Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 76

Thẩm Như Như lập tức hiểu ý của anh, cô bối rối một lúc, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Vậy thử xem đi.”

Dù sao tạm thời đây là cách duy nhất giúp anh kéo dài tuổi thọ, mạo hiểm đánh cuộc một phen sẽ tốt hơn là nằm không chờ chết.

Cô lấy “bùa trấn tà” ra phát cho mỗi người trong phòng hai tấm, dặn dò mọi người nếu gặp chuyện gì bất thường phải dán lên người mình, làm vậy ma quỷ mới không dám nhập vào người.

Vu Vũ tỏ vẻ rất coi thường, đặt lá bùa ở bên gối, đến chạm còn lười chạm vào, nói: “Quả nhiên thầy bà đều chỉ cómấy chiêu số này, bùa này phải trả phí đúng không, cô nói đi, một lá bao nhiêu tiền?”

“Bình thường bán cho người khác chỉ cần một ngàn sáu một lá” Thẩm Như Như vẫn giữ nguyên nụ cười: “Người như cậu một lá một vạn sáu.”

“Cái gì?! Mắc mớ gì lại kỳ thị tôi?” Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Vu Vũ vẫn bị giật mình, suýt nữa giật kim tiêm đang cắm trên mu bàn tay ra, nhảy dựng khỏi giường bệnh: “Sao cô không đi cướp ngân hàng luôn đi? Một tờ giấy rách cũng dám bán một vạn sáu, thèm tiền đến điên rồi à!”

Vài nữ sinh khác và cảnh sát Trác cũng hơi tái mặt, cho dù là một ngàn sáu một tấm, vậy cũng rất đắt… Chỉ có duy nhất cảnh sát Triệt coi lá bùa là bảo bối, cẩn thận nhét vào trong túi trước ngực. Thẩm Như Như bình tĩnh nhìn bọn họ: “Muốn mua hay không tùy mấy người, nhưng tôi nói thẳng trước, nếu vị nào không cần bùa chú, đến lúc đó xảy ra chuyện chớ trách tôi thấy chết mà không cứu.

Cô chỉ đến đây giải quyết ác quỷ, còn mấy người không biết tốt xấu thích đâm đầu vào chỗ chết thì cô không rảnh mà chịu trách nhiệm.

Cuối cùng ngoại trừ Vu Vũ và cảnh sát Trác, ba nữ sinh khác đều cắn răng mua một lá “bùa trấn tà” để bên người.

“Được, vậy tiếp theo cứ chờ xem, muộn chút tôi sẽ sang đây”

Thẩm Như Như xách theo túi đi cùng Từ Dẫn Châu tới phòng bệnh sát vách, để lại hai cảnh sát và bốn sinh viên.

Hai người ngồi xuống không bao lâu, Tuệ Trí mang theo kiếm gỗ nhỏ tới cửa, phía sau còn có Bách Lý Vô Thù đi theo.

“Quan chủ, kiếm của cô. Tuệ Trí sắp xếp năm kiếm gỗ từ nhỏ tới mini lên trên bàn theo thứ tự.

Bách Lý Vô Thù vừa đánh giá kiếm vừa thẳng thừng chê bai: “Đạo hữu Thẩm à, kiếm của cô đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt, định xài như phi tiêu à?”

Thẩm Như Như nhét kiểm gỗ nhỏ vào túi áo, hào phóng thừa nhận: “Tôi mới học ngự kiếm thuật, kiếm lớn chưa khống chế được, đành phải tìm lối tắt”

Cô có tài năng thiên bẩm về mặt bùa chú, nhưng ngự kiếm thì lại không lưu loát, tuy rằng cơ thể có linh lực thâm hậu, nhưng vẫn mãi không nắm được trọng điểm, thử tới thử lui chỉ khống chế được kiếm gỗ có kích cỡ này thôi.

Tuệ Trí nghiêm túc vuốt mông ngựa: “Không hổ là quan chủ, thế mà lại biết ngự kiếm thuật trong truyền thuyết! Cổ nhân nói, ăn một miếng không mập được, bước một bước không tới được chân trời. Ngự kiếm thuật cũng giống vậy, đầu tiên chúng ta làm quen với cái nhỏ, chờ thuần thục rồi đổi lớn, chúng ta đi từng bước một từ từ sẽ làm đến nơi đến chốn thôi!”

Từ Dẫn Châu liếc nhìn anh ấy thêm hai lần: “Cổ nhân có nói mấy lời này sao?”

Tuệ Trí cười tủm tỉm: “Không cần để ý đến chi tiết này, trọng điểm là tinh thần của quan chủ!”

Thấy không có gì cần anh ấy giúp, Tuệ Trí nói vài câu rồi quay về đạo quan, anh ấy là đạo sĩ bình thường, chỉ biết làm pháp sự tỏ vẻ, không có truyền thừa của tiên môn, ở lại đây chỉ thêm gánh nặng.

Còn lại ba người Thẩm Như Như, vừa hay mỗi người được một cái giường bệnh, bây giờ còn sớm, bọn họ nằm xuống tạm nghỉ.

*

Đêm khuya tĩnh lặng, Vu Vũ mơ mơ màng màng thức dậy, bên tai vang lên tiếng nước, giống như vòi nước không được vặn chặt, nước nhỏ tí tách đứt quãng. Cậu ta quay đầu nhìn giường sát bên và sô pha ở đuôi giường, các bạn học và cảnh sát đều ngủ rất sâu, trong phòng im ắng.

