Nàng ngồi xổm đối diện với mấy cục bông
Diêu Như Ý cứ đứng yên như vậy một lúc, cố gắng lắng tai nghe nhưng chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Trong lòng nàng lại dấy lên chút can đảm, rón rén bước từng bước về phía phát ra âm thanh ban nãy, chỗ đó chính là sân nhỏ đầy cỏ dại rậm rạp nàng vừa đi qua.
Lúc đi ngang qua giếng trời, nàng tiện tay nhặt lấy một phiến đá xanh lớn đè trên nắp giếng.
Hai tay ôm hòn đá nặng trĩu, cảm giác trong lòng cũng vững dạ hơn đôi chút.
Chắc không phải người đâu. Nàng thầm nghĩ. Cái sân con bé xíu ấy chẳng có nổi một cây cột, ngoài cỏ mọc cao ra thì chẳng có chỗ nào để người trốn. Nếu ban nãy thực sự có người nấp trong đó, chắc chắn nàng đã nhìn thấy rồi.
Có khi là động vật nhỏ gì đó? Chuột? Thằn lằn? Đừng nói là chồn nha? Nàng hơi sợ chồn, nhưng chỗ như Biện Kinh phồn hoa thế này, làm gì có chồn hoang? Hà Nam có chồn không nhỉ? Diêu Như Ý vừa nghĩ vẩn vơ vừa cẩn thận tiến lại gần.
Nàng nấp sau khung cửa, chỉ thò nửa cái mặt ra nhìn lén.
Gió thổi qua mớ cỏ dại cao quá đầu gối, tạo nên từng làn sóng gợn lăn tăn trước mắt nàng.
Bỗng nhiên, nàng dường như thấy hai cái tai tam giác lông xù run run trong đám cỏ. Rồi ngay sau đó, một bụi cỏ khác cũng lộ ra hai cái tai giống hệt, còn không cùng màu lông nữa. Một cái đầu cún tròn trịa, lông trắng pha vàng, lén lén lút lút chui ra, đôi mắt to đen láy ướt át đang tò mò nhìn nàng.
Ngay sau đó, một cái mặt cún đen thui cũng ló ra, còn bé thứ ba màu nâu cam thì nhút nhát nấp giữa hai bé kia, nhìn kỹ thì ra là… một bé mèo con!
Ba cục bông chắc còn chưa dứt sữa, nhỏ xíu xiu, nên khi nãy nấp trong đám cỏ rậm mới không bị nàng phát hiện.
Diêu Như Ý không dám cử động, cũng chẳng dám phát ra tiếng, sợ hù chúng bỏ chạy.
Mấy bé con thấy nàng đứng bất động như tượng, dần dần cũng yên tâm, bắt đầu chạy nhảy loạng choạng chơi đùa trong đám cỏ, chẳng mấy chốc đã lăn lộn thành một cục lông lớn. Cỏ vụn dính đầy người, chúng cắn đuôi nhau, nhào vô đè nhau, miệng thì phát ra mấy tiếng “gâu gâu” nho nhỏ non nớt.
Diêu Như Ý nhìn mà mặt mày dịu lại, nhẹ nhàng đặt phiến đá xuống nền gạch.
Nàng ngồi xổm xuống, đối diện với mấy cục bông.
Tuy đám nhóc ấy bẩn thỉu, đầu tóc lông lá rối bù, nhưng bé nào cũng béo tròn mũm mĩm, lông xù lên từng cục như tép tỏi, chắc chắn được mẹ nuôi tốt, sữa dồi dào nên mới béo tốt như vậy. Chỉ có bé mèo con kia là gầy hơn chút, không chừng vì sinh ra yếu ớt bị mèo mẹ bỏ rơi, rồi được cún mẹ tha về nuôi luôn?
bé mèo nhỏ này chân ngắn, người cũng ngắn, chạy có vài bước là ngã, nhưng đã học được cách sủa “gâu gâu”, vẫy đuôi và thè lưỡi như mấy anh cún con rồi.
