Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 36

Ngon! Ngọt! Nước canh thanh mát tuyệt vời!

Ngay khi Diêu Như Ý đang kéo nhị thúc của mình để bàn bạc chuyện cơ mật kinh doanh, trong con hẻm nhà Lâm tư tào, trong căn phòng nhỏ xíu được ngăn bằng vách tre và bạt, Lâm Duy Minh và Mạnh Bác Viễn đang lén lút đọc thoại bản mới.

Trong thoại bản, tài tử giai nhân hai người tâm đầu ý hợp, tình đến nồng nàn, cảnh xuân tràn ngập. Hai người đang đọc mặt đỏ tía tai, tim đập thình thịch, cánh cửa mỏng manh "xoẹt" một tiếng đã bị Tiểu Thạch Đầu Đầu kéo ra:

"Đại ca, nương gọi huyh qua nhà họ Diêu đưa đồ ăn cho tiểu thúc."

Lâm Duy Minh và Mạnh Bác Viễn giật mình, tim đập thình thịch suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, hai người vội vàng nhét thoại bản vào trong áo.

Lâm Duy Minh đỏ mặt giận dữ: "Đệ không biết gõ cửa à?"

Tiểu Thạch Đầu Đầu lý lẽ rành rọt: "Vào phòng mình gõ cửa làm gì."

Nhà họ Lâm đông người, phòng ốc chật chội, Lâm tư tào đã dùng vách tre ngăn thêm vài căn phòng nhỏ chỉ đủ xoay người, nhưng ngay cả như vậy, mấy đứa trẻ trong nhà cũng phải hai ba người ở chung một phòng.

Trước khi Tiểu Thạch Đầu ra đời, Lâm Duy Minh vốn ở chung phòng với nhị đệ Duy Thành. Sau này hắn nói mình sắp đi thi khoa cử, lúc mấu chốt phải tĩnh tâm học hành, hơn nữa hắn là lớn nhất, cứ chen chúc với nhị đệ cũng không ra thể thống gì, nên phải có một phòng riêng.

Tốn không biết bao nhiêu lời, lại hứa với cha nương không biết bao nhiêu lần "lần sau con nhất định sẽ thi đỗ bảng Giáp", Lâm Duy Minh khó khăn lắm mới thuyết phục được cha nương ngăn cho hắn một căn phòng nhỏ ở hành lang, vẫn là căn phòng mỏng manh được tạm thời dựng lên bằng ván gỗ và tre.

Căn phòng ở hành lang này mùa đông lạnh như hầm băng, mùa hè nóng như lò hấp, trời mưa thì dột tí tách, bốn vách tường thông gió, nhưng Lâm Duy Minh cũng vui mừng vì có được một phòng riêng.

Kết quả chưa vui được một năm, Tiểu Thạch Đầu ra đời!

Tiểu Thạch Đầu cai sữa, biết bò, nương hắn liền vứt Tiểu Thạch Đầu cho hắn. Bảo hắn, người đại ca này, ban đêm trông đệ đệ ngủ, còn nói sẽ gia cố lại căn phòng hành lang này, sau này căn phòng này hắn và Tiểu Thạch Đầu sẽ ở.

Tuy hắn lớn tuổi rồi, nhưng Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ mà!

"Tiểu Thạch Đầu cũng không chiếm bao nhiêu chỗ, sẽ không quá chật đâu." - Nương hắn nói như vậy.

Lâm Duy Minh ban đêm trông đệ đệ, ban ngày đọc sách, phòng riêng cũng không còn, thật sự khổ đến mức muốn khóc.

Cho nên Tiểu Thạch Đầu vừa nói như vậy, Lâm Duy Minh liền nghẹn họng, nhưng thoại bản mới đọc được nửa chừng, lại đúng lúc gay cấn làm hắn ngứa ngáy khó chịu, đâu có tâm trí đi chạy việc, bèn vẫy tay: "Đệ đi thay ta đi, đệ nói với nương là ta đang ôn bài."

