Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 49

Nhưng mà điện thoại di động vừa cất đi thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên đánh tan giấc mộng của cô. Thẩm Như Như bất ngờ nhíu mày, lấy ra xem liền thấy ba chữ Từ Dẫn Châu lóe lên trên màn hình. Tại sao lại là anh ta …

Tiếng lòng Thẩm Như Như hơi hơi kích động, chần chờ một hồi lâu mới dám nhận điện thoại: “Từ tiên sinh?” “Thẩm tiểu thư, xin lỗi vì muộn như vậy đã quấy rầy cô” Giọng nói của Từ Dẫn Châu có vẻ hơi trầm thấp, thanh âm khàn khàn từ trong ống nghe truyền ra, thậm chí còn kèm theo vài tiếng ho khan nhẹ nhàng: “Bùa an giấc với bùa ích khí của tôi đều tìm không thấy.”

Hai vạch đen treo trên trán Thẩm Như Như đã thể hiện được tất cả cảm xúc của cô lúc này, cảm xúc vi diệu vừa mới nhộn nhạo nơi đáy lòng trong khoảnh khắc liền biến mất không tung tích, cô nhịn không được phát ra lời nói chỉ trích: “Từ tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể để ý đến chính mình, anh biết rõ bùa chú đối với anh quan trọng như thế nào, vậy mà vì sao anh vẫn luôn làm mất được chứ, điều này thể hiện rằng anh một chút cũng không coi trọng nó? Nếu hôm nay tôi không ở thành phố S, anh định chuẩn bị tinh thần thức hai đêm không nghỉ ngơi sao?”

Từ Dẫn Châu đại khái không nghĩ tới người con gái luôn dễ nói chuyện như Thẩm Như Như lại đột nhiên nổi bão với anh như vậy, trong lúc nhất thời liền không phản bác được, hai người đều trầm mặc, qua ống nghe chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

“Thẩm tiểu thư, tôi thu hồi lời nói lúc trước, nếu cô theo nghề y, nhất định sẽ có thể trở thành một bác sĩ tốt được mọi người kính trọng” Từ Dẫn Châu bỗng nhiên nghiêm túc nói, trong lời nói mang theo ý cười thản nhiên: “Cám ơn cô đã quan tâm, khụ khụ, tôi về sau sẽ để tâm đến chúng. Như vậy, cô hiện tại có tiện không…… Tôi muốn lấy bùa chú thôi”

Thẩm Như Như quay đầu lại nhìn Bách Lý đang hôn mê bất tỉnh trên ghế mây, sau đó liền báo địa chỉ của nhà Lão Quan cho đầu dây bên kia.

Điều khiến người ta bất ngờ chính là không đến năm phút đồng hồ, Từ Dẫn Châu đã tới.

“Tôi vừa vặn ở gần đây. Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Thẩm Như Như, anh nghiêm túc giải thích.

Sau khi vào cửa, Từ Dẫn Châu lập tức chú ý tới những chỗ khác trong phòng, sau đó khẽ nhíu mày, hai má tái nhợt dưới ánh đèn có vẻ có chút không chân thật: “Đạo sĩ Bách Lý bị thương?”

“Không có gì đáng ngại” Thẩm Như Như đem chuyện vừa xảy ra kể lại một lần, sau đó nhét một tấm bùa toái tinh cho anh: “Vì giúp nam quỷ tiêu trừ chấp niệm, lát nữa qua mười hai giờ, tôi muốn thử chiêu hồn một lần, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cứ việc bỏ chạy, tấm bùa này có hiệu quả công kích rất mạnh, giúp anh có thể tự bảo vệ mình”

Từ Dẫn Châu thu hồi tấm bùa, khóe miệng nở mỉm cười cúi đầu nhìn cô: “Thẩm tiểu thư hình như đã quên gì thì phải, đối phó với quỷ chính là sở trường của tôi, là cái tôi giỏi nhất.

Thẩm Như Như ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy nụ cười ngược sáng kia, tựa như một vệt sáng trong bóng tối. Cô có chút ngẩn ngơ, bỗng nhiên cảm thấy trên tay có thứ gì đó đang di chuyển, cúi đầu nhìn lại thì chỉ thấy gương bát quái hình như phát hiện cái gì, đang cố gắng chạy về phía sau cô.

*

Khi kim phút đi qua mười hai giờ, đại sảnh lầu một trong nháy mắt rơi vào bóng tối.

Lão Quan dẫn trợ lý tâm phúc của mình đứng cách đó hai mét: “Thẩm đại sư, tất cả đều chuẩn bị xong rồi!” Thẩm Như Như gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi trên đệm như đã hiểu, tay phải cầm bùa chiêu hồn, tay trái cầm ba cây hương dài. Một vòng ngũ cốc nguyên hạt cùng những ngọn nến trắng được thắp sáng trải xung quanh chiếc đệm, phía trước đặt một cái bát cơm trắng, đầy như một ngọn núi nhỏ. Bát vàng cũng được đặt ngay bên cạnh bát cơm đó.

