Tầm mắt Từ Dẫn Châu dời lên trên người Viên Nghệ, trong lời nói có ý: “Dùng bùn đất lấp hố là đủ rồi, để bản thân phải trả giá như vậy, cô thấy có đáng không?”
Viên Nghệ cùng anh đối diện một lát, sau đó cúi đầu nhìn mặt Dương Danh, một đôi tay đẫm máu nhẹ nhàng nâng lên, tựa hồ đang trả lời vấn đề của anh, lại tựa hồ đang lầm bầm lầu bầu: “Nếu như chuyện gì cũng có thể cân nhắc rằng có đáng giá hay không thì chi bằng để tôi cùng anh ta trở thành đồng loại đi….” Mà bên kia, lòng Thẩm Như Như đã như lửa đốt, vì lo lắng sẽ gặp chuyện không may nên sớm cởi dây an toàn
xuống xe, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều bị Từ Dẫn Châu hấp dẫn, cô lặng lẽ mò tới bên cạnh xe thương vụ, đang cân nhắc phải lên xe như thế nào để kéo Viên Nghệ đi thì chợt nghe bên trong xe truyền ra hai tiếng kêu thảm thiết, một giây sau, xe thương vụ ở giữa bỗng nhiên khởi động đâm đầu vào rào chắn ven đường. Lực xe rất lớn nên nhanh chóng phá hủy được rào chắn, cả chiếc xe phá tan rào chắn lăn xuống chân núi. Thẩm Như Như ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người đều bị vây trong trạng thái khiếp sợ, mấy vệ sĩ cũng hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ phát sinh đột ngột như vậy, sửng sốt một chút lập tức từ trong xe chui ra chạy đến bên rào chắn xem xét.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị, đoạn đường này còn chưa tới vịnh, phía dưới rào chắn không phải vách núi cao mấy chục mét mà là sườn núi không đến năm mét, sườn núi đi xuống vẫn là quốc lộ, chỉ thấy xe thương vụ màu đen dọc theo sườn núi lăn xuống quốc lộ phía dưới không có dừng lại, người trong xe tựa hồ có dụ.c vọng muốn chết rất mạnh, lái nó lần nữa phá tan rào chắn ven đường, hướng một tầng quốc lộ phía dưới lao xuống.
Lần này sau khi lao xuống, một tiếng “Rầm” vang lên thật lớn, cửa sổ xe trong nháy mắt vỡ thành những mảnh vụn, thân xe bị đống lửa vây quanh, nhiệt độ cao cùng sóng nhiệt lớn đến mức ngay cả ở trên này cũng có thể cảm nhận được.
Tất cả vệ sĩ đều bối rối, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát gọi xe cứu thương cùng đội phòng cháy chữa cháy, thậm chí còn thông báo cho lãnh đạo cấp trên của công ty, cũng ngăn cản Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu không cho bọn họ rời đi.
“Chuyện ngoài ý muốn của Dương tổng có liên quan đến hai người, mời hai người ở lại chờ cảnh sát điều tra Thẩm Như Như vốn cũng không có ý định rời đi, cô đứng bên rào chắn bị phá hủy, cúi đầu nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt phía dưới, mà ngũ vị tạp trần: “Rốt cuộc là thù hận gì mà ngay cả chết cũng không thể quên” Cô vốn cho rằng Viên Nghệ chỉ là lòng mang hận ý muốn trả thù mà không nghĩ tới cô ấy ngay cả linh hồn của mình cũng muốn vứt bỏ.
Từ Dẫn Châu đứng ở bên cạnh cô, đáy mắt toát lên một mảnh bình tĩnh: “Nếu cô ấy đã đưa ra lựa chọn như vậy thì nhất định có nguyên nhân của cô ấy, chúng ta vẫn là suy nghĩ một lát làm sao ăn nói với cảnh sát đi Không đến hai mươi phút, xe cảnh sát, xe cứu hỏa cùng xe cứu thương đều đến, tiếng còi xe của mỗi người xen lẫn vào nhau làm cho lỗ tai người ta đau nhức không thôi. Lực lượng cứu hỏa nhanh chóng dập tắt đám cháy và giải cứu những người trong xe.
Thế lửa lớn như vậy, vốn mọi người đã nhận định trên xe khẳng định không ai sống sót, kết quả ngoài dự đoán của mọi người chính là, cậu bé ngủ ở ghế sau vậy mà không có việc gì, cậu bé thậm chí còn không có bị thương, chỉ có tóc bị lửa làm cháy đi một chút.
Xe cứu thương kéo cậu bé và hai thi thể người lớn đi, cảnh sát ở lại khám nghiệm hiện trường vụ tai nạn và hỏi các nhân chứng có mặt. Cảnh sát lần này đến cùng một đợt với những người đến giúp tìm hai đứa bé trước đó.
