Đàm Y hát nửa năm ở lầu Ngâm Xuân, danh tiếng ngón giọng không ai bằng. Mai vàng nở đón xuân, giữa đêm trăng tuyết bay, lầu Ngâm Xuân cử hành một trận thi đấu giữa các vai đào để bình bầu ra vai đào hàng đầu thành Đồng. Tất cả mọi người đều cảm thấy cuộc tranh tài này không có gì hồi hộp.
Ngờ đâu màn che được kéo ra, Đàm Y mặc quần áo đỏ tươi, trang điểm tinh xảo mà đẹp đẽ, đôi mắt đào hoa hút hồn lộ ra vẻ quyến rũ, tay áo tung bay theo điệu như một đóa hoa đỏ đậm chợt nở rộ, đẹp đến nao lòng người.
Nàng thình lình hát vai hoa đán[1].
[1] diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá.
Hát về cô gái có thân thế cơ khổ lưu lạc chốn phong trần, tính cách ngoan cường không khuất phục vận mệnh. Tính cách thẳng thắn đã nắm được trái tim của vô số người, nàng dám nâng cốc trò chuyện vui vẻ với hiệp sĩ giang hồ, còn có thể cười nói bàn luận triều chính với quan viên triều đình. Sau nước địch xâm phạm, nàng triệu tập các cô gái nơi phong nguyệt quyên tiền may quần áo. Các tướng sĩ biên cương mặc chỗ áo bông mà các cô gái phong trần này tự tay may vá đã đánh bại nước địch, khải hoàn trở về. Nhưng nàng lại đâm đầu xuống hồ tự sát vì không chịu để ác bá nhà quyền quý cưỡng ép. Thế là một đời má hồng ngọc nát hương tan.
Vở diễn này táo bạo trào dâng. Đàm Y giống như thể cô gái thực sự đi ra từ chốn phong trần, giơ tay nhấc chân đều xinh đẹp, biểu diễn cô gái quyến rũ song không mất đi sự thẳng thắn trong vở kịch đến mức tuyệt diệu. Vở tuồng hết rồi nhưng mọi người còn đắm chìm trong cử chỉ bi tráng của nàng mà không có cách nào tự kềm chế được.
Nàng dùng thực lực của mình để chứng minh, nàng giỏi vai đào, song còn tài vai hoa đán hơn, Dường như nàng là hạt giống hát hí khúc trời sinh, không ai bằng.
Ngay khi đang bỏ lớp trang điểm ở phía sau sân khấu, Nguyệt Ninh vội vội vàng vàng chạy vào: “Chị ơi! Tiết công tử đánh nhau với người ta ở bên cầu sông Phần kia kìa!”
Nàng nâng váy đi ra ngoài, bờ sông lưa thưa vài cây liễu, Tiết Dạ bị người ta đẩy xuống sông, hình như đã say rượu lại gặp trời đông giá rét nên chìm nổi trong nước không bơi được.
Nàng nhảy ngay xuống mà không hề nghĩ ngợi.
Gã sai vặt của lầu Ngâm Xuân chạy tới khuyên nhủ mấy vị công tử gây chuyện đi. Nàng kéo Tiết Dạ và ra sức bơi lên trên bờ, tóc mai ướt sũng dán tại thái dương, da mặt trang điểm tinh xảo bị bọt nước lau thành màu đục.
Nguyệt Ninh và gã sai vặt kéo bọn họ lên. Nàng rét run nhưng vẫn lấy quần áo khô khoác lên cho Tiết Dạ. Hắn phun ra một ngụm nước, mùi rượu đã tản đi không ít.
Nàng lau nước trên mặt cho hắn, hắn bắt lấy cổ tay nhỏ bé của nàng: “Nhảy nhanh thế làm gì? Không cần mạng nữa à?”
Nàng đỏ mắt, không cam lòng tỏ ra yếu kém mà hét lên: “Là chàng mới đúng! Đã say rượu mà còn dám đánh nhau với người khác, không muốn sống nữa à?”
Rõ ràng Tiết Dạ hơi sửng sốt, rất lâu sau mới dở khóc dở cười: “Hét to như thế, cô giỏi rồi nhỉ? Cô còn lý sự nữa à? Rõ ràng là thi đấu vai đào mà cô lại hát hoa đán gì hả? Còn cố ý hát về cô gái chốn phong trần. Cô biết bọn họ nói cô thế nào không?”
