Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 7

Người thanh niên trẻ mặc một chiếc áo cổ tàu màu trắng, dáng người cao gầy, khuôn mặt như tờ giấy vàng, cả người toát ra khí chất công tử nho nhã yếu ớt ngày xưa.

Thẩm Như Như đoán vị này chính là Từ thiếu gia trong lời đồn, cô đưa hoa tươi tới, cười nói: “Chào anh, đây là hoa tươi dì Châu đặt với tiệm, mời anh nhận cho.”

Tầm mắt người thanh niên dừng lại trên đóa hoa một lúc, giơ tay đón lấy, gật đầu cảm ơn: “Làm phiền cô rồi.”

Thẩm Như Như chú ý tới sắc mặt anh tuy rằng nhợt nhạt tiều tụy, nhưng đôi mắt sáng ngời, đặc biệt là lúc nhìn cô, dường như nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái, đồng tử cũng mở to hơn một chút.

Thẩm Như Như cúi đầu nhìn ngó quần áo của mình một chút: “Anh Từ, có chuyện gì không ổn sao?”

Từ Dẫn Châu: “Chỗ hoa này là do cô trồng?”

Thẩm Như Như gật đầu: “Đúng, đều là hoa tươi mới cắt, anh yên tâm.”

“Cảm ơn, rất đẹp.” Từ Dẫn Châu thấp giọng nói một câu, sau đó khép cửa lại.

Tiếng bước chân trong cửa xa dần, Thẩm Như Như ngẩng đầu nhìn tấm gương bát quái treo trên cửa một cái, không biết có phải ảo giác của cô hay không, luôn cảm thấy vừa nãy trong gương có một bóng đen xẹt qua……

Trong gương đồng chỉ có gương mặt bị kéo dài của cô.

Có lẽ là ảo giác.

Đưa hoa xong, Thẩm Như Như cầm theo ô chậm rãi đi về, lúc đi ngang qua quầy hàng của thím Trương, cô dừng chân mua ba con cá diếc.

Đã lâu rồi không uống canh cá diếc, bữa trưa nấu một nồi canh cá diếc đậu phụ.

Trở về cửa hàng, Thẩm Như Như cho cá diếc vào tủ lạnh trước, sau đó mới mở cửa kinh doanh.

Giờ đang là thời gian làm việc, người đi lại trên đường không nhiều, trong cửa hàng rất nhàn nhã. Thẩm Như Như thay một đôi dép lê thoải mái, ngồi bên cửa sổ, một tay nhấc bút, một tay ép giấy, từ từ vẽ theo hình vẽ trên quyển “Tạp Ký”.

Tiếp sau “Bùa tịnh thủy”, cô bắt đầu học “Bùa chiêu tài”.

Nét vẽ của “Bùa chiêu tài” hơi phức tạp hơn một chút, Thẩm Như Như tô theo nửa ngày trời mới vẽ thành công được một tấm, cô gấp lá bùa thành hình tam giác, nhét vào trong khe hẹp bên dưới cửa sổ.

Cả một ngày, Thẩm Như Như tổng cộng vẽ được ba tấm “Bùa chiêu tài” và hai tấm “Bùa tịnh thủy”.

Năm giờ chiều, mặt trời vẫn chưa xuống núi, bên ngoài đã có mưa phùn lất phất. Thẩm Như Như đoán chừng hôm nay sẽ không buôn bán được gì thêm nữa, chuẩn bị vẽ nốt lá “Bùa tịnh thủy” cuối cùng sẽ thu dọn rồi đóng cửa nghỉ ngơi.

Dì Phan hàng xóm xách túi nhỏ đi ngang qua trước cửa Kính Hoa Duyên, lúc bà ấy đi ngang qua cửa sổ, liếc nhìn vào trong một cái, lập tức dừng chân, vươn cổ vào hỏi: “Như Như, cháu đang làm gì đó?”

Lúc này Thẩm Như Như vừa hay đặt xuống nét bút cuối cùng, “Bùa tịnh thủy” đã vẽ xong thành công. Cô giơ bút lông trong tay lên, cười nói: “Đang vẽ bùa đây, rảnh rỗi không có gì làm học cái này chơi.”

“Bọn trẻ các cháu cũng thích mấy trò này à?” Dì Phan rất ngạc nhiên: “Cháu biết vẽ những bùa gì?”

Thẩm Như Như: “Bùa chiêu tài và bùa tịnh thủy.”

Dì Châu cười: “Bùa chiêu tài? Cho dì một tấm, vừa hay ra ngoài đánh mạt chược, mua một tấm chơi cho mướt tay.”

Bà ấy móc ra hai mươi tệ để trên bục cửa sổ, trước đây ông ngoại Thẩm Như Như bán bùa chú đều thống nhất cái giá này.

Thẩm Như Như vội vàng nhét cả lá bùa chiêu tài đã gấp thành hình tam giác và hai mươi tệ vào tay dì Phan, từ chối nói: “Dì Phan, dì đừng khách sáo, cái này chỉ là tiện tay vẽ chơi thôi, không lấy tiền, dì cầm đi!”