Diêu Như Ý nghe thấy lúc nó đùa giỡn với đám anh em, bé mèo há miệng “gâu” một tiếng, không nhịn được bật cười.
Nàng còn đang đoán thì bỗng sau góc tường vang lên tiếng động, một cái đầu cún to tướng màu vàng nhô ra từ bụi đất sát chân tường, ngậm theo một con chuột béo thoi thóp.
Cún mẹ định chui vào, nhưng vừa ngửi thấy mùi lạ liền khựng lại, rồi ngay lập tức, ánh mắt hung hãn liền quét thẳng đến nàng.
Diêu Như Ý đứng phắt dậy.
Cún mẹ về rồi! Lại còn là loại hung tợn nữa!
“Ta chưa có làm gì đâu.” - Nàng rụt cổ, lí nhí phân trần.
Cún mẹ hình như nhìn ra nàng chỉ là một con người yếu ớt, tay chân gầy nhẳng chẳng có gì đe dọa, nên chỉ gầm gừ trong họng rồi lách hẳn vào trong. Lúc này nàng mới thấy, thì ra nó không phải từ đất chui ra, mà là dưới chân tường có mấy viên gạch rơi lỏng, bị đào thành một cái lỗ chó vừa vặn.
Ba đứa nhóc vừa thấy mẹ về liền không thèm để ý đến vị khách không mời mà tới là Diêu Như Ý nữa, lập tức vẫy đuôi chạy lại, chui rúc dưới bụng cún mẹ đòi bú.
Cùng lúc ấy, trong bụi cỏ lại nhảy ra thêm một bé cún con màu lạ hình như là kiểu “bốn mắt bọc vàng”, hồi nãy bé núp trong cỏ nên chưa thấy, thông minh phết.
Thì ra là gia đình năm miệng ăn.
Nhà họ Lâm không ai ở, lại bị cả nhà cún chiếm làm ổ mất rồi.
Nhưng cũng nhờ gia đình cún mẹ này, mà nhà cửa sạch sẽ, không thấy dấu hiệu bị chuột cắn phá. Lúc nãy nàng đi một vòng cũng chẳng gặp rắn rết hay sâu bọ gì cả.
Chắc đều bị cún mẹ bắt ăn mất rồi.
Bốn cục bông con ôm lấy chân cún mẹ đòi bú, nhưng cún mẹ chẳng thèm để ý, chỉ chăm chăm cảnh giác nhìn Diêu Như Ý, không lộ bụng cho bú.
“Ta không làm phiền, đi ngay đây.” - Diêu Như Ý hơi sợ cún mẹ, nhỏ giọng chào tạm biệt rồi rón rén rút về sân nhà mình.
Nàng gọi với vào trong nhà báo với gia gia mình là ra ngoài một lát, nghe ông “ừ” một tiếng trong phòng, bèn đẩy xe gỗ ra ngoài.
Đi mua thịt thôi!
Ra đến đầu ngõ, nàng gật đầu chào lão binh gác nhàm chán đang ngồi trong phòng trực gãi chân.
Diêu Như Ý thầm nghĩ, sống trong Quốc Tử Giám cũng có điểm bất tiện, người lạ không dễ vào được. Sau này nếu gọi người giao hàng, chắc cũng chỉ chuyển đến được tận đầu ngõ thôi.
Nhưng cũng coi như được cái này mất cái kia, ít ra trong hẻm chẳng có trộm cắp hay phường lưu manh nào khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Nếu không thì nàng và ông nội đúng là phải ngày ngày khóa cửa giữ nhà thật kỹ, thậm chí… có khi phải nuôi một con chó dữ như cún mẹ để trông nhà.
