Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 84

Đang nhìn chăm chú, bỗng nhiên cô ta “ồ” lên một tiếng: “Hình như có người theo dõi chúng ta.

Thẩm Như Như lập tức rướn người nhìn, chỉ thấy đi sau chiếc xe của Từ Dẫn Châu là một chiếc xe màu đen mới tinh, bởi vì khoảng cách quá xa, không thấy rõ người ngồi trên ghế điều khiển trông như thế nào, thì có thể thoáng mường tượng là một người phụ nữ.

“Từ khi chúng ta xuất phát ở trấn chiếc xe đó đã đi theo, tôi cho rằng chỉ là tiện đường, không ngờ qua nhiều chúng ta muốn đi tìm cô ta rồi không?”

giao lộ vậy mà còn đi theo…” Cô Dương vô cùng sợ hãi: “Chẳng lẽ là bà chủ cơ sở yoga? Có khi nào cô ta đã biết.”

“Không thể nào, nếu cô ta ở trấn Mộ Nguyên, tối hôm qua đã đi tìm hai người rồi. Thẩm Như Như lắc đầu, nhìn chằm chằm chiếc xe phía sau một lúc, bỗng nhiên nhớ lại cuộc trò chuyện trên bàn cơm tối qua, nhíu chặt mày. Tám chín phần mười chiếc xe này là của cô Cả nhà họ Từ kia, đúng là âm hồn không tan. Thế mà lại chơi cái trò theo dõi này, cô ta cho rằng đây là nơi mà cô ta muốn làm gì thì làm sao, lát nữa có gặp nguy hiểm thì đứng có trách, Thẩm Như Như lạnh lùng đảo mắt. Có người trời sinh thích đâm đầu vào chỗ chết, tám người kéo cũng chẳng cản được. Mười phút sau, đoàn người đến lớp yoga.

Lớp yoga này có quy mô không lớn, đi theo con đường cao cấp, bây giờ này không có tiết học, mấy phòng học đều trống, nhân viên không biết đã đi đâu rồi.

Bách Lý Vô Thù xách theo kiếm khí thế rào rạt xung phong đi quanh một vòng, cuối cùng cau mày đi ra, nói: “Bên trong không có ai, hơn nữa rất sạch sẽ.”

Sạch sẽ mà anh ta nói là ám chỉ không có tà ám. Địa bàn tà tu không thể nào sạch sẽ được, với tình hình trước mắt, hoặc là họ tìm sai mục tiêu, hoặc là tính cảnh giác của đối phương cực kỳ mạnh.

Cô Thanh căng thẳng trốn phía sau Thẩm Như Như, cẩn thận quan sát xung quanh: “Cô Thẩm, bây giờ phải làm sao đây?”

Thẩm Như Như đang định nói hay là đi vào chờ, sau đó nhìn thấy chiếc xe đang chạy băng băng phía sau bỗng nhiên xuất hiện từ một ngã rẽ, rồi đỗ lại bên vệ đường gần đó. Cửa xe mở ra, Từ Viên Viên bước xuống từ ghế lái.

“Dẫn Châu, cậu cùng họ với đây làm gì? Mau về nhà với tôi, cha có chuyện cần nói với cậu. Sắc mặt Từ Dẫn Châu âm u, lạnh lùng lùi về sau một bước: “Cô ta bị ám rồi.

Từ Viên Viên trước mắt nhìn rất kì quái, lúc cô ta mới từ trên xe bước xuống cũng không quá nổi bật, đi được vài bước, mọi người liền phát hiện cô ta không bình thường. Chỉ thấy cô ta bước đi nghiêng nghiêng ngả ngả như một đứa trẻ sơ sinh đang tập đi trong xe em bé, đôi cao gót nhỏ dưới chân cô ta ít nhất cũng phải 8 cm, xiêu xiêu vẹo vẹo giẫm trên đất khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Thẩm Như Như nhéo Trương Phù đang chuẩn bị ném ra ngoài, Từ Viên Viên uốn éo đôi chân, bùm một tiếng mặt úp xuống đất.

Mọi người: “……

Từ Viên Viên sau khi ngã xuống vẫn không thôi, một bên kéo lê trên mặt đất ngoan cường đi về phía trước, một bên ngẩng đầu nhìn đám người Từ Dẫn Châu, làm như không có việc gì cười: “Dẫn Châu, cậu sao lại không đỡ chị cậu đứng dậy vậy?”

Từ Dẫn Châu mặt không chút biến sắc nhìn cô ta, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, làm lộ ra Bách Lý Vô Thù đang đứng bên cạnh.

Tầm mắt Từ Viên Viên tự nhiên chuyển lên người Bách Lý Vô Thù, ánh mắt cô ta sáng lên, giãy dụa đi qua, mập mờ đùa giỡn nói vài câu: “Vị tiểu đạo trường sinh anh tuấn này, không bằng cậu đi theo tôi, tôi sẽ cho cậu cuộc sống cả đời không phải lo về cơm áo gạo tiền…

Lông mày Bách Lý Vô Thù cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút, giống như người trước mặt chỉ là một không khí, anh ta rút kiếm vung lên, không chút do dự chém vào đầu của Từ Viên Viên.

