Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 57

Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân nghe vậy quay đầu lại.

Hai tay nhỏ của Lâm Đông nắm chặt quai cặp sách nhỏ, lần thứ hai bước chân, ra sức chạy về phía Mục Hưng Hà, cao hứng vô cùng.

Mục Hưng Hà xoay người lại chờ, hỏi: “Đông Đông, sao em lại tới đây?”

Lâm Đông cười trả lời: “Mẹ em để cho em đi!”

“Mẹ em tỉnh rồi à?”

“Dạ!”

“Dì ấy tỉnh sớm như vậy, không phát bệnh chứ?”

“Không ạ!”

Mục Hưng Hà lại hỏi: “Cho nên em có thể cùng bọn anh lên tự học sớm sao?”

Lâm Đông gật đầu thật mạnh: “Dạ.”

“Vậy chúng ta đi!”

“Đi!”

Mục Hưng Hà nắm tay trái Lâm Đông, Tưởng Tiểu Quân nắm tay phải Lâm Đông, ba đứa nhỏ đi dưới bầu trời đầy sao, nương theo ánh sáng từ đèn pin cầm tay đi tới trường tiểu học Cẩm Lý, vừa đi vừa nhìn sao trên trời.

Giọng nói trong trẻo của Lâm Đông vang lên: “Hưng Hà, anh xem, kia là sao Bắc đẩu!”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Đây không phải là sao Bắc đẩu, đó là cái muỗng tinh.”

“Là sao Bắc đẩu.”

“Không phải, là cái muỗng tinh.”

“Tiểu Quân.” Mục Hưng Hà mở miệng nói: “Mày có bị ngốc không vậy, cái muỗng tinh chính là sao Bắc đẩu! Chính là bắc đẩu thất tinh!”

“Có phải không vậy?”

“Phải đó.”

“Vậy tại sao cái muỗng tinh không gọi thẳng là sao Bắc đẩu luôn?”

“Một cái đại danh một cái nhũ danh, có hiểu hay không?”

“Há, giống như nhũ danh của anh là Hưng Hà, đại danh gọi là Mục Hưng Hà.”

“Đúng, Đông Đông nói cũng đúng.”

“Hưng Hà, Tiểu Quân, các anh xem, thật nhiều sao.” Lâm Đông còn nói: “Thật là đẹp.”

“Đúng vậy, thật là đẹp.”

“…”

Ba đứa nhỏ nhìn sao rồi thấy tiểu học Cẩm Lý, vốn là cho là tiểu học Cẩm Lý sẽ có ánh đèn, kết quả mỗi lớp đều đen thui, các bạn học mới đến đều đốt nến.

Hỏi rồi mới biết sáng sớm bị cúp điện, ba người Lâm Đông không có nến, liền nương theo ánh nến của những bạn học khác, chậm rãi đọc cho đến lúc mặt trời mọc.

Tiếng chuông tan học của tiết tự học buổi sáng vang lên, ba người Lâm Đông mới đeo cặp sách chạy về nhà, chạy đến cửa tiệm tạp hóa nhìn thấy Lâm Lệ Hoa đang bê đồ tạp hoá.

“Cô ơi!”

“Ôi chao, Đông Đông tan học rồi à.” Lâm Lệ Hoa cười nói chuyện cùng Lâm Đông.

Lâm Đông đi lên trước nói: “Dạ, cô ơi, con giúp cô bê đồ cho.”

“Không cần không cần —— “

Lâm Lệ Hoa cản cũng không được, Lâm Đông giúp đỡ Lâm Lệ Hoa sắp xếp xong mới về nhà, về đến nhà rửa tay nhỏ lại giúp mẹ cùng dì bày bát bày đũa, sau đó ngồi ở trước bàn cơm an an lẳng lặng mà ăn điểm tâm, điểm tâm vẫn chưa ăn xong, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đến tìm Lâm Đông đầu tiên.

Nguyễn Tâm Bình dịu dàng hỏi: “Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ, các con ăn điểm tâm rồi à?”

Hạ Tiểu Xuyên Kỳ Kỳ đồng thời nói: “Dạ.”

“Vậy các con ăn no chưa?”

“Ăn no rồi ạ.”

Nguyễn Tâm Bình lại hỏi: “Có muốn ăn thêm một chút không?”

Hạ Tiểu Xuyên Kỳ Kỳ trăm miệng một lời mà nói: “Dạ muốn!”

