Động tác của cô ấy quá hấp tấp, còn chưa kịp cất túi xách, vừa đứng dậy đã làm túi bị rơi, toàn bộ đồ trong túi đều rơi ra, lăn đầy trên mặt đất.
Cũng may đồ đạc không nhiều lắm, Vương Tây Nhã nhanh chóng thu dọn, khi nhặt túi phúc lên, cô ấy do dự một giây, sau đó lập tức nhét túi phúc vào trong túi áo, rồi xoay người chạy ra ngoài.
Lại là một trận chiến căng thẳng và mệt mỏi.
Bốn tiếng sau, Vương Tây Nhã bước vào nhà ăn của bệnh viện với những bước đi vô lực. Bây giờ đã qua giờ ăn trưa, thức ăn ở nhà ăn đã hết, cửa sổ trình đơn đều trống không. Cũng may, nhà ăn của bệnh viện họ đã đặc biệt thiết kế một phòng bếp nhỏ để cung cấp bữa phụ và bữa khuya cho những bác sĩ không đến kịp vào giờ ăn. Vương Tây Nhã gọi một suất mì trứng thịt bằm, ngồi trên bàn chờ đợi, bụng cô thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng kêu xấu hổ. Không hiểu hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy cực kỳ đói, trong khi phẫu thuật, bụng cô cũng đã kêu vài lần, thực sự giống như ba ngày không được ăn cơm. Cũng may bên khoa phụ sản không có người quen, cô ấy luôn đeo khẩu trang nên không có ai nhìn thấy mặt, qua mấy ngày sẽ không còn ai nhớ nữa. Một lát sau lại có mấy nhân viên y tế bước vào, đều là đồng nghiệp vừa ra khỏi phòng phẫu thuật. Mọi người tự mình gọi món và ngồi vây quanh chiếc bàn tròn, trong lúc chờ cơm thì tán gẫu về những chuyện trong phòng phẫu thuật.
“Hơn hai giờ sáng hôm nay, khoa cấp cứu tiếp nhận một sản phụ xui xẻo, thức đêm xem TV khóc đến mức choáng váng, chồng của cô ấy cũng không lo lắng, còn ở cửa phòng phẫu thuật chơi game…” “Khóc đến mức choáng váng? Bộ phim truyền hình nào mà lại có sức ảnh hưởng như lớn như vậy…”
“Buổi sáng, bên phòng phẫu thuật ngực ở khoa ngoại cũng có một người xui xẻo, ở nhà ăn sáng bị nghẹn, lúc vợ của anh ta vỗ ngực giúp anh ta thì cắm đũa vào ngực chồng, suýt nữa đã không cứu nổi
“Vợ anh ta cố ý đúng không? Vậy mà cũng có thể đâm vào?”
“Ai biết được, nhưng mà vợ của anh ta rất lo lắng, vẫn luôn trông chừng ở bệnh viện, nhìn có vẻ tình cảm rất tốt.
“Tôi biết bệnh nhân đó, ở cùng một khu với tôi, sáng nay tôi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy anh ta được nâng lên xe cứu thương. Tôi không biết tình cảm của vợ chồng họ có tốt không, nhưng đúng là cả nhà bọn họ rất xui xẻo, ba ngày hai người gặp tai nạn, đã trở thành người nổi tiếng trong khu rồi…”
Đang nói chuyện thì cơm được mang lên, mọi người đều dừng lại, tập trung ăn cơm.
Vương Tây Nhã đói đến mờ cả mắt, ăn hai bát mì lớn mới coi như no.
Đồng nghiệp ở bên cạnh bị sức ăn của cô ấy dọa sợ: “Vương Tây Nhã, thâm tàng bất lộ nha, cô lúc trước không phải dạ dày chim sao? Sao hôm nay lại ăn nhiều như vậy?”
Vương Tây Nhã cũng cảm thấy kỳ lạ, cô ấy xoa bụng, không thấy căng chút nào, thậm chí còn có cảm giác có thể ăn thêm một bát nữa. Nhưng mà điều kỳ lạ nhất là sau khi hết đói, mệt mỏi và đau nhức trên người cô ấy cũng biến mất hoàn toàn, ngay cả đầu óc cũng rất tỉnh táo, giống như tràn đầy năng lượng, còn có tinh hơn khi được ngủ cả đêm.
Đồng nghiệp ngồi ở bàn tròn đối diện cũng phát hiện điểm này, nói: “Hai ngày nay chắc hẳn Tây Nhã rất bận, trạng thái làm việc đã tốt hơn trước, xem ra cô đã thích nghi với tiết tấu công việc như vậy, không hổ là học trò của giáo sư Tạ, sau này lại là một người cuồng công việc.
Vương Tây Nhã lắc đầu: “Không, không, không ai có thể đánh bại giáo sư Tạ”
Mọi người lập tức bật cười.
Đồng nghiệp ở bên cạnh cẩn thận quan sát Vương Tây Nhã một hồi, nói: “Tuổi trẻ thật tốt, có thể điều chỉnh trạng thái nhanh như vậy, thức suốt đêm mà hai mắt vẫn sáng ngời, khí sắc rất tốt.
Những đồng nghiệp khác cũng nhìn sang, đề tài lập tức chuyển sang phương diện dưỡng sinh và bảo vệ sức khỏe.
