Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 109

Ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân muốn mở miệng nhắc nhở ban lãnh đạo là trong hình nhiều thêm hai tên nhóc mập, còn chưa mở lời, người lãnh đạo liền chỉ vào bức ảnh nói chụp rất được, không chỉ chụp ra được tinh thần diện mạo của lớp 9 (1), cũng chụp được những cảnh vật mang tính biểu tượng của trường học, còn có những học sinh “Bất ngờ” đi vào trong khung hình khác, cực kỳ thanh tân tự nhiên không giả bộ, rất hoạt bát đáng yêu không khô khan, sinh cơ bừng bừng.

Ban lãnh đạo đã nhìn trúng một tấm, đứng dậy để cho mọi người tự do chụp ảnh, bọn họ quay người trở về văn phòng.

Ba người Lâm Đông đứng tại chỗ giật mình, ban lãnh đạo lại còn cảm thấy hai tên nhóc mập này thanh tân tự nhiên không làm bộ.

Lúc này hai tên nhóc mập chạy đến bên này, vừa chạy vừa gọi: “Lâm Đông!”

Ba người Lâm Đông nhìn về phía hai tên nhóc mập.

Kỳ mập hỏi: “Lâm Đông, bây giờ có thể tự do chụp hình chưa?”

Xuyên mập nói: “Tao đã chuẩn bị xong rồi.”

Lâm Đông không có gì để nói.

Mục Hưng Hà xoa trán.

Tưởng Tiểu Quân nhìn Kỳ Kỳ hỏi: “Bọn mày ở chỗ nào vậy?”

Kỳ Kỳ nói: “Ở chỗ này chờ mấy người đó.”

“Biết người ta chụp luôn cả bọn mày vào trong ảnh tốt nghiệp của bọn tao không?”

“Biết chứ. Nghe thầy giáo mấy người nói, nói em và Tiểu Xuyên cũng thật đáng yêu.” Kỳ Kỳ vui rạo rực nói: “Em cảm thấy bọn em chính là một bối cảnh xinh đẹp.”

Tưởng Tiểu Quân giật nảy cả mình: “Bọn mày là bối cảnh xinh đẹp á?”

Kỳ Kỳ nói: “Đúng vậy.”

Tưởng Tiểu Quân thực sự không nhịn được.

Lâm Đông cũng không chịu nổi.

Mục Hưng Hà cũng nghe không nổi nữa.

Ba người đều không kìm nén được lửa giận trong lòng cùng với nỗi kích động muốn đánh Kỳ Kỳ một trận, không hẹn mà cùng nhào về phía Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, trút một trận đấm đá vào hai tên nhóc mập, còn đồng thời đáp lời:

“Còn là một bối cảnh xinh đẹp hả?”

“Có biết xấu hổ hay không?”

“Bối cảnh đẹp này, bối cảnh đẹp này, mày mà xinh đẹp.”

“Tao cho mày đẹp này, này thì đẹp.”

“…”

Năm người đánh thành một đoàn như lúc thường, vừa vặn kinh động đến giáo viên chủ nhiệm vừa ra khỏi nhà vệ sinh, giáo viên chủ nhiệm chỉ vào năm người hét lớn một tiếng “Làm gì đó”, năm người nhanh chóng buông ra, ôm nhau ra vẻ huynh đệ tình thâm đoàn kết hữu ái.

Giáo viên chủ nhiệm nói: “Không cho đùa giỡn.”

Năm người đồng thời đáp: “Dạ.”

Giáo viên chủ nhiệm cũng không tính toán, nói: “Đừng đùa giỡn nữa, đi chơi đi.”

“Dạ.” Năm người đồng thời ngoan ngoãn nghe theo.