"Nương nói huynh và Mạnh tứ ca ở cùng nhau thì chắc chắn không học bài được, nương bảo huynh phải đi đưa!" - Tiểu Thạch Đầu chống nạnh, tinh ranh nói:

 "Nếu huynh muốn sai đệ thì phải đưa tiền đây!"

Lâm Duy Minh càng tức giận hơn: "Đệ tuổi còn nhỏ mà lúc nào cũng tiền với bạc, thật là tầm thường!"

"Vậy thì huynh đi đưa đi, đệ đi đây."

"Khoan đã, quay lại đây, đệ muốn bao nhiêu tiền." - Lâm Duy Minh tức tối sờ vào cái ví được may trong áo.

 "Ta nói cho đệ biết, ta cũng nghèo, nhiều nhất chỉ cho đệ hai đồng tiền thôi."

Tiểu Thạch Đầu nghĩ một lát, miễn cưỡng: "Được thôi."

Lâm Duy Minh đặt hai đồng tiền nặng trịch vào lòng bàn tay Tiểu Thạch Đầu: "Đi nhanh đi, đi nhanh đi, đóng cửa lại, lát nữa không được vào nữa đâu!" - Hắn đuổi đứa đệ đệ phiền phức đi, rồi vội vàng gọi Mạnh Bác Viễn đang đứng bên cạnh nhịn cười xem hai huynh đệ họ cãi nhau tiếp tục đọc.

Hai thiếu niên rúc vào trong chăn, đầu chụm vào nhau, đọc đến say mê.

Tiểu Thạch Đầu đóng cửa lại, cân nhắc những đồng tiền trong tay, rồi đứng ngoài cửa cười khúc khích, sau đó vui vẻ chui vào bếp, chạy đi tìm nương: "Nương, món ăn nương muốn con đưa đâu? Con đi ngay đây!"

Trong bếp, Anh thị bụng to, vén nắp nồi hấp đang bốc hơi nghi ngút, lấy ra bốn năm cái bánh bao nhân đậu hũ hình thoi tròn to, đặt vào trong giỏ, dùng vải sa mỏng che lại, rồi treo lên cánh tay Tiểu Thạch: "Đi đi, hỏi thăm tiểu thúc của con nhé."

Tiểu Thạch Đầu không nhúc nhích, cười híp mắt đưa tay ra: "Nương ơi, tiền chạy việc."

Anh thị trợn mắt nhìn hắn: "Mấy bước đường mà đòi tiền chạy việc!"

"Ngoài trời lạnh lắm, nương tốt nhất cho con hai đồng tiền đi mà!"

Vừa nói Tiểu Thạch Đầu vừa ôm lấy vòng eo to hơn vài vòng của Anh thị, má áp vào bụng nương, nũng nịu: "Cầu xin nương, nương nghe này, muội muội trong bụng cũng nói giúp con đấy."

Đứa bé trong bụng Anh thị đang ở tháng máy thai máy mạnh, Tiểu Thạch Đầu vừa áp mặt vào, đứa bé trong bụng liền chuyển động như đang nhào lộn.

Thật mong lời của Tiểu Thạch Đầu thành sự thật, là một nữ nhi. Bà đã chịu đủ mấy tên nam nhân thối trong nhà này rồi!

Anh thị thở dài, bất đắc dĩ lấy ra hai đồng tiền cho Tiểu Thạch Đầu: "Đi đi, đi đi, biết con muốn qua chỗ Như Ý mua đồ ăn mà. Chỉ có một điều, không được mua kẹo ăn! Răng con mà bị sâu thì nương không chịu trách nhiệm đâu!"

"Nương tốt nhất!"

Tiểu Thạch Đầu nhận lấy hai đồng tiền được giữ ấm trong lòng nương, nhảy cẫng lên, khoác giỏ tre chạy như bay ra khỏi cửa.