Trăng lạnh như sương, bốn phía yên tĩnh chỉ có thể nghe tiếng tuyết bay qua lá rất nhỏ. Hắn nhìn nàng, trong mắt có cả đêm trăng sáng sao.
Gió đông gào thét thổi qua, nàng rùng mình một cái, đang muốn đứng dậy thì hắn lại đột nhiên nghiêng về trước ôm lấy nàng. Nàng nghe thấy mùi hương lạnh ngào ngạt, dường như trông thấy cây hạnh dại khắp ngọn núi năm ấy.
Nguyệt Ninh cầm áo choàng vội vã đi tới. Tiết Dạ đỡ Đàm Y dậy, thấy gương mặt trông giống nàng như đúc thì sửng sốt một lúc, nhớ ra nhà học Hứa có một cặp chị em song sinh, không ngờ lại giống nhau tới vậy.
Hắn lau đi giọt nước lạnh như băng không biết là nước sông hay là nước mắt ở khóe mắt nàng, đặt một đôi khuyên tai bằng ngọc bích vào lòng bàn tay nàng: “Ban đầu muốn đợi sau khi cô giành được hạng nhất vai đào ở cuộc thi vai đào lần này thì tặng cho cô, giờ xem như phần thưởng cho cô đã liều mình cứu tôi.”
Nàng liếc hắn một cái, khóe mắt hây hây đỏ, sự xinh đẹp quyến rũ tự nhiên sinh ra làm hắn cảm thấy như thể còn đang trong vở kịch.
“Ngày mai tôi phải xa nhà một chuyến, khoảng nửa tháng sau sẽ về.” Hắn phủi tuyết rơi trên mái tóc cho nàng, “Mau về nhà đi.”
Nàng suy nghĩ một lát rồi gỡ chiếc vòng ngọc trên cổ tay đưa cho hắn: “Chàng không có ở đây thì tôi không hát.”
Nàng chui vào dưới ô của Nguyệt Ninh, bị Nguyệt Ninh cười trêu: “Hai người cũng đã trao đổi tín vật đính ước rồi, chúc mừng tâm nguyện của chị được thỏa mãn.”
Nàng xì một tiếng với nàng ấy, vẻ vui mừng khó nén giữa mặt mày.
Đàm Y không lên lầu Ngâm Xuân thì có người lại không vui. Đến sinh nhật của con em nhà quan muốn bảo nàng tới nhà hát hí khúc góp vui, họ đến lầu Ngâm Xuân không tìm được người, dưới cơn nóng giận lại gọi người đập lầu Ngâm Xuân, còn đả thương chủ lầu.
Nàng nghe được tin tức này thì không nén nổi cơn giận, không để ý đến sự can ngăn của Nguyệt Ninh mà chạy tới. Một đám người ở xung quanh lầu chỉ trỏ về phía cô nương thường ngày ca diễn, lời lẽ ô uế.
Nàng nâng váy đi lên, mày liễu dựng thẳng: “Con hát thì đã sao, không sạch sẽ được bằng các người à?”
Mọi người nhìn cử chỉ to gan của cô chiêu nhà họ Hứa thì bỗng chốc khá sửng sốt. Kẻ cầm đầu gây chuyện lại là Trần công tử lần trước làm nhục nàng, đi về phía nàng với ý xấu xa.
“Hứa tiểu thư, nếu cô đã bảo vệ họ thì chi bằng thay họ tới…”
Nói còn chưa dứt lời, Đàm Y đã tiện tay nhặt chiếc ghế ở cửa bị bọn họ ném mà đập về phía đầu của y. Đám người nhất thời rối loạn. Trần công tử trợn to mắt, cảm thấy máu rơi xuống mũi thì bỗng dưng phát lên tiếng rít gào.
Gã sai vặt bên cạnh y đến cướp chiếc ghế trên tay Đàm Y. Trong lúc né tránh, nàng ngã xuống từ thềm đá, làm rách trán. Tình cảnh hết sức hỗn loạn. Sai dịch nghe tin đồn chạy đến, đưa bọn họ về phủ nha giải quyết.
Tiết Dạ mới vừa trở về thành Đồng đã nghe nói cô chiêu nhà họ Hứa có hành động làm người đời phải kinh hãi. Hắn nhờ người đưa tin cho Đàm Y, nửa đêm lén đi thăm nàng. Cửa sau có một chiếc đèn hoa yếu ớt, hắn đến gần, thấy cô gái áo vàng cầm đèn đứng yên, mặt mày dịu dàng.
