Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 44

Nguyễn Tâm Bình ngơ ngác đứng ở trước TV, nhìn chằm chằm vào cậu bé trong TV, cậu bé mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, đôi mắt sáng ngời như sao trên trời, khéo léo hát nhạc thiếu nhi, đứng thẳng tắp mà hát giống như trước đây, âm thanh non nớt, giống như trước đây… Tri Nhiên, con trai cô, bảo bối của cô, cơ thể cô hơi run, dưới chân mềm nhũn ngã xuống đất, ngã vào mảnh vỡ của ly nước trên sàn, chân tứa máu tươi.

“Chị Tâm Bình!”

Nguyễn Tâm Bình cố nhịn đau đớn, ngón tay run rẩy chỉ vào màn hình TV.

“Chị Tâm Bình.”

Nguyễn Tâm Bình rốt cục quay lại, cả người run rẩy kịch liệt, ngay cả giọng nói cũng run: “Tâm Ninh.”

Nguyễn Tâm Ninh vội vã đỡ Nguyễn Tâm Bình nói: “Chị, em đây.”

Nguyễn Tâm Bình khóc lóc nói: “Tri Nhiên, là Tri Nhiên, Tri Nhiên nó vẫn còn ở đó.”

Nguyễn Tâm Ninh liếc mắt nhìn màn hình TV, trong nháy mắt đôi mắt đỏ lên nói: “Chị, dung mạo đứa nhỏ này rất giống Tri Nhiên, nhưng Tri Nhiên nó —— “

Nguyễn Tâm Bình vội vàng cắt ngang lời Nguyễn Tâm Ninh, kích động nói: “Tri Nhiên nó ở đó, nó chính là Tri Nhiên, Tri Nhiên cũng đang tìm chị, nó cũng nhớ chị, chị cũng luôn nhớ kỹ về nó, Tâm Ninh, chị rất nhớ Tri Nhiên của chị, chị rất nhớ nó, rất nhớ rất rất nhớ.”

Nghe vậy, nước mắt của Nguyễn Tâm Ninh rơi xuống, nói: “Dạ, em biết, em biết mà.”

“Chúng ta đi tìm nó, hiện tại đi tìm nó, có được không?”

Nguyễn Tâm Ninh không chậm trễ chút nào mà nói: “Được.”

“Hiện tại liền đi.”

“Được.”

Nguyễn Tâm Bình run rẩy không ngừng, quay đầu nhìn về phía màn hình TV, nước mắt không ngừng rơi xuống, cùng lúc đó, Lâm Đông đang xem TV, nước mắt đọng trong mắt càng lúc càng nhiều, cuối cùng từ trong ánh mắt đẹp đẽ lăn xuống, vừa lúc bị Mục Hưng Hà nhìn thấy.

Mục Hưng Hà nhìn TV, lại nhìn Lâm Đông, gọi: “Đông Đông.”

Lâm Đông ôm áp phích quảng cáo nhìn về phía Mục Hưng Hà, vươn tay lau mắt.

Mục Hưng Hà ngẩn người, sau đó hỏi: “Em muốn chơi trò chơi à?”

Lâm Đông không nói gì.

Mục Hưng Hà dụ dỗ nói: “Anh lấy máy chơi điện tử cho em chơi, cho em chơi máy bay sấm sét, cho em chơi xếp hình, đều cho em chơi.”

Lâm Đông gật đầu.

“Vậy đi thôi, chúng ta không xem TV nữa.” Xem TV làm cho Lâm Đông khóc.

Lâm Đông gật đầu lần thứ hai: “Dạ.”

“Đi nào.”

Mục Hưng Hà kéo tay Lâm Đông, đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại sau đó lén lén lút lút lấy máy điện tử ra, đưa cho Lâm Đông chơi, không thèm hỏi đến Hạ Tiểu Xuyên và Tưởng Tiểu Quân, mãi đến tận lúc Mục Hoài An nhắc nhở bốn đứa nhỏ đi ngủ, Lâm Đông và Mục Hưng Hà mới ngừng chơi, vừa quay đầu phát hiện Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân đều đang ngủ.

