Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 120

Vụng, vụng, vụng trộm?

Hai chữ này trực tiếp khiến cho mặt của Lâm Đông và Mục Hưng Hà đỏ ửng, đặc biệt Lâm Đông không dám nhìn Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà đỏ mặt liếc mắt nhìn Lâm Đông một cái, nhấc chân đá một phát vào mông Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ nhanh chóng chạy ra phía sau Lâm Đông trốn, toàn tâm toàn ý tránh Mục Hưng Hà, cũng quên mất chuyện “vụng trộm” của Lâm Đông và Mục Hưng Hà, dù sao thì nó cũng vô duyên vô cớ bị đánh thành thói quen.

Ba người náo loạn một trận, ai cũng không chiếm được tiện nghi, thở gấp ngồi trên ghế, Mục Hưng Hà hỏi: “Mày tới làm gì?”

Kỳ Kỳ thở gấp nói: “Tìm, tìm hai người.”

“Tìm bọn tao làm gì?”

“Ăn, ăn đồ nướng.”

“Ăn đồ nướng gì?” Mục Hưng Hà mất hứng hỏi.

“Chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn đồ nướng, sắp nghỉ đông rồi, em và Tiểu Xuyên cũng sắp thi cấp ba, chắc chắn không có thời gian.” Kỳ Kỳ nhìn phía Mục Hưng Hà, nói: “Em đã nói với Tiểu Xuyên cùng Tiểu Quân xong rồi, hai người có đi hay không?”

Mục Hưng Hà nhìn phía Lâm Đông, nhỏ giọng hỏi: “Có đi hay không.”

Lâm Đông nói: “Đi.”

“Được.” Mục Hưng Hà cất cao giọng nói: “Vậy thì đi ăn đồ nướng.”

Kỳ Kỳ cao hứng nói: “Bây giờ đi luôn.”

Lâm Đông và Mục Hưng Hà theo ở phía sau, ra ngoài phòng Lâm Đông nói một tiếng cùng Bùi Thức Vi, rồi đi theo Mục Hưng Hà cùng Kỳ Kỳ

Mục Hưng Hà nói: “Chờ một chút.”

Kỳ Kỳ quay đầu lại hỏi: “Chờ cái gì?”

“Mày có mang tiền không?”

“Có mang.”

“Thiệt hay giả?”

“Thật sự.”

“Móc ra cho tao nhìn một chút, đừng cả ngày nghĩ cọ cơm của Đông Đông nhà tao.”

“Cái gì mà Đông Đông nhà anh? Em cũng nói là Đông Đông nhà em đấy.”

“Mày lặp lại lần nữa xem.”

“Em, em, em không nói.”

“…”

Ba người vừa nói vừa ra khỏi sân nhà Lâm Đông, sau khi tập hợp cùng Hạ Tiểu Xuyên và Tưởng Tiểu Quân, năm người đồng thời đi đến quán thịt nướng đầu đường, năm người căn bản không cần xem thực đơn, trực tiếp có thể chọn món ăn, thịt dê xiên,sườn nướng, chân gà nướng, hàu sống, rau hẹ, khoai tây miếng..v..v…tất cả đều là món thích ăn.

Cuối cùng còn một chai bia.

Năm người lần lượt cầm chai bia trong tay, cực kỳ có cảm giác đang làm một chén, uống một hớp bia rồi bắt đầu trò chuyện không bờ bến, đồ nướng vừa lên, năm người càn quét một trận trước, sau khi lót bụng xong, vừa ăn vừa nói chuyện, tán gẫu đều là chuyện trong trường học, ví dụ như Hạ Tiểu Xuyên bị giáo viên điểm danh phê bình, hay là Lâm Đông sinh bệnh, hoặc là như có một nam sinh viết thư tình cho Tưởng Tiểu Quân, có cả chuyện Kỳ Kỳ viết thư tình cho bạn nữ, kết quả bị bạn nữ giao cho giáo viên, năm người cười không ngừng.

