Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 115

Lâm Đông theo bản năng mà quay đầu lại liếc mắt nhìn màn hình máy vi tính của mình, lần thứ hai quay đầu lại nhìn ảnh chân dung của “Tức phụ nhi của tôi “, duỗi tay nắm chặt con chuột của Mục Hưng Hà nhấn liên tục hai lần, trên màn ảnh máy vi tính lập tức bắn ra một cái cửa sổ, trên cửa sổ cho thấy rõ ràng thông tin của “Tức phụ nhi của tôi”.

Lâm Đông sững sờ.

Tưởng Tiểu Quân quay đầu nhìn sang, gọi: “Lâm Đông.”

Lâm Đông nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân.

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Sao em không kiếm kim tệ?”

Lâm Đông đang cùng Tưởng Tiểu Quân tổ đội xoát kinh nghiệm kiếm kim tệ, quên mất, đáp lại Tưởng Tiểu Quân một tiếng, liền vội vàng đóng cửa sổ lại, để lại nguyên trạng cửa sổ game của Mục Hưng Hà, giúp Mục Hưng Hà kiếm một chút kim tệ, bắt đầu kiếm cho mình, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Mục Hưng Hà mang theo túi tiện lợi tiến vào, thật cao hứng mà đi tới trước mặt Lâm Đông cùng Tưởng Tiểu Quân, vừa để túi tiện lợi lên trên bàn vừa nói: “Ăn cơm ăn cơm.”

Tưởng Tiểu Quân lại gần hỏi: “Nhanh như vậy.”

“Ừ, tao giục làm nhanh đấy.”

“Mua cái gì vậy?” Tưởng Tiểu Quân mở túi tiện lợi ra: “Mì xào, mì sợi phở xào, mì thạch, bánh bao nhân thịt, chân gà, trứng kho xì dầu, đậu phụ khô còn có thịt dê xiên, a, tao thích ăn thịt dê xiên.”

Tưởng Tiểu Quân giơ tay muốn lấy.

Mục Hưng Hà “Bốp” một tiếng, đánh vào tay Tưởng Tiểu Quân, một giây sau hai chuỗi thịt dê liền được nhét vào trong tay Lâm Đông.

Tưởng Tiểu Quân nhìn về phía Mục Hưng Hà.

“Tổng cộng chỉ có hai chuỗi thịt dê.” Mục Hưng Hà chỉ vào mì xào nói: “Mày, ăn đi.”

Tưởng Tiểu Quân nói thầm một câu: “Thấy sắc quên bạn.”

Mục Hưng Hà hỏi: “Mày nói cái gì đó?”

“Tao ăn mì xào, ăn trứng kho xì dầu được chưa.”

“Được, chừa lại một cái cho Đông Đông.”

“Đậu phụ khô tao cũng có thể ăn chứ hả?”

“Có thể.”

“Có cần để cho Lâm Đông không?”

“Không cần, bánh bao nhân thịt cho Đông Đông.”

“…”

Lâm Đông nắm hai chuỗi xâu thịt dê, ngồi ở trên ghế nhìn Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân chia bữa trưa, chỉ chốc lát sau, Mục Hưng Hà đem một phần mì sợi phở xào, hai cái chân gà, một cái trứng kho xì dầu, một cái bánh bao nhân thịt giao cho Lâm Đông nói: “Đông Đông, ăn đi.”

Lâm Đông hỏi: “Anh ăn cái gì?”

“Anh ăn mì thạch.”

“Còn gì nữa?”

“Có đậu phụ khô nè.”

“Anh không ăn thịt dê xiên à?”

“Anh không ăn, gần đây anh bị nổi mụn”

Mục Hưng Hà cúi đầu kéo mì thạch ăn, cảm giác dường như Lâm Đông bên cạnh không nhúc nhích, dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Đông, phát hiện Lâm Đông nhìn mình xuất thần, cậu nghi hoặc gọi: “Đông Đông?”

Lâm Đông hoàn hồn.

Mục Hưng Hà hỏi: “Đông Đông, em làm sao vậy? Không thích ăn những thứ này à?”

