Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 4

Lâm Đông vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mơ, hoàn toàn không biết bây giờ là tình huống thế nào.

Giọng nói của đứa bé trai có chút dữ dằn nhưng lại mang theo chút vị sữa, nói: "Mày xuống coi."

Lâm Đông cũng muốn xuống giường, nhưng lại không dám xuống.

Đứa bé trai lại nói: "Tao bảo mày đi xuống."

Lâm Đông bị doạ không chỉ không dám đi xuống, trái lại lui về phía sau.

Đột nhiên đứa bé trai xông lên, hai tay nhỏ tính túm lấy cổ chân của Lâm Đông, kiên quyết kéo Lâm Đông xuống, doạ cho Lâm Đông nhanh chóng rút chân lại, nhưng vẫn bị đứa bé trai bắt được.

"Đi xuống!"

"..."

"Không cho mày ngủ giường của tao."

"..."

Đứa bé trai dùng sức mà kéo.

Lâm Đông dùng tay nhỏ liều mạng nắm lấy ga trải giường, nhưng bé quá nhỏ và gầy, không thể ngăn được đứa bé trai cao to mập mạp kia, lúc sắp bị rớt khỏi giường, đột nhiên giọng Lâm Lệ Hoa vang lên: "Hạ Tiểu Xuyên! Con đang làm gì đó?"

Bị gọi tên, đứa bé trai lập tức thu tay lại.

Lâm Đông thừa cơ nhanh chóng bò lên giường, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hạ Tiểu Xuyên quay đầu nhìn Lâm Lệ Hoa hỏi: "Mẹ, nó là ai vậy? Tại sao nó lại ngủ trên giường của con? Con kéo nó xuống giường mà kéo hoài không được."

Lâm Lệ Hoa nghiêm nghị nói: "Nó là em trai của con, con tức giận cái gì hả?"

"Con không có em trai."

"Sau này nó chính là em trai của con."

"Con không cần!"

Con không cần!

Lâm Đông nghe xong bị hoảng sợ, bé yên lặng đưa mắt nhìn sang Lâm Lệ Hoa, thấy sau lưng Lâm Lệ Hoa có một người đàn ông cao lớn, ngũ quan đoan chính, vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng hỏi: "Tiểu Xuyên, con đang gào cái gì đó?"

Hạ Tiểu Xuyên chỉ vào Lâm Đông nói: "Ba ba, nó ngủ trên giường của con!"

Đây là dượng Hạ Thanh Chương của Lâm Đông, Hạ Thanh Chương nghe vậy nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông cứng cả người, trong ánh mắt tràn đầy bất an.

Hạ Thanh Chương nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Lâm Lệ Hoa: "Lệ Hoa, đứa nhỏ này là của nhà ai?"

Lâm Lệ Hoa trả lời: "Nhà họ Lâm, gọi Lâm Đông."

"Lâm Đông?" Hạ Thanh Chương cẩn thận suy nghĩ một chút, nhớ ra thân phận của Lâm Đông, trong nháy mắt nhíu mày lại, hỏi: "Sao nó lại ở đây?"

"Anh Hai đưa tới."

"Đưa tới đây làm gì?"

Cái vấn đề này... Lâm Lệ Hoa liếc mắt nhìn Lâm Đông, đá vào mông Hạ Tiểu Xuyên một cước, bảo Hạ Tiểu Xuyên đừng hung dữ như vậy, ra ngoài chơi đi. Sau đó dịu dàng nói với Lâm Đông: "Lâm Đông con đi lấy quần áo, trước hết mặc quần áo, rồi chốc nữa cùng cô đi ra tiệm tạp hóa, được không?"

Lâm Đông gật đầu.

Người một nhà Lâm Lệ Hoa đi ra khỏi phòng phía tây, đóng cửa phòng lại, ngoài cửa truyền đến giọng Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương nói chuyện.