Gió thổi vù vù vào mặt hắn, hắn cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại vui đến ngây ngô. Cộng thêm số tiền lừa được từ đại ca, hắn lại có bốn đồng tiền rồi! Lại có thể mua kẹo lạc sư tử rồi!

Hắn khoác giỏ chạy nhanh như bay về phía nhà họ Diêu.

Vừa chạy ra khỏi cửa, đã thấy Mạt Lị và Tiểu Tùng cũng đang đi trong hẻm, hai người một trái một phải, ở giữa kéo một con búp bê bằng lụa, vừa nhìn thấy hai cô bé, Tiểu Thạch Đầu liền đoán chắc họ cũng đi đến nhà họ Diêu, vội vàng đuổi theo: "Mạt Lị! Tiểu Tùng! Đợi ta với!"

Từ khi tiệm tạp hóa của nhà họ Diêu khai trương, người vui nhất chính là mấy đứa trẻ này, đặc biệt là Mạt Lị, cô bé đã mập lên một vòng, từng là cô bé gầy gò, ốm yếu như mầm đậu tương, giờ đây cuối cùng cũng trở thành một đứa trẻ bình thường, trên mặt có cả má bầu, mũm mĩm.

Vưu tẩu tử cũng bất lực, trước đây nàng thực sự không cảm thấy mình nấu ăn không ngon, nàng luôn nghĩ mình chỉ là phải lựa chọn giữa ngon và bổ dưỡng mà thôi. Có một số thứ tuy không ngon, nhưng lại tốt cho sức khỏe.

Tuy nhiên, điều này có lẽ cũng chỉ là nàng tự nguyện, nàng đã bồi bổ cho Mạt Lị nhiều năm như vậy, càng bồi bổ càng gầy, ngược lại là những món mà Như Ý bán, nàng cảm thấy ăn vào sẽ nóng trong, không tốt lại làm cho Mạt Lị mập lên.

Tiểu Tùng thì càng không cần phải nói, cô bé vốn ăn khỏe, thích ăn, dáng người tròn trịa mập mạp, bây giờ đã ăn đến mức giống như một viên chè trôi nước thành tinh, trông rất có phúc. Tiệm tạp hóa của Như Ý gần nhà cô bé nhất, cô bé và nương ở trọ trong hiệu sách nhà họ Lưu, đối diện chéo với nhà họ Diêu, Như Ý tỷ dù chưa mở cửa, chỉ cần ở trong nhà nấu ăn, cô bé cũng có thể ngửi thấy mùi thơm!

Nhà họ Diêu vừa mở cửa, cô bé chắc chắn sẽ đứng đợi ở cửa.

Đôi khi cô bé không mua trứng, xúc xích nướng hay kẹo để ăn, nhưng trong tiệm có quá nhiều thứ để ăn và để xem! Mỗi ngày cô bé đều muốn vào dạo một vòng, chỉ cần bước vào tiệm liền như bị dính chặt vào trong, trừ khi nương hét toáng lên, cô bé mới chịu về nhà.

Hạt lạc, hạt dưa, hạt thông, hạnh nhân, ô mai, ô mai khô, thịt khô... cái này muốn ăn thử, cái kia cũng muốn nếm thử, cái gì cũng muốn ăn.

Không chỉ có đồ ăn mà còn có đồ chơi nữa!

Hôm nay cô bé và Mạt Lị đến là vì trước đó đã hẹn với Như Ý tỷ, bảo tỷ ấy nhập về một ít búp bê lụa xinh đẹp. Hôm nay cô bé đang chơi trò chơi gia đình ở nhà Mạt Lị, mới chơi một lúc đã nghe thấy vợ của thợ mộc và người ở tiệm thêu đến nhà họ Diêu giao hàng, liền vội vàng mời Mạt Lị cùng đến xem.

Biết đâu là búp bê mới đến!