Thanh kiếm xẹt qua, một tờ giấy nhỏ từ không trung rơi xuống. Mà Từ Viên Viên vừa rồi còn đang cười tủm tỉm giờ đã té xỉu trên mặt đất, khóe miệng tràn ra một chút máu loãng.

Thẩm Như Như tiếp được mảnh giấy nhỏ đang bay xuống kia, mở ra nhìn, là một tờ giấy cắt thành hình tiểu nhân, trên giấy vẽ vài đạo phù văn quỷ dị, lộ ra luồng khí âm u.

“Đây là cái gì?” Cô cẩn thận nhìn những phù văn trên hình tiểu nhân, nhưng những phù văn này với những gì cô đã học qua không có chút tương tự nào, hoàn toàn xem không hiểu hàm ý ẩn trong đó.

Bách Lý Vô Thù cầm lấy mảnh giấy hình tiểu nhân, rồi xé nát tiêu hủy, vẻ mặt lạnh như băng: “Đây là thuật hút hồn thường thấy nhất trong tà tu, dùng bùa hút hồn phong ấn hồn phách vào trong bùa giấy mình sử dụng. Đạo bùa hút hồn này đã tồn tại ít nhất đã hơn mười năm, hồn phách hoàn chỉnh ý thức rõ ràng, người chế bùa thủ đoạn phi thường cao siêu. Nhưng may người dùng nó tu vi hẳn là rất thấp, nếu không cô ta đã sớm bị đoạt xá thành công, thay thế hồn phách vừa rồi và trở thành bùa hút hồn mới” Anh ta nói xong, lạnh lùng nhìn Từ Viên Viên đang ngã ở bên chân. Do dự mãi nhưng vẫn cúi người bắt lấy cổ áo cô ta, sai người lôi cô ta vào trong xe đưa đi.

Trước đó bọn họ vẫn luôn theo sau suốt quá trình đi xe của Từ Viện Viên từ trấn Mộ Nguyên chạy vào nội thành, trên đường chưa từng rời đi, mà trên xe cũng chỉ có một mình cô ta. Tính tới tính lui, chỉ có khoảng thời gian bọn họ xuống xe vào phòng tập yoga tìm người mới không để ý xe của Từ Viên Viên. Người đó nhất định là lúc đó đã hạ thủ.

Thẩm Như Như nghĩ lại hình ảnh trên đường lái xe của Từ Viên Viên, cuối cùng tập trung mục tiêu vào hẻm nhỏ bên trái phòng tập yoga. Ngõ nhỏ không rộng, vừa vặn đủ cho một chiếc xe đi qua, đối phương có thể cho rằng Từ Viên Viên và bọn họ là một nhóm, dẫn cô vào ngõ nhỏ, sau đó xuống tay với cô ta.

Cô nghĩ như vậy, đi tới đầu hẻm nhìn một chút, con hẻm này rất ngắn, ước chừng chỉ có một trăm mét là cùng, đứng ở đầu này liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy lối ra và đường cái ở đầu kia. Hai bên ngõ nhỏ phần lớn là một ít nhà hàng tư nhân cùng studio thiết kế trang phục cao cấp, bề mặt cửa hàng tuy rằng không bắt mắt thậm chí có chút đơn sơ, nhưng thu phí cũng không thấp.

Bà Dương đi theo phía sau nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Bề ngoài cửa hàng ở đây đều có người che đậy, chủ yếu là do tổng giám đốc hoặc tình nhân của viên chức kinh doanh

Thẩm Như Như có chút kinh ngạc, nhưng cũng không quá để ý, sự chú ý của cô đều bị một chiếc cầu thang cũ kỹ rỉ sét bên cạnh ngõ nhỏ hấp dẫn. Nó treo bên cạnh một tòa nhà cũ nát, quanh co mà lên, nối thẳng lên mái nhà.

“Đây là nơi nào? “Cô chỉ vào tòa nhà hỏi.

Bà Thanh ngẩng đầu nhìn nói: “Nơi này rất lâu trước kia là một công ty thiết kế châu báu, sau đó trong một đêm đóng cửa dọn đi, nghe nói là bởi vì ông chủ đột nhiên mắc bệnh không còn nữa. Bởi vì chuyện này mà rất nhiều người nói tòa nhà này phong thủy không tốt, cho nên nhiều năm như vậy vẫn không có ai tiếp nhận xử lý” Thẩm Như Như quay đầu chạm mắt với Bách Lý Vô Thù, Bách Lý Vô Thù khẽ gật đầu, dẫn đầu theo cầu thang đi lên, Thẩm Như Như theo sát phía sau, bà Thanh cùng bà Dương thấy hai người đều đi lên nên không thể không đi theo, để lại một mình Từ Dẫn Châu ở phía dưới trông coi.

Mỗi một bước ngoặt của cầu thang đều có một cánh cửa sắt, trong vòng trăm mét không có gì khác biệt, chỉ ngắn ngủi không có vào cửa, Thẩm Như Như rất tin tưởng vào trực giác của ông tài xế, chỉ để ý vùi đầu đi theo ông ấy.
Bình Luận (0)
Comment