Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám

Chương 8

"Ta nghe khẩu khí của Vương đại nhân, hình như Lâm Văn An sắp được triệu hồi hồi kinh rồi."

Gió thu mang theo chút se lạnh len qua lòng bàn chân trong sân nhỏ nhà họ Diêu. Diêu Như Ý bày sẵn ghế lò than ở ngay cửa sân, để sáng mai dùng tiếp.

Giờ này bán xong trứng trà thì trời đã tối om như đổ mực, nhưng tính ra cũng không phải quá muộn, vừa qua ba khắc giờ Dậu.

Lúc ba người kia tới, Diêu Như Ý thấy trong ngõ người qua lại đã thưa dần, trong nồi còn đúng sáu quả trứng, nàng bèn quay lại sân nhỏ, đỡ gia gia vào phòng nghỉ ngơi. Lão gia tử trưa ngủ mê, mới ăn bánh nướng và trứng trà lúc xế chiều nên giờ vẫn còn tỉnh táo, ngồi cạnh giường rành rọt gọi Như Ý mang bài tập của đám học trò trên bàn đến, ông muốn chấm bài.

Đến người cũng chẳng còn nhận ra, vậy mà vẫn nhớ phải chấm bài, đúng là mệnh trời chọn làm thầy giáo.

Tính ra lão gia tử đã xin nghỉ ốm hai tháng, còn bài vở gì để chấm nữa đâu? Diêu Như Ý bèn lục tung chiếc bàn sách cũ kỹ sơn đã tróc ở trong nhà, rút đại một tờ bài văn đã ố vàng bị kẹp ở dưới cùng xấp giấy, đưa cho ông mà chẳng buồn xem của ai.

Quả nhiên, Diêu lão tiên sinh liền chỉnh lại tư thế nghiêm trang, bước từ trên giường xuống, ngồi vào bàn, nâng tờ giấy đọc chăm chú.

Gió đêm thổi qua, cửa sổ ọp ẹp vang lên tiếng lách cách khe khẽ, lão gia tử tay ôm bài văn dần dần nhập thần, lưng cũng thẳng tắp. Như Ý thấy ông ra vẻ nghiêm túc, mím môi lui ra.

Ra đến trước cửa sân chuẩn bị dọn hàng thì không ngờ gặp vận may, ba học trò của lão gia tử đến mua nốt chỗ trứng còn lại.

Nàng hớn hở ra mặt. Hôm nay nàng chỉ bán một nồi năm mươi quả trứng, trừ chi phí thì lãi được bảy mươi lăm văn.

Nghe thì có vẻ ít, nhưng buôn bán nhỏ vốn là tích tiểu thành đại. Nàng dự tính đợi ông nội ngủ rồi sẽ ra chợ đêm mua một trăm năm mươi quả trứng về kho tiếp, ngâm qua đêm, sáng mai mở bán sớm, cả ngày có thể bán nhiều hơn, kiếm được nhiều hơn nữa.

Nghĩ đến đây, Như Ý liền lấy khăn lọc kỹ lại nồi nước dùng đã dùng hôm nay. Lọc bỏ mảnh vụn vỏ trứng, cọng trà, bã quế… nồi nước dùng sẽ trong lại, rồi thêm chút gia vị mới và một gáo nước đun sôi để nguội, đậy kín, đặt nơi mát, sáng mai chỉ cần đun sôi là dùng tiếp được rồi.

Nước dùng cũ muốn giữ được thì phải “nuôi”. Lọc sạch kỹ, có thể dùng lại ba đến năm lần. Sau đó phải bỏ bớt một nửa, loại bỏ cặn ở đáy, rồi thêm nguyên liệu mới và nước sạch pha lại. Chỉ cần chú ý vệ sinh, tránh để dính dầu mỡ hay nước lã, nồi sốt này sẽ không bị hỏng.

Sở dĩ nước dùng có thể dùng lại là vì thường xuyên đun nóng sẽ diệt khuẩn, mà bản thân các loại gia vị như tiêu, đại hồi cũng có công dụng kháng khuẩn và bảo quản. Nàng nhớ từng tra trên mạng rằng đại hồi có chất gọi là dầu hồi, có hiệu quả bảo quản rất tốt.

Hồi xưa, người ta thường đồn những tiệm bán vịt luộc, gà luộc dùng nước dùng trăm năm truyền đời, thực ra là vì lý do này. Dù đã pha loãng nhiều lần, nhưng công thức giữ nguyên, thành ra dùng luôn làm chiêu bài quảng cáo.

