Nàng quỳ gối dưới chân hắn, nhìn đôi giày mây màu mực của hắn, nhãn cầu xoay mấy vòng, mới đắn đo nói: “Bệ hạ đã biết thân phận của thần, vậy ý chỉ ban hôn này…”
Hắn bỗng dưng ngồi xổm người xuống nắm lấy cằm của nàng, buộc nàng đối diện với mình. Cặp mắt bướng bỉnh khó thuần phục nhìn đôi mắt mình nhưng bây giờ lại không muốn dừng lại trên mặt hắn chỉ trong chốc lát nữa.
Hắn cười một tiếng, ghé sát vào tai nàng: “Ngày mai lâm triều, cứ tiếp chỉ như thường.”
Tống Đàn hét lên một tiếng bi thương dưới đáy lòng.
Mặc dù mấy năm nay nàng không ở trong triều nhưng cũng biết kẻ năm đó bỏ nàng như giày rách bây giờ đã là quan tam phẩm. Nàng nhìn bầu trời màu xanh nhạt rơi mưa nhỏ, lau đi nước mưa trên mặt, nhớ tới ba năm trước đây lúc y thấy mình ở ngoài cung điện thì có mắt cũng sắp rơi xuống.
Bất kể như thế nào y cũng không nghĩ ra, đối tượng từ hôn mà năm đó y ghét bỏ lại nhảy lên thành đại tướng quân Binh Mã, chức quan đứng hàng trên y. Đêm trước khi nàng rời kinh, y từng tới phủ thăm hỏi, lại bị nàng đá một cước ra khỏi cửa, nghe nói té gãy bốn cái xương sườn.
Nàng về phủ suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau thay triều phục nhiều năm chưa mặc vào triều, mắt thâm quầng, ngáp liên hồi. Dọc đường đi tới các quan đều lấy làm lạ khách sáo bắt chuyện với nàng, nàng luôn tùy tiện, hờ hững.
Ba năm rồi Tống Đàn chưa về kinh, lần này vào triều nhất định làm các quan quan tâm. Lúc Tần Tuyên đi ra từ điện chếch, ánh mắt rơi vào khuôn mặt ủ rũ của nàng, hơi nhăn đầu lông mày, chớp mắt lại dời đi.
Theo thường lệ sau khi tấu xong, hữu tướng và mấy người đồng liêu nhìn nhau, chắp tay nói: “Bệ hạ, gần đây thần biết được một chuyện liên quan đến danh dự Đại Tần ta, xin bệ hạ định đoạt.”
Tần Tuyên khẽ giơ tay lên: “Tấu.”
Hữu tướng lộ ra vẻ cười, xoay người nhìn Tống Đàn nói: “Lúc tiên hoàng còn sống, khanh tướng Tống Lan Đình mưu đồ bí mật ép vua thoái vị, bị Trấn Quốc vương Diệp Kiêu chém chết. Nhà họ Tống mưu phản vốn nên bị giết chín họ nhưng tiên hoàng lương thiện, đại xá cho người nhà họ Tống, chỉ biếm họ Tống khỏi kinh thành, cũng hạ nghiêm lệnh phàm là con cháu họ Tống thì cả đời không thể vào triều làm quan. Thần lại biết được tướng quân Tống Đàn chính là con cháu của nhà họ Tống này! Tống tướng quân giấu giếm thân thế không báo, làm trái ý chỉ của tiên hoàng, chẳng phải làm hỏng danh dự và uy nghiêm của Đại Tần? Xin bệ hạ cách đi chức quan của Tống Đàn, để báo với linh hồn của tiên hoàng trên trời!”
Dứt lời, mấy vị triều thần khác nhao nhao ra khỏi hàng tán thành, trong đó có Mạnh Bình từng làm Tống Đàn chịu nhục.
Nhà họ Tống và nhà họ Mạnh đính hôn từ nhỏ, Tống Đàn và Mạnh Bình là thanh mai trúc mã. Tính tình nàng thẳng thắn, bèn kể chuyện tổ tông phản nước với Mạnh Bình như trò cười. Ai ngờ sau khi lớn Mạnh Bình liền muốn xin từ hôn, nói là nhà họ Tống làm nhục gia môn họ Mạnh của y, Tống Đàn càng không xứng với người đã vào triều làm quan như y.