Năm người kề vai sát cánh rời xa giáo viên chủ nhiệm, tìm một cái góc tường, ba người Lâm Đông vẫn xoa nắn Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên một trận, sau đó đồng thời ngồi xổm ở góc tường, nhìn người chụp hình đang bận bịu trên sân thể dục, Mục Hưng Hà nói: “Kỳ Kỳ, mày đi đi, đi nói anh quay phim sắp xếp hàng ngũ, lát nữa mấy người chúng ta chụp ảnh chung.”

Kỳ Kỳ hỏi: “Tại sao bảo em đi? Tại sao không bảo Tiểu Xuyên đi? Không bảo Lâm Đông đi, cố tình lại bắt em đi.”

“Bởi vì mày mập.”

“…”

Kỳ Kỳ quét mắt một cái khoanh tay đứng nhìn bốn người Lâm Đông, ngoan ngoãn chạy đến sân thể dục nói chuyện với anh chụp ảnh về chuyện chụp ảnh, sau khi nói xong cao hứng chạy tới báo cáo “Quân tình”, năm người ngồi ở góc tường chờ, bắt đầu ngồi, sau đó nghiêng, cuối cùng Mục Hưng Hà trực tiếp dựa vào người Lâm Đông, không nhịn được càu nhàu: “Kỳ Kỳ không đáng tin cậy y như ba nó, bảo nó đi sắp xếp hàng ngũ, nó sắp xếp vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên, này mà còn cần sắp xếp sao?”

Lâm Đông cười nói: “Đừng nóng vội, chờ một chút, lập tức tới ngay.”

Lúc này Mục Hưng Hà mới chịu yên ổn.

Tưởng Tiểu Quân ở bên cạnh nhìn Mục Hưng Hà dựa vào Lâm Đông, ghét bỏ mà lườm một cái, sau đó nhìn về phía sân thể dục, rốt cục nhìn thấy người chụp hình vẫy tay, hắn lập tức đáp một tiếng đứng lên, đá đá Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ, kéo Lâm Đông lên chạy về phía sân thể dục.

Kỳ thực học sinh đều đã chụp xong, người chụp hình cũng có thời gian, cẩn thận chụp cho năm người Lâm Đông, năm người đầu tiên là chụp ảnh chung, sau đó hai ba người đứng chung một chỗ, mỗi một tấm năm người đều thoải mái cười to, bộ dáng phấn chấn bồng bột, năm người vẫn luôn chụp đến khi tiếng chuông vào học vang.

Đợi đến lúc lấy ảnh vào năm ngày sau, năm người cùng đến cửa hàng photocopy bên cạnh trường học sao chép ra, về đến nhà, đem bức ảnh đưa cho các phụ huynh xem.

“Ai nha, chụp thật là đẹp mắt.”

“Nhìn mấy bộ dáng ngốc nghếch này.”

“Tấm này Tiểu Xuyên đang nhìn cái gì vậy?”

“Đông Đông cổ áo con bị lệch kìa.”

“Ai nha, cô xem này năm đứa nhỏ đánh nhau.”

“…”

Người lớn năm nhà đồng thời đứng ở cửa tiệm tạp hóa nhóc con truyền bức ảnh cho nhau xem, nhìn thấy cuối cùng chính là ảnh tốt nghiệp của Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, Kỳ Kỳ sợ người lớn không thấy được bối cảnh xinh đẹp là mình và Tiểu Xuyên, cố ý chỉ vào mình và Tiểu Xuyên đứng một bên trong ảnh tốt nghiệp cho người lớn xem.

Các người lớn đều sững sờ, cười ha ha.

Ba Kỳ Kỳ cùng mẹ Kỳ Kỳ khiển trách Kỳ Kỳ một trận.

Đám người Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi nói hình ảnh rất tự nhiên, không có gì ghê gớm, cái này cũng xem như là là ảnh tốt nghiệp của năm người, rất tốt. Ba mẹ Kỳ Kỳ mới không trừng phạt Kỳ Kỳ nữa, ngược lại hỏi Lâm Đông chuyện thi cấp ba.

