Sáng sớm hôm nay, anh ta từ thành phố S đến đây, vì muốn nhờ cô Thẩm giúp đỡ một chút.
Lão Quan liên tục gật đầu, chiếc cằm đôi của anh ta run rẩy giống như đang sợ hãi, anh ta không ngừng xoa tay, vẻ mặt lo lắng nói: “Thẩm đại sư, bùa chuyển vận của cô thực sự quá thần kỳ, nó đã cứu mạng của tôi mấy lần. Lần này tôi tới đây, là hy vọng có thể mời cô Thẩm xuống núi trừ tà, thù lao không thành vấn đề, chỉ cần cô có thể giúp tôi, cho dù táng gia bại sản tôi cũng bằng lòng”
Hai người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi lại cúi đầu khom lưng trước một cô gái trẻ mới ngoài hai mươi thật sự rất kỳ quái, khiến cho những người qua đường đều ngoái đầu lại nhìn.
Thẩm Như Như không nói hai lời, lấy chìa khóa ra mở cửa: “Vào trong cửa hàng rồi nói”
Lão Quan lấy khăn tay ra lau mồ hôi dưới cằm và cổ. sau đó gật đầu nói: “Được, được”
Lý Mạnh Huy ân cần dành lấy việc dắt xe điện của cô, cười nói: “Bà chủ Thẩm, để tôi, để tôi”
Thẩm Như Như liếc anh ta một cái rồi đẩy cửa bước vào trong. Ba người bước vào trong cửa hàng, không khí trong lòng đập vào mặt, tâm trạng lo lắng của Lão Quan cũng được xoa dịu, anh ta chờ mong nhìn Thẩm Như Như: “Thẩm đại sư…”
Lý Mạnh Huy đi ra sân dựng xe, Thẩm Như Như đi vòng ra sau quầy và ngồi xuống, hỏi: “Anh Quan, chắc hẳn anh Lý đã nói với anh, tôi chỉ biết vẽ bùa, không am hiểu chuyện trừ tà, anh tìm nhầm người rồi.
Khuôn mặt béo tròn của Lão Quan lập tức nhăn nhó, khổ sở nói: “Thẩm đại sư, tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ mong ngựa chết có thể thành ngựa sống. Chỉ cần cô Thẩm giúp tôi lần này, bất kể là có thành công hay không, tôi nhất định sẽ đưa thù lao đầy đủ.
“Tiền không phải là vấn đề? Thẩm Như Như có chút khó hiểu, cô nhéo cằm suy nghĩ một chút, nói: “Rốt cuộc ông gặp phải khó khăn gì? Chi bằng nói cho tôi nghe thử, nếu có thể, tôi sẽ giới thiệu một người am hiểu thuật trừ tà cho anh”
Vừa nghe Thẩm Như Như nói có cách, gương mặt lo lắng cả buổi sáng của Lão Quan lập tức tràn ngập kỳ vọng, anh ta kéo ghế ngồi xuống, nghiêm túc kể lại những chuyện xui xẻo mà mình đã gặp phải.
“Thẩm đại sư, nói ra thì rất dài, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ sự việc của nửa năm trước…” Lão Quan, tên đầy đủ là Quan Tây Hiếu, mười mấy năm trước rời trấn Mộ Nguyên đến thành phố S làm ăn, anh ta là người thành thật, làm việc chăm chỉ đến nơi đến chốn, lại có thêm quý nhân giúp đỡ. Nhiều năm trôi qua, anh ta đã phấn đấu xây dựng được một công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán với quy mô không nhỏ, thành công bước vào hàng ngũ những người giàu có của thành phố S, cuộc sống thoải mái không cần lo ăn lo uống. Bây giờ, ở trong mắt người ngoài, anh ta cũng được coi là người có sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn.
Quan Tây Hiếu lớn lên trong một gia đình nghèo, sau khi có tiền lại bận rộn đến mức nước cũng không kịp uống, vì vậy, anh ta không có cơ hội bồi dưỡng mấy thói quen xấu, ăn chơi đàng điếm hay cờ bạc hút thuốc đều không dính dáng, chỉ có một sở thích là sưu tầm đồ cổ.
Nhưng mà anh ta cũng không thực sự thích đồ cổ, chủ yếu là các nhân vật lớn mà anh ta tiếp xúc trong công việc đều thích đồ cổ tranh chữ gì đó, vì không muốn để bản thân có vẻ không có văn hóa, phẩm vị, anh ta đành phải nhảy vào cái hố này. Nửa năm trước, anh ta được người giới thiệu mua một chiếc bình sứ lớn từ một nhà buôn, nghe nói là sứ Thanh Bạch thời Tống, rất quý.