Tiểu Thạch Đầu "phù phù" cuối cùng cũng đuổi kịp hai cô bé, họ quả nhiên là đi đến nhà họ Diêu, bèn đi cùng nhau.

Ba đứa trẻ con chạy đến nhà họ Diêu, bây giờ chúng đã không mua đồ ở cửa sổ nữa, rất thành thạo vén tấm rèm vải bông dày rủ xuống cửa sân nhà họ Diêu, sờ sờ Đại Hoàng đang ngồi ở cửa trông nhà, sau khi vào liền rẽ vào cánh cửa nhỏ ở hành lang bên phải.

Tiệm của nhà họ Diêu tuy có một cửa sổ lớn, nhưng vào mùa đông, bên trong tiệm vẫn tối hơn bên ngoài. Ba đứa trẻ con mang theo hơi lạnh vào tiệm, ánh sáng từ sáng trở nên tối hơn, thích nghi một lúc, dụi mắt mới nhìn rõ.

Ba người nắm tay nhau, cẩn thận đi vòng qua những kệ hàng cao ngất, mới tìm thấy Như Ý tỷ.

Trong tiệm cũng có lò sưởi, ấm áp vô cùng, ở trong nhà không cần mặc những chiếc áo khoác dày cộp và nặng nề nữa.

Như Ý tỷ mặc một chiếc áo khoác ngắn có lót bông, màu sắc nhạt nhẽo, chỉ có cổ tay và cổ áo thêu mấy chùm hoa lan, đang đứng bên quầy cúi người nói chuyện nhỏ với một nam nhân có vẻ ngoài thanh tú bên cạnh.

Nam nhân ngồi ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối hơi nghiêng người, khuôn mặt nghiêng của hắn được ánh sáng lạnh nhạt của mùa đông phác họa nên vẻ thanh tú lạ thường, khi lông mi rũ xuống, gần như có thể nhìn thấy mấy vệt bóng tối rõ ràng trên khuôn mặt trắng bệch.

Lâm Văn An rũ mắt, tay lật vài cuốn sách khâu chỉ trước mặt, trầm tĩnh và chuyên chú lắng nghe nàng nói.

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng, rơi đúng giữa hai người, làm góc nghiêng và mái tóc của họ đều sáng lấp lánh. Cứ như thể cả tiệm chìm trong bóng tối, nhưng chỉ có hai người họ ngâm mình trong vạt sáng duy nhất này, ngay cả sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài cũng dường như bị ngăn cách.

Mặc dù Tiểu Thạch Đầu và hai cô bé kia chỉ là những đứa trẻ không hiểu gì, nhưng vào lúc này, không biết tại sao cũng có cảm giác vạn vật trên đời đều tĩnh lặng, chỉ có hai người họ.

Vẫn là Tiểu Tùng không nhịn được trước, cô bé muốn xem búp bê quá! Loay hoay một lúc, thò đầu ra, khẽ gọi: "Như Ý tỷ”, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng và đẹp đẽ này.

Diêu Như Ý quay đầu lại, thấy ba nhóc con thường xuyên đến nhất trong hẻm, đang tha thiết nhìn mình, lập tức hiểu ra, cười nói: "Mấy đứa có phải đến xem búp bê lụa không? Ở chỗ cũ đấy, mấy đứa qua xem đi, hôm nay còn có nhà búp bê mới nhập về nữa!"

Mắt Tiểu Tùng và Mạt Lị ngay lập tức sáng lên, bỏ lại Tiểu Thạch Đầu rồi chạy về phía góc sâu nhất của tiệm.

Tiểu Thạch Đầu do dự một lát, may mà hắn không quên mình là người nhận tiền đi chạy việc, nên tạm thời kìm nén sự tò mò không đi theo, đi về phía quầy, nhẹ nhàng đặt chiếc giỏ trong tay lên quầy.

