Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 20

Ban đêm, một bóng hồng nhảy vào trong biệt viện, thân thủ nhanh nhẹn.

Nhưng mà, ngay lúc nàng rơi xuống bụi hoa gần chết héo này, chưa bước được một bước, khắp người lại đột nhiên bị ánh sáng hồng dưới chân vọt tới bao lấy.

Cô gái lập tức ngã xuống đất, không còn hơi thở.

Sau một hồi lâu, nữ tử mở mắt ra lần nữa, nhưng mà đôi mắt kia chứa đầy ánh sáng đơn thuần nhất trên đời này, ngón tay nàng đặt trước ngực mình, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

"Thiếu gia, ta sẽ không để kẻ khác làm tổn thương người."

Hình ảnh thoáng cái đã thay đổi khung cảnh, là cảnh tượng sau khi Liễu Lạc Xuyên đã bất tỉnh ở trong lao.

Toàn thân Lê Chu đột nhiên nổi lên hào quang màu đỏ, nàng xuyên qua cửa lao đi vào, đưa tay muốn ôm hắn nhưng cuối cùng trong mắt lại hiện vẻ đau khổ, thu hai tay run rẩy lại.

Liễu Lạc Xuyên trên đất biến mất, nàng lại thoáng cái biến thành của dáng vẻ của hắn, đợi đến hừng đông, bị kéo đến phố xá náo nhiệt xử trảm.

Cuối cùng là bóng dáng cô gái áo đỏ mơ hồ tự tay dựng mộ phần ở biệt viện Liễu gia, sau đó cười biến mất trong bụi hoa Lang Độc chết khô.

Thế gian này không tìm được nửa cái bóng của nàng nữa.

Lưu Sênh nhìn Liễu Lạc Xuyên thất thần, thu chén trà lại, Liễu Lạc Xuyên nhào tới bắt lấy cổ tay của nàng, giọng nói run rẩy.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Xem không hiểu sao?" Dáng vẻ Lưu Sênh vẫn thanh nhã, ánh mắt xuyên qua cửa sổ trúc ngắm bầu trời mờ mịt bên ngoài.

"Hoa Lang Độc có linh tính đã giết sát thủ mang mục đích làm hại công tử trước. Sau đó lấy thân thể của nàng sống lại."

"Lê Chu vẫn luôn ở bên cạnh người là tinh linh người cứu về từ biên cương xa xôi, là hoa tinh người dùng máu tươi nuôi dưỡng, là cô gái đem hết chân tình trao cả cho người."

Tiếng Lưu Sênh giống như đến từ phía chân trời, mờ ảo không thể tìm ra nhưng vẫn vô cùng rõ ràng.

"Nàng nhờ máu tươi của người sống lại, từ ước ao của người thành hình, bởi vì sự tin tưởng của người, nàng mới có thể tồn tại trên thế giới này. Cũng bởi vì sự tin tưởng của ngươi sụp đổ nên tan biến khỏi thế gian này."

Liễu Lạc Xuyên quỳ trên mặt đất, há miệng muốn nói điều gì nhưng không phát ra được tiếng nào, nước mắt ào ào rơi xuống. Phải rồi, từ lúc hắn bắt đầu không tin nàng, thân thể của nàng liền ngày càng suy yếu.

Nàng khóc cầu xin hắn, Thiếu gia, xin người tin tưởng ta.

Đáng tiếc hắn không tin.

"Người nàng quan tâm nhất là người, hy vọng người có thể tin tưởng nàng. Nàng là tinh linh hoa Lang Độc biến hóa mà thành, kế thừa độc tính của hoa Lang Độc, toàn thân là độc, cho nên mới không để cho người đụng vào nàng. Đáng tiếc người không biết, nàng muốn ôm lấy người bao nhiêu, muốn cảm nhận sự ấm áp của người biết bao nhiêu."

"Trong long mạch có thần khí có thể làm độc tính biến mất thật sự trở thành người, nàng muốn tìm được nó, năm tháng sau này, có thể lấy thân phận của người bình thường cho người một thê tử thùy mị. Nàng không thể nói cho người biết thân phận của nàng, bởi vì nó sẽ vi phạm luật trời khiến nàng biến mất hoàn toàn. Cho nên, nàng cẩn thận giấu diếm, ngây thơ cho rằng người mình yêu sẽ không có khúc mắc gì mà tin tưởng mình."

"Nàng mượn thân thể người khác sinh tồn ở thế gian này vì muốn dựng lên câu chuyện đẹp với người. Chỉ là người không muốn cho nàng cơ hội này, dùng sự hoài nghi của người tự tay giết chết nàng."

"Liễu Lạc Xuyên, có đôi lời Lê Chu nhờ ta nói cho ngươi."

Hắn rốt cục ngẩng đầu lên, con ngươi đục ngầu có nỗi tuyệt vọng lạnh như băng.

"Nàng nói, là ngươi đưa nàng rời khỏi mảnh hoang mạc chết chóc, cho nàng cuộc sống mới. Bên trong thân thể của nàng, chảy dòng máu tươi của ngươi. Lê Chu chết cũng không tiếc nuối."

Liễu Lạc Xuyên nhớ lại lần đầu tiên hắn thấy Lê Chu, cô gái giống như tinh linh ngồi trong khóm hoa cười với hắn. Nàng đã sớm nói cho hắn biết, không phải sao? Thừa nhận thân phận của nàng, nói cho hắn biết, hắn là người trong lòng nàng.

Đáng tiếc hắn không tin nàng. Đích thân hắn đã phá hủy cuộc đời nàng, phá hủy tương lai vốn nên tốt đẹp của bọn họ.

"Điều công tử muốn biết Lưu Sênh đã kể hết, quán trà phải đóng cửa rồi, thứ cho ta không tiễn xa được."

Người đàn ông chán nản lảo đảo rời khỏi Vong Xuyên. Đêm đã khuya, mưa tầm tã, bóng dáng hắn gầy yếu cô độc trong mưa gió lung lay sắp đổ, dường như một khắc sau sẽ sụp xuống.

Lê Chu, cô có thấy không? Người đàn ông kia, đúng là vẫn còn yêu cô.
Bình Luận (0)
Comment