Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 86

Nhấn vào đơn xin dọn dẹp xử lý, sau khi xác nhận đơn trình xong, anh ta nhíu mày suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Không biết, chưa bao giờ nghe qua nhân vật này.

Ngoài dự đoán của mọi người, Từ Dẫn Châu nói anh đại khái biết người này là ai.

Thẩm Như Như kinh ngạc “Anh biết sao?” “Không tính là quen biết, nhưng từng tiếp xúc một lần” Từ Dẫn Châu nắm tay lái, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước “Tôi từng gặp ở ngay tại bệnh viện thị trấn”

Thẩm Như Như lập tức nhớ tới người đàn bà ấy “Bà ta chính là mụ phù thủy kia sao? Nhưng số tuổi không thích hợp lắm”

“Tuổi bà ta thì tôi không rõ lắm, nhưng chuyên môn của bà ta là làm một ít tà đạo, lúc tôi vừa trở lại trấn Mộ Nguyên không lâu, bà ta từng tới tìm tôi, nói có thể thay tôi mượn mạng, tôi lúc ấy 1 mực từ chối, chọc giận bà ta, khiến tôi gặp không ít phiền toái” Từ Dẫn Châu nói tới đây sắc mặt không tốt lắm, hiển nhiên đó là một đoạn hồi ức không mấy vui vẻ.

Bách Lý Vô Thù lập tức hỏi: “Bà ta hiện giờ ở đâu? Để tôi đi bắt bà ta, mượn mạng vô nhân tính, nhiễu loạn luân hồi, đây là trọng tội, giao bà ta cho quỷ sai có thể gia tăng công đức.

“Không biết” Từ Dẫn Châu khẽ lắc đầu “Tôi cũng chỉ gặp bà ta có hai lần, nên cũng không rõ hành tung cụ thể của bà ta”

Bách Lý Vô Thù có chút thất vọng, thoáng chốc anh ta đảo mắt lại phấn chấn lên “Cầm Dung không còn, bà ta nói không chừng lại tới tìm anh, dù sao tình hình của anh rất thích hợp, tôi đi theo anh, nói không chừng có thể bắt được bà ta.

Từ Dẫn Châu: “……

Ba người nói câu được câu không, chạy về Huyền Thiên Quan trước khi mặt trời xuống núi. Đến nhà ăn uống chén canh sườn hầm nóng hổi, điện thoại di động của Thẩm Như Như lại vang lên vài tiếng, cô lấy ra nhìn, là bà Thanh cùng bà Dương chuyển khoản tới, hai vị này ra tay rất hào phóng, một người cho ba mươi vạn cộng lại tổng cộng có sáu mươi vạn, nói là tiền thừa coi như là tiền hương khói. Cô tính toán, chia cho Bách Lý cùng Từ Dẫn Châu, chuyển cho mỗi người mười vạn, còn bản thân mình giữ lại mười vạn tệ, còn lại ba mươi vạn lưu lại sổ sách ở Huyền Thiên.

Phân chia xong thu nhập, nhìn thấy hai vị khách hàng gửi tới tin cảm ơn, Thẩm Như Như vô tri vô giác chợt nhớ tới một sự kiện “Từ Viên Viên đâu, cô ta trở về chưa?”

Từ Dẫn Châu mặt không đổi sắc tiếp tục ăn canh, nói vọng từ xa: “Chỗ đậu xe rộng rãi, hiệu quả chống lạnh cũng không tệ, ngủ trên xe cả đêm hẳn là không đến mức chết cóng”

Bách Lý Vô Thù cũng không thèm để ý “Đội giải quyết hậu quả sẽ giúp trông coi xe, yên tâm sẽ không bị trộm đâu”

Thẩm Như Như: “..” Được rồi, ai bảo ấn tượng ban đầu của Từ Viên Viên để lại cho mọi người kém như vậy chứ, cô sẽ không lo lắng nữa.

*

Mười một giờ rưỡi tối, Tiểu Mễ đúng giờ gõ cửa tiệm Kính Hoa Duyên.

Thẩm Như Như bưng mì trường thọ nóng hổi vào trong tiệm, nghe thấy tiếng gõ cửa lập tức đi mở cửa “Cô tới rồi, thật trùng hợp, mì vừa nấu xong, có thể kịp lúc đang nóng mà ăn.

Tiểu Mễ ngồi xuống bên cạnh bàn, Thẩm Như Như dùng [bùa dẫn đường] đem toàn bộ mì trường thọ nấu cho cô ấy, mặt nước màu trắng phối hợp với nước canh màu vàng kim, phía trên là rau baby, tôm tươi, vài miếng chân giò hun khói cùng một quả trứng ốp la, mỹ vị nhẹ nhàng khoan khoái, mùi hương quê nhà. Tiểu Mễ một tay cầm đũa một tay cầm thìa, từng ngụm canh từng ngụm mì ăn hết cả bát mì trường thọ.

“Bà chủ Thẩm, tay nghề của cô thật tốt, lần đầu tiên tôi ăn món mì ngon như vậy” Cô ăn đến hai má đỏ bừng, hai mắt sáng lấp lánh, âm khí duy nhất trên người cũng đều tiêu tán không thấy.

“Khi còn sống tôi là một đứa trẻ mồ côi, chưa từng có ai tổ chức sinh nhật cho tôi, mỗi lần nhìn thấy người khác thổi nến ăn bánh ngọt, tôi vô cùng hâm mộ.