“Không phải, em thích ăn.” Những thứ này đều là món Lâm Đông thích ăn.

“Vậy sao em không ăn?”

“Vừa nãy em đang suy nghĩ vài chuyện.”

“Ăn đồ ăn đi, ăn no rồi lại nghĩ.”

Lâm Đông gật đầu, lấy thịt dê xiên trong tay, chân gà và trứng gà trong chén đều chia cho Mục Hưng Hà một nửa, Mục Hưng Hà lấy xong, trong ánh mắt nhìn Lâm Đông là dịu dàng không hiện ra, khóe miệng không khống chế được nhếch lên.

Lâm Đông nói: “Ăn nhiều một chút.”

Trong giọng nói của Mục Hưng Hà mang theo vui sướng: “Em cũng vậy.”

Lâm Đông cúi đầu ăn cơm trưa, ăn cơm trưa xong, ba người chơi game thêm một tiếng, cùng rời khỏi quán Internet, Mục Hưng Hà đạp xe đạp mang theo Lâm Đông trở lại trấn Cẩm Lí, Lâm Đông theo thói quen đi xem Lâm Lệ Hoa trước, đợi đến khi Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi trở lại, cùng nhau quét dọn phòng ở, chăn của một nhà ba người đã được Lâm Lệ Hoa phơi nắng trước khi về, quét dọn phòng xong có thể trực tiếp trải lên trên giường.

Vào lúc này đã đến giờ cơm tối, một nhà Lâm Đông đi sang tiệm tạp hóa nhóc con ăn cơm, sau bữa cơm chiều, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân cùng Kỳ Kỳ đến tìm Lâm Đông, cùng Hạ Tiểu Xuyên đến nhà Lâm Đông cọ máy điều hòa, bốn người nằm ngã trái ngã phải, hưởng thụ cảm giác mát mẻ từ máy điều hòa, quả thực giống như sống trên thiên đường, ai cũng không muốn rời đi, nghe tiếng người nhà gọi cũng không nỡ đi.

Kỳ Kỳ hừ hừ mà nói: “Lâm Đông, buổi tối tao ngủ với mày nhá.”

Hạ Tiểu Xuyên cũng nói: “Lâm Đông anh cũng ngủ với mày, anh về nhà tắm rồi qua.”

Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên bò dậy đi mất.

Tưởng Tiểu Quân quay đầu nói: “Lâm Đông, tối hôm nay anh cũng ngủ ở nhà em nha.”

Lâm Đông vẫn chưa trả lời, Mục Hưng Hà nói: “Tiểu Quân mày không thể ngủ ở đây, buổi tối mày sang nhà tao ngủ.”

“Tao không sang nhà mày.” Tưởng Tiểu Quân nói: “Nhà mày không có máy điều hòa.”

“Có quạt.”

“Quạt ra gió nóng đó.”

“Gió lạnh, là gió lạnh.” Mục Hưng Hà đứng dậy, mạnh mẽ lôi Tưởng Tiểu Quân dậy, lôi Tưởng Tiểu Quân đi ra ngoài, quay đầu lại nói với Lâm Đông: “Đông Đông, anh đi đây, ngày mai gặp nhé.”

Lâm Đông không nói gì, đi hai bước về phía trước, đứng ở cửa, nhìn Mục Hưng Hà Tưởng Tiểu Quân kéo tới giật lui rời đi, cậu quay lại phòng mình lần nữa, nằm ở trên giường, ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú vào trần nhà, nhìn chăm chú cực kỳ lâu, lâu đến mức khi Bùi Thức Vi gọi cậu đi tắm rửa, cậu mới miễn cưỡng đáp một tiếng, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, sau khi trở lại, tiếp tục nằm ở trên giường, nằm nghiêng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời được tô điểm đầy sao, chợt nhớ tới ông.

Đã rất lâu rồi cậu không nghĩ tới ông, nếu không phải cô tìm được một bức ảnh về lão Trương cho cậu, cậu sẽ không nhớ rõ dung mạo của ông ra sao, cậu cũng đã lâu không nói chuyện cùng ông trên trời cao, cậu lớn rồi, cho dù khoa học đã chứng minh ngôi sao sáng nhất kia không phải ông, cậu vẫn tin tưởng lời ông đã nói, ngôi sao sáng nhất kia chính là ông.