Kỳ Kỳ lại cố ý nói thêm câu: “Dì Nguyễn, mỗi lần con ở nhà ăn no, ăn no, ăn thật no, xong con còn có thể ăn thêm hai cái.”

Lâm Đông: “…”

Nguyễn Tâm Ninh: “…”

Nguyễn Tâm Bình lại nở nụ cười, cảm thấy Kỳ Kỳ như vậy cực kỳ đáng yêu, cười lớn, đi đến nhà bếp lấy thêm bát đũa, gắp không ít bánh táo ngọt, thịt viên cho Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ nếm thử, sau đó sẽ đưa ba đứa nhỏ đi ra cửa tìm Mục Hưng Hà, cuối cùng đứng ở cửa tiệm tạp hóa của Lâm Lệ Hoa nhìn năm đứa nhỏ đi học.

Mãi đến tận lúc không nhìn thấy Lâm Đông nữa, cô mới quay đầu nói chuyện phiếm cùng Lâm Lệ Hoa một chút, không bao lâu lại về nhà uống thuốc, bắt đầu làm cỏ trồng hoa bên trong khu nhà nhỏ của mình.

Chín mươi phút sau, Nguyễn Tâm Bình rửa sạch tay, lấy bình giữ ấm in hình phim hoạt hình đi ra ngoài với Nguyễn Tâm Ninh, lúc đi ngang qua tiệm tạp hóa, ôn hòa chào hỏi cùng Lâm Lệ Hoa: “Chị Lâm.”

Lâm Lệ Hoa vội vàng hỏi: “Cô đi đâu thế?”

Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Đến xem Tri Nhiên.”

“Trường học của Đông Đông khóa cửa rồi.”

“Không sao, em đứng ở cửa trường học nhìn nó.”

Lâm Lệ Hoa biết Nguyễn Tâm Bình không nhìn thấy Lâm Đông một chút thì có thể sẽ phát bệnh, vì vậy nói: “Vậy được, đi đi, về sớm một chút, lát nữa trời sẽ mưa đấy.”

“Vâng, lát nữa em sẽ trở lại, chị Lâm bận rộn tiếp đi, bọn em đi.”

Lâm Lệ Hoa vẫy tay nói: “Đi thôi đi thôi, về sớm một chút.”

Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh cùng đi đến cửa trường tiểu học Cẩm Lý, vừa vặn tiếng chuông kết thúc tiết thứ hai buổi sáng vang lên, liếc mắt liền thấy ba đứa nhỏ Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân lao ra khỏi phòng học đầu tiên, cắm đầu chạy về phía lỗ chó, xem ra lại muốn bò lỗ chó rồi.

Nguyễn Tâm Bình nhanh chóng gọi: “Tri Nhiên.”

Lâm Đông dừng bước chân lại nhìn về phía bên này.

“Tri Nhiên!”

“Mẹ!”

Đôi mắt của Lâm Đông toả sáng.

Nguyễn Tâm Bình đứng ở cửa lớn trường học vẫy tay với Lâm Đông: “Lại đây.”

Lâm Đông nhanh chóng chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Nguyễn Tâm Bình vươn tay xuyên qua cửa sắt sờ khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông nói: “Mẹ đến xem con, ngày hôm qua mẹ đã nói với con rồi, sau này mỗi ngày đều tới thăm con, không muốn con chui lỗ chó nữa, mẹ đã nói thì sẽ giữ lời.”

Lâm Đông vui vẻ hỏi: “Vậy mẹ uống thuốc chưa ạ?”

Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Uống rồi.”

“Mẹ có mệt hay không ạ?”

“Không mệt.” Nguyễn Tâm Bình mềm mại trong lòng nói: “Tiểu bảo bối của mẹ, mẹ rất tốt, con có khát không? Mẹ mang nước cho con đây, uống không nào?”

“Uống ạ.”

Nguyễn Tâm Bình đưa bình giữ ấm in hình phim hoạt hình cho Lâm Đông, Lâm Đông uống nước xong,đem bình giữ ấm đưa cho Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân, còn gọi cả Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ ở lớp vỡ lòng qua uống nước, uống sạch sành sanh nước trong bình giữ ấm, sau đó bị Nguyễn Tâm Bình giục giã nên Lâm Đông không đứng trước cửa trường mà là chơi đùa cùng bọn Mục Hưng Hà.

Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh đứng ở cửa trường học nhìn Lâm Đông, nhìn cho đến lúc tiếng chuông dự bị reo lên, Lâm Đông nhanh chóng chạy tới cửa nói: “Mẹ, con phải vào học rồi, mẹ về nhà đi.”

Nguyễn Tâm Bình gật đầu nói được.

“Về nhà phải uống thuốc nữa.”

Nguyễn Tâm Bình cong cong hai hàng lông mày: “Mẹ biết rồi.”

“Vậy mẹ đi đi ạ.”

“Con đi trước đi, mẹ nhìn con đi.”

“Mẹ đi trước đi, con nhìn mẹ đi.”

“Được.”

Nguyễn Tâm Bình dịu dàng nở nụ cười.

Lâm Đông vung tay nhỏ với Nguyễn Tâm Bình nói: “Tạm biệt mẹ.”

“Tạm biệt bảo bối.” Nguyễn Tâm Bình quay người rời đi, nghe tiếng chuông vào học vang lên, cô mới quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Đông mặc đồng phục học sinh, chạy thật nhanh vào phòng học, bộ dáng nho nhỏ, bóng lưng cũng nho nhỏ, nhưng là nguồn cung cấp sức mạnh cùng ấm áp không gì sánh kịp cho cô, ấm áp trong mắt cô mang theo nước mắt, cô hơi ngẩng đầu, cố ngăn nước mắt nhìn chân trời âm u, sắp mưa rồi, cô vươn tay lau nước mắt, mang theo Nguyễn Tâm Ninh nhanh chóng về nhà.

Không bao lâu trấn Cẩm Lý đổ mưa như trút nước, Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh lập tức đến tiệm tạp hóa nhóc con giúp đỡ Lâm Lệ Hoa thu dọn tiệm tạp hóa, thu dọn cũng hòm hòm rồi thì mẹ của Kỳ Kỳ che dù tới đây, hỏi: “Mẹ của Tiểu Xuyên, trời mưa rồi, có rảnh rỗi đi đón đứa nhỏ không? Nếu như không thì tôi đón giúp cô.”

Lâm Lệ Hoa nói: “Rảnh rỗi, hiện tại tôi chỉ cần sửa sang lại một chút, đóng cửa một lúc là được, đi đón Tiểu Xuyên về rồi hẵng nói.”

“Được.” Mẹ Kỳ Kỳ quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình, hôm qua Nguyễn Tâm Bình mới vừa phát bệnh, ngày hôm nay sắc mặt còn khó coi, hơn nữa bản thân gầy gò, cho nên nhìn qua hơi yếu, mẹ Kỳ Kỳ nói: “Mẹ Đông Đông, cô có đi đón Đông Đông không? Hay là cô đừng đi đón,trời đổ mưa to, lúc tôi đi đón Kỳ Kỳ và Tiểu Quân, thuận tiện bế Đông Đông về luôn, đỡ phải để cô đi một chuyến.”

Nguyễn Tâm Bình nhẹ giọng nói: “Không sao, tôi tự đi đón nó được, Tri Nhiên nhà tôi tâm tư mẫn cảm, nếu nhìn thấy mẹ của người khác đều tới, mẹ của mình không tới, trong lòng nó sẽ buồn lắm.”

“Làm sao có thể? Đông Đông phi thường hiểu chuyện, phi thường săn sóc người, khẳng định sẽ hiểu cho cô, nói thật, tôi sống hơn ba mươi năm, còn chưa từng thấy đứa bé nào hiểu chuyện như Đông Đông đấy.”

“Tôi lại không hy vọng nó hiểu chuyện như vậy, như Kỳ Kỳ và Tiểu Xuyên là tốt nhất.” Nguyễn Tâm Bình đúng là rất yêu thích đứa nhỏ như Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, sẽ làm nũng sẽ cãi nhau sẽ đặc biệt ỷ lại vào mẹ, rất tốt.

“Tốt cái gì chứ.” Mẹ Kỳ Kỳ ghét bỏ mà nói: “Kỳ Kỳ nhà chúng tôi trừ ăn ra, chuyện khác đều là hành sự không đủ bại sự có thừa, còn đặc biệt thích khóc, làm không xong bài tập khóc, không muốn đi học cũng khóc, một ngày có thể khóc tám trăm lần! Nào giống như Đông Đông khiến người ta yêu thích chứ.”