Tuy rằng âm thanh nhỏ, nhưng Lâm Đông vẫn nghe được trọng điểm.

"Để em nuôi? Dựa vào cái gì?"

"Bọn họ không muốn nuôi nó."

"Trên danh nghĩa, phải do bọn họ nuôi."

"Người thân ầm ĩ đến trên tòa, cha an tâm được sao?"

"Bản thân chúng ta cũng chẳng dư dả gì, làm sao có năng lực nuôi thêm một đứa chứ."

"..."

Cảnh tượng và cuộc đối thoại quen thuộc, trong chốc lát không biết lại muốn đem bé đưa đi đâu, dù sao thì từ sau khi ông qua đời, Lâm Đông đã quen, bé tự đến đầu giường tìm quần áo nhỏ của mình, lóng ngóng mặc vào.

Sau đó nằm úp sấp bên mạn giường, chờ chân nhỏ từ từ chạm đến mặt đất, sau khi vững vàng đứng trên mặt đất, khom lưng bắt đầu xỏ giày, ôm ba lô của mình vào trong ngực, đứng ở bên giường chờ Lâm Lệ Hoa, cuối cùng không nghi ngờ chút nào mà nghe được tiếng cãi vã ngoài cửa.

"Bọn họ đang bắt nạt người khác!"

"Đây là lần cuối cùng."

"Cái gì mà lần cuối cùng, em đừng mù quáng, chúng ta làm gì có năng lực nuôi nó?"

"Anh không nuôi em nuôi!"

"Lâm Lệ Hoa!"

"Hạ Thanh Chương, anh đừng có quát em, chiêu này không có tác dụng với em. Em nói em sẽ nuôi nó thì chắc chắn nuôi, không cần anh nhúng tay."

"..."

Rốt cục ngoài cửa cũng đã yên tĩnh, cửa phòng phía tây đột nhiên bị mở ra, Lâm Lệ Hoa đứng ở cửa, bình tĩnh mà nói: "Lâm Đông, đi, cùng cô đi tiệm tạp hóa."

Lâm Đông gật đầu.

Ra ngoài phòng nhìn thấy Hạ Thanh Chương đứng ở phòng khách.

Tức giận trên mặt Hạ Thanh Chương chưa kịp tan.

Lâm Đông nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau khi ra sân nhìn thấy đầu nhỏ Hạ Tiểu Xuyên thò ra ở cửa ra vào.

Hạ Tiểu Xuyên hung hăng trừng Lâm Đông một cái.

Lâm Đông bị doạ ôm chặt ba lô nhanh chóng chạy theo sau Lâm Lệ Hoa.

Hạ Tiểu Xuyên nhấc chân muốn đuổi theo.

"Tiểu Xuyên!" Hạ Thanh Chương gọi Hạ Tiểu Xuyên lại.

Hạ Tiểu Xuyên tức giận nói: "Nó ngủ giường của con."

Hạ Thanh Chương thở dài, nói: "Ngủ một chút không có chuyện gì đâu."

"Có chứ, không phải bạn bè của con, không được ngủ giường của con."

"Nó là em trai của con."

"Không phải."

"Là em trai của con, là em trai bên nhà ông ngoại của con. Đừng ồn ào, cẩn thận mẹ đánh con."

Sợ bị mẹ đánh, Hạ Tiểu Xuyên không đuổi theo Lâm Đông nữa.

Lâm Đông đi theo sau Lâm Lệ Hoa, bé cho rằng sau đó sẽ cùng Lâm Lệ Hoa ngồi trên xe công cộng hoặc là xe buýt, rồi lại đi đến một chỗ lạ xa xôi nào đó, nhưng lần này không phải.

Bé lại tới tiệm tạp hóa, ngồi trên ghế nhỏ ngày hôm qua, nhìn Lâm Lệ Hoa bận rộn, mãi cho đến giữa trưa, Lâm Lệ Hoa rảnh rỗi, ngồi xổm bên cạnh bé, hỏi: "Tiểu Lâm Đông, con ôm ba lô làm gì?"