Đến khi sắp ăn xong, có một đôi tình nhân đến quán thịt nướng, cặp tình nhân ngồi ở cạnh năm người Lâm Đông, rồi thì nắm tay rồi kề mặt, đặc biệt gần, cảm giác hạnh phúc tràn ngập cả quầy hàng.

Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên nhìn mà sững sờ.

Tưởng Tiểu Quân có chút muốn nói chuyện yêu đương.

Mục Hưng Hà nhìn về phía Lâm Đông, tay ở dưới bàn lén lút nắm tay Lâm Đông, tay Lâm Đông ở dưới bàn cũng nắm năm ngón tay của Mục Hưng Hà, tâm hoa của Mục Hưng Hà không đè ép được mà nở rộ, cả miệng cũng mím lại cười trộm.

“Hưng Hà, anh cười cái gì?” Kỳ Kỳ phát hiện dị thường của Mục Hưng Hà trước tiên.

Tưởng Tiểu Quân cùng Hạ Tiểu Xuyên đều nhìn Mục Hưng Hà.

Tưởng Tiểu Quân biết rõ nhất định là Mục Hưng Hà lau dầu mỡ cho Lâm Đông, cho nên mới vui mừng thành này bộ dáng ngốc nghếch này, nhưng Hạ Tiểu Xuyên không hiểu, nhóc và Kỳ Kỳ đồng thời nhìn Mục Hưng Hà, Kỳ Kỳ còn nói: “Hưng Hà, em phát hiện gần đây anh không đúng.”

Lâm Đông sợ Kỳ Kỳ phát hiện, muốn rút tay lại, Mục Hưng Hà không muốn buông tay, hai người đang giãy dụa ở dưới bàn, Kỳ Kỳ lập tức khom lưng nhìn xuống dưới bàn, hai người vừa mới nói chuyện yêu đương, giống như tất cả những người đang yêu, có một loại cảm giác mâu thuẫn vừa muốn cho người của toàn thế giới biết lại sợ người ta biết rồi sợ người chê cười, ngay khoảnh khắc Kỳ Kỳ khom lưng, hai người theo bản năng mà buông tay ra.

Kỳ Kỳ khom lưng không thấy gì cả, ngồi thẳng người, nhìn Mục Hưng Hà và Lâm Đông hỏi: “Hai người vừa nãy đang làm gì?”

Mục Hưng Hà nói: “Không làm gì.”

“Không làm gì sao bàn lại rung?”

“Tao nào có biết.” Mục Hưng Hà nói sang chuyện khác: “Mày ăn xong chưa?”

“Ăn xong.”

“Ăn xong trả tiền về nhà!”

Mục Hưng Hà kéo Lâm Đông đứng dậy, thế nhưng dưới sự giám thị của Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, hai người bọn họ tận lực giữ một khoảng cách, không giữ một khoảng cách còn đỡ, vừa giữ tình trạng này, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên càng cảm thấy hai người Lâm Đông và Mục Hưng Hà có vấn đề, đều nhìn chăm chú trong mắt, khiến cho cả một đường Lâm Đông và Mục Hưng Hà cũng không dám nhìn đối phương.

Ngày hôm sau năm người liền tụ lại cùng nhau, Lâm Đông và Mục Hưng Hà vẫn không có thời gian ở chung một chỗ, Mục Hưng Hà đành nhân lúc không có người chú ý, làm càn mà ngắm Lâm Đông, lén lút sờ tay của Lâm Đông một cái, vẫn luôn nhịn đến tối, rốt cục Mục Hưng Hà nhịn không nổi, lén lút chạy đến trước cửa sổ phòng Lâm Đông gọi: “Đông Đông.”

Lâm Đông mở cửa sổ, liền thấy gương mặt tuấn tú và nụ cười đầy mặt của Mục Hưng Hà, cậu cũng cười, hỏi: “Muộn như vậy rồi, anh tới làm gì?”

“Nhìn em.”

“Buổi tối không phải mới vừa nhìn qua sao?”

“Bây giờ anh lại muốn nhìn.”