Từ khi đến trấn Mộ Nguyên, dì Phan vẫn luôn rất chăm lo cho cô, ngày nào cũng mang thịt mang cá đến cho cô.

Dì Phan không chịu lấy lại tiền, cứ vỗ lên bục cửa sổ: “Như Như, bùa lấy không không linh nghiệm, mau nhận lấy, nếu không dì không lấy nữa!”

Thẩm Như Như dở khóc dở cười, trong lòng biết dì Phan thế này là không muốn mình bỏ công vô ích, chỉ đành nhận tiền, cười nói: “Hôm nay dì tuyệt đối sẽ thắng to.”

“Hì hì, nhất định, dì cảm ơn nhé.” Dì Phan tiện tay nhét Bùa chiêu tài vào trong túi, ngâm nga câu hát rời khỏi.

Chất lượng nước của trấn Mộ Nguyên rất sạch, cá được nuôi ra cũng vô cùng tươi ngon, cộng thêm nấu bằng nước trong được tinh lọc, hương vị thật sự tuyệt vời.

Thẩm Như Như ăn hai bát cơm với canh cá diếc đậu phụ, xoa cái bụng tròn xoe nằm ườn trên sô pha xem phim. Ngoài mái hiên mưa rơi lất phất, dưới mái hiên chim hót râm ran.

Ngày tháng thế này thật tốt, có truyền thừa hay không, hình như cũng không sinh ra ảnh hưởng rất lớn gì đối với cuộc sống của cô mà, Thẩm Như Như nghĩ ngợi sâu xa.

*

Phan Hồng xách theo túi nhỏ đi vào một phòng mạt chược.

Cạnh cửa của phòng mạt chược đã rất cũ, trên khung cửa sắt loang lổ có treo những tấm rèm nhựa ố vàng, bên trong rèm những bóng người lắc lư, tiếng mạt chược cọ xát không ngừng vang lên.

Phòng mạt chược này đã mở sắp được mười năm rồi, người đến đây chơi đều là khách cũ, mọi người đều quen biết nhau từ lâu. Phan Hồng vừa đi vào, lập tức có rất nhiều bạn chơi chào hỏi với bà ấy, Lưu Minh đứng dậy nhường chỗ: “Vừa hay, tôi ngồi cả buổi trời eo sắp cứng đờ rồi, chỗ này nhường cho bà.”

Phan Hồng ngồi xuống, cười tủm tỉm hỏi: “Được, hôm nay chơi thế nào?”

Lưu Minh nói: “Bình thường, không thua không thắng.”

“Chỗ này không đỏ nhỉ.” Phan Hồng đặt túi lên đùi, cùng trộn bài với các bạn chơi, sau khi xếp xong, bà ấy nhớ tới cái gì đó, lấy ra một lá bùa hình tam giác từ trong túi, đặt lên mép bàn trước mặt, chèn mấy tờ tiền lên.

Lưu Minh đứng một bên xem, “ý” một tiếng: “Đây là cái gì?”

Phan Hồng đã bắt đầu sờ bài: “Đây là bùa chiêu tài, hôm nay tôi đến là có chuẩn bị, lát nữa đảm bảo ăn sạch mấy người không còn manh giáp.”

Bạn chơi cùng bàn đều bật cười: “Thứ này có tác dụng không?”

“Kệ nó có tác dụng hay không, coi như lấy may thôi.” Phan Hồng xếp bài của mình xong, mắt sáng rỡ: “Ô, hôm nay vận may không tồi nha.”

Lưu Minh xáp lại nhìn, chậc một tiếng: “Lão Phan, được đó, khởi đầu tốt!”

Ván mạt chược này chưa đến năm phút đã quyết định thắng bại, Phan Hồng cười hớn hở lật bài trong tay ra, quân Vạn xếp hàng ngay ngắn đổ xuống: “Toàn hàng, ù rồi!”

Một tiếng toàn hàng kinh động cả người chơi hai bàn bên cạnh, bọn họ nghển cổ nhìn sang: “Ui, mọi người đánh được toàn hàng cơ à, vận may khá quá nhỉ!”

Ù toàn hàng độ khó cao, bình thường không hay gặp, chỉ có lúc may lắm mới xuất hiện.

Phan Hồng cười rạng rỡ thu tiền, trộn bài: “May mắn thôi may mắn thôi.”

Tiếp đó bắt đầu ván thứ hai.

Mấy người rảnh rỗi bên cạnh trong phòng mạt chược đều xáp lại sau lưng Phan Hồng vây xem.

“Vận may thực sự không tồi!”

“Ván này cũng chắc rồi.”

“Lão Phan hôm nay lên miếu khai quang đấy à!”

Bạn chơi cùng bàn không ngồi yên nổi nữa, lườm mấy người bọn họ: “Xem bài thì xem bài đi, đâu ra lắm lời như vậy, ảnh hưởng người khác có biết không?”

Thời gian của ván này lâu hơn ván trước một chút, mười mấy phút sau, Phan Hồng mở bài: “Xập xám díu, ha ha, đưa tiền đây đưa tiền đây.”
Bình Luận (0)
Comment