Vương Tây Nhã không khỏi liếc nhìn túi áo của mình, bên trong có một chiếc túi phúc, cô ấy nhíu mày, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Hiệu quả của [ bùa ích khí 1 thần kỳ như vậy sao? Có phải chỉ là trùng hợp không? Cô ấy đã bị ám thị tâm lý, tất nhiên sẽ cho rằng mọi sự biến hóa đều xuất phát từ lá bùa này… Chập tối, bên trong Kính Hoa Duyên tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.
Dì Phan ở bên cạnh nấu một nồi chè đậu xanh hạt sen, còn đặc biệt mang cho Thẩm Như Như một nửa. Đúng lúc Triệu Hằng Nhất mang bạn học đến thăm vịt vàng nhỏ, Từ Dẫn Châu cũng ở đây, Thẩm Như Như dứt khoát chia cho mọi người cùng uống, ngoài ra còn lấy thêm một đĩa bánh đậu xanh, vừa ngon vừa giải nhiệt.
Từ Dẫn Châu không quá để tâm đến chuyện ăn uống, chỉ uống một bát chè nhỏ và một miếng bánh ngọt, sau đó không chạm vào nữa. Anh lặng lẽ ngồi đó, toàn thân phát ra một loại khí chất lãnh đạm và xa cách. Triệu Hằng Nhất và bạn học chưa bao giờ tiếp xúc với kiểu người như Từ Dẫn Châu, mới đầu cả hai vô cùng thận trọng, nhưng sau đó thấy anh ngoài lãnh đạm và im lặng thì không có hành động đặc biệt gì, hai người bắt đầu to gan hơn, hi hi ha ha đùa nghịch.
Thẩm Như Như ngồi trên ghế gấp nhỏ, bưng một chiếc bát nhỏ uống chè.
Triệu Hằng Nhất đã uống ba bát, đang định uống bát thứ tư, cậu ta liếm khóe miệng: “Chị Như Như, chè đậu xanh này ngon quá, tôi cảm thấy tất cả những loại chè đậu xanh mình từng uống đều là giả, tay nghề của dì Phan có thể mở một cửa hàng bán nước, đảm bảo làm ăn phát đạt” Bạn học của cậu ta cũng phụ họa: “Đúng vậy, nếu như ngày nào cũng được uống thì tốt. Thẩm Như Như cười: “Cái này không liên quan nhiều đến tay nghề, chủ yếu là do chất lượng nước. Nước nhà dì Phan đã được bùa tịnh thủy tinh lọc, tất nhiên là ngon.
“Bùa tịnh thủy?” Triệu Hằng Nhất gãi đầu: “Còn có loại bùa này? Chị Như Như, chị thật lợi hại, cái gì cũng vẽ được. Tối nay về nhà, tôi sẽ nói chuyện với mẹ, để ngày mai bà ấy đến mua một lá.Thẩm Như Như gật đầu: “Được, tỉ lệ chất lượng và giá cả của bùa tịnh thủy tương đối cao, nhưng có thể dùng ở nước giếng trong thời gian dài, đáng giá mua.
Sau khi mặt trời xuống núi, các vị khách lần lượt chào tạm biệt ra về, Thẩm Như Như thấy cũng gần đến giờ nên cũng đóng cửa hàng và trở về nghỉ ngơi. Chân vừa mới bước vào cửa, tiếng chuông điện thoại di động sau lưng đã vang lên, cô rút di động ra xem, là điện thoại của Vương Tây Nhã.
Thẩm Như Như nhận điện thoại: “Người bận rộn, sao rồi, bùa ích khí có hiệu quả không?”
Giọng nói lanh lảnh của Vương Tây Nhã truyền tới: “Thẩm Như Như, tớ đang muốn hỏi cậu đó, không phải cậu mở cửa hàng hoa sao? Sao lại bắt đầu làm thần côn rồi? Lá bùa đó có tác dụng thật ư? Không phải ám thị tâm lý thật sao?”
Thẩm Như Như vừa nghe là biết cô ấy đang suy nghĩ gì: “Có tác dụng hay không thì phải hỏi cậu nha, yên tâm đi, tuyệt đối không phải ám thị tâm lý.
“Được, tớ tin cậu, cậu nói có tác dụng thì chắc chắn là có tác dụng” Vương Tây Nhã nhanh chóng chấp nhận kết quả này: “Nhưng mà cậu học những thứ này ở đâu, không nói không rằng đột nhiên biến thành thần côn, tớ cứ cảm thấy có gì đó không đúng”
Chuyện này nói ra cũng rất mơ hồ, Thẩm Như Như nghĩ nghĩ, cũng không cần thiết tiết lộ quá nhiều, tốt nhất là đừng để người theo chủ nghĩa duy vật như Vương Tây Nhã biết cô bái thần tiên làm sư phụ, vì vậy, cô nửa thật nửa giả nói: “Không phải ông ngoại muốn tớ tiếp nhận cửa hàng của ông sao, ngoài ra ông còn để lại cho tớ hai quyển bùa chú cẩm tập. Tớ tự học theo sách, cũng không rõ nguyên lý của nó là gì, tóm lại là rất thần kỳ.