Nguyễn Tâm Bình lạnh nhạt nói: “Chính là vì quá nhiều người yêu thích, cho nên trong lòng mới đau.”

Nói đến đau lòng, mẹ Kỳ Kỳ cũng đau lòng Lâm Đông, dù sao thật sự là quá hiểu chuyện, cái gọi là “Tuệ cực tất thương”, có lẽ là nói về Lâm Đông, cô cũng không biết nên an ủi Nguyễn Tâm Bình thế nào, suy nghĩ một chút, liền nói đại, nói: “Không sao, còn nhỏ, ba mẹ quan tâm hơn, lại chơi cùng bọn Kỳ Kỳ, chẳng mấy chốc sẽ hoạt bát sáng sủa, sau này nhất định là khỏe mạnh lớn lên.”

Nguyễn Tâm Bình gật đầu tán thành, để Nguyễn Tâm Ninh hỗ trợ trông tiệm tạp hóa nhóc con, cô thì cầm giày đi mưa nhỏ dù nhỏ, cùng Lâm Lệ Hoa, mẹ Kỳ Kỳ, mẹ Hưng Hà cùng nhau đí đến tiểu học Cẩm Lý, lúc đến tiểu học Cẩm Lý cửa trường học đã có không ít phụ huynh mang theo dù đứng chờ.

Nguyễn Tâm Bình và đám người Lâm Lệ Hoa không chen vào được, liền đứng ở phía sau cùng đợi, không bao lâu sau tiếng chuông tan học vang lên, một đám bạn nhỏ chạy từ trong trường học ra, mấy người Nguyễn Tâm Bình và Lâm Lệ Hoa đều nhìn xung quanh cửa trường học, một hồi lâu sau mới nhìn thấy bọn Lâm Đông đeo cặp sách nhỏ đi ra.

Mẹ Kỳ Kỳ gọi: “Kỳ Kỳ, Tiểu Quân!”

Mẹ Hưng Hà gọi: “Hưng Hà.”

Lâm Lệ Hoa gọi: “Đông Đông, Tiểu Xuyên!”

“Mẹ!”

“Thím nhỏ!”

“Cô!”

Năm đứa nhỏ chạy đến bên cạnh đám người Lâm Lệ Hoa, bao gồm cả Lâm Đông, Lâm Đông chạy đến bên cạnh Lâm Lệ Hoa, đang cao hứng thì nhìn thấy phía sau Lâm Lệ Hoa có một bóng người quen thuộc, nghiêng đầu nhìn thấy Nguyễn Tâm Bình lập tức kêu: “A a! Mẹ!”

Nguyễn Tâm Bình cười rộ lên, mặt mày tỏa ra nét dịu dàng.

“Mẹ!” Lâm Đông kích động không thôi: “Mẹ, mẹ tới đón con!”

“Ừ, mẹ tới đón con.” Nguyễn Tâm Bình ngồi xổm xuống, đầu tiên ôm Lâm Đông một cái, hôn nhẹ cái trán của Lâm Đông, cảm giác như đang thực hiện một nghi thức đặc biệt mà nói: “Bảo bối, con tan học.”

Lâm Đông gật đầu: “Dạ.”

“Hôm nay thầy giáo của các con không dạy quá giờ à?”

“Ngày hôm nay tiết bốn không phải là ngữ văn, lên lớp cũng không phải là thầy giáo dạy ngữ văn ạ.”

“Vậy là tiết gì?”

“Tiết âm nhạc ạ, cô giáo dạy âm nhạc không dạy quá giờ!”

“Thì ra là như vậy, nào, mẹ bế con về nhà.”

“Đường trơn sẽ trượt chân, không muốn mẹ bế, con tự đi cơ.”

“Được.”

Bốn người mẹ mang theo năm đứa nhỏ đi ở trong mưa, bốn người mẹ đang tán gẫu, năm đứa nhỏ đang tán gẫu, lúc thường đều là Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên nói nhiều, ngày hôm nay cư nhiên Lâm Đông cũng nói không ít, trước đây Lâm Đông không thích trời mưa, bởi vì trời mưa không nhìn thấy trời xanh, không nhìn thấy đám mây, không nhìn thấy sao, không nhìn thấy ông, bé không thích, nhưng trời mưa hôm nay cùng trời mưa trước đây không giống nhau.