Năm đó Tống Đàn mới chỉ mười hai, bị nhà họ Mạnh phái người tới từ hôn làm nhục trắng trợn, trở thành trò cười trong thành. Dưới cơn nóng giận, nàng liền giấu giếm thân phận tòng quân, thề phải làm nên trò trống rồi trả hết tất cả sự nhục nhã mà mình phải chịu cho Mạnh Bình.
Không ngờ hôm nay chuyện này lại thành cơ hội để triều thần tố cáo nàng, không cần phải nói, ắt là Mạnh Bình mang oán hận trong lòng liên hợp triều thần muốn đối phó nàng.
Tần Tuyên mặt không đổi sắc nghe tấu xong, khóe môi chậm rãi cong lên nở một nụ cười, tiếng nói lại lạnh như băng: “Ý các ái khanh là trẫm không những không thể trọng thưởng cho Tống tướng quân có công lao bảo vệ Đại Tần hiển hách, ngược lại phải phạt thật nặng?”
“Bệ hạ! Tuy Tống tướng quân có công lao nhưng hắn ta giấu giếm gia thế khi quân phạm thượng, tội không thể tha! Huống hồ Tống Lan Đình của nhà họ Tống chính là khanh tướng có địa vị cực cao nhưng không biết đủ mà mưu phản ép vua thoái vị. Có thể thấy được từ trong xương cốt người nhà họ Tống đã không an phận, Tống tướng quân nắm soái ấn của quân nam chinh, việc này…”
Nói còn chưa dứt lời, ý đã sáng tỏ.
Tống Đàn không có thế lực hay mạng giao thiệp trong triều đình, ngược lại bởi vì tính tình nóng nảy mà đắc tội không ít người nên lúc này không một ai nói giúp nàng. Nàng lẻ loi đứng ở trên đại điện, sinh ra một loại cảm giác dở khóc dở cười.
Tần Tuyên chậm rãi đảo qua những tên triều thần bỏ đá xuống giếng, khóe môi nở nụ cười lạnh, thản nhiên nói: “Ái khanh nói có lý. Nếu Tống Đàn đã là con cháu nhà họ Tống thì chắc chắn không thể làm trái ý chỉ của tiên hoàng mà vào triều làm quan. Nếu như thế thì cách đi chức tướng quân của Tống Đàn, tước vị và phủ đệ trong kinh đồng loạt thu hồi.”
Trong mắt nàng có vẻ khó tin nhưng ngược lại đã thoải mái. Nàng từng vô số lần làm cho hắn tức giận, nàng vẫn biết hắn oán hận nàng. Trước đây nàng chưa từng ý thức được thân phận con gái của mình, chỉ cảm thấy hai tên thô kệch nói chuyện yêu đương thực sự buồn nôn nên mới kính trọng nhưng không gần gũi hắn. Có điều sau này hắn trở thành quân vương, làm tất cả mọi người cúi đầu xưng thần dưới chân hắn, nàng mới giật mình, bọn họ sớm đã không quay lại được nữa.
Tính cách của nàng làm sao có thể quen với hậu cung lục đục của hắn? Mà hắn có thể chịu được tình cách nóng nảy thô lỗ của nàng bao lâu? Kết cục tốt nhất chính là người ngồi ngai đế trên cao, tôi bảo vệ sự thống trị ngàn thu này vì người.
Nàng rũ mí mắt, bình tĩnh gỡ mũ tướng quân xuống thì lại nghe tiếng nói Tần Tuyên chậm rãi vang lên lần nữa.
“Nhưng trẫm đã bằng lòng ban hôn cho Tống Đàn, mặc dù chức quan bị cách rồi song việc hôn nhân không thể gác lại nữa, để tránh làm lạnh lòng các tướng sĩ trong quân. Ý các vị ái khanh như thế nào?”
Triều thần đã biết chuyện ban hôn cho Tống Đàn từ lâu, nghe nói là công chúa hoàng gia, không lo rơi vào đầu khuê nữ nhà mình. Vả lại dù sao Tống Đàn đã làm tướng ba năm, người trong thiên hạ đều thấy công lao hăng hái chiến đấu vì Đại Tần, nếu ngay cả chuyện thành thân cũng muốn ngăn cản thì khó tránh khỏi quá hẹp hòi, vì vậy nhao nhao khen phải.