Trời xuân se lạnh, đặc biệt là buổi tối cảm giác lạnh lẽo càng nhiều hơn, Mục Hưng Hà vươn tay kéo chăn đắp cho Hạ Tiểu Xuyên và Tưởng Tiểu Quân, sau đó xoay người lại, nhét nhét góc chăn cho Lâm Đông, nói: “Đắp kín vào, chúng ta cũng ngủ.”

Lâm Đông cũng nhét nhét góc chăn cho Mục Hưng Hà, nói: “Anh cũng đắp kín.”

Mục Hưng Hà nở nụ cười, nói: “Chúng ta đều đắp kín.”

Lâm Đông cũng ngọt ngào nở nụ cười: “Dạ.”

“Vậy anh tắt đèn.”

“Anh tắt đi.”

Mục Hưng Hà vươn tay nhấn tắt đèn ở đầu giường, trong nháy mắt bên trong phòng trở nên tối om, Mục Hưng Hà chui vào chăn một lần nữa, ôm Lâm Đông, đột nhiên nghĩ đến cái gì, kêu một tiếng.

Lâm Đông hỏi: “Anh kêu cái gì thế?”

Mục Hưng Hà hỏi ngược lại: “Áp phích quảng cáo của mẹ trong mơ của em để đâu rồi?”

Lâm Đông nói: “Em giấu rồi!”

“Giấu chỗ nào rồi?”

“Giấu trong tủ.”

“Không thể giấu trong tủ!”

“Tại sao?”

“Trong tủ có chuột! Chuột sẽ cắn giấy!”

Mục Hưng Hà nói xong liền bò dậy, bật đèn cho sáng, dựa theo lời của Lâm Đông mà tìm được áp phích quảng cáo của Nguyễn Tâm Bình trong tủ, sau khi thương lượng một phen, cất ở trong giường, hai người đồng thời bảo vệ, như vậy sẽ không bị người cướp mất, cũng sẽ không bị chuột cắn.

Mục Hưng Hà chui vào chăn một lần nữa.

Lâm Đông lập tức ôm cậu nói: “Anh lạnh không, em ôm anh cho ấm nè.”

Mục Hưng Hà cười hắc hắc, cũng ôm Lâm Đông, hai đứa bé ôm tới khi trên người đều nóng hổi mới tách ra, Mục Hưng Hà hỏi: “Đông Đông, người phụ nữ xinh đẹp trên áp phích quảng cáo thật là mẹ của em sao?”

Lâm Đông nói: “Đó là mẹ trong mơ của em.”

Mục Hưng Hà lại hỏi: “Tại sao lại gọi là mẹ trong mơ?”

Lâm Đông trả lời: “Khi nào em mơ đều sẽ gặp mẹ.”

Mục Hưng Hà hỏi: “Mơ thấy cô ấy làm gì?”

Lâm Đông suy nghĩ một chút, trả lời: “Mơ thấy mẹ ôm em, hôn em, còn gọi em là bảo bối, mỗi ngày đều hôn em ôm em, còn nói chuyện thật nhiều với em, còn đút em ăn cơm, còn muốn em gọi mẹ.”

“Cô ấy tốt vậy à?”

“Dạ, mẹ cực kỳ tốt, đặc biệt dịu dàng”

Mục Hưng Hà ngẫm lại dáng vẻ của Nguyễn Tâm Bình, nói: “Anh cũng cảm thấy vậy.”

Được Mục Hưng Hà tán thành, Lâm Đông cười vui vẻ.

Mục Hưng Hà còn nói: “Vậy sau này ai cũng không được động vào cô ấy, chúng ta cùng nhau bảo vệ cô ấy.”

Lâm Đông gật đầu: “Dạ.”

“Nếu Đại Tiêu dám động, chúng ta liền đánh nó.”