Lão Quan nhớ lại, trên mặt mang theo vẻ hối hận nói: “Tôi vừa nghe nói sứ Thanh Bạch thời Tống rất quý giá, lập tức bỏ rất nhiều tiền ra mua, bây giờ ngẫm lại, rõ ràng là thằng khốn đó đã lừa tôi” “Sau khi tôi mang món đồ đó về nhà, gia đình tôi bắt đầu không thích hợp”
Anh ta tiếp tục nói: “Mấy ngày đầu tiên là vợ của tôi, bà ấy nói luôn nằm mơ thấy có người muốn ăn ngón chân của mình. Khi đó, chúng tôi cũng không để tâm, chỉ nghĩ rằng làm việc vất vả cả ngày nên mới như vậy. Nhưng không bao lâu sau, vợ của tôi đi kiểm tra sức khỏe định kỳ thì phát hiện trên chân có một khối u nhỏ, may là phát hiện sớm và kịp thời nên không bị ảnh hưởng nhiều. Vốn dĩ mọi chuyện cứ trôi qua như vậy, cũng không có ai nghĩ nhiều”
Lão Quan thở dài: “Nhưng mà sau đó lại xảy ra một số chuyện khiến tôi bắt đầu nghi ngờ, tôi nghĩ đi nghĩ lại, tất cả mọi chuyện xui xẻo đều bắt đầu từ khi tôi mua chiếc bình sứ đó, vì vậy, tôi liền nghĩ cách qua tay cho người khác. Nhưng mà tình hình vẫn không được cải thiện, trong nhà vẫn liên tục gặp rắc rối, thậm chí còn ảnh hưởng đến công việc và học tập của bọn trẻ.
“Cách đây hai tháng, trường của con gái tôi tổ chức cuộc thi sáng tạo ẩm thực, yêu cầu các con và cha mẹ cùng nhau nấu một món ăn. Buổi tối hôm đó, vợ và con gái của tôi bận rộn ở trong bếp, tôi vừa đi làm về nên ngồi ở phòng khách một lát, đang mơ màng ngủ thì bị tiếng kêu la thảm thiết khiến cho bừng tỉnh. Tôi vừa chạy vào bếp đã thấy trên mặt đất đầy máu, vợ của tôi bị đứt hai ngón tay, lòng bàn tay của con gái tôi thì bị cắt hai đường, lộ ra cả xương”
Đến bây giờ nghĩ lại, Lão Quan vẫn cảm thấy sợ hãi: “Tôi đưa bọn họ đến bệnh viện cấp cứu, trên đường lại gặp phải một kẻ điên đang phát hoảng trên đường, suýt nữa đã xảy ra tai nạn.
Thẩm Như Như không khỏi cảm thán: “Thật sự là rất xui xẻo, vậy vợ con của anh thế nào, không có việc gì chứ?”
“Ngón tay của vợ tôi đã được nối lại, bây giờ đã cắt chỉ, hồi phục rất tốt, nhưng mà không thể dùng sức. Lão Quan lắc đầu, nói: “Lòng bàn tay của con gái tôi bị thương khá nặng, để lại sẹo rất sâu, hơn nữa còn không thể cầm nắm đồ vật, ngay cả bút cũng không cầm được. Nhưng đây chỉ là vết thương bên ngoài, từ từ chăm sóc cũng có thể hồi phục, tệ nhất là tâm lý của con bé bị ảnh hưởng, trở nên nghi thần nghi quỷ. Tôi đã mời một bác sĩ tâm lý đến khám cho con bé, hiện giờ phải tạm nghỉ học để ở nhà dưỡng bệnh. Ngay ngày hôm qua, không biết con bé bị cái gì, đột nhiên muốn đi chơi công viên, vợ của tôi cho rằng bệnh của con bé chuyển biến tốt nên rất vui vẻ dẫn con bé ra ngoài. Nhưng không may, thiết bị trò chơi của công viên lại xảy ra vấn đề, nếu trên người hai mẹ con không mang bùa chuyển vận, sợ rằng bây giờ đã…”
Thẩm Như Như lẳng lặng nghe Lão Quan thuật lại đủ loại xui xẻo đã xảy đến với gia đình họ trong nửa năm qua, cô cảm thấy đồng cảm sâu sắc, nhưng đồng thời lại có chút khó hiểu: “Sau khi anh sang tay món đồ cổ đó cho người khác, tình hình vẫn không chuyển biến tốt đẹp… Vậy người chủ mới của món đồ cổ đó thì sao, người đó có gặp phải tình huống tương tự như anh không?”
“Không hề. Lão Quan khẳng định nói: “Tôi có âm thầm quan sát, người đó không xảy ra chuyện gì, tên nhà buôn bán đồ cho tôi cũng không sao”
Nói tới đây, anh ta vô cùng tức giận: “Tôi không hiểu, người trước người sau đều không xảy ra chuyện gì, vì sao chỉ có một mình tôi gặp xui xẻo, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì thất đức, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Lý Mạnh Huy an ủi anh ta, sau đó nói với Thẩm Như Như: “Bà chủ Thẩm, tôi rất hiểu Lão Quan, mấy năm nay, anh ta làm rất nhiều việc thiện, đã quyên tặng mấy trường học, bây giờ thực sự là tai bay vạ gió, nếu cô có cách, xin hãy giúp đỡ anh ta. Chuyện này có chút kỳ quái, đang yên đang lạnh, vì sao thứ đó lại không chịu buông tha gia đình Lão Quan?"