Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 42

Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đi thẳng về phía trước.

Lâm Đông đột nhiên dừng bước, theo bản năng mà quay đầu lại, ánh mắt lướt qua từng bầy từng bầy học sinh sau đó rơi vào một chiếc xe ô tô màu đen, cửa kính của xe ô tô từ từ nâng lên, nhìn không rõ người ở bên trong, nhưng có thể nhìn thấy trên thân xe dán nhân vật trong phim hoạt hình “Gấu Pooh cùng những người bạn, Winnie -the – Pooh,chú hổ Tigger và heo con Piglet, Lâm Đông si ngốc nhìn, trong tiếng kinh hô của bọn nhỏ, nhìn chiếc xe ô tô màu đen chạy xa.

“Đông Đông.”

Không nghe thấy tiếng Mục Hưng Hà gọi, Đông Đông ngơ ngác nhìn, bên tai là tiếng gọi “Tri Nhiên” vừa nãy, giống y như tiếng gọi trong mơ.

Mục Hưng Hà đi qua hỏi: “Đông Đông, em đang làm gì đó?”

Lâm Đông quay đầu nhìn về phía Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà hỏi: “Em đang nhìn cái gì?”

Lâm Đông nói: “Em đang nhìn xe.”

“Xe có cái hay mà xem? Nhà anh cũng có.”

“Người trên xe gọi em.”

“Gọi em cái gì?”

“Em không biết.”

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Vậy làm sao em biết là gọi em?”

Lâm Đông không nói, bé cũng không biết vì sao mà biết được, bé cũng hình dung không ra, nhìn chiếc ô tô dán đầy hình hoạt hình biến mất, trong lòng bé cảm thấy mù mịt, còn có chút sa sút, bé bị Mục Hưng Hà dắt tay đi về tiệm tạp hóa, trên đường đi không nhịn được quay đầu lại nhìn, thế nhưng phía sau cái gì cũng không có, tiếng gọi kia cũng không có, bé hơi cúi đầu, đột nhiên nghe thấy có người gọi “Đông Đông”, ngẩng đầu nhìn lên là Lâm Lệ Hoa.

Lâm Lệ Hoa không yên lòng lần đầu tiên Lâm Đông đi tự học sớm, canh thời gian, biết đã đến lúc kết thúc giờ tự học buổi sáng, lập tức bảo Hạ Thanh Chương cùng Hạ Tiểu Xuyên trông tiệm tạp hóa, cô nhanh chóng tới đón Lâm Đông.

“Đông Đông.”

“Cô ơi.”

Lâm Lệ Hoa đi tới.

Lâm Đông tiến lên đón.

Lâm Lệ Hoa khom lưng bế Lâm Đông lên, sờ khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông, hỏi: “Lên tự học sớm có mệt hay không?”

Lâm Đông lắc đầu: “Không mệt ạ.”

“Đi học làm gì?”

“Tập đọc ạ, con thuộc hết rồi.”

“Vậy ư?” Lâm Lệ Hoa kinh ngạc hỏi: “Đọc cái gì?”

Lâm Đông đáp: “Bài “Tìm mùa xuân” ạ.”

“Đọc cho cô nghe một chút nào.”

Lâm Lệ Hoa nghe Lâm Đông đọc thuộc lòng, mang theo Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đi về phố đông, tuy rằng cô cũng không biết bài “Tìm mùa xuân” này, thế nhưng khi nghe Lâm Đông đọc thuộc lòng cô tựa hồ cảm nhận được không khí mùa xuân, cảm thấy Lâm Đông đọc thuộc lòng cực kỳ tốt, không nhịn được liền khích lệ, Lâm Đông rất thích được người lớn khen ngợi, đặc biệt là cô cùng dượng khen mình.