“Em đánh không lại anh ta.”

“Chúng ta cùng nhau đánh.”

“Được, em cắn anh ta!” Lâm Đông nói.

“Được.”

“Em cắn cho anh ta khóc luôn.”

“Đúng vậy, cắn cho nó khóc luôn,để cho nó không dám làm mấy chuyện xấu nữa.”

“Đúng.”

“…”

Hai đứa bé nằm trong chăn nói không ngừng, mãi đến tận lúc mí trên mí dưới đánh nhau mới đồng thời tiến vào trong mộng thơm ngọt, ngày tiếp theo trời còn chưa sáng Mục Hoài An đã gọi Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân lên tự học sớm.

Ba đứa nhỏ đáp một tiếng sau đó đều bò dậy, mơ mơ màng màng mặc quần áo xỏ giày, Mục Hưng Hà mặc trước, đôi mắt còn chưa mở ra được giúp Lâm Đông mặc đồng phục học sinh, sau đó ba đứa nhỏ đều không rửa mặt, nói với Mục Hoài An một câu “Chú Mục, chúng con đi học”, đeo cặp sách nhỏ đi ra sân.

Ngoài sân đen kịt, gió lạnh thổi tới, nhất thời thổi tan cơn buồn ngủ của ba đứa nhỏ, ba đứa đồng thời mở mắt ra, phấn chấn lên, đỉnh đầu có ánh sao, góc tường có tiếng dế kêu, bước đi tới trường.

Mục Hưng Hà đột nhiên nói: “Xong, quên mang đèn pin cầm tay.”

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Trở về lấy?”

Mục Hưng Hà nói: “Ba mẹ tao khóa cửa rồi chắc luôn.”

Lâm Đông nói tiếp: “Vậy thì không cầm, để chú thím ngủ, chúng ta đi thôi, có mặt trăng soi đường, có thể nhìn thấy mà.”

“Được, vậy chúng ta nắm tay nhau, đừng để bị ngã.”

“Được.”

“Đông Đông đứng ở giữa, chúng ta dắt Đông Đông.”

Vì vậy Lâm Đông đeo cặp sách nhỏ, tay trái bị Mục Hưng Hà nắm, tay phải bị Tưởng Tiểu Quân cầm, ba đứa nhỏ vừa đi vừa nói chuyện, đi qua qua tiệm tạp hóa nghe thấy tiếng Lâm Lệ Hoa.

“Đông Đông, là Đông Đông sao?”

Lâm Đông dừng lại trả lời: “Cô ơi, là con ạ.”

Cửa tiệm tạp hóa mở ra, Lâm Lệ Hoa mặc áo ngủ đi ra, kiểm tra quần áo của Lâm Đông một chút, nhét một bịch bánh mì vào cặp sách nhỏ của Lâm Đông rồi dặn: “Tan học trở lại ăn cơm, đừng chơi đùa ở trên đường nhé.”

Lâm Đông ngoan ngoãn gật đầu: “Cô ơi, Tiểu Xuyên còn ngủ ở nhà Hưng Hà ạ.”

“Cô biết rồi, trời sáng rồi cô đi tìm nó sau.” Lâm Lệ Hoa vươn tay sờ đầu Lâm Đông.

Lâm Đông nở nụ cười.

Lâm Lệ Hoa còn nói: “Đi đi, đi học cho giỏi, lại học thuộc lòng bài học nhé.”

Lâm Đông gật đầu thật mạnh.

Lâm Lệ Hoa nhìn Lâm Đông rời đi, đứng ở cửa nói thêm một câu: “Tan học phải trở lại ăn cơm nhé, không nên đánh nhau với người ta, có người bắt nạt thì con phải nói cho giáo viên và cô nhé.”

“Dạ” Lâm Đông trả lời.

“Đúng rồi, không mang đèn pin cầm tay à!”

“Không mang cũng nhìn thấy được, cô về đi ngủ đi ạ.”

