tặng cậu một tấm.

Vịt vàng nhỏ rất có linh tính, Thẩm Như Như khâu bùa đuổi côn trùng vào một chiếc túi phúc nhỏ và đeo vào cổ nó, nó không hề sợ hãi, thậm chí còn ngẩng đầu lên nhìn cô, dáng vẻ đứng bất động chớp chớp mắt rất dễ thương.

Thắt xong sợi dây của chiếc túi, Thẩm Như Như nhịn không được xoa cái đầu lông mềm mại của chú vịt vàng, khuyên Triệu Hằng Nhất rằng: “Nó còn non nớt như vậy, để nuôi một mình bên bờ sông quá đáng thương, hơn nữa dễ bị người ta trộm mất, cậu cũng không thể cả ngày đi tới bờ sông canh chừng, không bằng tìm một nhà nào đó nuôi gà vịt gửi nuôi hộ, không những có đồng bạn mà cũng an toàn hơn.

Triệu Hằng Nhất lộ ra nét mặt khó xử: “Hỏi hết một vòng bạn bè rồi, nhà mọi người đều không tiện nuôi, nhà hàng xóm thì có nuôi một ổ gà, nhưng tôi không dám hỏi, để mẹ tôi biết thì chỉ có mắng té tát……” “Thế này thì.”

Thẩm Như Như cúi đầu nhìn vịt vàng nhỏ, liền thấy nó vừa hay ngẩng đầu lên gấp gáp kêu cạp cạp hai tiếng với cô, dường như nghe hiểu được cô đang xúi giục chủ nhân gửi nó cho nhà người khác nuôi.

“Bạn nhỏ này cũng khá thú vị đấy chứ. Thẩm Như Như ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Hay là để nó ở chỗ tôi, có thể dựng cho nó một cái tổ ở giếng trời, cậu nhớ nó thì tới thăm, thấy thế nào?”

Triệu Hằng Nhất ngơ ngác: “Được không? Như thế có gây phiền phức cho chị không, giống vịt thực ra rất bẩn, còn có mùi hôi nữa……”

Thẩm Như Như mỉm cười: “Không sao, đều là chuyện nhỏ.

Môi trường của Kính Hoa Duyên tốt như vậy, vịt vàng nhỏ có thể sống ở đây đúng là chuyện vui bất ngờ! Triệu Hằng Nhất vô cùng vui mừng, túm tóc, kích động nói: “Tốt quá rồi! Vậy……giờ tôi sẽ về tìm ít mảnh gỗ đến xây tổ cho nó!”

Chủ nhân vui vẻ đi khỏi, vịt vàng nhỏ ngơ ngác nhìn quanh một vòng, cuối cùng rụt cổ ngồi xổm trong chiếc giỏ tre ngủ tiếp.

Đứa nhỏ Triệu Hằng Nhất này làm việc rất có năng suất, chưa đến một tiếng đồng hồ đã hoàn thành xong chỗ ở mới cho vịt vàng nhỏ. Cậu ta đóng ba miếng gỗ vào với nhau, vây thành một cái tổ đơn giản, để hở một cái lỗ để nó tiện ra vào, trên đỉnh đóng một tấm ván chống nước dày chắc, để tránh ngày mưa bị dột, trong tổ lót mấy viên gạch sạch sẽ và một lớp thảm lót tiểu cho thú cưng, tuy rằng đơn sơ, nhưng nhìn qua vẫn khá thoải mái.

Cuối cùng, Thẩm Như Như vẽ một lá bùa khử hôi dán vào trong ổ, nơi ở mới của vịt vàng nhỏ coi như đã thành công.

“Chuyển nhà mới đê!” Triệu Hằng Nhất bắt lấy vịt nhỏ từ trong giỏ tre ra, đặt trước ổ mới. Vịt nhỏ đang ngủ ngon bị đánh thức có hơi ngơ ngác, đứng ngẩn ngơ bất động ở trước cửa ổ mới.

Thẩm Như Như ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn, hỏi nhỏ: “Sao nó không nhúc nhích gì? Không thích ổ mới à?”

Triệu Hằng Nhất cũng không rõ lắm.

Hai người trầm mặc một hồi, vịt vàng nhỏ vẫn không có động tĩnh.

“Bà chủ Thẩm, cô đang làm gì đó?”

Âm thanh đột nhiên xuất hiện làm Thẩm Như Như giật nảy mình, cô quay đầu nhìn, A Quý Đang kéo theo Tiểu Phù đứng ở cửa, cái cổ nghển rõ dài nhìn vào trong giếng trời, nhưng chân chưa hề bước một bước, vẫn ngoan ngoãn đứng ngay ngưỡng cửa.

“Ấy, không phải hai người đi tuần trăng mật sao, nhanh vậy đã về rồi à?” Thẩm Như Như ngồi xổm quá lâu, chân hơi tê, chỉ đành đỡ lấy đầu gối từ từ đứng dậy: “Có con vịt nhỏ mới tới, vừa dựng xong cái ổ, giúp nó làm quen nhà”

“Maldives toàn là bọn tây, hơn nữa không tìm được chỗ mua đồ ăn, tôi đói quá chịu không nổi, chỉ đành trở về sớm? A Quý thành thật nói: “Bà chủ Thẩm, Huyền Môn các cô bao giờ mới có thể mở rộng chuyện làm ăn ra nước ngoài thế? Đi xa thật sự rất bất tiện.

Thẩm Như Như buồn bực chớp mắt, nói: “Tại sao không mang ít thức ăn theo người? Bánh mì sữa bánh gato gì đó, đều được mà.

A Quý bị nói đến ngơ ngác, quay đầu nhìn Tiểu Phù một cái, xoa đầu ngại ngùng trả lời: “Tôi quên mất đấy…”

Lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên

“Bà chủ Thẩm, chị đang tự nói chuyện một mình đấy à??”

Triệu Hằng Nhất ngồi xổm dưới đất, gương mặt kinh hãi nhìn Thẩm Như Như.

Thẩm Như Như sửng sốt một lúc, sau đó mới ý thức được rằng cậu ta không nhìn thấy A Quý và Tiểu Phù, cho nên cảnh tượng vừa rồi rơi vào mắt cậu ta, thực ra là bản thân cô đột nhiên đứng dậy nói cười với không khí……

Đúng thật là xấu hổ……

Cô lập tức cầm lấy điện thoại mà không để bị phát hiện, giả vờ như vừa nãy đang gọi điện: “Ờ, điện thoại của bạn, bọn họ lát nữa có thể sẽ tới đây chơi, thông báo trước với tôi một tiếng”
Bình Luận (0)
Comment