Bây giờ nhìn lại, thực ra thứ tôi hâm mộ không phải là bánh sinh nhật và nến, tôi chỉ hâm mộ họ có bạn bè quan tâm..” Tiểu Mễ hơi hé miệng, từ túi tiền lấy ra một cái túi phúc, đưa cho Thẩm Như Như “Bà chủ Thẩm, cám ơn  cô đã nấu mì cho tôi, đây là túi phúc tôi tự làm, tặng cho cô.”

Thẩm Như Như nhận lấy túi phúc, thân hình Tiểu Mễ dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất tại chỗ. Cô mở túi ra, một khối đá thủy tinh trong suốt trượt vào lòng bàn tay cô.

Những xúc tu đá trong suốt trơn nhẵn lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cô giật mình. Thể tích khối đá ước chừng khoảng một phần ba lòng bàn tay, tính chất cả vật thể trong suốt, óng ánh, từ góc nhìn nghiêng thỉnh thoảng sẽ thấy được huỳnh quang xanh nhạt mơ hồ.

“Cái gì đây?” Thẩm Như Như cầm tảng đá đặt dưới ánh đèn nhìn một hồi, cảm giác có điểm giống ngọc thạch.

Cô suy nghĩ một chút, rồi lấy lại tảng đá, tắt đèn trở lại hậu viện.

Qua mười hai giờ, mọi người đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi, trong viện yên tĩnh, đèn lồng dưới mái hiên tản ra ánh đèn êm dịu, chiếu sáng bậc thang đình viện. Cô nhìn về phía phòng ngủ của Từ Dẫn Châu, ánh sáng yếu ớt từ sau rèm cửa sổ lộ ra, đèn sáng, hẳn là anh cũng chưa nghỉ ngơi…

Thẩm Như Như bước nhanh tới, lúc cô giẫm lên bậc thang, cô mới vô tri vô giác phản ứng lại, hơn nửa đêm đi gõ cửa phòng người khác giới thật sự quá thất lễ, cũng không phải chuyện gì quan trọng, ngày mai tới hỏi cũng không muộn, không thể làm cho người ta lưu lại ấn tượng lỗ mãng về bản thân như vậy. Nghĩ vậy, cô quyết đoán xoay người trở về phòng mình.

Nhưng mà đi chưa được mấy bước, tiếng bước chân yếu ớt bỗng nhiên tự nhiên truyền đến, bước chân cô dừng lại, quay đầu nhìn lại -

Từ Dẫn Châu mặc áo ngủ thuần trắng đứng ở cửa phòng, đuôi tóc hơi rối, mặt mày bị vài sợi tóc vụn che mất, nhìn không mấy rõ.

“Cô có việc muốn tìm tôi sao?”

Thẩm Như Như chần chờ lấy ra khối đá trong suốt mà Tiểu Mễ để lại “Tôi muốn nhờ anh xem giúp tôi đây là cái gì. Bây giờ anh có tiện không? Giờ đã muộn, nếu không ngày mai hãy nói…..cũng được.

“Vào đi, ánh sáng bên ngoài không rõ” Từ Dẫn Châu mở rộng cửa phòng, ánh đèn trắng như tuyết chiếu lên hành lang gấp khúc, giống như phủ một lớp sương.

Thẩm Như Như đưa khối đá đưa cho anh “Vừa rồi có một vị khách hàng trước khi đi để lại cho ta, tôi nhìn giống ngọc thạch, nhưng không biết phải không”

Từ Dẫn Châu cầm tảng đá cẩn thận xem xét “Xem vẻ ngoài của nó, thì đây hẳn là thủy tinh của Phỉ Thúy, hơn nữa chất lượng rất tốt. Loại Phỉ Thúy này có độ cứng vô cùng cao, nếu như cô không sử dụng vào việc gì khác, có thể đem nó làm thành pháp khí, một khối đủ để làm thành hai thanh kiếm” Anh lấy ra một cái đèn pin chiếu vào khối đá nhìn một lát, mày nhíu lại “Chờ một chút, đây không phải Phỉ Thúy”

Thẩm Như Như đang hoang mang, Tiểu Mễ là một cô hồn dã quỷ không cha không mẹ lấy đâu ra phỉ thúy thượng phẩm, nghe Từ Dẫn Châu sửa lại nói không phải phỉ thúy, lập tức tiến lại gần “Vậy đó là cái gì? Từ Dẫn Châu cau mày cầm khối đá lật qua lật lại cẩn thận kiểm tra mấy lần, trầm ngâm một hồi, lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ thấy qua loại đá này, có lẽ không phải vật phẩm dương gian.

Anh biết Thẩm Như Như có một nhóm khách nhân âm phủ chỉ tới cửa hàng lúc nửa đêm, lúc này chính là thời gian mở cửa. Khối đá nhất định là khách âm phủ tặng, nếu chủ nhân ban đầu của khối đá không phải người sống,  nó rất có thể cũng không phải vật phẩm dương gian.

Thẩm Như Như bị một câu của anh đánh thức, là cô “vào trước làm chủ”. Thứ này lạnh lẽo, cho dù nắm trong lòng bàn tay thật lâu, nhiệt độ cũng sẽ không biến hóa, chả trách khiến người ta cảm thấy lạnh buốt, mặc dù không có âm khí, nhưng quả thật không giống đồ vật dương gian.
Bình Luận (0)
Comment