“Ông ơi.”

Cậu nhìn bầu trời nhẹ nhàng gọi một tiếng, rốt cuộc vẫn không nói chuyện, chỉ mãi nhìn, mãi đến tận khi đêm đã khuya, mệt mỏi, cậu mới ngủ.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Lâm Đông vừa mới tỉnh lại, Mục Hưng Hà đã tới rồi.

Mục Hưng Hà nói: “Đi, đi ăn tàu hũ nào.”

Lâm Đông mơ hồ: “Ăn tàu hũ?”

“Đúng vậy, lúc em video với anh, không phải nói muốn ăn tàu hũ của trấn nhỏ sao?” Mục Hưng Hà ném cái áo ngắn tay trên ghế cho Lâm Đông nói: “Đi, bây giờ chúng ta đi ăn.”

Lâm Đông gật đầu.

Đánh răng rửa mặt xong, Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà đi đến quầy ăn sáng ở đầu đường, buổi sáng không khí cực kỳ mới mẻ, trên cỏ dại ven đường còn mang một chút sương, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng nhỏ vụn.

Hai người Lâm Đông đi tới trước quầy ăn sáng, vừa vặn có hai chỗ trống, hai người gọi một lồng bánh bao, hai bát tàu hũ, ngồi vào chỗ trống chờ, chỉ một chút sau, bánh bao cùng tàu hũ được đưa đến trước mặt.

Mục Hưng Hà cầm đũa cùng cái muỗng, đưa cho Lâm Đông, nói: “Ăn đi.”

Lâm Đông vươn tay nhận lấy, nhìn Mục Hưng Hà, bây giờ Mục Hưng Hà đã là một chàng trai cao cao, đặc biệt anh tuấn, cả khuôn mặt đều là vẻ tuấn lãng, từ nhỏ đến lớn luôn giống như mặt trời ấm áp có sức sống, vẫn luôn quay chung quanh ở bên cạnh cậu, dường như tất cả là điều bình thường, cho dù là những chuyện cậu cảm thấy không quá bình thường.

Rõ ràng là không bình thường.

Hẳn là không bình thường đi.

Lâm Đông nhìn chằm chằm Mục Hưng Hà xuất thần.

Mục Hưng Hà nhận ra được có gì đó không đúng, ngước mắt nhìn Lâm Đông, hỏi: “Đông Đông, sao em không ăn vậy?”

Lâm Đông nhanh chóng cúi đầu ăn.

Mục Hưng Hà nở nụ cười, sau khi cười xong, cảm giác có chút không đúng, dường như Lâm Đông có chút không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào, chưa tới hai ngày Thị Nhất Trung đi học, Mục Hưng Hà cùng Lâm Đông và Tưởng Tiểu Quân đồng thời vội vàng báo danh, còn giải quyết chuyện trọ ở trường vào lớp 11.

Vì dành nhiều thời gian học tập, ba người nhất trí quyết định trọ ở trường, sau đó mỗi thứ hai dậy sớm đi học, thứ ba, thứ tư và thứ năm đều ở lại trường học, thứ sáu không đi tự học buổi tối, ba người mới về nhà.

Đồ dùng để trọ ở trường vừa mới chuẩn bị xong xuôi, năm lớp 11 bắt đầu chia lớp, ba người bị chia vào một lớp khoa tự nhiên, di chuyển bàn ghế mất hai tiết, tiết thứ ba bắt đầu sinh hoạt lớp, buổi tối phải lên tự học buổi tối.

Trước khi tự học buổi tối, ba người Lâm Đông đi đến siêu thị nhỏ bên trong trường học gọi điện thoại về nhà, biểu thị ngày mai bắt đầu trọ ở trường, tự học buổi tối đêm nay về nhà như thường lệ, nói chuyện điện thoại xong ba người đồng thời đi về phòng học, lúc đi ngang qua sân thể dục có ánh đèn yếu ớt mờ nhạt, nhìn thấy rất nhiều đôi tình nhân dắt tay nhau đi dạo trong sân thể dục, còn có một đôi đang hôn nhau, còn nhìn thấy một nam sinh ngồi trên đùi một nam sinh khác.