Bọn họ nhìn thấy Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu liền sửng sốt: “Tại sao lại là hai người vậy?” Trầm Như Như cùng Từ Dẫn Châu yên lặng liếc nhau, đem mọi chuyện đã xâu thành trước đó nói ra, một mực chắc chắn chỉ là tìm Dương tổng hỏi một người, những thứ khác một mực không biết.
Lý do này cũng đúng với lời khai của vệ sĩ, bởi vậy mà cảnh sát không làm khó bọn họ, chỉ để lại phương thức liên lạc và địa chỉ rồi thả bọn họ đi.
Hai người đang muốn lên xe thì thấy trong rừng đột nhiên xuất hiện một người mà bọn họ không ngờ tới, đó chính là Bách Lý Vô Thù đã biến mất hơn nửa đêm. Anh ta vẫn cầm theo ngọn đèn kia, tóc tại lại có chút lộn xộn, vài sợi tóc bị cành cây kéo ra, rơi xuống bên tai.
“Thẩm đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta nhíu mày đi đến bên rào chắn nhìn vài lần, vẻ mặt ngưng trọng: “Có mùi lửa tâm còn sót lại …. Nữ quỷ kia hồn phi phách tán!?”
Tâm hỏa là ngọn lửa sinh ra khi quỷ hồn tự cháy, khác với ngọn lửa bình thường ở chỗ, nó có thể thiêu đốt linh hôn.
Đến lúc này cũng không còn gì để giấu nữa, Thẩm Như Như gật đầu: “Đúng, thật đáng tiếc, nhiệm vụ của anh thất bại rồi”
Bách Lý Vô Thù: “…”
Làm ầm ĩ suốt một đêm, Thẩm Như Như cảm thấy có chút mệt mỏi, phải trở về ngủ bù. Cô nhanh nhẹn leo lên xe, nhìn bọn họ: “Bây giờ hai người có muốn đi đâu không, nếu tiện đường thì tôi có thể tiễn một đoạn” Bách Lý Vô Thù nhìn chân trời dần dần nhô ra, thu hồi Tam Thanh Trản, mở cửa lên xe nói: “Anh trai Tam Thanh Cung ở thành phố S mời tôi tới để học võ, Thẩm đạo hữu đưa tôi đến trạm xe buýt dưới chân núi là được rồi, tôi tự ngồi xe buýt đi qua”
Từ Dẫn Châu không có lên xe, anh lấy ra một cái hộp nhung nho nhỏ đưa cho Thẩm Như Như: “Thẩm tiểu thư, vốn là tối hôm qua sẽ đưa cho cô nhưng vì phát sinh quá nhiều chuyện nên tôi nhất thời quên mất. “Đưa tôi? Cảm ơn Từ tiên sinh” Trong lòng Thẩm Như Như có chút kinh hỉ, nhưng mà cô biểu hiện rất rụt rè, sau khi nhận lấy hộp nhét vào trong ba lô chứ không có mở ra ngay tại chỗ.
Về đến nhà thì trời cũng đã sáng choang, trong tiểu khu đã có người già tập thể dục buổi sáng, một số người trẻ ra ngoài hoạt động.
Thẩm Như Như lén lén lút lút trở về phòng ngủ của mình, xác định cha mẹ không phát hiện mình lẻn ra ngoài vào tối hôm qua thì thở phào nhẹ nhõm, sau khi ra ngoài rửa mặt đơn giản một chút liền ngả đầu xuống giường mà ngủ.
Cô ngủ rất say, điện thoại di động không ngừng vang lên tiếng thông báo tin nhắn to như thế nào hay nhiều ra làm sao thì đối với cô cũng không có ảnh hưởng, dù chỉ là một chút, thẳng đến giữa trưa mới bị tiếng gõ cửa thô lỗ của Thẩm Thần Thần đánh thức.
“Thẩm Như Như! Em mau ra đây cho anh! Con gái con đứa, ngủ chảy thây ra, nhanh lên, vác xác ra đây!” Thẩm Thần Thần hùng hổ hô to, vừa nghe liền biết người tới không có ý tốt.
Thẩm Như Như mơ mơ màng mở cửa: “Làm gì vậy? Mới sáng sớm đã ồn ào rồi, anh có bị làm sao không đấy! Hét to thế làm gì? Tính đi đòi nợ à?”
Thẩm Thần Thần lập tức chen vào cửa, vẻ mặt vô cùng đau đớn mà nhìn cô, đè thấp cổ họng gầm nhẹ: “Tối hôm qua em đi lêu lổng ở đâu?! A Tử của anh toàn thân đều là vết thương, bây giờ không thể lái đi gặp người khác! Em có biết trở về xưởng sửa chữa sẽ phiền toái như thế nào không!”
A Tử chính là chiếc xe việt dã màu tím lẳng lơ mà cô lái không thương tiếc kia, là Porsche được đặt làm riêng, nhập khẩu từ nước ngoài.
Trở về nhà máy sửa chữa ít nhất phải tốn hơn nửa năm, hơn nữa chi phí cũng xa xỉ không kém, bổ sung một khối sơn cũng phải tốn hơn nửa tháng thu nhập của cô.