Lâm Đông nở nụ cười.

Mục Hưng Hà cũng cười, cười nắm lấy tay Lâm Đông, nói: “Đông Đông, sáng mai chúng ta đi về trường học đi.”

“Ngày mai là chủ nhật, không phải thứ hai.”

“Anh biết, anh chỉ muốn ở cùng em nhiều một chút, tuần sau thi học kỳ, cuối tuần sau em phải đi đế đô, thời điểm đó chúng ta sẽ không được gặp mặt rất lâu.” Mục Hưng Hà nắm tay Lâm Đông hỏi: “Có được hay không, có được hay không?”

Lâm Đông nở nụ cười, trong mắt là sự dịu dàng nồng đậm không tản ra nổi, vui vẻ mà gật gật đầu.

Mục Hưng Hà siết tay Lâm Đông muốn hôn một chút, miệng vẫn không chưa chạm được vào tay Lâm Đông, cửa phòng bị gõ vang.

Hai người cả kinh.

“Tri Nhiên.” Ngoài cửa vang lên tiếng Bùi Thức Vi.

Lâm Đông nhanh chóng rút tay về, nói: “Hưng Hà, anh nhanh đi về đi, ngày mai chúng ta gặp.”

Mục Hưng Hà nói: “Vậy chúng ta nói trước, ngày mai buổi sáng đi lên trường học.”

“Được.”

“Anh đi đây.”

“Ừ.”

Mắt Mục Hưng Hà toả sáng nhìn Lâm Đông, vẫn không nhịn được cầm tay Lâm Đông đặt ở miệng hôn một cái, ngay lúc Bùi Thức Vi nói một tiếng, vui vẻ đi, Lâm Đông lập tức đóng cửa sổ lại, mở cửa cho Bùi Thức Vi.

“Ba.”

“Đang đọc sách à?” Bùi Thức Vi bưng sữa bò đứng ở cửa nói: “Mẹ con hâm vừa nãy, con cũng uống một ly đi.”

“Cảm ơn ba.”

“Ừ, đi ngủ sớm một chút đi.”

“Dạ.” Lâm Đông nhận sữa bò gọi: “Ba, à,buổi sáng ngày mai con muốn lên trường học.”

Bùi Thức Vi kinh ngạc hỏi: “Sớm như vậy? Trước đây không phải đều là sáng sớm thứ hai đi sao? Có phải là có chuyện gì hay không?”

“Vâng, là bởi vì lớp 11, việc học có chút nặng, giáo viên chủ nhiệm hi vọng mọi người sớm tới trường học một chút, an tâm học tập ở trong.” Lâm Đông nghiêm túc giải thích với Bùi Thức Vi: “Giáo viên chủ nhiệm còn nói, năm sau bắt đầu phải điều tiết thời gian nghỉ ngơi, tối thứ sáu có thể không lên tự học buổi tối, thế nhưng chiều chủ nhật phải bắt đầu đi học, bởi vì sắp lên lớp 12, chẳng mấy chốc sẽ thi tốt nghiệp cấp ba.”

Nghe vậy Bùi Thức Vi nở nụ cười, nói: “Được, lát nữa ba nói với mẹ con.”

Lâm Đông gật đầu.

“Uống hết sữa bò liền ngủ đi.”

“Dạ.”

Bùi Thức Vi quay người rời đi.

Lâm Đông đóng cửa phòng lại, ngồi vào trước bàn đọc sách uống sữa bò, nhìn thấy mấy ngón tay của mình, chợt nghĩ đến lúc nãy Mục Hưng Hà mới vừa hôn lên ngón tay của mình, ấm áp, mềm mại, cậu mím môi một cái, đồng điếu ở khóe miệng lập tức nổi lên, uống sữa bò xong, tâm tình của cậu tốt đẹp ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ăn điểm tâm xong, cậu thu thập cặp sách, đạp xe đạp cùng Mục Hưng Hà đồng thời đi lên Thị Nhất Trung, cậu nhìn trước nhìn sau đều không thấy Tưởng Tiểu Quân, hỏi: “Hưng Hà, Tiểu Quân đâu?”