Mục Hưng Hà không nhịn được liếc nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông cúi đầu đi tới.

Mục Hưng Hà lại cảm thấy gần đây Lâm Đông có chút không đúng, hỏi Lâm Đông cũng không hỏi ra nguyên nhân, đơn giản đợi đến khi tan học tự học buổi tối, ba người đạp xe đạp trở lại trấn Cẩm Lí, cậu chạy vào trong nhà Tưởng Tiểu Quân hỏi Tưởng Tiểu Quân: “Tiểu Quân, mày có phát hiện gần đây Đông Đông có chút không đúng hay không?”

“Chỗ nào không được bình thường?” Tưởng Tiểu Quân hỏi ngược lại.

“Không thích nói chuyện nữa.”

“Lâm Đông vốn không thích nói chuyện.”

“Gần đây đặc biệt không thích nói, hơn nữa có chút dáng vẻ tâm sự nặng nề.”

“Có sao?”

“Có.”

“Tao không phát hiện ra, mày cả nghĩ quá rồi đó.”

“…” Mục Hưng Hà có chút phiền muộn.

Tưởng Tiểu Quân liếc nhìn cậu một cái, nói: “Mày trực tiếp hỏi em ấy không được sao.”

“Em ấy nói không có chuyện gì.”

“Vậy không phải là không có chuyện gì à.” Tưởng Tiểu Quân tỏ vẻ không có gì.

“Kim không đâm vào người mày nên mày không biết đau.” Lông mày Mục Hưng Hà nhíu lại, đầy mặt viết rõ không cao hứng cùng rất buồn bực.

Tưởng Tiểu Quân không hề bị lay động, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên một hình ảnh, nói: “Chờ một chút.”

Mục Hưng Hà hỏi: “Cái gì mà chờ một chút?”

Tưởng Tiểu Quân nhìn Mục Hưng Hà, nói: “Hay là em ấy biết mày thích em ấy?”

Mục Hưng Hà sững sờ, sau đó liền phủ định nói: “Không thể, trừ mày ra, không có bất kỳ ai biết.”

“Nhưng em ấy có thể phát hiện ra.”

“Làm sao phát hiện?”

“Không phải Q của mày có ghi chú là “Tức phụ nhi của tôi ‘ sao?” Tưởng Tiểu Quân hồi tưởng lại tình cảnh ở quán Internet trước khi khai giảng, vừa nghĩ vừa nói cho Mục Hưng Hà nghe: “Lúc đó nhìn thấy em ấy nhìn chằm chằm màn hình xuất thần, tao còn hỏi sao em ấy không kiếm kim tệ, tao nghĩ nhất định là bị cái ghi chú ‘Tức phụ nhi’ dọa sợ rồi?”

Mục Hưng Hà trong nháy mắt cảm thấy như là có một tia sét đánh từ trên đỉnh đầu xuống, cậu kinh ngạc mà nhìn Tưởng Tiểu Quân, Tưởng Tiểu Quân chửi một câu: “Cho mày bỉ ổi, cho mày phóng túng, ai bảo đổi ghi chú rõ ràng như vậy, làm sao bây giờ?”

Mục Hưng Hà ngây ra như phỗng.

Tưởng Tiểu Quân phát sầu.

Một hồi lâu, Mục Hưng Hà đột nhiên đứng dậy.

Tưởng Tiểu Quân ngẩng đầu hỏi: “Mày làm gì đó?”

“Đi tìm em ấy.”

“Giờ đã nửa đêm, em ấy ngủ rồi, mày còn đến nhà tao ngủ hay không hả.”

Mục Hưng Hà không để ý đến Tưởng Tiểu Quân, nhanh chân chạy ra khỏi nhà Tưởng Tiểu Quân, lúc đi đến nhà Lâm Đông, cửa nhà Lâm Đông đã đóng chặt, muốn từ tiệm tạp hóa nhóc con đi vào, tiệm tạp hóa nhóc con cũng đóng cửa, nếu như leo tường vào sân, hai cửa nhà Lâm Đông đều đã đóng lại, cậu hoàn toàn không vào được.