Trong nháy mắt bé quên mất phút mơ màng ở cửa trường học, trong lòng vui sướng, dựa vào ngực Lâm Lệ Hoa đi đến tiệm tạp hóa, Hạ Tiểu Xuyên nhanh chóng chạy tới nói: “Lâm Đông, mày lên tự học sớm à?”

Lâm Đông gật đầu.

“Mày dậy rất sớm rất sớm hả?”

“Ừ, trời chưa sáng em đã thức dậy đi lên trường rồi.”

“Đi lên trường cùng Hưng Hà và Tiểu Quân đọc sách à?”

“Ừ.”

“Thật là khổ cực!”

Trong nháy mắt Hạ Tiểu Xuyên không có hứng thú gì với lớp hai, nhóc vẫn thích ngủ nướng hơn, không muốn cùng Lâm Đông trò chuyện về điều này nữa, ngược lại lôi kéo Lâm Đông đi ăn điểm tâm.

Lâm Đông quay đầu cùng Mục Hưng Hà nói tạm biệt.

Mục Hưng Hà nói: “Ăn xong điểm tâm anh tìm em đi học.”

Lâm Đông nói: “Dạ.”

Mục Hưng Hà về nhà.

Lâm Đông cùng người một nhà ngồi trước bàn ăn cơm, món ăn thập phần đơn giản, cháo gạo kê, dưa muối, màn thầu, từ khi bà nội của Hạ Tiểu Xuyên sinh bệnh, nhà bị bác cả của Hạ Tiểu Xuyên bán mất, rồi lại tới Lâm Lệ Hoa bị viêm ruột thừa cấp tính, sinh hoạt trong nhà Lâm Lệ Hoa giảm xuống không ít.

Nhưng hai vợ chồng cũng không hạ tiêu chuẩn với phương diện ẩm thực của Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên, mỗi sáng sớm đều có trứng gà, mỗi tuần cũng sẽ làm ba, năm lần thịt cá, ngày hôm nay cũng giống như vậy, Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên cầm lấy trứng gà luộc, đập bộp bộp trên bàn hai lần cho nứt, đặt trong tay nhỏ lăn hai lần, sau đó bắt đầu lột vỏ trứng gà.

Hạ Tiểu Xuyên lột trứng gà như bị móng gà bới vậy, Lâm Đông lại hoàn chỉnh mà lột xong một cái trứng gà, bóng loáng như mới, Lâm Đông vươn tay đem trứng gà đưa cho Lâm Lệ Hoa: “Cô ơi, cho cô ăn.”

Mỗi lần nhìn thấy trên bàn chỉ có hai cái trứng gà, Lâm Đông thường sẽ đem một cái trong đó lột thật đẹp rồi cho Lâm Lệ Hoa ăn, bé cảm thấy trứng gà là một món ăn cực kỳ tốt, ăn có thể làm cho thân thể khỏe mạnh, bé hi vọng thân thể của cô khỏe mạnh, mỗi lần đều sẽ đưa cho Lâm Lệ Hoa ăn.

Lâm Lệ Hoa cười nói: “Cô không ăn, Lâm Đông ăn đi.”

Lâm Đông vẫn cứ giơ trứng gà nói: “Cô ăn cơ.”

“Vậy Đông Đông cùng cô ăn nhé.”

Lâm Đông gật đầu.

Lâm Lệ Hoa đem trứng gà chia ra làm hai, đưa phần nhiều hơn cho Lâm Đông, Lâm Đông cao hứng nhận lấy rồi ăn, sau đó bắt đầu ăn điểm tâm, đang ăn điểm tâm, đột nhiên nghe được giọng một đứa nhỏ.

“Chú, thím.”

Người một nhà nghe tiếng ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy một thằng nhóc hơi mập đi vào cửa, thằng nhóc khoảng chừng mười tuổi, có chút giống Hạ Tiểu Xuyên, nhưng lại không được đẹp trai như Hạ Tiểu Xuyên, Lâm Đông nghĩ ở trong lòng chẳng lẽ là con trai của bác cả Tiểu Xuyên – Đại Tiêu.