“Không tới.” Mục Hưng Hà vui vẻ nói.

“Tại sao không tới?”

“Nó không muốn đến, em không biết có nam sinh theo đuổi nó à?”

“Em thật sự không biết.”

Mục Hưng Hà liền nói cho Lâm Đông về chuyện của Tưởng Tiểu Quân, mặc dù Tưởng Tiểu Quân không có tướng mạo xuất chúng như Lâm Đông và Mục Hưng Hà, nhưng so với người bình thường cũng rất được, cũng nhận được mấy bức thư tình, trong đó nổi nhất đến từ một nam sinh theo đuổi, nam sinh này thật sự rất thích Tưởng Tiểu Quân, thường xuyên chế tạo mấy lần gặp gỡ ngẫu nhiên gì gì đó, nhưng Tưởng Tiểu Quân tạm thời không thích hắn, cho nên liền tránh mặt.

Lâm Đông nghe xong hỏi: “Vậy nên sau đó Tiểu Quân liền tránh hắn?”

“Ai biết được? Chuyện tình cảm của nó thì nó phải tự mình giải quyết.” Mục Hưng Hà cười nhìn về phía Lâm Đông nói: “Khi nào nó cần chúng ta, chúng ta lại trợ giúp.”

“Ừ, lát nữa tới trường học, chúng ta làm gì?”

“Đi dạo phố.”

“Dạo phố?”

“Người yêu không phải là sẽ đi dạo phố sao?”

Đem cặp sách bỏ vào trong ký túc xá, hai người cũng không đạp xe đạp, ngồi xe công cộng, đi đến đường dành riêng cho người đi bộ, nhìn những cặp tình nhân mua trang sức, đồ chơi nhỏ, uống sữa trà gì đó, Mục Hưng Hà cũng mua cho Lâm Đông.

Lâm Đông xem hai sợi dây chuyền trong tay, hai chén thịt, một ly trà sữa bốc hơi nóng, cậu chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Mục Hưng Hà nói: “Hưng Hà, chúng ta, chúng ta không cần phải như vậy đi?”

“Vậy thì phải thế nào?” Mục Hưng Hà ngượng ngùng mà vò đầu, nói: “Đông Đông, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương, anh cũng không biết phải làm sao, cho nên học tập người khác, có phải, có phải anh học cực kỳ không xong không?”

Vốn là Lâm Đông rất khó xử, vừa nghe Mục Hưng Hà cẩn thận nói như vậy, cậu “Xì” một chút nở nụ cười.

Mục Hưng Hà hơi sửng sốt một chút, hỏi: “Em cười cái gì?”

Lâm Đông nói: “Cười anh đáng yêu.”

“Anh đáng yêu sao?”

“Siêu cấp đáng yêu.”

“Không đẹp trai sao?”

“Đẹp.”

“Vậy chúng ta lưu lại vẻ đẹp trai của anh đi?”

“Làm sao lưu lại?”

Mục Hưng Hà chỉ vào một đôi tình nhân đang đi trên đường, trong tay đôi tình nhân cầm mấy tấm hình, đang vui vẻ liếc nhìn, Lâm Đông không hiểu hỏi: “Có ý gì?”

Mục Hưng Hà nói: “Chúng ta đi chụp hình.”

Lâm Đông nở nụ cười, Mục Hưng Hà lại chuẩn bị bắt chước hành trình yêu đương của người khác.

Mục Hưng Hà hỏi: “Chụp hay không chụp?”

Lâm Đông gật đầu: “Chụp.”

Mục Hưng Hà lập tức nắm tay Lâm Đông tay, giao tiền, hai người tiến vào bên trong phòng chụp ảnh di động, chưa từng chơi phòng chụp ảnh di động, cũng không biết làm sao để chụp, cũng may hai người đều là người vô cùng thông minh, không đầy một lúc đã hiểu rõ toàn bộ phòng chụp ảnh di động, hai người đứng trước khung chụp ảnh, nhìn khung đầy màu sắc rực rỡ, đều là loại mà nữ sinh yêu thích.