“Bị thương ở đâu? Để tôi xem xem. Tôi mới đi nửa tháng, nàng đúng là khiến người không yên lòng được mà.”
Hắn đưa tay lướt nhẹ qua vết rách trên trán nàng, nàng lại hơi né tránh: “Tiết công tử, tôi là Nguyệt Ninh.”
Hắn xấu hổ thu tay về sờ mũi: “Hai người giống nhau quá. Đàm Y không sao chứ?”
Nàng ấy lắc đầu, dẫn hắn đến khuê phòng của Đàm Y. Đẩy cửa vào, nàng dựa nghiêng ở mép giường, trán quấn lụa trắng, ánh mắt lại linh động có thần, không thấy vẻ bệnh tật gì cả. Khi thấy hắn thì mừng rỡ nhảy dựng lên: “Tiết Dạ, chàng đã trở về.”
Hắn đen mặt dạy dỗ nàng một trận. Nàng gật đầu như làm nũng, ánh mắt lại chẳng quan tâm. Hắn nhìn thấy thế thì khẽ nhăn đầu lông mày.
“Đàm Y, nàng có hiểu ý của tôi không?”
Nàng níu lấy vai hắn, ôm hắn bằng tư thế triền miên, nhẫn mạnh từng chữ mà kiên quyết: “Tôi hiểu. Nhưng Tiết Dạ ơi, bảo tôi không làm gì rồi mở to mắt nhìn họ bị bắt nạt thì tôi không làm được. Họ và người thường không có gì khác nhau cả, chỉ là vận mệnh cho phép mà thôi.”
Hắn đẩy nàng ra, nhíu mày nhìn vào mắt nàng, rất lâu sau mới nói: “Đàm Y, nàng hát vai hoa đán phong trần thì liền cho mình thực sự là cô gái trong vở kịch, có thể giúp người cứu đời sao?”
Nàng khó hiểu nhìn hắn, khóe mắt có ánh sáng xinh đẹp. Cơ thể còn muốn víu lấy, hắn lại chợt đứng dậy đi mấy bước ra cửa, xoay người lạnh lùng nhìn nàng: “Đàm Y, nàng thay đổi rồi.”
Hứa Đàm Y trước đây nhát gan ngượng ngùng, dịu dàng an tĩnh, nhưng từ khi lên sân khấu hát hí khúc, tính tình của nàng ngày càng thay đổi, quả thực làm người ta không chấp nhận được.
Nguyệt Ninh tiễn hắn đi, dáng vẻ dịu dàng lặng lẽ ấy làm hắn nhớ tới Đàm Y trước đây.
Sau khi Tiết Dạ trở về, Đàm Y đến lầu Ngâm Xuân hát hí kịch suốt ba ngày liền, chỉ là Tiết Dạ nghe hí xong thì đi ngay, không đến hậu trường tìm nàng nữa. Trong vòng ba ngày, nàng hát về ba cô gái có tính cách khác nhau, mỗi ngày mỗi đêm đều như trong cơn mộng, như thể chính mình chính là cô gái có vận mệnh đau buồn trong kịch, lúc bình thường nghĩ đến đấy là rơi lệ, mấy ngày kế tiếp thân thể đã tiều tụy đi không ít.
Nguyệt Ninh hầm tổ yến cho nàng rồi đem ra, nàng đang dựa ở mép giường, nghiêng đầu nhìn cây tiên khách lai ngoài cửa sổ, nước mắt rơi xuống không tiếng động.
“Vạn vật trên thế gian đều là hư vô, nếu đã là giả tạo thì vì sao chị còn phải sống chứ?”
Nguyệt Ninh nghĩ, bây giờ chị đã hát hí khúc đến mức cử chỉ điên rồ rồi, không phân rõ được kịch và thực tế.
Lúc Nguyệt Ninh tìm được Tiết Dạ thì rất lo lắng. Nàng ấy nắm chéo áo của hắn, mặt mày dịu dàng nhăn nhó thật chặt: “Tiết công tử, anh đừng nổi giận với chị ấy nữa, mau đi thăm chị ấy một lúc đi. Chị ấy trở nên không còn là mình nữa rồi. “
Hứa Đàm Y dịu dàng e thẹn kia đã biến mất lâu rồi, thay vào đó là các nhân vật trong kịch. Khi nàng hát xong một vở kịch, nàng sẽ hoàn toàn biến thành người kia, bất kể tính cách hay là phương thức làm việc.