Lâm Lệ Hoa đứng cửa nhìn thấy dáng dấp nho nhỏ của Lâm Đông, như một tiểu đại nhân vẫy tay với cô để cho cô về đi ngủ, trong lòng cô ấm áp dễ chịu, quyết định bắt đầu từ ngày mai mỗi sáng sớm phải cho Lâm Đông uống một chén sữa bò nóng.

Lâm Đông không biết Lâm Lệ Hoa nghĩ gì, bé đi cùng Mục Hưng Hà bởi vì cô cố ý ra nhìn bé mà vui vẻ, thế nhưng vui vẻ còn chưa được bao lâu đã bị một câu nói của Tưởng Tiểu Quân làm cho nghẹn lại.

Tưởng Tiểu Quân nói: “Đại Tiêu vẫn còn ở nhà em à?”

Lâm Đông gật đầu.

“Hôm nay nó có đi không?”

“Em cũng không biết.”

“Không phải nói là gọi điện thoại cho cha của nó rồi sao?”

“Em cũng không biết.”

Lâm Đông đúng là không biết, sau tiết tự học buổi sáng, Lâm Đông trở lại tiệm tạp hóa lại thấy được Đại Tiêu, còn có Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên nhanh chóng chạy tới nói: “Lâm Đông, chúng ta không chơi với anh ta.”

Lâm Đông gật đầu.

Hạ Tiểu Xuyên còn nói: “Cha anh ta không tới đón anh ta.”

Lâm Đông kinh ngạc hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Mẹ của anh ta tới đón.”

“Mẹ đến à?”

Hạ Tiểu Xuyên nghiêm túc nói: “Ừ, ba anh nói, mẹ tới đón càng tốt.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ba anh nói mẹ của anh ta tốt hơn ba của anh ta nhiều, không phải bại hoại, sau này anh ta có thể từ bại hoại biến thành trứng tốt!”

Lâm Đông nghe xong nhìn về phía Đại Tiêu, bởi vì tối hôm qua Đại Tiêu bị Mục Hưng Hà tàn nhẫn đánh một trận, cho nên hiện tại tuy rằng trong lòng tức giận bất bình, muốn đánh cho Lâm Đông một trận, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích, thế nhưng hắn sợ Mục Hưng Hà đánh hắn, cho nên không dám động thủ, thế nhưng thỉnh thoảng trừng Lâm Đông, dùng ánh mắt uy hiếp.

Lâm Đông không thích Đại Tiêu, còn có chút chán ghét, bé không để ý tới Đại Tiêu, nhưng vẫn giám thị Đại Tiêu, phòng ngừa Đại Tiêu lấy trộm hàng, lấy trộm tiền, trong lòng suy nghĩ Đại Tiêu thật đáng ghét, buổi trưa tan học bé đề phòng, buổi chiều tan học cũng đề phòng, sợ Đại Tiêu làm tổn hại lợi ích của cô, cứ đề phòng như vậy đến chạng vạng, rốt cuộc mẹ của Đại Tiêu cũng tới.

Mẹ của Đại Tiêu gầy gò cao cao, cũng có chút giống nhạu lại có chút nghiêm túc, Đại Tiêu vừa nhìn thấy lập tức gọi: “Mẹ.”

Nhìn thấy Đại Tiêu, vẻ mặt nghiêm túc của mẹ Đại Tiêu tự nhiên chuyển thành dịu dàng.

Đại Tiêu nhìn thấy mẹ đột nhiên mếu, nhanh chân chạy đến bên cạnh, ôm eo của mẹ, cả khuôn mặt chôn trong ngực mẹ rồi khóc oa oa.

Mẹ Đại Tiêu dịu dàng nở nụ cười, tay sờ tóc Đại Tiêu hỏi: “Làm sao vậy, thấy mẹ rồi mà còn khóc cái gì nào?”

Đại Tiêu không trả lời, vẫn dán trên người mẹ mà khóc.