Đúng như dự đoán, Hạ Thanh Chương ngạc nhiên lên tiếng: “Đại Tiêu.”

Đại Tiêu gọi: “Chú.”

Lâm Lệ Hoa kinh ngạc hỏi: “Sao con lại ở đây?”

Đại Tiêu trả lời: “Cha con đưa con tới đây.”

Lâm Lệ Hoa hỏi: “Cha con đâu?”

Đại Tiêu trả lời: “Cha con đi rồi.”

“Đi đâu vậy?”

“Con không biết.”

“Vậy con tới đây làm gì?”

“Cha con để cho con tới đây ở rồi đi học, còn bảo con ở chỗ này ăn cơm.”

Lâm Lệ Hoa nhíu mày, trong lòng kìm nén sự khó chịu, quay đầu nhìn về phía Hạ Thanh Chương.

Hạ Thanh Chương cũng nhìn về phía Lâm Lệ Hoa, lông mày cùng nhẹ nhàng nhíu lại.

Một lát sau, hai người lại đồng thời nhìn về phía Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên, để cho Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên trở về phòng, bọn họ ở lại xử lý, Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên nghe lời mà trở về phòng, vừa đến phòng Hạ Tiểu Xuyên liền nói với Lâm Đông: “Đại Tiêu cũng là tên bại hoại!”

Lâm Đông hỏi: “Anh ta bại hoại thế nào?”

Hạ Tiểu Xuyên tức giận nói: “Lúc anh còn ở nhà bà nội, anh ta cướp bóng cao su, còn đánh anh, đá anh, anh ta còn lấy pháo đốt cho bỏng đứa nhỏ của người khác.”

Lâm Đông sợ hãi than: “Sao anh ta lại bại hoại như vậy chứ?”

Hạ Tiểu Xuyên: “Anh ta cực kỳ bại hoại, chúng ta không cần để ý đến anh ta, không chơi chung với anh ta.”

“Được.”

Lâm Đông Hạ và Tiểu Xuyên mới vừa nói xong, Đại Tiêu tới đây, gọi: “Tiểu Xuyên.”

Hạ Tiểu Xuyên không để ý tới hắn.

Đại Tiêu nhìn về phía Lâm Đông, hỏi: “Mày là đứa được thím nhặt được hả?”

Hạ Tiểu Xuyên giành nói trước: “Nó không phải nhặt được, nó là con của cậu Tư nhà tao!” Tuy rằng người toàn trấn đều biết Lâm Đông là nhặt được, mọi người cũng không có ghét bỏ, trái lại bởi vì Lâm Đông chăm chỉ hiếu học lại hiểu chuyện nên đặc biệt yêu thích bé, Hạ Tiểu Xuyên còn được Lâm Lệ Hoa đặc biệt dặn dò, gặp ai nói Lâm Đông là nhặt được, nhóc phải nói cho người khác biết Lâm Đông là bên nhà cậu Tư.

“Nói bậy, nó là đứa do thím nhặt được, không ai thèm.”

“Không phải!” Hạ Tiểu Xuyên lớn tiếng nói.

Đại Tiêu sừng sộ lên, làm ra vẻ muốn đánh Hạ Tiểu Xuyên.

Hạ Tiểu Xuyên biết mình đánh không lại Đại Tiêu, nhóc cũng không đánh với Đại Tiêu, kéo Lâm Đông nhỏ giọng nói một câu “Lâm Đông, chúng ta đi học đi, không chơi với anh ta”, sau đó liền kéo Lâm Đông ra khỏi phòng, Lâm Đông mang theo sách vở còn chưa kịp đeo lên vai đã bị Đại Tiêu va vào một phát.

Lâm Đông quay đầu lại nhìn Đại Tiêu.

Đại Tiêu trừng mắt với Lâm Đông.