Trong tiếng nói của Nguyệt Ninh có niềm nức nở hệt như Hứa Đàm Y rơi lệ ở trước mặt hắn nhiều năm về trước: “Chị nhập vai diễn quá sâu, không ra được rồi.”
Tối nay Đàm Y đã hát về một nàng đào bị người thương và chị em phản bội. Lúc Tiết Dạ và Nguyệt Ninh đi tới lầu Ngâm Xuân, nàng đã bỏ một nửa lớp trang điểm, một bên diễm lệ một bên thanh tú lại sinh ra vài phần lẳng lơ quỷ dị. Nàng nhìn hai người phía sau sóng vai thông qua gương đồng, khóe môi có nụ cười nhạt, tiếng nói lộ ra sự sắc bén như lưỡi kiếm vừa ra khỏi vỏ: “Tôi tìm người gửi lời tới chàng thì chàng làm như không thấy, Nguyệt Ninh đi tìm chàng thì lại có thể tìm được chàng đến?”
Nàng chậm rãi xoay người lại, nhìn qua thì phần mặt trang điểm đang cười, phần mặt đã tẩy trang thì lại hết sức lạnh lũng. Nguyệt Ninh bị nàng nhìn chỉ cảm thấy kinh khủng nên trốn phía sau Tiết Dạ.
Hắn nhíu mày: “Đủ rồi đấy Hứa Đàm Y.” Quay đầu liếc nhìn Nguyệt Ninh khóc lóc thảm thiết, thở dài một hơi thật sâu, “Tôi thật sự hoài nghi rốt cuộc cô gái dịu dàng như nước trước kia có phải là nàng hay không.”
Mặc dù cách màu nước son nhưng vẫn có thể thấy sắc mặt trắng bệch của nàng. Nàng mấp máy môi, một lúc lâu sau mới phun ra một câu nói cực khẽ: “Tiết Dạ, người thì sẽ thay đổi. Người chàng thích rốt cuộc là Hứa Đàm Y hay chỉ Hứa Đàm Y dịu dàng như nước?”
Mùi son phấn xông lên làm say lòng người, nàng đạp bước chân uyển chuyển đi về phía hắn, trong mắt có nỗi đau buồn, tiếng nói lại mang theo tình yêu triền miên: “Chàng nói tôi thay đổi nhưng bất kể Hứa Đàm Y có biến thành thế nào đi nữa thì trái tim yêu chàng của nàng vẫn thủy chung như một.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, một lúc lâu sau nói: “Đừng hát nữa, trở về làm chính nàng đi, tôi cưới nàng.”
Nàng ôm lấy hắn, tiếng nói thấp đủ để hắn không nghe được: “Đây mới là tôi thực thụ đấy, Tiết Dạ à.”
Tiết Dạ đã đến lứa tuổi lấy vợ từ lâu, người đến nhà họ Tiết làm mai không ít, Tiết Dạ vẫn kéo dài không quyết định.
Đàm Y hát một vở kịch chào tạm biệt cuối cùng ở lầu Ngâm Xuân, hát về một cô gái cơ khổ bề ngoài nhu nhược nội tâm bền bỉ, khóe mắt đỏ nhỏ vài giọt lệ thanh, gần như muốn làm tan chảy tim của người dưới sân khấu.
Lúc chào cảm ơn, Trần công tử đột nhiên nhảy lên sân khấu, đôi mắt lộ ra vẻ thâm độc: “Hứa Đàm Y, vì muốn lập gia đình rồi cho nên cô mới dự định không hát hí khúc nữa à?”
Sắc mặt nàng thoáng chốc trắng như tuyết, tay dưới ống tay áo đang run lẩy bẩy nhưng cố làm ra vẻ trấn định: “Anh đang nói bậy bạ gì đó?”
Y cười lạnh một tiếng: “Sao nào? Dám hát mà không dám thừa nhận thân phận à? Có bản lĩnh thì cô tẩy lớp trang điểm trên mặt đi cho mọi người nhìn thử!”
Dưới đài sớm đã sôi trào, đáy mắt nàng hiện lên vẻ sợ hãi, hốt hoảng nhìn về phía lầu hai.