Hai người bọn họ là nam sinh nên không có hứng thú, xóa hết các loại khung, hai người nhìn màn ảnh đứng nghiêm chỉnh, chụp ra nhìn lại, Mục Hưng Hà nói: “Hai chúng ta giống như đi chụp hình chứng nhận không?”

Lâm Đông nói: “Giống.”

“Vậy chúng ta thả lỏng một chút?”

“Làm sao để thả lỏng?” Lâm Đông hỏi.

Mục Hưng Hà nháy mắt với Lâm Đông một cái, sau đó lén lút nhìn cặp tình nhân cách vách một chút, xem tư thế, hai người học theo một tư thế, càng học càng thả lỏng, cuối cùng hai người không cần bắt chước người khác cũng tự chụp ảnh, liên tục chụp mười một tấm, còn phải chụp thêm một tấm là có thể in ra.

Lúc Lâm Đông đang suy nghĩ tư thế, Mục Hưng Hà kéo cậu qua, hôn gò má của cậu, chỉ nghe “Tách” một tiếng, cuối cùng một tấm cũng chụp xong.

Đến khi hai người cầm bức ảnh đi ra, mặt Lâm Đông còn có chút hồng.

Mục Hưng Hà cầm bức ảnh cắt gọn vui vẻ không chịu được.

Lâm Đông quay đầu nhìn bộ dáng vui vẻ của Mục Hưng Hà, chút ửng hồng trên mặt biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là ngọt ngào kéo dài không ngừng, hai người đồng thời ngồi trên băng ghế ở công viên xem ảnh chụp.

“Đông Đông, em xem tấm này em rất dễ nhìn.”

“Tấm này anh ngốc.”

“Không sao, em dễ nhìn là được rồi.”

“Tấm này anh đẹp trai.”

“Ừ.”

“…”

Hai người chia đều mười hai bức ảnh chia đề, trong đó bức ảnh hôn má bị Mục Hưng Hà lén lút giấu lại, bởi vì tấm kia chụp đặc biệt đẹp, biểu tình của Lâm Đông từ kinh ngạc chuyển thành thẹn thùng trong chớp mắt bị chụp được, hạnh phúc sắp tràn ra khỏi bức ảnh.

Mục Hưng Hà xem đến nghiện.

Lâm Đông cất bức ảnh đi, đồng thời nói: “Bức ảnh phải giữ cho kỹ, không nên để cho người khác thấy được.”

Mục Hưng Hà nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông nói: “Chúng ta bây giờ còn nhỏ, học tập mới là quan trọng nhất, đợi đến khi chúng ta thi lên đại học rồi nói tiếp.”

Nghe vậy, Mục Hưng Hà vươn tay ôm bả vai Lâm Đông.

Lâm Đông hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Mục Hưng Hà vui cười hớn hở mà nói: “Một đời có Đông, không còn cầu mong gì khác.”

Lâm Đông quay đầu, ánh mắt nhìn thật sâu vào Mục Hưng Hà hỏi: “Có phải không?”

Mục Hưng Hà chưa bao giờ nghiêm túc như vậy: “Phải.”

“Em tin anh.”

“Anh cũng tin ở chính mình.”

Hai người bèn nhìn nhau cười, sau khi về trường học, Mục Hưng Hà cao hứng muốn dán một tấm ở đầu giường, thuận tiện ngắm trước khi ngủ và sau khi ngủ dậy, nhận được ánh mắt mà Lâm Đông quăng tới, cậu ngoan ngoãn cất ảnh đi, bỏ vào trong sách vở, đặc biệt quý trọng để phía dưới gối đầu, buổi tối ngủ cực kỳ ngon, ngày kế là thứ hai, phải đi học, hơn một tuần lễ sau, thi học kỳ đến.