Tần Tuyên nhìn ánh mắt mê man của Tống Đàn phóng tới, nhếch mày, khóe môi cong lên nụ cười như tắm gió xuân: “Tiên hoàng chỉ nói không thể vào triều làm quan, chưa nói không thể vào triều làm phi. Nếu đã như thế, trẫm ban hôn Tống Đàn với trẫm, sau ba ngày trẫm nạp Tống Đàn làm phi.” Lúc mọi người trợn mắt hốc mồm, hắn như nhớ ra cái gì, chợt nói: “Đã quên nói cho chúng ái khanh, Tống Đàn lấy thân con gái chinh chiến sa trường, bậc má hồng không thua đấng mày râu, thật là làm trẫm kính nể.”
Sau cùng cảm thán hai tiếng, không để cho mọi người có cơ hội phản ứng đã tuyên bố bãi triều, thoáng cái đã mất dạng. Tống Đàn đứng ngẩn ngơ tại chỗ một lúc lâu, chợt vặn chân mày, hùng hổ chạy về phía hậu điện.
Dường như sớm đã đoán được nàng sẽ tới, hắn cho người lui ra, đứng trước ở cửa gảy một cành hoa sen mới nở, khóe môi cong lên như cười như không, làm nổi bật mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị.
Nàng mấp máy môi, không kịp làm lễ quân thần, trong bụng thầm ân cần thăm hỏi cha mẹ hắn, lại bị hắn nói một câu chặn lại.
Gió mát cuốn anh đào trắng rơi trên vai hắn, hắn trông nàng, tựa như bao nhiêu năm trước hắn từng lạnh tanh nhìn bộ dạng của nàng: “Tống Đàn, nàng có muốn thành thân cùng ta không?”
Hắn đã hỏi vấn đề này lần thứ hai, nhưng nàng không thể trả lời giống như trước đây được.
Nàng suy nghĩ thật lâu, đột nhiên ngồi xuống ngay ngưỡng cửa, tỏ vẻ thành khẩn muốn tâm sự với hắn. Nàng nói: “Thực chất ngay từ đầu tôi đã biết là người là ai. Tôi biết người không phải Hòa Tuyên, không phải dân chạy nạn, người là Tần Tuyên, hoàng tử của Đại Tần. Tôi cứu người, đối tốt với người, chỉ bởi vì người là Tần Tuyên mà thôi.”
Năm Mạnh Bình làm quan cao, nàng bôn tẩu tới kinh thành xa nghìn dặm muốn nói tiếng chúc mừng y, vừa vặn gặp được tiên hoàng dẫn các hoàng tử đi săn về kinh. Dân chúng cả thành sắp hàng hai bên đường đón chào, nàng cũng chen ở trong đó, dùng một đôi mắt không an phận đánh giá đội ngũ hoàng gia thanh thế thật lớn.
Tần Tuyên giỏi võ, được tiên hoàng yêu thích, các hoàng tử còn lại đều ngồi trên xe kéo của vua, chỉ có hắn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, mím đôi môi mỏng, hơi nhăn đôi mày đẹp mắt, cố làm ra vẻ trầm tĩnh.
Sau đó nàng nghe được tin tức Mạnh Bình cầu thân con gái của hữu tướng. Dưới cơn nóng giận nàng liền đến quân doanh báo danh tòng quân, mà vị thiếu niên tuấn tú của hoàng gia có dáng vẻ như tiên lại khắc sâu trong đầu nàng.
Giữa tuyết lớn bao la, nàng liếc mắt đã nhận ra hắn. Hắn nửa quỳ ở trên mặt tuyết, giống như một con cáo tuyết bị ép đến đường cùng, tuyệt vọng lại quật cường. Gió lạnh lướt trên mái tóc đen của hắn, nàng xuống ngựa ở trước mặt hắn, đưa hắn đi.
Mọi người đều biết chuyện tân hoàng hãm hại anh em, sao nàng lại không biết? Tần Tuyên xuất hiện ở nơi này, sau này hắn có tính toán gì không, nàng không khó đoán được. Nàng xông pha chiến đấu trong quân đội, công lao chồng chất nhưng sau nhiều năm chỉ được chức giáo úy, nếu nàng có thể giúp đỡ Tần Tuyên làm hoàng đế thì việc phong quan tấn tước há không dễ dàng.
Vì vậy nuôi hắn như nuôi cáo tuyết ở trong quân đội, lại cẩn thận tiếp xúc với Tô Thiện để dò ý của ông ta, sau khi xác định ông ta có lòng giúp đỡ Tần Tuyên liền nói thẳng ra. Đến khi Tần Tuyên đăng cơ xưng đế, quả nhiên trọng thưởng cho nàng.