Có khi được đó? Nếu cún mẹ chịu, nàng xin nuôi một hai con trong đám con của nó cũng hay, khỏi mất tiền mua cún nữa! Diêu Như Ý nhờ quá trình điều trị luyện được tính lạc quan trong những năm tháng bệnh tật, lại tự thấy vui lên, vừa đẩy xe vừa ngân nga hát nho nhỏ, dù tiệm nhà mình còn chưa thấy đâu, trong đầu nàng đã tưởng tượng ra một tương lai có mèo có cún thật hạnh phúc.
Chẳng bao lâu, nàng đã tìm đến hàng thịt, mua một dải thịt ba chỉ mỡ nạc đan xen, móc vào ghi đông xe, rồi lại hì hục đẩy xe đến tiệm tạp hóa trong phố hàng hóa, mua thêm hai trăm quả trứng gà và mấy vò rượu mang về. Tiện thể, nàng còn đi dạo quanh mấy vòng trong tiệm, lén quan sát xem tiệm tạp hóa thời này bán những gì, coi như khảo sát thị trường trước vậy.
Nàng thấy trong tiệm có bán lược, trâm, chén bát, chổi quét nhà, hót rác, dầu, muối, tương, dấm, đồ chua… Cũng giống tiệm tạp hóa hiện đại ghê.
Về đến nhà, nàng cẩn thận chuyển số trứng gà vào nhà bếp trong ba lần mới hết. Lau mồ hôi xong, nàng hào hứng xách miếng thịt ba chỉ vào bếp.
Nàng còn cố ý cắt một ít ra, băm thành thịt vụn, chần qua nước sôi, dùng thịt và nước thịt trộn với cháo thừa, hí hửng bưng một bát đi sang nhà họ Lâm, chuẩn bị đút lót cún mẹ.
Nhưng vừa mở cánh cửa nhỏ ra, trong sân nhỏ đã không còn bóng dáng nào gia đình cún con nữa.
Chó mẹ có lẽ đã cảm thấy nơi này không còn an toàn, nhân lúc nàng ra ngoài đã vội vã chuyển ổ đi mất, chỉ còn lại cái hang chó dưới chân tường còn hở miệng, và một đống dấu chân lộn xộn của bầy cún con.
Diêu Như Ý đứng tựa vào cánh cửa, nhìn ra sân một hồi, rồi bất giác buồn bã ngồi xổm xuống, quét đám bụi trên bậc thềm, sau đó co chân lại ngồi bệt xuống, chống cằm nhìn lên góc trời nhỏ xíu bị bốn bức tường bao quanh.
Trời thu trong vắt, bóng chim vụt qua cũng nhẹ nhàng như tơ.
Cánh cửa nhỏ khép lại, trong nhà chỉ còn lại gió, cỏ dại và bụi mờ. Ở nơi không ai nhìn thấy này, nàng không cần phải dè dặt che giấu bản thân, không cần căng óc phân biệt từng người, có thể lặng lẽ bộc lộ chút xíu nỗi nhớ nhung và cô đơn khi lạc vào thế giới trong tiểu thuyết.
Thật ra, trong lòng nàng vẫn hơi bất an. Sáng nay gia gia bất ngờ bảo nàng viết thư hồi âm, chẳng biết có phải nàng nghĩ nhiều, nhưng nàng vẫn cảm thấy hình như gia gia đang thử thăm dò nàng.
Nhưng... đầu óc gia gia lúc tỉnh lúc mê, nàng cũng không rõ khi đó gia gia đang tỉnh táo hay không.
Ngồi thêm một lát, nàng tự vỗ mặt mình một cái, rồi lại phấn chấn đứng dậy.
Nàng chẳng có ưu điểm gì lớn, chỉ giỏi nhất là tìm niềm vui trong khốn cảnh. Giống như hồi xưa, dù tế bào ung thư đã lan khắp cơ thể, chỉ cần còn sống được một ngày, nàng vẫn cố sống cho tử tế một ngày. Giờ cũng vậy.