Hạ Tiểu Xuyên tức giận nói: “Đại Tiêu, anh mà còn dám đánh Lâm Đông, em sẽ méc ba em?”

Đại Tiêu nói: “Mày giỏi thì méc đi!”

Hạ Tiểu Xuyên kéo Lâm Đông đi ra khỏi phòng không tìm được Hạ Thanh Chương, gặp được Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân, vì vậy bốn người đồng thời tìm Mục Hưng Hà đi học, Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên cho là Đại Tiêu chỉ đến tiệm tạp hóa chơi một chút, lập tức sẽ đi.

Không ngờ tới lúc bọn họ tan học Đại Tiêu vẫn chưa đi, Đại Tiêu ở lại tiệm tạp hóa, buổi tối tan học, Đại Tiêu vẫn còn ở lại, đồng thời cực kỳ phách lối đối với bọn họ.

Hạ Tiểu Xuyên không cao hứng, chạy đến trước mặt Hạ Thanh Chương hỏi: “Ba, tại sao Đại Tiêu không trở về nhà đi, anh ta không phải đi học à? Sao còn ở lại nhà mình làm gì chứ?”

Hạ Thanh Chương nói: “Ba mẹ nó cãi nhau, mẹ nó bỏ nhà đi rồi, cho nên trước hết để cho nó ở lại nhà chúng ta hai ngày nữa.”

Hạ Tiểu Xuyên hỏi: “Hai ngày nữa sẽ đi ạ?”

Hạ Thanh Chương gật đầu.

Hạ Tiểu Xuyên yên tâm, rủ Lâm Đông cùng đi chơi, Lâm Đông không đi chơi, bởi vì Lâm Lệ Hoa đi chợ mua thức ăn, bé muốn ở tiệm tạp hóa giúp đỡ Hạ Thanh Chương trông tiệm tạp hóa, cho nên để cho một mình Hạ Tiểu Xuyên đi chơi, Đại Tiêu không chịu cô đơn, cùng Hạ Tiểu Xuyên đi ra ngoài, không đầy một lúc chạy trở lại, nhìn thấy Lâm Đông đang lấy mì ăn liền cho người ta, hắn cũng tiến đến trước mặt Lâm Đông nhìn đông nhìn tây.

Lâm Đông không thích Đại Tiêu, cũng không muốn để ý đến hắn, bán tạp hoá xong, liền tránh Đại Tiêu đi ra cửa tiệm tạp hóa, đứng ở cửa tiệm tạp hóa, nhìn thấy có khách đến mua tạp hoá, bé nhanh chóng đi bán hàng, bán dầu, muối, nước tương, bột ngọt..v..v, lúc đầu Đại Tiêu còn theo bé, sau đó phát hiện phía sau không có ai, quay đầu thấy Đại Tiêu đứng trước kệ hàng, nhìn tạp hoá khắp nơi, trong tiệm tạp hóa không có kẹo, bánh trái gì cả, thứ duy nhất có thể ăn được bất cứ lúc nào là mì ăn liền cũng đã bán hết hồi trưa,ngày mai mới có hàng về.

Cho nên Lâm Đông không sợ Đại Tiêu ăn mất thứ gì, nhưng Đại Tiêu không tìm được đồ ăn, ánh mắt liền chuyển hướng đến tay Lâm Đông, Lâm Đông không để ý tới hắn, lấy bao muối nhỏ cho một khách hàng, nhận lấy năm xu, vẫn chưa đi đến quầy hàng, đột nhiên Đại Tiêu cản ở trước mặt bé nói: “Cho tao.”

Lâm Đông biết hắn đòi tiền, nói: “Không cho.”

“Không cho thì tao cướp.”

Lâm Đông nhanh chóng nắm chặt tiền trong tay, hơi sốt sắng, dượng đi nhà vệ sinh, trong nhà chỉ có một mình bé, Đại Tiêu đã mười tuổi, cao hơn bé còn khỏe hơn bé, bé đánh không lại, hơn nữa cô kiếm tiền rất khổ cực, không thể để cho Đại Tiêu cướp mất tiền, bé mở miệng nói: “Đây là tiền của cô!”