Không đề cập tới chuyện thi còn tốt, vừa nhắc tới Tưởng Tiểu Quân liền khẩn trương, quy mô của thi cấp ba lớn hơn nhiều so với lần thi vào cấp hai, thi cấp hai là toàn bộ học sinh lớp năm trong khu tham gia, thi cấp ba là toàn bộ lớp 9 của các trường trong thành phố tham gia, nghe đâu có mấy vạn người, đứng hàng đầu mới có thể đi vào trong thành phố.

Tưởng Tiểu Quân có chút lo lắng, điểm mạnh của hắn là lịch sử cùng sinh vật, nhưng thi cấp ba không có lịch sử cùng sinh vật, ngoại trừ ba môn chủ chốt là ngữ văn, toán học cùng tiếng anh, còn có chính trị, vật lý cùng hóa học, điều này tương đương với việc loại bỏ hết ưu thế của hắn, cho nên hắn không có lòng tin.

Mẹ Kỳ Kỳ nhìn ra bộ dáng của Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Tiểu Quân làm sao vậy?”

Lâm Đông giải thích: “Anh ấy sợ mình thi không được.”

“Làm sao có thể? Bây giờ Tiểu Quân học tập rất tốt mà, không phải sao?”

“Anh ấy bị lệch môn, môn phụ của anh ấy thiên về lịch sử cùng sinh vật, nhưng thi cấp ba không có hai môn này.”

“Thi cấp ba không có, vậy sao trước đây mấy đứa ôn tập hăng say như vậy?”

“Thi cuối kỳ ạ, thi cuối kỳ không được thì không thể tốt nghiệp.”

“Há, như vậy à.” Mẹ Kỳ Kỳ an ủi Tưởng Tiểu Quân nói: “Tiểu Quân, đừng lo lắng, xem thêm chính trị và hóa học, thím tin tưởng con có thể thi tốt.”

Tưởng Tiểu Quân gật đầu.

Lâm Đông cũng nói: “Chính trị và hóa học chiếm tỉ trọng cũng không quá lớn, đặc biệt là chính trị, đề mục chủ quan rất nhiều, anh học cũng không kém, thi cuối kỳ tốt.”

Tưởng Tiểu Quân nhìn Lâm Đông cười cười.

Lâm Đông nói: “Đừng lo lắng, chúng ta đều sẽ thi tốt.”

Tưởng Tiểu Quân gật đầu.

Lâm Đông tiếp tục chuyển đề tài về ảnh tốt nghiệp, năm nhà lại nói một chút, rồi từng người về nhà làm cơm trưa, năm người Lâm Đông chia ảnh xong cũng trở về nhà từng người, đẩy cửa phòng ra, Lâm Đông đi đến phòng của mình, nhìn thấy bức ảnh đặt trên bàn sách, trong hình là năm người bọn họ, là chụp khi bé tốt nghiệp tiểu học, so sánh với bức ảnh hiện tại, tất cả mọi người đều đã cao lên, lớn rồi, thế nhưng quan hệ vẫn là rất tốt.

Thật tốt.

Bé đặt hai tấm ảnh năm người chụp chung ở cùng một chỗ, sau đó gục xuống bàn nhìn một lát, mới đi ra khỏi phòng, vào nhà bếp giúp đỡ Bùi Thức Vi làm cơm.

Bùi Thức Vi vừa cắt đồ ăn vừa hỏi: “Tuần sau thi cấp ba à?”

Lâm Đông buộc tạp dề đáp: “Dạ.”

“Vậy hôm nay hay ngày mai hết khóa?”

“Mai ạ, mai xong nghỉ ngơi một ngày, ngày tiếp đó liền đi vào thành phố thi.”

“Cũng là thi hai ngày rưỡi sao?”

“Không ạ, lần này chỉ thi hai ngày là xong, nhưng buổi tối sẽ ở lại khách sạn trong thành phố một đêm, thi xong sẽ cùng bạn học và giáo viên trong trường trở về.”

“Có chút ạ.”