Thẩm Như Như đốt ba cây hương dài để cắm vào bát cơm trắng, cô vừa nhắm mắt vừa niệm chú. Khung cảnh xung quanh theo động tác tay của cô không ngừng biến hóa, những ngọn nến xung quanh càng cháy càng cao hơn, nhưng nhiệt độ trong phòng lại thẳng tắp giảm xuống.

Cho đến khi ngọn nến cao đến một mét, cô bỗng nhiên mở mắt ra và dùng tay trái đẩy về phía trước, bùa chiêu hồn đã hóa thành làn khói xám, lượn lờ bay lên từ phía trên ba cây hương.

Trong làn khói hiện lên một bóng dáng mơ hồ không rõ, nhìn giống như một người phụ nữ.

Vậy mà lại có thể gọi tới…….

Bản thân Thẩm Như Như cũng có chút bất ngờ bởi vì cô biết rất rõ, quỷ hồn đã chết gần trăm năm bình thường không phải đi đầu thai thì là tan thành mây khói, căn bản không thể gọi lên được.

Nam quỷ họ Diệp ngay lập tức chạy ra khỏi chiếc bát vàng và hào hứng lao vào làn khói xám: “Mẫu thân ơi! Mẫu thân còn nhớ con không?”

“A Nghiêu? Con của ta, con của ta đã trở lại rồi, nương, nương vẫn cứ một mực chờ ngươi…..” Nữ quỷ hiển nhiên cũng nhớ rõ người kia, hai mẹ con ngươi một câu ta một câu, chưa nói được một lát đã bắt đầu ôm nhau khóc rống, trong đại sảnh truyền đến tiếng quỷ khóc sói tru, gió thổi vi vu càng khiến âm thanh thêm đáng sợ. Trợ lý trốn ở phía sau Lão Quan yên lặng vây xem cảm thấy cả người mình đều không tốt, đêm nay, khi ông chủ gọi điện thoại cho cậu muốn cậu chuẩn bị một ít đồ vật kì lạ thì cậu đã cảm giác được thế giới này hình như có gì đó không đúng.

Cậu tháo chiếc kính mắt của mình xuống, sau đó nghiêm túc lau lau rồi lại đeo vào lần nữa, đôi mẹ con kia vẫn đang bay trên không trung không biến mất, không khí càng lúc càng trở nên ớn lạnh cũng nhắc nhở cậu, thế giới này thật sự có quỷ a, không thể lừa mình dối người.

Ánh mắt trợ lý chậm rãi chuyển đến trên người cô gái đang ngồi ở giữa, cậu thế nào cũng không thể tin được, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này lại thần thông như vậy, vừa rồi vào cửa lần đầu tiên nhìn thấy cô, vậy mà cậu còn tưởng rằng ông chủ nhà mình gặp phải mỹ nữ lừa đảo bị mê hoặc đầu óc…..

Hóa ra cậu đã lầm!!

Rốt cuộc thì ông chủ đào được nhân tài này từ đâu vậy…

Thẩm Như Như nhẫn nại đợi một lát, mắt thấy nửa giờ cũng sắp trôi qua rồi mà hai mẹ con nhà này vẫn còn đang ở trạng thái gào khóc, cô nhịn không được mở miệng nhắc nhở: “Thời gian không nhiều lắm, có lời gì nhanh chóng nói, lát nữa tôi đưa hai người đi đầu thai.”

Biệt thự Quan gia đêm nay được bao trùm bởi một tầng quỷ khí dày đặc, những hình ảnh quỷ dị khủng bố xuất hiện không thích hợp cho những bạn nhỏ quan sát.

Bà Quan mang theo bọn nhỏ đến phòng dành cho trẻ còn ở lầu hai đợi, cửa phòng đóng chặt nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu khóc mơ hồ.

Con trai bị doạ oa oa khóc nháo không chịu ngừng, chị ta ôm đứa nhỏ ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng mà lòng vẫn không yên, quay đầu nhìn thấy con gái cùng bạn của mình đang khom người dán tai vào cửa chụm đầu thì thầm với nhau, chân mày chị không nhịn được nhíu lại: “Quan Giác, con ngừng nói chuyện được rồi đấy” Quan Giác le lưỡi, sau đó cũng nghe lời mẹ yên lặng không lên tiếng, cậu bé kia thấy vậy cũng lập tức im lặng nhìn chằm chằm mũi chân.

Bà Quan nhìn thấy hai đứa nhỏ này liền tức giận mà không biết làm sao, nếu không phải con gái vụng trộm mang bạn bè trở về chơi mà xảy ra sự cố thì việc này đã sớm giải quyết xong lâu rồi, cần gì phải lăn qua lăn lại đến tận bây giờ!

“Hai đứa đứng ở đây không được phép đi ra ngoài, mẹ mang em trai sang phòng bên cạnh để cho em bú sữa, rất nhanh sẽ trở lại”

Bà Quan ôm con trai nhỏ rời khỏi phòng, một tiếng đóng cửa phòng thuận tiện khóa luôn trái.
Bình Luận (0)
Comment