Thi học kỳ kết thúc, Lâm Đông giống như những năm qua, cùng Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi đi đế đô, bởi vì năm sau Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên phải thi cấp hai, cho nên không chờ tới cửa ải cuối năm mới nghỉ hè, theo ba mẹ đến nhà ông bà ăn tết, Tưởng Tiểu Quân cũng cùng Kỳ Kỳ cũng đi.

Mục Hưng Hà đợi đến hai mươi chín tết, mới cùng ba mẹ xuống nông thôn ăn tết, ở nông thôn ăn tết cực kỳ náo nhiệt, ba mẹ đi khắp nơi, Mục Hưng Hà lại cảm thấy năm nay không có gì vui, trong lòng đặc biệt nhớ Lâm Đông, thừa dịp người nhà đều không có nhà, dùng điện thoại di động gọi điện thoại cho Lâm Đông.

Gọi nửa tiếng, Mục Hoài An trở lại, cậu không thể không cúp điện thoại, ngồi ở trên ghế xem ti vi.

Mục Hoài An lấy điện thoại di động ra nói: “Hưng Hà à, mày xem điện thoại di động này của ba làm sao vậy?”

Mục Hưng Hà hỏi: “Cái gì mà làm sao ạ?”

“Sao tháng này tiền điện thoại dùng nhanh như vậy chứ?”

“Tại ba gọi điện thoại nhiều đó.” Mục Hưng Hà nói.

“Lại còn nợ cước này.”

“Nợ cước thì phải đi nộp thôi.”

“Đi nộp ở chỗ nào? Ở đây không có chỗ nộp cước.”

“Có, đi lên trên trấn là có, để con đi nộp cho ba.” Mục Hưng Hà nói.

“Vậy được, ba lấy tiền cho mày.”

“Dạ.”

Mục Hưng Hà nhận điện thoại di động cùng tiền, đạp xe đạp lên trấn nhỏ, đi vòng vo một vòng, tìm được chỗ nộp tiền điện thoại đồng thời còn tìm được một quán Internet nhỏ, cậu cao hứng tiến vào quán Internet rồi lên mạng, vừa lên mạng liền gọi video call cho Lâm Đông, đang tán gẫu sảng khoái tràn trề, quán Internet đột nhiên bị cúp điện, cậu không thể không rời khỏi quán Internet, nộp tiền điện thoại cho di động của Mục Hoài An.

Nộp tiền điện thoại xong phải tắt máy, đến lúc mở lại, điện thoại di động đã có thể gọi được, cậu cũng không vội vã về nhà, cầm điện thoại di động của Mục Hoài An ngồi ở trên đường gọi điện thoại cho Lâm Đông: “Đông Đông, quán Internet bị cúp điện, anh off rồi.”

“Ừ, em biết.” Lâm Đông ở đầu bên kia nói.

“Làm sao em biết?”

“Em đoán.”

“Em thật thông minh.”

“Anh cũng vậy.”

Mục Hưng Hà ôm điện thoại di động cùng Lâm Đông vui vẻ trò chuyện, nụ cười ngoài miệng không hề tắt, cũng không quản có bao nhiêu xe cộ chạy qua trước mặt, mang theo nhiều bụi bặm, dù sao chỉ cần nghe được giọng của Lâm Đông, cậu đã cảm thấy nhảy nhót, cậu không biết mình đã hàn huyên bao lâu, khi Lâm Đông giục cậu lần thứ mười một, cậu mới lưu luyến mà cúp điện thoại.

Chuẩn bị về nhà, trên điện thoại di động truyền đến một cái tin nhắn ngắn — Thuê bao sử dụng, chào ngài, đến XXXX năm XX tháng XX ngày XX giờ XX phút, di động của ngài đã hết tiền, vì để không ảnh hưởng đến việc ngài sử dụng bình thường, vui lòng đến nơi gần nhấn để tra soát và nộp thêm tiền khi thuận tiện! Cảm ơn ngài đã hợp tác!

Mịa nó!
Bình Luận (0)
Comment