Trời mưa ngày hôm nay có Hưng Hà, Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ, Tiểu Quân, còn có mẹ, cô, mẹ Kỳ Kỳ cùng mẹ Hưng Hà, tất cả mọi người tay cầm tay cùng nhau về nhà, điều này so với đám mây trắng và trời xanh làm cho bé cao hứng hơn.

Lâm Đông nhìn thấy Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên dùng chân đạp nước, bộ dáng chơi rất vui, bé nhìn mà ngứa ngáy, cũng nhấc bàn chân nhỏ giẫm nước, “Bẹp” một tiếng, nước bắn tung tóe lên trên ống quần của bé cũng bắn tung tóe lên ttrên ống quần của mẹ, bé ngẩng đầu nhìn mẹ.

Nguyễn Tâm Bình nhìn quần nói: “Ai nha, nước bùn thật là quá đáng, dám làm dơ quần của mẹ, bảo bối, con giúp mẹ giáo huấn nó một chút được không?”

Lâm Đông lập tức nói: “Vậy con giẫm nó tiếp ạ?”

Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Cảm ơn bảo bối.”

Lâm Đông tiếp tục dùng chân đạp nước, giẫm rất vui vẻ, lúc về đến cửa nhà, bắt chước bọn Mục Hưng Hà xoay dù trong mưa, nhìn hạt mưa từ dù bắn ra ngoài, mấy người cười khanh khách không ngừng, vẫn luôn đùa đến lúc dùng bữa trưa, so với lúc thường Lâm Đông ăn hơn nửa bát đồ ăn, sau khi ăn xong cùng Nguyễn Tâm Bình đồng thời ngủ trưa, sau khi tỉnh lại thật vui vẻ mà cầm dù nhỏ, cùng bọn Mục Hưng Hà đi học.

Buổi chiều tan học thì hết mưa rồi, năm người Lâm Đông mới đi đến tiệm tạp hóa thấy ba Kỳ Kỳ cùng Mục Hoài An mang theo lưới đánh cá, gọi Kỳ Kỳ cùng Hưng Hà đi bờ sông.

Lâm Đông không hiểu hỏi: “Hưng Hà, mọi người đi đâu vậy?”

Mục Hưng Hà trả lời: “Bọn anh đi bắt cá với ba!”

Kỳ Kỳ hỏi: “Lâm Đông, mày có đi không? Bắt cá chơi cũng vui lắm!”

Rốt cuộc là đứa nhỏ sáu tuổi, luôn có cảm giác tò mò đối với tất cả sự vật, bé muốn đi, nhưng lại nghĩ lại, bé còn muốn ở cạnh mẹ, cho nên từ chối, đeo cặp sách nhỏ về nhà tìm mẹ, hai ngày đi học tiếp theo, mỗi buổi sáng hết tiết thứ hai mẹ đều sẽ tới cửa trường học nhìn bé, làm cho bé rất vui vẻ, cuối cùng đã tới cuối tuần.

Cuối tuần rất nóng, nhưng mà trời lạnh hay trời nóng không có ảnh hưởng gì đến mấy đứa nhỏ, bốn người Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân, Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên chạy tới chạy lui khắp nơi trên trấn nhỏ, mà Lâm Đông chỉ ở nhà đọc sách viết chữ cùng mẹ, giúp cô bán tạp hoá, gần tới buổi trưa, Kỳ Kỳ chạy tới gọi: “Lâm Đông! Đi, đi bắt cá đi!”

Lâm Đông hỏi: “Đi chỗ nào bắt cá?”

Kỳ Kỳ nói: “Đi bờ sông đó.”

“Mày đi bắt cá cùng ai?”

“Cùng ba tao, còn có ba của Tiểu Xuyên, còn có ba của Hưng Hà, còn có bác cả của tao, mày có đi hay không, ngày hôm nay trời nóng, còn có thể xuống sông tắm, xuống sông tắm rất thoải mái!”

“Tao không đi.”

“Mày đi đi, tại sao mày lại không đi?”

“Tao ở nhà xem TV.”

“Xem TV có gì hay đâu, phí điện còn phí tiền!” Lúc Kỳ Kỳ nói lời này đã quên hết bộ dáng mình ngồi ở trước TV không đi.

Lâm Đông không nói lời nào.