Tiết Dạ mím môi, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo. Nàng hất cái tay Trần công tử đang nắm lấy nàng ra, lảo đảo chạy ra sau sân khấu, cả người đều đang run rẩy. Khoảnh khắc Tiết Dạ đi tới, nàng nhào vào trong ngực hắn, bắt đầu khóc lóc: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Hắn vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, tất cả đã có tôi rồi.”
Chỉ trong một ngày, tin tức đại tiểu thư của nhà họ Hứa chính là nàng đào Thanh Y nổi danh đã truyền khắp thành Đồng. Hứa lão gia tức giận đến mức suýt chút nữa ngất đi, lúc này muốn cắt đứt quan hệ đuổi nàng ra khỏi nhà họ Hứa. Nguyệt Ninh khuyên hồi lâu cũng vô dụng, chỉ có thể để nàng ở tạm biệt viện ngoại ô.
Lúc này Tiết Dạ đề xuất việc cầu hôn nhà họ Hứa với cha mẹ, đối tượng là Hứa Nguyệt Ninh.
Tổ tiên nhà họ Hứa mấy đời quan văn, là dòng họ thư hương làm quan truyền thống lâu đời, nếu là nhà họ Tiết trước kia thì tất nhiên sẽ lập tức đồng ý với mối hôn sự này, nhưng lúc này ở nơi đầu sóng ngọn gió thì cũng có chút do dự.
Nhưng người làm nhơ nhuốc danh tiếng là cô chị, không liên quan đén cô em phẩm hạnh đoan chính. Hơn nữa Tiết Dạ tỏ thái độ cương quyết, thế là đồng ý, chưa đầy mấy ngày đã đưa sính lễ tới cửa.
Lúc Tiết Dạ và Nguyệt Ninh đi đến biệt viện ngoại ô thăm Đàm Y, nàng đang ngồi ở cửa, ôm thật chặt chiếc gương đồng trong lòng, ê a hát khúc hí mà họ chưa từng nghe qua.
Phương pháp thay mận đổi đào là do Nguyệt Ninh nói ra. Nàng ấy và Đàm Y có tướng mạo giống nhau, Đàm Y lấy gả sang với danh nghĩa của nàng ấy thì về cơ bản sẽ không có ai phát hiện.
Còn bản thân nàng ấy mang cái tên Hứa Đàm Y thì sau này phải làm thế nào?
Nàng ấy nhìn Tiết Dạ, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Chỉ cần anh và chị ấy hạnh phúc thì tôi không sao.” Dáng vẻ cực kỳ giống Đàm Y trong ký ức của hắn.
Một ngày trước khi xuất giá, Nguyệt Ninh và Đàm Y thay đổi quần áo, Đàm Y thiếu một cái cây trâm, Tiết Dạ rời khỏi biệt viện để đi mua, để Nguyệt Ninh và Đàm Y ở lại.
Họ ngồi dưới cây hợp hoan cành lá sum xuê, Nguyệt Ninh đang chải tóc cho nàng đột nhiên mở miệng: “Chị, sắp gả cho Tiết Dạ rồi, chị có vui không?”
Ngữ điệu của nàng ấy khá kỳ lạ, Đàm Y quay đầu nhìn nàng ấy một cái, thấy ánh mắt nàng ấy lạnh dần, khóe môi lại nở một nụ cười, nhẹ nhàng ghé vào bên tai nàng: “Tin tức Thanh Y chính là Hứa Đàm Y là do em nói cho Trần công tử đấy.”
Nàng đứng phắt dậy, đáy mắt lộ ra vẻ khó có thể tin, chân mày nhíu chjawt lại: “Nguyệt Ninh! Em… Vì sao em lại làm như vậy?”
“Em cho rằng như vậy thì hắn không thể cưới chị nữa. Ai lại cần một con hát chứ? Chỉ là không ngờ, hắn lại thích Hứa Đàm Y dịu dàng kia đến như vậy.”
Từ trước đến giờ đều không tốt bụng giúp đỡ nàng gì hết, nàng ấy chỉ muốn để cho nàng đi lên con đường kia, leo lên trên sân khấu không xuống được kia. Cho dù Đàm Y không có được chiếc gương đồng kia, nàng ấy cũng sẽ nghĩ hết cách đẩy nàng lên.