Dù sao, nước dùng cũ nấu ra đồ ăn vẫn có mùi vị đặc biệt.

Trước đây bà ngoại nàng cũng làm vậy. Người khác thì dùng gói gia vị bán sẵn, bà lại khăng khăng tự phối, nói ngon hơn. Thực ra cũng vì gói gia vị ngoài tiệm vừa đắt vừa ít đồ xịn. Khi đó Như Ý còn nhỏ mà lo chuyện người lớn, cứ tưởng bà ngoại tiếc của không chịu bỏ, còn lo bị đau bụng, phải lên mạng tra mới biết lý do thật sự chứ không phải mất vệ sinh.

Lọc xong nồi nước dùng, Diêu Như Ý liền vụng về xắn tay áo, bắt đầu nấu cơm tối. Hôm nay lo bán thử nên trễ giờ cơm, may mà ông nội có ăn lót bụng từ trưa, không thì giờ càng sốt ruột hơn.

Nàng bẻ đậu đũa thành từng khúc, cà tím rửa sạch, cắt khúc rồi bổ đôi, ngâm vào nước giếng. Lấy sắn dây pha loãng thành hồ bột trộn vào cà, sau đó pha nước dùng: nước tương, đường trắng, muối và nửa bát nước sạch. Thêm tí tỏi băm là có thể xào rồi.

Hôm nay nàng chỉ định làm món cà tím xào đậu đũa chan cơm đơn giản. Cơm đã nấu sẵn, đang ủ trong nồi, chỉ cần làm một món, rất nhanh.

Thêm bánh than, chảo dầu nóng, cho đậu đũa vào xào trước, sau đó chiên cà tím. Khi cà tím vàng ươm và mềm thì vớt ra, rồi phi thơm tỏi, cho cả đậu và cà vào đảo đều, đổ hỗn hợp nước dùng vừa pha vào, vừa chạm chảo nóng “xèo” một tiếng, hơi trắng lập tức bốc lên khắp bếp, mùi thơm ngào ngạt lan khắp phòng.

Lúc múc ra, Như Ý hít một hơi thật sâu. Dù không có ớt, nhưng mùi thơm đã quá đủ.

Đậu giòn, cà mềm, món này chan cơm đúng là thơm nức mũi!

Nàng tìm trong tủ bát cái bát sứ thô lớn, múc đầy cơm trắng, ấn chặt rồi chan nước dùng sền sệt lên trên, xới một muôi cà tím xào đậu đũa đầy ắp phủ lên mặt. Còn chưa mang vào nhà thì mùi thơm đã bay ra, gia gia Diêu Khải Chiêu trong phòng đã ngửi thấy.

Ông quay mặt lại, tuy vẫn ra vẻ nghiêm nghị, nhưng sống mũi khẽ động đậy.

“Xin lỗi a gia, hôm nay ăn muộn, mai con nhất định nấu sớm hơn.” - Như Ý vừa dẹp xấp sách vở lộn xộn trên bàn qua một bên vừa cười đưa đôi đũa tre qua.

 “Ông nếm thử xem, đậu đũa này ăn được không?”

Diêu gia gia tay run run cầm đũa, thực ra ngửi thấy mùi đã biết ngon rồi, nhưng vẫn cố chấp lầm bầm: “Đậu đũa ăn không ngon.”

Nhưng khi bắt đầu ăn, ông ôm bát cơm, cúi đầu xúc cơm lia lịa, ăn càng lúc càng nhanh, Như Ý cũng không hỏi thêm nữa. Nàng chỉ rót cho ông một ly nước đặt lên bàn, rồi nhẹ chân lui ra.

Nàng cũng bưng bát cơm chan đầy thức ăn, tựa cột hiên, nhìn ông ăn là biết mình học cũng tạm, ăn vào cũng gật gù. Cà tím thấm đẫm nước dùng, mềm tan trong miệng. Đậu đũa giòn ngọt đậm đà, ăn kèm cơm nóng đượm vị nước dùng sánh đặc, ấm áp lan từ dạ dày ra khắp tứ chi.

Tuy chỉ là bát cơm chan món xào đơn giản, nhưng ăn vào lại cảm thấy ấm lòng.

Trước đây ở nhà có bà ngoại siêng năng nên nàng ít khi phải nấu. Giờ tự tay làm mới thấy nấu ăn cũng không khó như nàng tưởng.