Bùi Thức Vi nở nụ cười nói: “Đệ nhất toàn trường cũng căng thẳng à.”

Lâm Đông nói: “Đệ nhất toàn trường cũng là người mà.”

“Vậy thi cấp ba có lòng tin lấy được đệ nhất toàn thành phố hay không?”

“Có ạ.” Lâm Đông nói rất tự nhiên.

Bùi Thức Vi lại hỏi: “Vậy có lòng tin vượt qua Hưng Hà không?”

“Không có ạ.” Lâm Đông nói cũng rất tự nhiên, bé và Mục Hưng Hà học chung nhiều năm như vậy, cho dù là thi bình thường hay là thi tháng, hai người còn có thể phân cao thấp, nhưng vừa đến cuộc thi lớn, tổng điểm hai người luôn bất ngờ nhất trí.

Bùi Thức Vi không nhịn được cười rộ lên.

Lâm Đông cũng cười theo.

Sau khi hai cha con làm cơm xong, mới đến thư phòng gọi Nguyễn Tâm Bình đi ra ăn cơm, sau khi ăn xong Lâm Đông như thường lệ ngủ trưa, rồi đi học, đi học hai ngày, trường học để cho toàn thể học sinh lớp 9 nghỉ ngơi một ngày.

Ngày nghỉ ngơi đó, ba mẹ Kỳ Kỳ cùng Lâm Lệ Hoa, Hạ Thanh Chương nghiêm cấm Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đi quấy rối ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, ba người Lâm Đông vui mừng vì được thanh tịnh, cùng nhau nằm ở trên giường Lâm Đông, nhìn trần nhà, nghe nhạc.

Tưởng Tiểu Quân nặng nề thở ra một hơi nói: “A, ngày mai sẽ thi cấp ba.”

Lâm Đông nói: “Đúng vậy.”

Mục Hưng Hà nói: “Rốt cục cung thi.”

Lâm Đông nói tiếp: “Cảm giác thời gian quá nhanh.”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Đúng vậy, tao sắp mười sáu tuổi rồi.”

Mục Hưng Hà ngồi dậy, nhìn Tưởng Tiểu Quân nói: “Mịa nó! Tiểu Quân mày lớn vậy rồi á.”

Tưởng Tiểu Quân dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn Mục Hưng Hà nói: “Tao đi học muộn đó? Mày tưởng mày còn rất nhỏ chắc? Mày cũng sắp mười lắm rồi, mà còn giống con nít vậy, ngu y như nhau.”

“Bà nội mày, mày không phải con nít, mày chính chắn hơn tao chắc?”

“Tao chín chắn hơn mày chắc luôn!”

“Mày chín chắn hơn tao chỗ nào hả?”

“Tao thích cái gì không thích cái gì, tao tự biết rõ rõ ràng ràng.”

“Tao cũng biết.”

“Há, lúc sợ hãi đừng tới tìm tao.”

“Tao mà sợ hãi à?!”

“Được.”

Tưởng Tiểu Quân quay lưng không để ý tới Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà nằm xuống một lần nữa.

Thói quen của Lâm Đông khi năm người tranh luận, là cười ôn hòa, sau đó nhắm mắt lại, nghe tiếng ve kêu ngủ cả một buổi chiều, sau giấc ngủ buổi chiều, ba người bắt đầu thu thập dụng cụ học tập cần thiết cho kỳ thi, còn dành ra một buổi tối giặt quần áo, thu dọn xong, ba người không tụ tập nữa, mà nghỉ ngơi ở nhà từng người, cẩn thận mà nghỉ ngơi một buổi tối.

Sáng hôm sau, bảy giờ Lâm Đông liền tỉnh rồi, sau khi tỉnh lại đã ngửi thấy mùi cơm nước thơm lừng làm người ta thèm nhỏ dãi, bé đẩy cửa ra nhìn, ba mẹ đều đang trong phòng bếp bận rộn, bé biết ba mẹ là vì mình nên mới dậy sớm như vậy, bé đi vào nhà bếp gọi một tiếng: “Ba mẹ.”

Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Lâm Đông liền nở nụ cười: “Dậy rồi à.”

Lâm Đông đi đến, hai tay khoác lên vai Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi, nói: “Ba mẹ, hai người cực khổ rồi, sớm như vậy đã làm điểm tâm cho con.”

Nguyễn Tâm Bình hạnh phúc mà cười nhìn con trai.

Bùi Thức Vi nói: “Ba mẹ nguyện ý, Tri Nhiên ăn thật ngon, ăn xong, thi cho tốt, ba mẹ ở nhà chờ con.”

Lâm Đông nói: “Cảm ơn ba mẹ.”

Nguyễn Tâm Bình xoa mặt Lâm Đông nói: “Được rồi, nhanh đi rửa mặt rồi ăn điểm tâm, lát nữa xe buýt của trường học sẽ đi ngang qua đây.”

Lâm Đông gật đầu, nhanh đi rửa mặt, sau đó ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm, mà Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi thì lại giúp đỡ Lâm Đông kiểm tra cặp sách, cái gì mà thẻ dự thi, bút chì, gọt bút chì, bút bi.. vân..vân.

Kiểm tra xong một lần, Nguyễn Tâm Bình lại hỏi: “Tri Nhiên, có ở khách sạn có được không? Có muốn ba mẹ ở cùng con hay không? Cơm nước của bọn con làm sao bây giờ?”

Lâm Đông uống sữa bò, quay đầu nói: “Không sao đâu mẹ, mẹ tới dùng cơm đi, không cần lo lắng cho con.”

“Nhưng mà —— “

Lâm Đông cười cắt ngang: “Không phải mẹ ghét nhất là con trai được cưng chiều sao? Mẹ có mong con thay đổi thành như vậy không nào?”

Kỳ thực Nguyễn Tâm Bình yêu Lâm Đông nhưng chẳng hề cưng chiều Lâm Đông, tuy rằng thỉnh thoảng tình mẹ cực kỳ tràn lan, nhưng mà phần lớn thời gian, cô đều giáo dục Lâm Đông rất có chừng mực, lúc này nghe Lâm Đông dạy ngược lại mình, cô không nhịn cười được, nói: “Được rồi, con thì giỏi, vậy, Thức Vi chúng ta không quản nữa, ăn cơm đi.”

Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi ngồi vào bàn ăn, ba người đồng thời ăn điểm tâm, sau khi ăn xong điểm tâm, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đeo cặp sách tới đây, Nguyễn Tâm Bình sợ Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân không đáng tin như Kỳ Kỳ, bắt hai người phải kiểm tra một lần nữa các thứ cần thiết cho cuộc thi tại chỗ, sau đó cùng ở nhà chờ xe buýt của trung học Cẩm Lý.

Đợi khoảng chừng mười phút, ngoài sân vang lên một trận tiếng kèn, sau đó nghe thấy tiếng ba Kỳ Kỳ ở ngoài cửa gọi: “Tiểu Quân, nhóc Đông, Hưng Hà, nhanh lên, xe của trường mấy đứa đến.”

Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân nhanh chóng đeo cặp sách chạy ra ngoài, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi cùng đi ra, ngay cả Lâm Lệ Hoa cũng vội vàng đi ra từ tiệm tạp hóa nhóc con, nói với về phía cửa xe: “Đông Đông, thả lỏng, thi tốt nhé.”

Lâm Lệ Hoa chạy quá mau, không chú ý một cái, lảo đảo một chút.

Lâm Đông nhanh chóng nói: “Cô, cô chậm một chút chậm một chút.”

Lâm Lệ Hoa cười nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, thả lỏng, bình tĩnh mà thi, trở về cô làm đồ ăn ngon cho con.”

Lâm Đông gật đầu nói: “Dạ.”