Lâm Đông nhìn Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa lớn lên tuy rằng không xinh đẹp, cũng không dịu dàng, thậm chí còn khá dữ dằn, nhưng ngoài ông ra người đối xử với bé tốt nhất là cô, bởi vì cô là người thứ hai gắp đùi gà cho bé ăn, bé thích cô, không nỡ rời khỏi cô.

Nhưng mà không nỡ cũng vô dụng, bé là một đứa nhỏ, phải nghe lời người lớn.

Lâm Lệ Hoa hỏi: "Có phải là cảm thấy cô sẽ đưa con đi?"

Lâm Đông gật đầu.

Lâm Lệ Hoa cười, vươn tay xoa đầu Lâm Đông, thật sự không hiểu, đứa bé xinh xắn như vậy ngoan như vậy, cha mẹ nó phải nhẫn tâm tới cỡ nào mới cam lòng vứt bỏ nó, cô dịu dàng nói: "Sẽ không, cô sẽ không đưa con đi."

Lâm Đông sững sờ.

Lâm Lệ Hoa cầm lấy ba lô trong ngực Lâm Đông, nói: "Cô là cô của con, nhà của cô cũng là nhà của con, sau này con không phải đi đâu hết, cứ ở lại đây, không ai có thể đuổi con đi, nếu không cô liều mạng với người đó!"

Lâm Đông ngơ ngác nhìn Lâm Lệ Hoa.

Lâm Lệ Hoa cười: "Hiểu không? Đây chính là nhà của con, cô là cô của con."

Lâm Lệ Hoa vươn tay sờ gương mặt non nớt dễ thương của Lâm Đông.

Tay cô hơi thô ráp, nhưng đặc biệt ấm áp, Lâm Đông không chớp mắt nhìn cô, trong mắt tất cả đều là cô, miệng nhỏ hơi hé ra, gọi một tiếng non nớt: "Cô."

Giọng nói yếu ớt, non nớt, đặc biệt êm tai.

Lâm Lệ Hoa kinh ngạc một chút, cười đáp lại: "Ôi chao! Rốt cục thì tiểu Đông Đông cũng chịu mở miệng nói chuyện, giọng nói thật là dễ nghe."

Lâm Đông cười, nụ cười đầu tiên.

Lâm Lệ Hoa dùng sức vò đầu Lâm Đông nói: "Sau này nói nhiều vào, đàn ông ấy mà, phải rộng rãi phóng khoáng vào."

"Dạ."

"Lại gọi cô nghe chút nào." Lâm Lệ Hoa nói.

Lâm Đông gọi: "Cô."

"Ôi chao! Cô đi nấu bữa trưa, con ở đây trông cửa tiệm nhé, có được không?"

"Dạ được."

"Buổi trưa ăn mì, làm cái trứng chần, được không?"

"Dạ."

Lâm Lệ Hoa cười đi ra sau tiệm tạp hóa nấu mì, chỉ chốc lát sau đã bưng hai bát mì trứng gà nóng hổi trứng ra đặt trên bàn cơm, cô cháu hai người vây quanh bàn nhỏ ăn cơm trưa.

Sau cơm trưa, hai người nghỉ ngơi bên trong tiệm tạp hóa, có hàng xóm cách vách đến nói chuyện phiếm với Lâm Lệ Hoa, Lâm Đông ngồi bên cạnh nghe, vẫn nhìn Lâm Lệ Hoa, tình cờ có khách tới mua đồ, bé là người đầu tiên đi ra lấy đồ và thu tiền, nhận tiền xong lại nhanh chóng chạy đến quầy hàng đưa cho Lâm Lệ Hoa, sau đó ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, quay ra ngoài tiệm tạp hóa, ngắm nhìn người đi đường, nghe bọn họ nói chút việc nhỏ, vô cùng chăm chú.

