Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 14

Đường Tây trấn Phượng tiên mở một quán trà phong vị cổ xưa, tên gọi là Vong Xuyên. Bên ngoài tầng tầng trúc lay động xanh biếc mời gọi, trong đó mơ hồ có thể thấy nhà trúc sinh ra phần ẩn dật như có như không.

Mà lời bà chủ quán trà mở miệng nói càng làm gia tăng cảm giác thần bí.

Bà chủ là cô gái tao nhã như tên, áo xanh quần trắng, thanh tú mà không quyến rũ. Hôm quán trà khai trương, nàng nói với đám người vây xem: "Trà của quán chỉ để người có chuyện cũ uống, người nói cho ta một câu chuyện hay, ta sẽ trả lời người một câu hỏi, trên trời dưới đất, bất luận cổ kim."

Có người nghe cười một tiếng, hoặc nổi lòng hiếu kỳ. Có người lắm chuyện đến trước, nói dối mình có câu chuyện muốn kể, muốn dùng chuyện này vào quán trà.

Không ngờ nữ tử rất khôn khéo, nhìn kẻ nhiều chuyện cười nói: "Người có chuyện cũ, không nên có đôi mắt trong trẻo như vậy."

Từ khi quán trà khai trương tới nay, hiếm có người tiến vào quán trà, nữ tử vẫn ngày ngày như thường lệ mở cửa, tay cầm sẵn một chén trà xanh, ngồi đàng hoàng phía trước cửa sổ trúc, đợi một người có chuyện cũ đến.

Ngày có người ghé cửa là một ngày mưa dầm, mưa xuân như châm, gió thổi tựa liễu, rừng trúc xanh nhấp nhô sóng, tiếng vi vu nhỏ nhẹ gõ vào cửa sổ trúc, tự thành khúc điệu.

Nữ tử khoác một bộ áo choàng gấm Vân Nhạn tinh tế, nhìn nam tử đầu dù tóc rối nồng nặc mùi rượu tiến vào trong nhà, bị hắn xua hết hương trà trong nhà cũng không giận.

"Nghe nói nơi này của cô có thể uống trà miễn phí. Ta muốn một chén Bích đàm phiêu tuyết, nước sôi để nguội nửa nén hương lại pha trà."

Đẩy chén trà sứ Thanh Hoa trắng trước mặt tới đối diện hắn, nữ tử bảo nam tử ngồi xuống, nét mặt dịu dàng.

"Đã chuẩn bị xong, công tử mời ngồi."

Không hề khách khí ngồi xuống, nam tử bưng chén trà trước mặt lên uống một hơi cạn sạch. Uống ba chén liền mới ngừng. Lấy mu bàn tay lau nước trà ở khóe môi, chép chép miệng.

"Ta không có bạc để trả tiền trà."

"Công tử chỉ cần kể một câu chuyện, Lưu Sênh sẽ không cần tiền trà của người."

"Nghe nói cô còn tặng kèm trả lời một câu hỏi?"

Nam tử ngước mắt, rốt cục cũng lộ ra gương mặt. Tuy là đầy nước bùn nhưng cặp mắt kia lại phảng phất ngày xuân chưa sưởi tan tuyết, trong nhu hòa có băng lạnh xa cách ngàn dặm.

"Phải."

Lưu Sênh gật đầu, dịu dàng nở nụ cười như trăng non chiếu rọi.

"Nếu vậy thì," nam tử một tay chống cằm, thổi thổi sợi tóc rũ xuống, "Để ta kể cho cô nghe một câu chuyện để dỗ trẻ con ngủ nhé!"
Bình Luận (0)
Comment