Cậu trù trừ chốc lát, đạp lên bóng đêm đen thùi, từng bước chậm rãi đi vòng ra phía sau nhà Lâm Đông, đi vòng nửa vòng đi đến bên ngoài cửa sổ trước phòng Lâm Đông, nhìn thấy bên trong cửa sổ có ánh đèn yếu ớt, đó là đèn nhỏ mà Bùi Thức Vi cố ý mua cho Lâm Đông, chủ yếu là lo buổi tối Lâm Đông ngủ bị sợ.

Bởi vì khi còn bé Lâm Đông từng bị bọn buôn người bắt cóc mất.

Mục Hưng Hà đứng ở phía trước cửa sổ phòng Lâm Đông, không xác định được Lâm Đông có ngủ hay không, đã trễ thế này, hẳn là đang ngủ, cậu lại ngủ không được, thậm chí không muốn rời đi, nhìn tấm rèm cửa sổ chặn tầm mắt, cái gì cậu cũng không nhìn thấy, đành đứng ở chân tường chờ.

Cậu cũng không biết mình đang chờ cái gì, chỉ cảm thấy chờ là được rồi, cậu ngước mắt nhìn lên trời, nếu là có mặt trăng có sao thì còn có thể đếm một chút, nhưng đáng tiếc một mảnh màu mực, vô vị cực kỳ.

Dù vậy, cậu vẫn cứ chờ, thời gian cứ từ từ trôi qua, cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên cảm giác đột nhiên có cảm giác như bị kim đâm ở đùi, cậu vươn tay “bốp” trên đùi một cái, đến khi thu bàn tay lại, nhìn thấy thi thể một con muỗi lớn, còn có một vệt máu, cậu không nhịn được liền chửi một câu: “Bà mẹ mày, mày dám đốt lão tử đổ máu hả!”

Vừa dứt lời, chợt nghe một giọng nói: “Hưng Hà.”

Mục Hưng Hà lập tức cấm khẩu, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.

“Hưng Hà, là anh sao?” Bên trong phòng truyền đến tiếng Lâm Đông.

Mục Hưng Hà trong lòng vui vẻ, lập tức đáp lời: “Là anh.”

“Anh ở đây làm gì?”

“Anh —— “

Đèn bàn trong phòng sáng lên, một giây sau rèm cửa sổ mở ra, cửa sổ mở ra, Mục Hưng Hà vừa quay đầu nhìn thấy khuôn mặt dễ nhìn của Lâm Đông, trong lòng cậu vừa vui mừng vừa sốt sắng lại thấp thỏm, hỏi: “Sao em tỉnh rồi?”

“Buổi tối uống nhiều nước, em muốn đi vệ sinh.” Lâm Đông hỏi: “Buổi tối anh không ngủ, ở chỗ này làm gì?”

“Tìm em.”

“Tìm em? Vậy sao anh không vào? Bên ngoài cực kỳ nhiều muỗi.” Lâm Đông quay người đi về phía cửa nói: “Em đi mở cửa cho anh, anh vào rồi nói.”

Mục Hưng Hà nhanh chóng ngăn cản: “Anh không đi vào.”

Lâm Đông quay đầu lại nhìn Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà nói: “Anh ở đây nói mấy câu với em, nói xong anh liền đi.”

Lâm Đông dừng một chút, đi hai bước đến trước cửa sổ, nói: “Vậy anh nói đi.”

Mục Hưng Hà im lặng mấy giây, không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Đông, thấp giọng hỏi: “Danh bạ Q của anh.. Có phải em từng thấy không?”

Đôi mắt trong suốt của Lâm Đông nhìn Mục Hưng Hà nói: “Ừ.”

Lòng bàn tay Mục Hưng Hà nắm lại thành quyền, rồi buông ra, tiếp tục hỏi: “Cái nhóm ‘Ha ha’ kia, em cũng thấy sao?”
Bình Luận (0)
Comment