Đại Tiêu nói: “Là tiền của thím, cũng là tiền của tao, sau này tao sẽ ở đây.”

Lâm Đông nghiêm mặt nói: “Vậy anh không thể cướp.”

Đại Tiêu nói: “Mày không đưa cho tao thì tao cướp.”

Lâm Đông giải thích: “Đây không là của em, anh muốn là đòi tiền, anh có thể tìm cô và dượng mà xin, cướp tiền là không đúng.”

“Mày đưa cho tao.”

Lâm Đông phát hiện không câu thông được với Đại Tiêu, tay nhỏ của bé siết chặt năm xu, nhanh chóng chạy ra khỏi quầy hàng, chạy thẳng đến bên ngoài tiệm tạp hóa, chạy đến bên ngoài phát hiện Đại Tiêu không đuổi theo, quay đầu nhìn lại, Đại Tiêu kiễng chân với lấy hộp tiền lẻ trên quầy, Lâm Đông nhanh chóng chạy về gọi: “Đại Tiêu, không được lấy!”

Đại Tiêu căn bản khôngnghe.

Lâm Đông vươn tay túm tay hắn: “Không được lấy tiền này.”

Đại Tiêu hất Lâm Đông ra: “Cút sang một bên.”

Lâm Đông lôi kéo không tha, hai đứa bé đang tranh chấp, Hạ Thanh Chương đi nhà vệ sinh trở về hét lớn một tiếng: “Làm gì đó hả?!”

Lâm Đông nhanh chóng buông ra tay nhỏ.

Đại Tiêu chỉ vào Lâm Đông thuận miệng nói: “Nó đánh con.”

Lâm Đông kinh ngạc nhìn Đại Tiêu một cái, dường như không thể tin được là Đại Tiêu sẽ nói dối tự nhiên như vậy, sau đó nhìn phía Hạ Thanh Chương, thành thực mà nói: “Dượng, con không có đánh anh ta, là anh ta muốn lấy tiền lẻ trong hộp.”

Đại Tiêu lớn tiếng mà nói: “Tao không có lấy tiền, mày muốn đánh tao thì có.”

Lâm Đông giải thích với Hạ Thanh Chương: “Dượng, con không có đánh anh ta đâu.”

“Có.”

“Không có.”

“Có.” Giọng Đại Tiêu dễ dàng lấn át giọng Lâm Đông.

“Được rồi, Đại Tiêu không được lấy tiền ở đây.” Đối với tính cách của Lâm Đông, Hạ Thanh Chương hiểu rất rõ, y nhìn Đại Tiêu bằng ánh mắt mang theo ý không thích rõ ràng, nhưng không tiện nói gì, không thể làm gì khác hơn là nói: “Đều đến một góc mà chơi đi.”

Lâm Đông không lên tiếng nữa.

Đại Tiêu cũng không lên tiếng.

Hai đứa bé đồng thời đi ra khỏi quầy hàng, lúc đi tới cửa tiệm tạp hóa, nhìn thấy không ít bạn nhỏ đang chơi đùa, Đại Tiêu đột nhiên vươn tay đẩy Lâm Đông một cái, làm cho Lâm Đông không hề đề phòng lảo đảo hai bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Lâm Đông vươn hai tay nhỏ đỡ vách tường, ngẩng đầu nhìn thấy Đại Tiêu quay đầu lại đắc ý lè lưỡi với bé, sau đó quay đầu chạy vào trong đám bạn nhỏ tính chơi đùa, mới chạy vào đột nhiên liền bị người đẩy ngã xuống đất, Lâm Đông sợ hết hồn, định thần nhìn lại, là Mục Hưng Hà.
Bình Luận (0)
Comment