Tiếng nước chảy bên tai càng thêm rõ ràng.

Cậu ta nhìn trái nhìn phải, không tìm được nơi phát ra tiếng nước, nhưng âm thanh kia lại gần trong gang tấc, tựa như sát bên lỗ tai, thậm chí tai cậu ta còn cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo. Thật lạnh, rất muốn đi WC…

Cảm giác buồn tiểu càng lúc càng rõ ràng, Vu Vũ giãy giụa ngồi dậy từ trên giường, gọi cảnh sát Trác đang ngủ say trên sô pha vài tiếng. Cảnh sát Trác bị cậu ta đánh thức, vội vàng đi lại: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

“Tôi muốn đi WC, đi một mình không tiện.” Vu Vũ từ từ dịch chân xuống giường, thật ra vết thương của cậu ta không nặng, hiện trường vụ tai nạn trông đáng sợ vậy thôi, nhưng thực tế không ảnh hưởng tới xương, chỉ bị thương động mạch, chảy hơi nhiều máu mà thôi. Mang dép lê vào, cậu ta đi chầm chậm vào bước, cảnh sát Trác giúp cậu ta cầm túi nước muối, hai người đi từ từ ra khỏi phòng bệnh, đi về phía nhà vệ sinh bên trái hành lang.

Kỳ lạ là họ gây ra tiếng động không nhỏ, những người khác lại không hề có chút phản ứng nào, vẫn ngủ rất say.

Trên hành lang rất yên lặng, không biết tại sao Vu Vũ bỗng thấy hơi hốt hoảng, cậu ta gợi chuyện: “Cảnh sát Trác, sáng mai cha mẹ tôi sẽ tới, đến lúc đó cục cảnh sát có cho tôi đi không?” Cảnh sát Trác không để ý tới cậu ta, giơ nước muối túi, bước chân nặng nề đi về phía trước.

Vu Vũ hoang mang liếc nhìn anh ta: “Cảnh sát Trác, anh cho câu trả lời rõ ràng đi, chẳng lẽ cha mẹ tôi tới mà không thả tôi đi? Tôi không phải thu thủ, sao cứ giữ mãi không thả?”

“Đừng nóng vội, chờ lát nữa sẽ cho cậu đi. Cảnh sát Trác đột nhiên nghiêng đầu nhìn cậu ta, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười “quyến rũ”

Lời này có ý gì?

Bỗng nhiên một cảm giác sởn tóc gáy chạy dọc sống lưng, còn chưa kịp nghĩ nhiều, một cơn gió lạnh thổi tới từ cửa sổ cuối hành lang, Vu Vũ hắt xì một cái, cậu ta xoa mũi, thấy hơi kỳ lạ: “Trời lạnh như vậy sao không đóng cửa sổ”

Cảnh sát Trác đã sớm giấu đi nụ cười quái quỷ, trở lại bộ dáng bình thường, anh ta thấy nhiều nên không trách: “Bệnh viện nhiều người bệnh như vậy, đương nhiên phải mở cửa sổ thông gió, giúp không khí bên trong lưu thông để ngăn ngừa vi khuẩn gây bệnh”

Cũng đúng, Vu Vũ gật đầu, không thắc mắc chuyện này nữa. Lúc đi tới cửa nhà vệ sinh, cậu ta do dự một chút rồi nhận lấy túi nước muối: “Tự tôi đi vào, anh đứng ngoài chờ một chút.

Tìm nơi móc túi nước muối xong, cậu ta cẩn thận cởi quần xuống, nhịn gần nửa đêm, khoảnh khắc được giải phóng, cảm giác ấy vô cùng tuyệt vời. Cửa sổ nhà vệ sinh mở một nửa, đoán chừng là nhân viên dọn vệ sinh cố tình để không khí lưu thông, gió đêm thổi vù vù vào, thổi đến mức “bé gà” của cậu ta lạnh căm căm, nước tiểu thấm ướt ra ngoài. “Rầm” một tiếng vang lớn, cửa phòng vệ sinh bị gió thổi

Vu Vũ sợ tới mức giật mình một cái, làm ướt cái quần.

“Cái nơi rách nát gì thế này, điều kiện công cộng tệ đến vậy…” Cậu ta ôm vẻ mặt ghét bỏ đi đến cạnh bồn rửa tay, một tay vốc chút nước rửa sạch quần, gương hình chữ nhật gắn trên tường phản chiếu khuôn mặt tái nhợt không có chút máu của cậu ta, cậu ta đau lòng nhìn vài lần, nghĩ thầm đúng là xui xẻo hết sức, sau này sẽ không bao giờ tới cái nơi quái quỷ này nữa!

Rửa tay xong đi đến gần cửa, Vu Vũ giơ tay nắm lấy vặn cửa định mở ra, không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ, cậu ta nghĩ thầm, hình như là quá yên tĩnh.

Tiếng nước chảy khi vừa thức dậy đã biến mất từ lúc nào không hay, cảnh sát Trác ở ngoài cửa cũng không có chút động tĩnh nào. Theo lý mà nói, vừa rồi cửa bị gió đóng phát ra tiếng vang lớn như vậy, dù có bình tĩnh đến đâu cũng sẽ có chút phản ứng, cộng thêm cậu ta vào trong lâu rồi mà chưa đi ra, thế mà cảnh sát Trác cũng chẳng vào xem xét, chuyện này không hợp với lẽ thường.
Bình Luận (0)
Comment