Sao trời dần sáng rõ nơi mái hiên, nàng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chan chứa hy vọng, từng đũa từng đũa, ăn đến phồng cả má.

Mỗi hạt cơm trong bát đều được nàng vét sạch.

Bụng căng tròn ấm áp, Diêu Như Ý thở ra một hơi thật dài đầy mãn nguyện.

---------

Ngay lúc nhà họ Diêu đang đóng cửa ăn cơm tối, ở đầu hẻm cạnh Quốc Tử Giám cũng có mấy người tạp dịch lần lượt cầm sào tre đi thắp đèn. Trời đã tối hẳn, ngoài mấy học sinh đang tắm rửa hát hò om sòm trong học xá của Quốc Tử Giám, thì cả con hẻm đều khá yên tĩnh.

Gió thu len lỏi khắp các ngõ nhỏ, thổi rung mấy chiếc đèn lồng treo trước hiên nhà, từng vạt ánh sáng ấm áp hắt lên mặt đá xanh khiến bóng đèn lay động mập mờ.

Người lính già đang trực gác hai chân lên chiếc bàn bừa bộn, ngả người ra sau dựa vào chiếc ghế trúc kẽo kẹt, vừa bóc trứng trà ăn vừa khe khẽ ngâm nga khúc hát lầu xanh, trong lòng còn đang tặc lưỡi than thầm: Cô cháu gái nhà họ Diêu vốn nhút nhát mà giờ cũng dám dấn thân buôn bán, xem ra thật sự sa cơ thất thế rồi mới đến mức đó.

“Thảm quá a ~ í í i a a ~”

Vừa hát tới đoạn cao trào thì đúng lúc trước phòng trực có người gõ cửa kính “cốc cốc”.

Giờ này thì quan viên lớn nhỏ, các tiến sĩ Quốc Tử Giám đều tan làm cả rồi, ông ta vội nuốt vội quả trứng trong miệng, đưa khuỷu tay chống đẩy cửa sổ lên, cau mày thò đầu ra nhìn:
“Ai đó?”

Trước cửa sổ là một nữ tử trung niên mặt dài, đầu quấn khăn, nhìn kỹ lại thì có chút quen mắt.

Ngũ thị thắt chiếc tạp dề vải thô ở lưng, tay xách một con cá quế hoa buộc dây rơm xuyên mang, vội nở nụ cười niềm nở:
“Quan nhân đúng là người quý nên hay quên, mới không gặp nửa ngày mà không nhận ra tiểu phụ rồi? Tiểu phụ là cháu dâu của Diêu tiến sĩ đây ạ, gần đây thường ra vào ở đây. Ngài nhìn kỹ lại xem! Thật đó, không lừa đâu!”

Người lính già khi ấy mới lười nhác lê dép ra, giơ đèn dầu lên soi từ đầu đến chân bà ta, nhận ra rồi bèn hỏi: “Giờ này tới làm gì?”

Ngũ thị giơ con cá lên, cười nói:
“Dẫu sao cũng là người nhà, dù có thế nào thì xương cũng nối với gân, chẳng lẽ lại thực sự mặc kệ? Ta đây không yên tâm, thật đó! Quan nhân không biết chứ, cháu gái ta từ nhỏ chưa từng động đến việc bếp núc, tay còn không dính nước xuân, chẳng biết làm gì cả. Ta ở nhà mà cứ thấp thỏm, không biết ông cháu họ có ăn uống gì chưa nữa? Đúng lúc nhà ta có được mấy con cá, quan nhân nhà ta bảo: Thôi bỏ đi, bảo ta mang qua cho thúc phụ một con tẩm bổ.”

Lính già lại liếc nhìn bà ta, thấy Ngũ thị người gầy, mặt dài, cười lên thì khóe miệng có hai nếp nhăn sâu, mặc bộ áo dài vải mỏng viền xanh cũ kỹ, chẳng có vẻ gì là giấu dao giấu kiếm, bèn khoát tay cho qua: “Đi đi.”

Ngũ thị “dạ” một tiếng, liền lần theo bóng tối nhá nhem mà đi vào trong hẻm.

Nhà họ Diêu nằm ở cuối con hẻm, nhưng bà ta đi được nửa đường thì đã thấy có khói bếp bốc lên từ tường viện nhà họ Diêu, từng làn từng làn quấn lấy nhau bay lên ẩn hiện trong bóng tối dày đặc, khiến bước chân bà chậm lại.