Nhón chân lén lút nhìn lén Lâm Văn An đang cúi đầu viết, hắn còn nhỏ, lúc nhớ chuyện thì Lâm Văn An đã về quê rồi, đối với Tiểu Thạch Đầu, vị tiểu thúc này không chỉ chưa từng gặp mặt, mà còn không thích cười, giống như người được điêu khắc từ băng dưới mái hiên, lạnh lùng. Đặc biệt là khi không nói chuyện, càng có cảm giác xa cách.

Tiểu Thạch Đầu sợ làm phiền hắn sẽ bị mắng, nói một mạch thật nhanh: "Tiểu thúc, nương ta hấp bánh bao bảo ta mang qua cho thúc, ta đặt ở đây rồi, ta đi đây." 

Sau đó chạy mất.

Lâm Văn An ngẩng đầu lên, thấy một đứa trẻ mập mạp lóe lên giữa những kệ hàng, trốn đi như một con cá chạch, để lại cho hắn một khoảnh khắc bối rối.

... Hắn đáng sợ đến vậy sao?

Diêu Như Ý mím môi cười trộm ở bên cạnh, nhưng vẫn vội vàng tranh thủ lúc tiệm vắng khách, tiếp tục dặn dò Lâm Văn An: "Nhị thúc, suất ăn cơ bản thúc viết ở bên này, để trống một chỗ cho ta vẽ, suất ăn Tam Nguyên Cập Đệ thì viết ở bên kia, suất ăn Kim Bảng Đề Danh thì viết ở bên này..."

Tiểu Tùng và Mạt Lị đã đến góc sâu nhất của tiệm, trước kệ hàng chuyên bày các loại búp bê lụa, quần áo búp bê lụa, nhà búp bê, hai cô bé đã trầm trồ không ngớt!

Trước kệ hàng không chỉ có hai bé, mà còn có cháu gái của Khương học sĩ - Khương Đồ, cháu gái họ của nhà học Mạnh – Quan Nhung Nhung, và những đứa trẻ khác trong hẻm, đều đang nán lại trước hàng kệ này.

Trong tiệm của Như Ý tỷ không chỉ bày búp bê người cá của tiệm nhà họ Thẩm, mà còn có rất nhiều loại búp bê mới lạ chưa từng thấy.

Có những con búp bê đầu to mặt tròn đội mũ tai chó, tai mèo lông xù, loại búp bê này đều được khâu bằng vải bông, đầu to thân nhỏ, tóc chưa chải gọn gàng đều xù lên, nhưng cũng có những con đã được chải gọn gàng và tết bím, không chỉ có búp bê nữ mà còn có cả búp bê nam!

Dễ thương quá! Mỗi con búp bê đều có mắt to, đầu tròn, trong tay chân bằng bông đều được nhồi khung xương bằng gỗ, vì vậy tay chân đều có thể bẻ cong được.

Loại búp bê này có kích cỡ khác nhau, có con to bằng lòng bàn tay, cũng có con lớn hơn, trên kệ hàng bên cạnh treo rất nhiều bộ quần áo nhỏ, đủ màu sắc và kiểu dáng, thậm chí còn có cả dây buộc tóc và hoa vải cho búp bê.

Điều làm Mạt Lị phấn khích nhất là cô bé thực sự nhìn thấy nhà búp bê!

Nhà được làm bằng gỗ, ngôi nhà có mái hiên nhỏ, nhấc mái nhà lên, bên trong có phòng khách, phòng ngủ, cửa sổ nhỏ, còn có bàn ghế, bếp, bát đũa chỉ búp bê mới ngồi vừa, mỗi thứ bên trong đều có thể cầm lên, chăn nhỏ trên giường có thể trải ra, rèm treo trên cửa sổ có thể cuộn lên, cửa sổ chạm trổ có thể mở ra, cửa thì càng không cần phải nói, mỗi cánh cửa đều có thể mở được.