Mẹ Đại Tiêu không ghét bỏ cả người bẩn thỉu của Đại Tiêu chút nào, cũng không cảm thấy Đại Tiêu lớn như vậy còn khóc nhè là mất mặt, vẫn luôn ôm Đại Tiêu đến cạnh Lâm Lệ Hoa, Lâm Đông đứng ở một bên, nhìn Đại Tiêu cùng mẹ Đại Tiêu không chớp mắt, đặc biệt là mẹ của Đại Tiêu, trong lòng lặng lẽ nghĩ, Đại Tiêu phiền phức như vậy, tại sao cô ấy không đáng ghét Đại Tiêu, hình như còn rất thích Đại Tiêu nữa.

Những người mẹ trên khắp thiên hạ đều sẽ không ghét bỏ con trai mình ư?

Bé cứ nhìn chằm chằm mẹ Đại Tiêu như vậy, cảm thấy mẹ của Đại Tiêu thật tốt, trong chớp mắt không ghét Đại Tiêu nữa, nhìn Đại Tiêu nắm tay mẹ rời đi, bé đứng ở tiệm tạp hóa, tay nhỏ vịn khung cửa nhìn bóng lưng của bọn họ, mãi đến tận khi bọn họ biến mất, bé vẫn còn đứng ở cửa.

“Đông Đông.” Lúc này Lâm Lệ Hoa gọi một tiếng.

Lâm Đông quay đầu lại: “Cô.”

“Ăn cơm nào.”

“Dạ.”

Lâm Đông vội vàng chạy vào, giúp đỡ Lâm Lệ Hoa bưng ghế cầm chén đũa, ăn xong cơm lại giúp đỡ Lâm Lệ Hoa dọn dẹp bàn, Lâm Lệ Hoa cười nói: “Đông Đông, không phải làm, đi chơi đi.”

“Con qua nhà Hưng Hà chơi ạ.”

“Đi đi.”

Lâm Đông muốn tìm Hạ Tiểu Xuyên, kết quả Hạ Tiểu Xuyên không biết chạy đi đâu, bé đành tự mình đi đến nhà Mục Hưng Hà, vừa vặn thấy Mục Hưng Hà đang dùng cơm, người nhà họ Mục mời bé ăn cơm, bé nói: “Con ăn rồi ạ.”

Mục Hoài An rất thích đứa nhỏ ưu tú, đặc biệt thích Lâm Đông, đối xử với Lâm Đông cũng khác những đứa trẻ khác, ôn hòa hỏi: “Con ăn cái gì rồi?”

Lâm Đông trả lời: “Dạ ăn thịt gà, khoai tây, bánh màn thầu, muối đậu.”

“Ăn ngon không?”

“Ăn ngon ạ.”

“Ăn no chưa?”

“Ăn no rồi ạ.”

“Hay là ở nhà chú ăn thêm đi, nhìn này, nhà chú nấu thịt kho tàu cùng cá đấy.”

“Con không ăn đâu, con tới lấy áp phích quảng cáo ạ.”

“Lấy áp phích quảng cáo gì?”

“Áp phích quảng cáo của con ạ.”

Bởi vì Đại Tiêu còn ở đó, bé sợ Đại Tiêu phá hoại áp phích quảng cáo của mình, cho nên đợi đến khi Đại Tiêu đi bé mới tới lấy áp phích quảng cáo.

“Đi lấy đi.” Mục Hoài An nói: “Hưng Hà, đi lấy giúp Lâm Đông.”

“Con tự lấy được ạ.” Lâm Đông được người lớn cho phép, bước chân ngắn chạy vào phòng Mục Hưng Hà, cầm áp phích quảng cáo được cuộn trên giường lên, mở ra nhìn, phát hiện không bị hư hỏng gì, bé lại cuộn lại lần nữa, vừa quay đầu nhìn thấy Mục Hưng Hà chạy vào.

Mục Hưng Hà nói: “Đông Đông, em chờ anh một chút, anh ăn cơm xong sẽ đi về nhà với em, giúp em dán áp phích quảng cáo.”