Lâm Lệ Hoa không yên lòng, chạy đến đầu xe, lớn tiếng nói chuyện cùng tài xế, bảo tài xế chạy chậm chút, giọng lớn lại nhiệt tình, Lâm Đông nhìn mà trong lòng đặc biệt ấm áp, cô chính là như vậy, giọng rất lớn, làm việc cũng trực tiếp, cũng không nói nhiều lời ngon ngọt với bé, thích nhất là nói “Cô làm đồ ăn ngon cho con “, thế nhưng cô chính là cô độc nhất vô nhị của bé.

Lâm Đông nằm nhoài trước cửa sổ xe, vẫy tay với đám người Lâm Lệ Hoa, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi, mãi đến tận khi không nhìn thấy bọn họ nữa, Lâm Đông mới thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng người, cùng Mục Hưng Hà đọc lại bài.

Lúc này giáo viên chủ nhiệm ngồi ở phía trước, bắt đầu nói chuyện: “Lớp trưởng, lớp trưởng, toàn thể học sinh lớp 9 (1) đều đến đông đủ chưa?”

“Đến đông đủ rồi ạ.” Lớp trưởng trả lời.

Giáo viên chủ nhiệm tự mình đếm lại lần nữa, nói: “Được rồi, đến đông đủ, như vậy tôi nói một cách đơn giản thôi, lát nữa, chúng ta đến khu sáu mươi tám trong thành phố, cũng chính là vị trí phòng thi của chúng ta, sau khi đến, chờ tài xế dừng hẳn xe, mọi người cầm thẻ dự thi, đi cùng tôi. Biết không?”

“Biết rồi ạ.”

“Với lại, thi cấp ba, không có dọa người như lúc trước tôi nói đâu, mọi người thả lỏng mà thi là được, đề bài cũng sẽ không khó, 80% đều là kiến thức cơ bản, học sinh ưu tú như chúng ta, hoàn toàn không sợ đúng không?”

“Dạ!” Các bạn học cười ha ha lên.

Lâm Đông ngồi cạnh cửa sổ xe, nhìn giáo viên chủ nhiệm nằm úp sấp ở chỗ ngồi nói chuyện cùng các bạn học, bộ dáng bình dị gần gũi, khác hoàn toàn trước đây, trước đây giáo viên chủ nhiệm là bộ dạng gì?

Lâm Đông suy nghĩ một chút, như u linh, như Dung ma ma, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có khả năng xuất hiện ở phòng học hoặc một cái cửa sổ nào đó dòm ngó bọn họ, không quản bọn họ đang làm gì, thầy ấy chỉ bày ra một bản mặt thối, phảng phất như bọn họ nợ thầy ấy đến mấy triệu không trả vậy… Không biết tại sao, Lâm Đông hồi tưởng lại, cảm thấy giáo viên chủ nhiệm không làm người ta ghét chút nào, ngược lại dáng vẻ rất khả ái.

Bé nghe giáo viên chủ nhiệm dặn, khóe miệng mang theo ý cười, lúc này xe lắc lư một chút, bạn học đồng thời cao hứng “Oa” một tiếng, Lâm Đông cảm thấy Mục Hưng Hà bên cạnh cực kỳ yên tĩnh, quay đầu nhìn lại Mục Hưng Hà đang nằm trên ghế dựa ngủ say như chết, đột nhiên cậu ngoẹo đầu, dựa vào đầu vai Lâm Đông.

Vừa vặn lúc này Tưởng Tiểu Quân quay đầu lại, nhìn thấy tình cảnh này, nhìn dáng dấp kia của Mục Hưng Hà, hắn, hắn liền không ưa… Cầm một cây bút muốn đâm Mục Hưng Hà, Lâm Đông nhanh chóng ngăn cản nói: “Tiểu Quân, anh đừng đâm anh ấy, để cho anh ấy ngủ.”

Tưởng Tiểu Quân: “…”
Bình Luận (0)
Comment