Nàng ấy không rõ lắm, nhà họ Tiết giàu có quyền quý, sao có thể cưới một con hát có thân phận thấp hèn? Đàm Y bị tình yêu làm đầu óc mê muội, cho rằng Tiết Dạ thích nghe hí khúc nên sẽ cưới con hát. Thực là ngây thơ!
Hoa hợp hoan nhẹ nhàng rơi xuống, nàng ấy đưa tay đón lấy, ra vẻ cẩn thận đoan trang, đột nhiên cười một tiếng: “Chị đã không còn là Hứa Đàm Y từ lâu rồi, những cô gái trong vở kịch chị hát, ấy mới thật sự là chị.”
Không có ai hiểu rõ hơn nàng ấy, Đàm Y đã nhập ma vì chiếc gương đồng kia. Nàng ấy từng rình coi ở ngoài phòng thấy dáng vẻ Đàm Y ôm gương đồng lẩm bẩm, chiếc gương đồng này có thể giúp Đàm Y hoàn thành tâm nguyện hát hí khúc thì cũng có thể giúp được nàng ấy.
Gần đây trạng thái tinh thần của Đàm Y càng ngày càng không tốt, nàng ấy đoán có lẽ là gương đồng sắp chiếm đoạt tâm trí của nàng rồi. Nàng ấy chỉ cần dẫn dắt một chút là Đàm Y đã sẽ mất phương hướng giữa hiện thực và trong vở kịch.
Quả nhiên, nàng nghe xong những lời này thì vẻ mê man trong đáy mắt dần lan rộng.
Nguyệt Ninh cầm cổ tay của nàng, mặt mày tỏ ra vô cùng dịu dàng, trong tiếng nói lại lộ ra vẻ đau khổ và nghẹn ngào: “Chị ơi, từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ tranh đoạt bất kỳ thứ gì với chị. Nhưng người được Tiết Dạ cứu từ trong tay sơn tặc rõ ràng là em, người vẫn luôn thích chàng rõ ràng là em. Chị ơi, vì sao ngay cả người duy nhất em yêu sâu đậm mà chị cũng muốn cướp đi?”
Nàng lảo đảo hai bước, bỗng nhiên nhớ ra nhiều năm trước, nàng và Nguyệt Ninh bị sơn tặc bắt cóc. Trước khi Tiết Dạ đến cứu, nàng lại đạp hụt rơi xuống vách núi, hình ảnh tỏng đầu trước khi mất đi ý thức là khuôn mặt lo lắng của Tiết Dạ. Cuối cùng hắn cứu Nguyệt Ninh, lại chạy tới chân núi tìm được mình.
Nàng rất yêu hắn nhưng vì kinh sợ quá độ nên quên mất chuyện mình rơi xuống vách núi, tưởng tượng mình thành người được hắn bảo vệ trong lòng.
Thời gian này, người đứa Tiết Dạ say rượu về nhà có nàng, cũng có Nguyệt Ninh. Chỉ là họ lựa chọn cách thức khác nhau để lấy được tình yêu của hắn.
Nàng cắn môi thật chặt. Trong ánh mắt khiêu khích của Nguyệt Ninh, cuối cùng nàng nâng bàn tay lên dùng sức vung xuống. Nàng ấy ngã xuống đất, bụi vung lên đầy mắt.
Tiếng bước chân phía sau nặng nề, Tiết Dạ đến gần với sắc mặt tái xanh, hắn nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng: “Hứa Đàm Y, quả nhiên không phải là cô.”
Cô gái âm thầm thích hắn quan tâm hắn quả nhiên không phải nàng.
Nàng nén nước mắt nhìn hắn chằm chằm: “Tiết Dạ, chàng nhìn tôi cho kỹ đi. Lẽ nào chỉ có Hứa Đàm Y dịu dàng mới yêu chàng ư? Chàng nói chàng thích tôi, nhưng vì sao chàng chỉ thích tôi dịu dàng. Tôi cũng là người, sẽ có cảm xúc phẫn nộ và bốc đồng. Lẽ nào tôi chỉ có thể sắm vai dịu dàng cả ngày lẫn đêm, ngay cả mình cũng không làm được ư?”
Hắn đỡ Nguyệt Ninh dậy, tiếng nói như sương: “Tôi đã nhìn thấu nàng rồi.”
Ngày hôm sau, Tiết Dạ đón dâu, Nguyệt Ninh xuất giá. Đàm Y lần nữa trở lại lầu Ngâm Xuân, trang điểm gương mặt đẹp lạnh lùng, cầm giáo dài tay, hát vai diễn đao mã[2].