Bà ngẩng đầu nhìn luồng khói ấy một lúc lâu, sững người, rồi lại nhanh bước đến trước cửa nhà họ Diêu, quả nhiên ngửi thấy mùi cơm và mùi thức ăn thơm phức từ bên trong bay ra. Lờ mờ còn nghe thấy tiếng Diêu Như Ý đang gọi: “A gia cẩn thận nghẹn, ăn chậm thôi ạ!”

Bà ta đứng trước cửa một lúc, ghé mắt nhìn qua khe cửa, nhưng chỉ thấy ánh đèn lờ mờ bên trong. Không lẽ có ai tốt bụng tới nấu cơm giúp ông cháu họ?

Trong hẻm này phần lớn là nhà quan lại, vợ của một tiểu lại nhỏ bé như bà ta ngược lại cảm thấy hơi chùn bước, bèn do dự không biết có nên vào không.

Nghĩ một hồi, bà tháo con cá tươi xuống, buộc vào chiếc vòng đồng treo trước cửa nhà họ Diêu, không gọi cửa, cũng chẳng vào, mà xoay người rời đi.

Người lính già thấy bà ta đi ra nhanh như thế thì lấy làm lạ, lại thò đầu ra hỏi:
“Sao thế? Diêu tiến sĩ với cháu gái không có nhà à? Lạ nhỉ, vừa nãy cô cháu gái còn ngồi bán trứng trà ngay trước cửa mà. Ta thấy vui vui cũng ra mua hai quả đó! Nãy bà chẳng bảo nàng tay không dính nước xuân, chẳng biết làm gì sao? Ta thấy cũng không phải vậy đâu! Nàng bảo hôm nay lật sách ra thấy công thức, thử làm xem sao. Nói chứ, lần đầu làm mà hương vị đã ngon lắm đấy. Nhưng mà cũng thật đáng thương, con gái nhà quan gia đàng hoàng, giờ lại phải sống thế này…”

Ngũ thị nghe vậy thì tròn mắt kinh ngạc, chẳng thể tin được, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn trời hôm nay đâu có mưa đỏ gì đâu?

Trứng trà? Diêu Như Ý làm? Còn bày hàng bán?!

Sao có thể?

Nếu nói ai hiểu rõ Diêu Như Ý nhất, thì chắc chắn là Ngũ thị!

Dạo trước, a gia nhà nàng ta bị trúng gió phải đi y quán, bà ta bảo nàng mỗi ngày hấp vài xửng bánh mì bột mì mềm dễ nuốt mang vào, nhưng con bé đó chỉ biết cúi đầu rơi nước mắt, không nói một lời. Ngày thường cũng vậy, muốn nói chuyện với nó còn phải dí tai sát miệng mới nghe thấy tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Cái dáng vẻ co đầu rụt cổ như con rùa kia làm người ta tức đến nghiến răng! Sau đó, hai ông cháu bị ngộ độc khí than, suýt chết, Diêu Như Ý hồi tỉnh thì ánh mắt có vẻ linh động hơn, có chút sinh khí hơn, nhưng vẫn là cái kiểu lầm lì, mười mấy ngày rồi nói gì cũng không đáp.

Đến mức khiến Ngũ thị phải uống hết ba lọ thuốc “Tiêu Dao Hoàn”!

Sự kinh ngạc ấy của Ngũ thị nhất thời không che giấu được, nhưng đối mặt với vẻ mặt đầy tò mò như muốn xem trò vui của người lính già, bà ta vội kìm nén nghi hoặc trong lòng, gượng cười cúi chào một cái:
“Đa tạ đại nhân cho tiện đường,” cũng không tiếp lời trước đó mà quay người rời đi.

Vừa đi bà ta vừa nghĩ ngợi, mãi đến khi về tới nhà vẫn thấy không ổn. Vào nhà thấy chồng là Diêu Quý đang ngồi dưới đèn, vẫn đang bấm bàn tính, tính toán đống sổ sách vụn vặt ở nha môn, bà ta đành nuốt hết mớ lời xuống.

Haizz, tiểu lại nha môn nhìn thì oai, kỳ thực là việc nặng nhọc như trâu bò, cấp trên ra lệnh một câu là chạy đến gãy chân. Gặp lúc triều đình có chuyện lớn thì đến nhà cũng không về được.

Không chỉ phải cung phụng bề trên, mà sinh nhật chính thất tiểu thiếp, con cái họ cũng không thể thiếu lễ vật. Ngũ thị thở dài, thúc phụ từng mắng chồng bà là người không có chính khí, chỉ biết mưu tính mánh khóe, nhưng nếu không nhận chút “đồ cống” từ kẻ dưới thì cả nhà to thế này lấy gì mà sống?