Ngôi nhà được sơn màu, thậm chí cả ngói cũng được chạm khắc từng viên một, đẹp quá, Mạt Lị say mê nhìn, đưa tay muốn sờ, thì nghe thấy có người bên cạnh nói: "Chỉ nhìn không được động, hỏng thì phải bồi thường đấy."

Mạt Lị giật mình, quay đầu lại, mới phát hiện có một người cao gần bằng Tiểu Thạch Đầu đang ngồi ở góc trông chừng những con búp bê và ngôi nhà này, thân hình hắn giống như trẻ con, nhưng mặt lại giống người lớn.

Hắn trông hơi đáng sợ... Mạt Lị âm thầm rụt tay lại, nép vào bên cạnh Tiểu Tùng, hai người tiếp tục xem, nhưng không dám đưa tay ra nữa.

Bây giờ trong tiệm tạp hóa chỉ có ba ngôi nhà búp bê, một cái bên trong toàn rèm, chăn, gối và chăn thêu hoa màu hồng trắng nhạt, một cái khác thì màu xanh lam, cái cuối cùng thì màu vàng ngỗng, mỗi ngôi nhà có kích thước và bố cục khác nhau, ở góc còn khắc tên của thợ mộc: Chu Cử Mộc.

Hóa ra là do thợ mộc Chu điêu khắc, Mạt Lị và Tiểu Tùng càng thích hơn, trước đây hai cô bé đều đã mua máy bé cún gỗ nhỏ do thợ mộc Chu điêu khắc mà Như Ý tỷ bán, ở mông có một cái dây cót bằng gỗ, vặn hai vòng, cún con sẽ chạy!

Mấy bộ chăn gối, rèm cửa, những bông hoa thêu trên quần áo nhỏ của những con búp bê này, Tiểu Tùng thậm chí còn nhận ra, nhất định là do Trình nương tử thêu!

Trình nương tử thêu hoa đào đẹp nhất, hoa đào ngài ấy thêu đến cả nh** h** cũng sống động như thật, thậm chí trên một bộ quần áo, mỗi bông hoa đều có hướng khác nhau, có bông nở hé, có bông nở rộ, cô bé có một chiếc váy nhỏ cũng là nương nhờ Trình nương tử làm, cũng là hoa đào như vậy.

Nghĩ đến búp bê mặc quần áo giống mình, Tiểu Tùng càng muốn có hơn!

Mạt Lị và Tiểu Tùng đi đi lại lại trước kệ hàng, xem đi xem lại, nhìn không muốn rời, muốn sờ nhưng lại sợ làm hỏng, bây giờ nhìn thấy giá rồi, không cần Tam Tấc Đinh nói mấy cô nhóc cũng không dám sờ.

Hai cô bé lớn lên trong con hẻm Quốc Tử Giám, hầu hết trẻ con ở đây bất kể trai gái đều bắt đầu học chữ từ ba tuổi, Mạt Lị và Tiểu Tùng dù không nhận ra chữ phức tạp, nhưng giá tiền lớn được ghi trước nhà búp bê: "Trọn bộ nội thất búp bê Ba trăm đồng" thì vẫn nhận ra.

Ba trăm đồng! Tiểu Tùng và Mạt Lị nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy sự thất vọng. Nhưng mà thật sự rất thích, đồ vật càng nhỏ càng khó điêu khắc, thợ thủ công chỉ sợ cũng đã tốn không ít tâm sức mới làm ra được, đã coi là rất đáng giá rồi.

Hai cô bé ngồi xổm ở đó không chịu đi, nếu búp bê của hai bé có được ngôi nhà nhỏ như vậy thì tốt quá, bép bê sẽ có giường để ngủ rồi!

Tiểu Thạch Đầu không có hứng thú với búp bê lụa, mắt hắn bị những con lính gỗ được bày trên quầy bên cạnh thu hút.