Hàng xóm không nhịn được hỏi: "Lệ Hoa, đứa nhỏ này bao lớn?"

Lâm Lệ Hoa nói: "Hơn năm tuổi một chút thì phải."

"Nhìn dáng vóc, chỉ cỡ bốn tuổi."

Lâm Lệ Hoa nhìn Lâm Đông, chắc là trong vòng nửa năm sau khi cha qua đời, đứa nhỏ Lâm Đông này sẽ không thể nào ăn ngon ngủ yên được, cô trả lời một câu: "Chậm lớn."

"Là con của anh trai nào của cô?"

Lâm Lệ Hoa không nói Lâm Đông là nhặt được, mà nói: "Anh Tư của tôi, trong nhà nhiều con nít quá, không nuôi nổi, nên cho tôi nuôi."

"Lớn lên thật là dễ thương, thông minh lại chịu khó, nhìn đôi mắt giống như trái nho đen kìa, giống kiểu cái gì cũng đều hiểu, chỉ tiếc không nói lời nào cả."

"Sợ người lạ." Lâm Lệ Hoa nói.

"Đúng đúng đúng, sợ người lạ, từ từ rồi cũng cởi mở hơn."

"Ừ."

Lâm Lệ Hoa lại cùng hàng xóm trò chuyện trong chốc lát, vừa vặn nhà máy gạo đưa gạo đến, Lâm Lệ Hoa bắt đầu tính tiền, rồi đem gạo khiêng vào trong tiệm tạp hóa, không bao lâu lão Ngô ở đường lớn phía đông gọi điện thoại mua hai chai nước tương, một bịch bột giặt lớn, hỏi Lâm Lệ Hoa có tiện đường hay không, tiện đường thì mang tới giúp.

Vì vậy Lâm Lệ Hoa cúp điện thoại để cho Lâm Đông trông cửa tiệm, rồi đi đưa nước tương và bột giặt, thuận tiện mua đồ ăn trở về, cũng mua kẹo sữa cho Lâm Đông, đây là thứ không có trong tiệm tạp hóa.

Lâm Lệ Hoa mở bịch lấy vài cái kẹo sữa bò nói: "Cầm ăn đi."

Lâm Đông nhìn Lâm Lệ Hoa, sau đó cẩn thận từng li từng tí mà thò tay nhón một cái.

Lâm Lệ Hoa cười nói: "Sao mà chỉ lấy một cái vậy, cầm hết đi."

Lâm Đông lắc đầu, chỉ lấy một cái.

Lâm Lệ Hoa cười nói: "Vậy được rồi, còn lại đặt ở trong ngăn kéo, nếu con muốn ăn thì lấy, được không?"

Lâm Đông gật đầu, trong lòng thích thú ngắm kẹo sữa trong tay, không nỡ ăn, cẩn thận để vào trong túi áo, thỉnh thoảng lại sờ một cái, sợ làm mất kẹo sữa được cho.

Cứ như vậy mãi cho đến buổi tối, tiệm tạp hóa không còn khách nữa, Lâm Lệ Hoa bắt đầu dọn quán, Lâm Đông lập tức chạy ra ngoài cửa tiệm, tìm những thứ mình có thể di chuyển được như chậu nhỏ, chổi nhỏ, ghế nhỏ các loại, bưng lên rồi đặt vào vị trí mà Lâm Lệ Hoa đã để vào ngày hôm qua một cách vô cùng chính xác, làm cho Lâm Lệ Hoa kinh ngạc cực kỳ.

Lâm Lệ Hoa gọi Lâm Đông lại, hỏi: "Làm sao con biết phải để chậu ở bên kia?"

Lâm Đông nhỏ giọng nói: "Nhìn cô để."

"Chuyện mà cô làm con đều nhớ kỹ hả?"

Lâm Đông gật đầu.