Lâm Đông gật đầu nói được, sau đó liền ngoan ngoãn ôm áp phích quảng cáo ngồi ở trên ghế salon nhà Mục Hưng Hà, được mời nhiều lần cũng không ăn cơm nhà Mục Hưng Hà, mãi đến tận lúc Mục Hưng Hà ăn xong, bé mang theo Mục Hưng Hà quay về tiệm tạp hóa, tìm hồ dán để dán áp phích quảng cáo một lần nữa,muốn dán lên chỗ cao nhất, nhưng chiều cao bị hạn chế, dán không cao được, không thể làm gì khác hơn là nhờ Lâm Lệ Hoa giúp đỡ, Lâm Lệ Hoa biết tình cảm của Lâm Đông với áp phích quảng cáo, dựa theo yêu cầu của Lâm Đông, đem áp phích quảng cáo dán rất cao, hỏi: “Đông Đông, như vậy được không?”

Lâm Đông hài lòng gật đầu.

Buổi tối khi ngồi dưới ánh đèn đọc sách, Lâm Đông vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy áp phích quảng cáo, bé vô cùng vui vẻ, sau khi Hạ Tiểu Xuyên ngủ, bé nhấc gối đầu lên mở dây kéo ra, đổ ra toàn bộ tiền bên trong, có tờ năm mươi, hai mươi, mười đồng còn có một xu, hai xu, bé đếm từng cái một, có tiền mừng tuổi, có tiền chơi cờ mà lão Uông và lão Trương cho bé, có tiền tiêu vặt mà cô và dượng cho bé, tổng cộng là một trăm sáu mươi sáu đồng rưỡi.

Thật là nhiều, bé có thể làm rất nhiều chuyện.

Bé từ từ đem tiền chia làm hai phần, một phần cho mẹ, một phần cho cô, nhưng còn lại năm xu thì phải làm sao bây giờ? Bé quay đầu nhìn Hạ Tiểu Xuyên đang ngủ giống heo nhỏ, lấy quyển luyện tập viết một câu “gei Tiểu Xuyên”, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, liền bỏ thêm một câu “Cùng Hưng Hà, gei Tiểu Xuyên 2 xu, gei Hưng Hà 3 xu”(Gei = cho, nhỏ quá nên toàn viết sai chính tả), sau đó đem một trăm sáu mươi sáu đồng rưỡi chia làm ba phần kẹp ở trong quyển luyện tập mới tinh, rồi lại đem quyển luyện tâp cất vào trong gối, tay nhỏ kéo dây kéo lại, lúc này mới thở phào một hơi, cảm giác như mình vừa làm xong một sự kiện hùng vĩ, thoải mái cực kỳ.

Ngẩng đầu nhìn áp phích quảng cáo một cái, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trên áp phích quảng cáo, bé đứng trên giường, đi đến dưới áp phích quảng cáo, lúc trước áp phích quảng cáo dán thấp, bé nhón chân lên chu miệng nhỏ là có thể hôn được mẹ trong mơ, nhưng bây giờ áp phích quảng cáo dán cao, bé thử mấy lần đều không hôn được, ngẩng đau cả cổ.

Cuối cùng, miệng nhỏ hôn một cái vào tay mình, nhón chân lên dùng tay nhỏ chạm lên khuôn mặt của mẹ trong mơ, sau đó cảm thấy an tâm, an tâm xong thì trở lại đầu giường, chui vào trong chăn, duỗi tay nhỏ nhấn tắt đèn lớn, còn lại một cái đèn bàn nhỏ ở góc tường phát ra ánh sáng đom đóm, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của bé.

Đêm cứ như vậy sâu hơn, thế giới rơi vào trong yên tĩnh, Nguyễn Tâm Bình vẫn cứ ngồi ở trên xe hơi, không buồn ngủ chút nào nhìn ngoài cửa sổ.
Bình Luận (0)
Comment