Đó là búp bê tướng quân bằng gỗ cưỡi một con bạch mã cao lớn, được điêu khắc sống động như thật, áo giáp trên người có thể mặc vào cởi ra, bên cạnh tướng quân còn có một giá vũ khí, trên tay có thể thay đổi các loại vũ khí và áo giáp khác nhau, bên cạnh thậm chí còn có cả xe chiến, ngựa chiến với các màu lông khác nhau!

Không đúng!

Mắt Tiểu Thạch Đầu lại đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào con tướng quân cưỡi ngựa lớn, con bạch mã này nhất định là con Khiếu Sương Câu của Nhạc Đằng tướng quân!

Nghe nói Nhạc Đằng tướng quân có một con ngựa trắng, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có một vệt lông đỏ trên trán, có thể đi ngàn dặm một ngày, nó đã theo Nhạc tướng quân chinh chiến Nam Bắc nhiều năm, đánh bại người Liêu, thắng người Kim, bảo vệ Yên Vân!

Chỗ nào có tiếng vó ngựa như sấm, nơi đó giặc tan, sơn hà vững chắc!

Không sai, vị tướng quân này đeo roi bạc, tay cầm trường thương, sau lưng còn mang một cây cung lớn... Tiểu Thạch Đầu nhìn mà hai mắt nóng bừng, ban đầu chỉ có một hai phần động lòng, sau khi nhận ra con ngựa chiến cùng những món vũ khí kia, lúc này đã tăng vọt lên mười hai phần.

Ai trên đời không biết Nhạc tướng quân? Trong lòng tụi trẻ con Đại Tống, Đại Tống có hai vị đại anh hùng lừng danh, một là Nhạc Đằng tướng quân, một là Hy Phi Cảnh tướng quân, nhưng nếu chỉ được chọn một, thì chỉ có Nhạc Đằng tướng quân! Không cần do dự!

Tiểu Thạch Đầu ôm lấy kệ hàng muốn khóc.

Muốn quá! Nhưng ngựa chiến và tướng quân lại bán riêng, hai món cộng lại không ít tiền, nương chắc chắn sẽ không đồng ý mua cho hắn.

Hắn đành đứng ở đó, mơ mộng sau này mình cũng là một vị đại tướng quân bảo vệ đất nước, bách chiến bách thắng, không sợ chết, xông pha trận mạc trong khói bụi mịt trời...

Cuối cùng ba đứa trẻ đều lưu luyến về nhà.

Tiểu Tùng và Mạt Lị chỉ chọn vài bộ quần áo nhỏ cho búp bê, quần áo chỉ có mười mấy đồng, hôm nay hai cô bé đều xin tiền nương để mua.

Nhưng Tiểu Tùng cũng không dám nói với nương chuyện muốn mua nhà búp bê, nương nói cha cô bé mất rồi, cho nên cô bé và nương mới quay về nhà nương mẹ đẻ, sống cùng với đại cữu mẫu, giúp trông nom việc kinh doanh của hiệu sách.

Nhưng có một lần đại cữu mẫu lỡ lời, mắng cha cô bé là một kẻ không biết xấu hổ, năm đó cả nhà đến đón cô bé và nương về, đáng lẽ nên đánh cho cả nhà họ một trận.

Lúc đó Tiểu Tùng còn quá nhỏ, cô bé dường như mơ hồ nhớ có một năm, ngoại công, đại cữu, tiểu cữu mẫu, a ý, dượng đều mang theo dao phay, gậy gộc, đòn gánh, chốt cửa đến, lúc đó cô bé còn tưởng là ăn tết sớm, còn rất vui, hóa ra không phải à?

Cho nên nương thường dạy cô bé, phải tiết kiệm và siêng năng, tuy cậu mợ đối xử với họ đều tốt, nhưng họ phải biết ơn, không thể làm người ăn không ngồi rồi.

Tiểu Tùng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định không mua.

Tiểu Thạch Đầu thì càng không dám, trong nhà hắn đã bắt đầu ăn bánh bao nhân đậu hũ hình thoi chay rồi, chắc chắn nương lại túng thiếu rồi.