Nhóc con này quá thông minh luôn, Lâm Lệ Hoa thật lòng khen ngợi: "Giỏi quá!"

Miệng nhỏ của Lâm Đông mím mím, muốn đi bưng chậu lớn, Lâm Lệ Hoa vội vàng nói: "Ôi chao ôi chao ôi chao, cái này quá nặng, con không bê nổi không bê nổi, kiếm mấy cái nhỏ đi, kiếm mấy cái nhỏ đi."

Lâm Đông liền đi tìm mấy thứ nhỏ hơn.

Lâm Lệ Hoa rất vui mừng.

Đợi đến lúc Hạ Thanh Chương mang theo Hạ Tiểu Xuyên đến tìm Lâm Lệ Hoa, nhìn Lâm Lệ Hoa và Lâm Đông dưới ngọn đèn neon đang bận rộn bên trong tiệm tạp hóa, đặc biệt là Lâm Đông chân ngắn bước nhanh nhẹn, không hề giống đám anh em bị bà nhà họ Lâm chiều hư kia, y hít thở sâu một chút, đi tới chỗ cửa tiệm, bắt đầu dọn dẹp hàng hóa trong cửa tiệm.

"Đây là ai vậy? Làm gì đó?" Lâm Lệ Hoa oán trách Hạ Thanh Chương.

Hạ Thanh Chương có chút lúng túng.

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Mẹ, con là Tiểu Xuyên mà."

Lâm Lệ Hoa tức giận nói: "Tiểu Xuyên là ai, không quen biết."

"Tiểu Xuyên là con trai của mẹ mà."

Lâm Lệ Hoa nhịn không được muốn cười, thừa dịp dọn ghế, đi vào bên trong tiệm tạp hóa.

Hạ Thanh Chương lập tức theo sau.

Lâm Đông đứng im ở cửa.

Hạ Tiểu Xuyên quay đầu nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông sợ nhóc, yên lặng hơi di chuyển về phía góc tường.

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Mày không phải là em trai của tao!"

Lâm Đông không lên tiếng.

"Mày là ai?"

Lâm Đông sợ hãi nhìn Hạ Tiểu Xuyên.

Hạ Tiểu Xuyên tức giận giậm chân: "Tại sao mày không nói chuyện!"

Lâm Đông trả lời: "Em tên là Lâm Đông."

"Tại sao mày lại tới nhà tao?"

"Em cũng không biết."

"Tại sao mày không biết?"

"Bởi vì em là trẻ con."

"Mày mấy tuổi?"

"Năm tuổi."

Hạ Tiểu Xuyên lập tức nói tiếp: "Tao sắp được sáu tuổi, tao lớn hơn mày, mày phải gọi tao là anh trai."

Lâm Đông không lên tiếng.

"Mày phải gọi tao là anh trai!"

Lâm Đông vẫn không lên tiếng.

Hạ Tiểu Xuyên tức giận, giậm chân một cái hơi vung tay, tay nhỏ đụng trúng cửa cái bốp, nhóc gào đau một tiếng, sau đó cảm giác đau đớn trên tay càng lúc càng nhiều, tay đau ruột xót, dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, không chịu nổi loại đau đớn này, há mồm bắt đầu khóc oang oang, tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Lâm Đông sợ hết hồn, vội vàng từ góc tường đi ra, móc ra một viên kẹo sữa từ trong túi, nắm ở trong tay nhỏ, có chút không nỡ cho người khác, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa tới trước mặt Hạ Tiểu Xuyên.

Hạ Tiểu Xuyên ngừng khóc, đôi mắt ngập nước chớp một cái, rớt ra hai viên đậu nhỏ, hỏi: "Mày làm gì vậy?"

Lâm Đông yếu ớt nói: "Cho anh ăn kẹo, ăn kẹo sẽ hết đau."

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Tiểu Xuyên: Lừa người, ăn kẹo vẫn còn đau.

Lâm Đông:...
Bình Luận (0)
Comment