Nghĩ nhiều vô ích. Những chuyện chưa xảy ra, nàng mặc kệ hết.
Dù sao… cuộc đời này, nàng cũng coi như lượm được rồi. Chỉ cần mỗi ngày sống vui vẻ là lời rồi.
Nàng vẫn mang cháo thịt đổ vào cái đĩa mẻ lôi ra từ nhà kho, đặt trên một phiến đá phẳng ngoài sân. Sau đó quay lại khóa từng cánh cửa trong nhà họ Lâm lại thật cẩn thận.
Xong xuôi, nàng quay về nhà mình, xắn tay áo chuẩn bị chiến đấu một trận: “Làm sao giải quyết ngàn vạn nỗi sầu? Ăn một bữa thật no là xong!”
Nếu nói trước đây ngoại nàng làm món gì khiến nàng mê nhất, thì chắc chắn là món thịt ba chỉ chiên giòn, da giòn tan, bên trong lại mọng nước, ăn một miếng là thơm ngậy đến rụng lưỡi!
Muốn làm được món thịt ba chỉ chiên giòn ngon, nhất định phải chọn miếng nhiều mỡ một chút, tốt nhất là loại năm tầng rõ ràng: ba tầng mỡ, hai tầng nạc. Nếu không, thịt chiên lên sẽ bị khô, nhai mỏi răng. Mà như thế thì chỉ có thể xắt thật mỏng để thắng mỡ làm tóp mỡ ăn chơi thôi.
Thịt ba chỉ hôm nay nàng mua là loại rất tốt, thịt heo đen nuôi thả tự nhiên ăn ngũ cốc, thịt săn chắc, đỏ tươi. Miếng thịt nàng xách về vừa dày vừa béo, đập lên thớt nghe một cái “bịch”, phải tốn bao công sức mới cắt đôi được.
Ngoại trừ mùi hôi thịt hơi nồng, còn lại chẳng có điểm nào chê cả.
Nhưng vấn đề lại chính là cái mùi hôi này.
Theo như sách nàng từng đọc, heo thời Tống không bị thiến, vì vậy mùi rất nặng. Muốn khử mùi thì phải rửa máu, ngâm hành gừng, rồi luộc sơ mới được, nhưng khổ nỗi món thịt ba chỉ chiên giòn của bà ngoại nàng ngày trước là ướp bia rồi chiên thẳng, không có luộc trước.
Diêu Như Ý cũng không biết cách nào khác, đành đánh liều làm theo cách của bà ngoại.
Dù sao rượu cũng có tác dụng khử mùi mà.
Nàng rửa sạch máu thịt, ngâm hành gừng rồi lại đem thịt ngâm vào một vò rượu gạo vừa khui. Trước kia bà ngoại ngâm khoảng nửa canh giờ, nàng định ngâm lâu hơn chút, để hương rượu thấm kỹ, át mùi thịt hôi.
Mà vừa khéo hôm nay nàng đã khui một vò rượu mới, vốn không muốn lãng phí, nên nàng bèn tiện thể tranh thủ làm mẻ trứng trà ngày mai luôn.
Nàng lấy nồi sành ra, châm thêm nồi khác, đổ rượu hòa nước sạch cho đám trứng gà mới mua vào kho.
Bếp than nóng quá nên hôm nay nàng dùng củi. Trong lò nàng để lại một khúc củi lớn cháy chậm, như vậy lửa giữ được lâu, không quá mạnh, cũng không làm cạn nồi.
Nàng bận bịu hết nấu trứng lại quay về xử lý nồi thịt, thấy còn dư chút thời gian, liền ra sân sau.
Yên tâm vì ông nội đang trong phòng đọc sách ngủ gật, tiếng ngáy oanh tạc vọng ra ngoài cửa phòng.
Nàng quyết định tranh thủ dọn hai gian nhà chứa đồ, phân loại dần, chuẩn bị chỗ để sau này mở tiệm tạp hóa.