Tiệm Trà Sữa Nhà Bạch Hạ

Chương 10

Edit: Cháo

29.

Viên Viên khóc dữ lắm.

Bạch Hạ ở bên bé suốt, vì thế bỏ lỡ phần khai mạc hoạt động bên ngoài.

30.

Ngày Viên Viên bị bỏ lại ngoài cửa trại trẻ, hôm đó Bạch Hạ đúng lúc tới làm tình nguyện viên.

Các thầy giáo thì liên tục thảo luận vì sao một bé trai khỏe mạnh như vậy lại bị vứt bỏ ở bên cửa trại trẻ. Là do cha mẹ bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay do gia đình lạc mất bé?

Viện trưởng Khâu liên lạc với cảnh sát, trích suất camera để xem, phát hiện có người cố ý bỏ bé lại ở cửa — người nọ che chắn rất kĩ, không thể nhìn rõ được diện mạo.

Viện trưởng Khâu hòa ái dễ gần hỏi Viên Viên có nhớ tên bé là gì, nhà bé ở nơi nào hay không.

Viên Viên chớp đôi mắt to tròn vô tội, trả lời: “Con là Viên Viên. Nhà ở xa, xa lắm.”

Viên Viên tới trại trẻ được một tuần, khác với những đứa bé đã có hiểu biết bị đưa đến trại trẻ, bé không khóc không náo loạn, chưa bao giờ nghe bé nói nhớ nhà hoặc nhớ cha mẹ.

Trên người Viên Viên cất giấu rất nhiều câu hỏi, cho đến một ngày giáo viên phụ trách chăm sóc cho bé phát hiện Viên Viên trộm chiếc váy hoa của cô bé ở phòng đối diện mới dần dần đoán ra được chút đầu mối —-

Viên Viên có chướng ngại nhận biết giới tính. Bé cảm thấy mình là con gái.

Viên Viên cũng chưa bao giờ che giấu suy nghĩ về khao khát được mặc đồ trở thành công chúa của bé cả. Vì vậy, giấy không gói được lửa, qua mấy ngày, đó không chỉ là ‘vấn đề nhỏ’ của Viên Viên mà thầy giáo biết được nữa, những đứa trẻ còn lại thích ồn ào bắt đầu mở miệng là ‘đồ ẻo lả’, khép miệng là ‘đồ ẻo lả’ đùa cợt Viên Viên.

31.

Tình thương của Bạch Hạ với Viên Viên xuất phát từ chính lúc đó.

Cái từ ‘ẻo lả’ từng là dấu ấn hằn sâu trong xương tủy của Bạch Hạ, khiến cậu không dám ngẩng đầu ưỡng ngực mà sống.

Viên Viên còn nhỏ, vẫn chưa hiểu lực sát thương của mấy chữ này nó to lớn nhường nào, bé mới chỉ bị giọng nói ánh mắt đùa cợt làm cho sợ hãi mà thôi.

Bạch Hạ thương Viên Viên, nguyên nhân sâu xa hơn nữa là không muốn Viên Viên giẫm lên vết xe đổ của mình.

32.

Giờ cơm trưa, Viên Viên đang ngủ trong lòng Bạch Hạ.

Thầy Hà chạy vào từ bên ngoài, bảo cậu đưa Viên Viên đi ăn.

Bạch Hạ đánh thức Viên Viên dậy.

Mắt Viên Viên sưng như hạch đào, để Bạch Hạ dắt bé xuống nhà ăn, một cái tay khác lo lắng bất an túm chặt lấy một góc váy hoa.

Hôm nay nhà ăn vô cùng náo nhiệt. Ngoài đám trẻ còn và các thầy giáo, còn có thêm nhân viên của công ty tới làm hoạt động từ thiên. Về cơ bản, bên cạnh mỗi đứa trẻ sẽ có một người lạ ngồi cùng, bé nào sợ người lạ sẽ có thêm thầy giáo hoặc tình nguyện viên ngồi cùng.

Bạch Hạ và Viên Viên vừa xuất hiện trong phòng ăn, viện trưởng Khâu liền đi tới. Ông cười chào Bạch Hạ, sau đó ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt đỏ au của Viên Viên, dịu dàng nói: “Bé ngoan của bác sao lại khóc rồi?”

Viên Viên dụi mắt, “Đám A Vĩ xấu xa!”

“Để bác viện trưởng bảo các bạn ấy xin lỗi con nhé, Viên Viên có tha thứ cho các bạn không?” Viện trưởng Khâu dù sao cũng nuôi trẻ nhiều năm vậy rồi, kinh nghiệm ứng phó với mấy đứa nhỏ đang buồn rất dày dặn.

Viên Viên cúi đầu vặn ngón tay, im lặng một lúc mới miễn cưỡng “Dạ” một tiếng.

Viện trưởng Khâu yêu thương xoa đầu bé, lúc này mới đứng thẳng dậy nói chuyện với Bạch Hạ: “Lát nữa sẽ có người của Gia Thiên qua chơi với Viên Viên. Nhưng giờ tâm trạng Viên Viên không tốt lắm, sợ người lạ. Hôm nay tiểu Bạch không cần làm gì đâu, cháu cứ ở bên Viên Viên là được.”

Bạch Hạ nhìn chỏm tóc của Viên Viên, gật đầu một cái, “Vâng ạ.”

Viện trưởng Khâu vừa dứt lời, người của Gia Thiên đã tới rồi.
Bình Luận (0)
Comment