Kỳ Kỳ nói: “Mày không đi, tao đi!”

Lâm Đông không nói chuyện.

Kỳ Kỳ giậm chân: “Tại sao mày không nói chuyện hả! Nếu mày không đi thì nói, tao liền đi!”

Lâm Đông mở miệng nói: “Vậy mày đi đi, tao không đi.”

Kỳ Kỳ co cẳng bỏ chạy, lại bị Nguyễn Tâm Bình gọi lại, Nguyễn Tâm Bình dắt Lâm Đông đến tiệm tạp hóa, nhờ Hạ Thanh Chương mang theo Lâm Đông đi bờ sông nhìn một chút, Hạ Thanh Chương đương nhiên đồng ý, vì vậy Lâm Đông liền theo một đám người đến bờ sông.

Sông nhỏ không lớn, nước sông cực kỳ trong, bờ sông là cỏ xanh cùng hoa dại màu trắng, gió vừa thổi, trong không khí bay tới mùi thơm ngát nhàn nhạt.

Lâm Đông sung sướng mà cùng bọn Mục Hưng Hà ở bờ sông kiếm cá mà ba Kỳ Kỳ cùng Mục Hoài An ném lên, kiếm đến mức mồ hôi nhễ nhại, chuẩn bị cùng bọn Mục Hưng Hà xuống sông rửa ráy.

Nhưng một mình Hạ Thanh Chương không lo được hai đứa bé, liền để Hạ Tiểu Xuyên chờ trên bờ, ai biết Hạ Tiểu Xuyên lại tự mình bước xuống sông.

Hạ Thanh Chương không thể làm gì khác hơn là để Lâm Đông ngồi ở trên bờ chờ một chút, y rửa chân sạch sẽ cho Hạ Tiểu Xuyên rồi đến ôm Lâm Đông xuống nước.

Lâm Đông gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá ở bờ sông, tay nhỏ gảy cục đá bên cạnh cỏ xanh, trong lòng đắc ý, thoáng nhìn thấy một con bướm bay bên cạnh, bé vươn tay chụp một cái, con bướm nhỏ lập tức bay đi xa.

Bé nhìn về phía mặt sông sóng nước lấp loáng, nhìn bọn Mục Hưng Hà và Hạ Tiểu Xuyên ở trần trong ngực ba mình học bơi lội, như một bức tranh ấm áp, bé cũng vui vẻ, hai chân ngắn vô ý thức đung đưa tới lui, tâm tình tốt đẹp, đúng lúc này, con bướm vừa nãy liền bay đến trước mắt.

Lâm Đông nhỏ giọng nói: “Bướm nhỏ ơi, sao mày lại đến nữa?”

Con bướm nhỏ tiếp tục bay trước mắt bé.

“Nếu mày không đi, tao sẽ bắt mày đó.”

Con bướm nhỏ còn không đi, bay lượn thong thả nhẹ nhàng.

Giọng nói Lâm Đông mang vẻ uy hiếp: “Vậy thì tao sẽ bắt mày cho xem.”

Con bướm nhỏ không kiêng kị lắc lư trước mặt bé, hình như là cố ý.

Bé dùng tay chống lên cục đá, hai cái chân ngắn hơi dùng sức, đứng lên vươn tay đi bắt bướm, con bướm lóe lên, bay cao lên một chút, tiếp tục lắc lư ở trước mặt bé, bé như con mèo nhỏ bị trêu chọc, bước chân ngắn chạy trên bờ sông đuổi theo con bướm, lúc thì đi từng bước, lúc thì lại chạy nhanh, xong còn nhảy lên, đang đuổi theo thì nghe thấy tiếng một chiếc xe ô tô, bé nhanh chóng dừng lại, tự động đứng ở bên đường, nhường đường cho xe ô tô.

Xe ô tô nhanh chóng chạy qua trước mặt, bé quay đầu đánh giá xe ô tô, chiếc xe ô tô này cũng là màu đen,xe ô tô thật lớn màu đen, nhưng không có đẹp như xe của mẹ, không có đáng yêu như xe của mẹ, trên xe ô tô của mẹ có dán hình gấu Pooh, chú hổ Tigger và heo con Piglet, đang nghĩ như thế, xe ô tô “két” một tiếng thắng xe lại, đột nhiên đứng im tại chỗ.

Lâm Đông ngẩn ra.
Bình Luận (0)
Comment