[2] Một vai diễn trong hí khúc, ví phụ nữ giỏi võ nghệ.
Hát về một bé gái giả nam làm quan trong triều, múa đao vung thương, chức quan võ giáo úy, lúc nước địch đột kích đã dẫn binh ra trận, dùng một cây giáo có dây tua đỏ vô cùng tuyệt diệu, phong thái của bậc má hồng không thua khí khái đấng mày râu, lập được chiến công hiển hách. Sau này lại bị người thương phản bội, bại lộ thân phận con gái, bị thánh thượng giáng tội cả đời đóng ở biên cương, chết trận nơi sa trường với oán hận ngút trời.
Nàng thay đổi hình tượng mềm mại trước kia, dáng vẻ khí thế hào hùng, mặt mày lẫm liệt, múa giáo dài làm cho người khác hoa cả mắt. Cảnh cuối cùng, nàng quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Mặt trăng treo trên ngọn liễu, nàng xách giáo dài lui xuống sân khấu. Đường phố dài yên tĩnh lạnh lẽo, mỗi một bước của nàng đều vững vàng mạnh mẽ. Trên cổng phủ nhà họ Tiết treo lụa hỉ đỏ thẫm, sự náo nhiệt lúc rước dâu ban ngày đã rút đi, song vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí vui mừng.
Nàng bị gia đinh tuần đêm ngăn lại ở cửa, cây giáo dài đánh đuổi mọi người, toàn thân lộ ra hơi thở chém giết tắm máu sa trường làm người ta không dám tới gần.
Tiết Dạ và Nguyệt Ninh đang uống rượu hợp cẩn, ngoài cửa đột nhiên có tiếng người làm ồn. Cửa phòng bị đá mở rầm một tiếng, Đàm Y vẫn mặc bộ trang phục khi diễn, gương mặt trang điểm đẹp đẽ mà lạnh lùng, mặt mày có sát khí lạnh lùng.
Nàng nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Tiết lang, đêm đại hôn, tôi lại diễn một màn kịch cho chàng được chứ?”
Tiết Dạ cau mày, tiếng nói lạnh lùng xa cách: “Đàm Y, cô làm như vậy có ý gì? Cô sai trước khi giả mạo Nguyệt Ninh…”
“Tôi không giả mạo nó!” Nàng lạnh giọng cắt đứt lời của hắn, “Người yêu chàng là tôi, người đi ca diễn vì chàng cũng là tôi.”
Lại nghe hắn cười lạnh một tiếng: “Nhưng người tôi thích chính là cô gái dịu dàng như nước kia chứ không phải cô.”
Nàng nhìn người đàn ông mà mình yêu bao nhiêu năm, trong chớp mắt ấy như thể chẳng từng nhận thức rõ về hắn. Quả nhiên, người hắn thích chỉ là cô gái dịu dàng chứ không phải nàng.
Nguyệt Ninh cắn môi, gọi một tiếng “Chị”, nàng bỗng dưng nhắm cây giáo dài vào nàng ấy, tức giận: “Đừng gọi tôi như vậy! Thật buồn nôn!”
“Chị ơi, chị thực sự thích Tiết Dạ ư?” Nguyệt Ninh đi về phía trước một bước, mang theo vẻ nghiêm nghị thấy chết không sờn: ” Người thích Tiết Dạ chính là Hứa Đàm Y, mà chị thật sự là Hứa Đàm Y ư?”
Nàng sửng sốt một lúc, đáy mắt hiện lên vẻ mê man, bóng dáng của những cô gái chân đi xiêu vẹo vụt qua trong đầu, sự sống cái chết mà nàng từng ca ở trên sân khấu thonags hiện trước mắt nàng như cưỡi ngựa xem hoa.
Cô gái phong trần đâm đầu xuống hồ tự sát, nữ tướng quân chết trận sa trường, liệt phụ trinh tiết rút kiếm tự vẫn, vợ lẽ nhà nghèo treo cổ mà chết…
Giáo dài rơi khỏi tay, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh. Nàng xoa mặt mình, cảm giác đang mang vô số mặt nạ.
Nàng không phải Hứa Đàm Y, nàng rốt cuộc là kẻ nào?
Nàng lảo đảo chạy vội ra ngoài, sau đó, thành Đồng không còn ai gặp lại Hứa Đàm Y.