Nàng đạt được mong muốn của mình nhưng vẫn không hài lòng. Nàng cố ý muốn làm quan lớn cho Mạnh Bình xem nhưng đến cuối cùng ngay cả dáng dấp Mạnh Bình ra sao nàng cũng không nhớ nổi. Còn thiếu niên bị nàng lợi dụng ngay từ đầu, nàng nhìn hắn từng bước trưởng thành, đến cuối cùng thậm chí còn nói muốn lấy nàng. Trong lòng của nàng dần dần in sâu dáng hình của hắn nhưng không thể dùng một trái tim thuần túy để đón nhận.
Nói gì đến bây giờ.
Nàng phủi góc áo đứng lên, nhếch khóe môi: “Tôi chỉ muốn lợi dụng người nên mới đối tốt với người, người cần gì phải chuyển phần ân tình này thành tình cảm? Bây giờ người là vua, nên lấy con gái triều thần chứ không phải một kẻ thô lỗ vũ phu như tôi.”
Nàng xoay người muốn đi, bị hắn níu cổ tay lại. Nàng quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt lãnh đạm của hắn đột nhiên hiện lên nụ cười: “Ta không ngại nàng lợi dụng ta, không ngại nàng làm hậu cung của ta gà bay chó sủa, chỉ cần nàng ở lại thì làm gì cũng được.”
Tống Đàn nghĩ, không phải là người này tức đến váng đầu đấy chứ?
Sau khi bối rối chạy về Tống phủ, Tống Đàn suy đi nghĩ lại cảm thấy mình nên chạy trốn, ngay đêm đó thu dọn bao quần áo leo tường ra. Ai ngờ bên ngoài phủ đã có tướng sĩ mai phục từ lâu, phần nhiều là thuộc hạ cũ trong quân, hô một tiếng tiến lên, vô cùng nhiệt tình đánh ngất Tống Đàn rồi trói lại, điệu vào trong cung.
Hai ngày sau, Tần Tuyên thành hôn. Đây là lần đầu tiên tân hoàng nạp phi sau khi đăng cơ, hơn nữa còn nạp đại tướng quân Binh Mã Tống Đàn làm thiên hạ sôi trào.
Vị tướng quân nóng nảy vô lại hơn cả lưu manh lại là một người phụ nữ, mà bệ hạ của bọn họ thích loại phụ nữ này? Lượng tin tức thật lớn, trong chốc lát mọi người khó có thể tiếp thu.
Ngoài cửa sổ một vầng trăng sáng, nến hỉ chiếu ra bóng hoa trùng điệp. Trong ánh nên lay động, Tần Tuyên vén khăn voan của nàng lên, không ngoài dự liệu nàng đang dùng một đôi mắt như muốn ăn thịt người trợn trừng hắn, vô lại bị điểm huyệt đạo hạn chế hành động, bằng không sớm đã dùng nắm đấm chào hỏi rồi.
Tay hắn luồn vào giữa mái tóc đen xõa tung của nàng, khóe môi có nụ cười cực nhạt, cúi người xuống dán sát bên tai nàng: “Ta đã cho nàng hôn lễ của cô gái bình thường, sau này sẽ cho nàng cuộc sống của cô gái bình thường. Những điều nàng lo lắng sẽ mãi mãi không xảy ra.”
Nến hỉ tắt phụt một tiếng, trong bóng chồng nơi rèm đỏ, hai người ôm chặt lấy nhau tựa như vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
Năm Vĩnh Hưng thứ hai mươi bảy, Võ đế Tần Tuyên băng hà, truyền ngôi cho con trai trưởng Tần Sơ. Cả đời Võ đế chưa từng lập hậu, chỉ nạp một vị phi tử chính là đại tướng quân Binh Mã Tống Đàn lúc trước. Khi Tần Tuyên còn tại vị triều đình trong sạch, ban ơn cho vạn dân, mở đầu thời thịnh trị của Đại Tần.
Sau khi Tần Tuyên ốm chết, Tống Đàn rời khỏi kinh thành đến hoàng lăng túc trực bên linh cữu, mấy năm sau đó chôn cất cùng mộ. Người con Tần Sơ truy phong nàng là thái hậu Phụng Hiền, trở thành một đoạn truyền kỳ trong Tần cung.