Trên ăn dưới, dưới lại phải tìm cách xoay xở, biết làm sao được?

Bà lắc đầu, vào bếp múc một bát canh trứng nóng mang tới cho chồng, dịu giọng nói:
“Quan nhân nghỉ tay chút đi.”

Diêu Quý đặt bút lên giá bút, ngẩng đầu nhìn vợ, ngạc nhiên:
“Sao về sớm thế?” - Hắn còn tưởng vợ sẽ ở lại dọn dẹp, nấu cơm cho thúc phụ chứ.

Ngũ thị đang nghẹn một bụng lời, lập tức kéo ghế ngồi xuống, không chờ hỏi, liền trút hết chuyện khói bếp, trứng trà, người lính già, lời nói ra như trút nước:
“Quan nhân, chàng nói xem có lạ không? Mới nửa ngày mà con bé lầm lì đó lại trở nên tháo vát đến thế?!”

Diêu Quý thì mệt mỏi, đầu óc choáng váng, chẳng mấy để tâm, gật gù nói:
“Thúc phụ dù sao cũng từng làm quan ngũ phẩm, trong nhà chắc có sách vở cổ, biết đâu nó thực sự tìm được sách dạy nấu ăn. Thế thì tốt, khỏi phải lo cho họ nữa.”

Nhưng Ngũ thị vẫn thấy không ổn. 

Diêu Quý là đàn ông, lại bận việc quan, lúc trước Diêu Như Ý ở nhà họ Diêu hắn chẳng gặp mấy, nhưng Ngũ thị thì ba bữa một ngày đều chạm mặt nàng, hiểu rõ đó là một khúc gỗ phải chọc mới nhúc nhích.

“Không được, mai thiếp phải tới xem thử.” - Ngũ thị đứng dậy, vẫn thấy tò mò không chịu nổi. 

“Thiếp muốn tận mắt nhìn xem cái gọi là trứng trà ấy ra sao.”

“Thì tùy nàng thôi.” - Diêu Quý ngáp một cái, hai mắt mệt rã rời, chợt nhớ ra chuyện quan trọng:
“À phải, Lâm Văn An ở Phủ Châu lại gửi thư cho thúc phụ. Vương đại nhân đích thân mang đến, dặn ta giao tận tay. Suýt nữa ta quên mất, mai nàng đi tiện thì mang luôn cho thúc phụ.”

Mắt Ngũ thị sáng lên:
“Lại là cái vị Lâm Văn An từng kết giao với quan gia và Vương Phủ doãn sao? Hắn lại gửi thư tới? Đúng là người trọng tình nghĩa, đối đãi với thúc phụ như cha vậy.”

Nhưng nói đến đây, giọng bà ta cũng nhỏ lại mấy phần, mỗi năm Lâm Văn An đều gửi thư về cho thúc phụ, tiện thể cũng kèm chút bạc, xem như tiền nhờ vả họ chăm sóc ông cháu nhà Diêu.

Vì vậy, khoảng thời gian gần đây thúc phụ vừa bị đột quỵ vừa ngộ độc khí, suýt nữa mất mạng khiến Ngũ thị sợ hãi đến mức ban đêm ngủ không yên, chẳng những tận tình chăm sóc hai ông cháu, mà cả tiền thuốc thang cũng chẳng dám tính toán.

Diêu Quý gật đầu, rút từ ngăn kéo ra một phong thư dày, mặt nghiêm túc đưa cho vợ:
“Ta nghe Vương đại nhân lộ miệng nói, hình như Lâm Văn An sắp được triệu về kinh. Dựa vào danh tiếng của hắn và thân phận cựu thần Đông cung…”

“Ta dám đoán, nhất định sẽ được trao trọng trách.”

Ngũ thị liếc nhìn chồng, trong lòng cũng thấy căng thẳng.

“Cho nên ta mới bảo nàng mang cá tới. Chuyện hôn sự của Vân Nương, mấy mâu thuẫn cũ sau này đừng nhắc lại nữa. Cứ xem như chưa từng xảy ra, nhớ chưa?” - Diêu Quý thấp giọng dặn dò rồi đưa thư cho vợ.

 “Thúc phụ tuy mắc bệnh, mất chức, nhưng với môn sinh thế này, sau này nhà ta còn phải trông cậy vào nhiều lắm!”

Bình Luận (0)
Comment