Chỉ có Mạt Lị, người tạm thời không có anh chị em, trong nhà có mười đồng thì cũng sẵn lòng chi chín đồng cho cô bé, trong mắt lấp lánh sự hy vọng, một lát nữa cô bé sẽ về nhà nũng nịu với cha mẹ! Phải bảo cha nương đưa cô bé qua đây mua!

Mạt Lị còn hào phóng, trượng nghĩa nói với hai người bạn thân: "Nếu nương ta thực sự mua cho ta, hai người đều đến nhà ta chơi. Chúng ta cùng chơi."

Tiểu Tùng lập tức reo lên, ôm lấy Mạt Lị: "Mạt Lị, ta thích ngươi nhất! Sau này ta có đồ ăn ngon, sẽ chia cho ngươi đầu tiên!"

Tiểu Thạch Đầu thì đáng thương nói: "Nương muội có mua tướng quân cưỡi ngựa lớn cho muội không? Hay muội cũng bảo nương mua một con đi?"

Mạt Lị không nói gì, liếc hắn một cái: "Ta không muốn tướng quân cưỡi ngựa lớn."

"Tại sao chứ!"

"Không thích."

"Tại sao lại không thích?"

"Chỉ là không thích."

Tiểu Thạch Đầu không nói lại được hai cô bé, ủ rũ về nhà.

Về đến nhà, đẩy cửa phòng, anh cả Lâm Duy Minh và Mạnh Bác Viễn đã nằm trong chăn ngủ say.

Mạnh tứ ca đã ở nhà hắn bảy ngày rồi, bất kể ai đến khuyên cũng không chịu về nhà, cuối cùng Mạnh tam ca và Mạnh thẩm tử đành phải lén lút đưa tiền cho nương hắn, nhờ nhà hắn cho Mạnh tứ ca ở nhờ một thời gian, mong hắn tự mình nghĩ thông rồi về nhà.

Cho nên bây giờ trong căn phòng nhỏ này, ba người chen chúc trên một chiếc giường, Tiểu Thạch Đầu thường xuyên bị họ đẩy ngã xuống gầm giường, sau này hắn học khôn ra, ngủ ở trong cùng, nhưng cũng không khá hơn là bao, hắn vẫn thường xuyên bị ca ca ruột đẩy dính vào tường ngủ.

Đại ca và Mạnh tứ ca đã ngủ đến ch** n**c dãi.

Mới giờ nào mà đã ngủ rồi... Tiểu Thạch Đầu học theo dáng vẻ của cha hắn lắc đầu thở dài: "Xong rồi xong rồi, phế rồi!"

Sau đó hắn liền không khách khí, dẫm lên người hai người anh đang ngủ say như sấm, có chút tiếc nuối co ro vào khoảng trống nhỏ giữa giường và tường.

Khi nằm xuống, trong túi áo phát ra tiếng va chạm của đồng tiền, hắn mới phát hiện trong túi mình vẫn còn bốn đồng tiền, vừa nãy mải mê nhìn tướng quân cưỡi ngựa lớn, hắn đã quên mua kẹo ăn.

Nhưng bây giờ hắn cũng không muốn ăn nữa.

Sau này hắn cũng không mua kẹo nữa!

Trong cái đầu nhỏ đầy ắp đồ ăn của Tiểu Thạch, lần đầu tiên có một thứ khác, hắn đột nhiên lập chí lớn trong lòng: sau này những đồng tiền hắn lừa được từ đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca và cha nương, hắn đều phải tiết kiệm lại, sẽ có một ngày hắn mua được búp bê tướng quân cưỡi ngựa lớn kia!

Đôi mắt Tiểu Thạch Đầu bùng lên ngọn lửa hừng hực, ôm ấp lý tưởng lớn lao này, kéo chăn lên và nhắm mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment